Tục Lạt Giang Hồ

Chương 13: Chương 13: Đạp Tuyết Tầm Mai (Thập tam)




Thành Trường An, phủ Thừa tướng.

Đậu Anh cũng sắp điên rồi.

“Đó là Hà Sóc đấy, “ Đậu Anh nói, “Không phải hậu hoa viên của Đại Hán!”

Quán Phu nói: “Thừa tướng, liền nói Lưu Chuyết chết rồi đi! Nếu hành động liều lĩnh, chắc chắn sẽ nhấc lên cuộc chiến Hán Hung, như vậy liền xong đời!”

“Không được,“ Đậu Anh nói, “Triều đình không dám động, giang hồ lại dám, nếu như đến lúc đó người giang hồ cứu được Lưu Chuyết ra ngoài, để thái hậu biết được, ta còn có đường sống hay không?”

Quán Phu: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Vị bằng hữu kia của ngươi,“ Đậu Anh nói, “Quách Giải, đang ở Trường An sao?”

Quán Phu hiểu ý của hắn, nói: “Muốn mời người giang hồ đến nhúng tay sao? Thừa tướng, người giang hồ nhúng tay vào chuyện hoàng gia, đây là cũng tội chết.”

“Ta biết,“ Đậu Anh điên rồi, nói, “Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ đây? Ta còn có thể làm sao? Lưu Chuyết này, hắn làm sao lại đến Hà Sóc chứ!”

Quán Phu: “Ta cũng không biết mà.”

Quán Phu là tên mãng phu, Đậu Anh đương nhiên biết hắn không biết, Đậu Anh trong lòng rõ như gương sáng, bọn họ đều bị Ninh Hòa Trần bày bố một trận, hiện tại ngoại trừ Ninh Hòa Trần, ai cũng là bị động. Nhưng là cố tình không có cách nào. Sau khi thái hậu mất đi tiểu nhi tử thực sự quá muốn có một nơi ký thác. Nhưng Cảnh Đế có mấy chục nhi tử đều không được ý, thái hậu chính là tưởng niệm tiểu nhi này. Lúc này sao lại chỉ có một mình thái hậu muốn Lý Đông Thanh? Chư hầu vương, người giang hồ, người Hung Nô, có ai là dễ chọc đây?

Quán Phu hỏi: “Thái hậu còn thật muốn tìm Lưu Chuyết về phế bỏ hoàng thượng?”

“Không đến nỗi, “ Đậu Anh nói, “Ý nghĩ của nàng cùng trưởng công chúa không sai biệt lắm. Hiện tại trong số chư hầu vương không ai có thể giao phó, ta thấy ý định muốn phế hoàng thượng thì nhỏ, nhưng lòng muốn áp chế hoàng thượng lại lớn. Chỉ là muốn để hoàng thượng càng nghe lời hơn một chút.”

“Hả” Quán Phu nói, “Vậy tiểu tử Lưu Chuyết này, chờ sau khi thái hậu trăm tuổi chẳng phải là chắc chắn phải chết sao?”

Đậu Anh trầm mặc một lát, nói: “Lấy tiền đi tìm Quách Giải, bảo hắn cứ việc đi tìm cao thủ, cũng rút những người Nhạn Môn về đây đi, đừng chờ không nữa, để bọn họ đến Hà Sóc, đón Lưu Chuyết ra ngoài. Còn Ninh Hòa Trần cứ chém thẳng cho ta!”

Quán Phu cầm ngàn kim đi tìm Quách Giải, Quách Giải lại nói: “Đánh không lại.”

“Tiền cho ngươi, vẫn là đánh không lại?” Quán Phu hỏi.

“Đánh không lại chính là đánh không lại,“ Quách Giải nói, “Ngươi cho rằng Ninh Hòa Trần là ai?”

Quán Phu: “Ngươi là đệ nhất kiếm khách.”

Quách Giải: “Ninh Hòa Trần còn là đệ nhất cao thủ đấy! Cao thủ ý tứ chính là so với kiếm khách còn lợi hại hơn, cao hơn ta một bậc, không ai có thể đánh được Ninh Hòa Trần, số tiền này của ngươi không đủ.”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Cho ta một vạn kim,“ Quách Giải nói, “Ta đi tìm người của tiểu Nguyệt thị cho ngươi, Lôi Bị còn nợ ta một ân tình, chẳng qua hắn gần đây đang ở Hoài Nam, trong thời gian ngắn không về được.”

Quán Phu nói: “Tiểu Nguyệt Thị đã thua dưới tay Ninh Hòa Trần, chết ba mươi hai ca nữ rồi.”

“Ồ “ Quách Giải nói, “Vậy liền xong đời, đánh không lại đâu.”

Quán Phu: “... Vậy làm thế nào?”

Quách Giải: “Ngươi là muốn giết y, hay là muốn bắt sống đây?”

“Giết là được, thế nhưng trong tay y có một thiếu niên, phải bảo vệ tính mạng của thiếu niên này.”

“Việc này không làm được đi,“ Quách Giải nói, “Ninh Hòa Trần tinh ranh vô cùng, muốn đoạt người từ trong tay y, y giết trước không phải là được rồi sao? Ngươi nếu như chỉ muốn mạng của Ninh Hòa Trần, việc này ngược lại là dễ dàng hơn một chút, mà cũng không thể bảo đảm.”

Quán Phu suy nghĩ chốc lát, nói: “Kỳ thực cũng được.”

“Vậy ta có thể thử một lần,“ Quách Giải nói, “Muốn chết người, vậy rẻ hơn một chút, năm ngàn kim, ta đi tìm Kịch Mạnh, để hắn thử một lần. Thế nhưng mạng của thiếu niên, ta thật là không quản đâu.”

“Kịch Mạnh?!” Quán Phu nói, “Dưới trướng của Chu Á Phu tướng quân Kịch Mạnh? Hắn còn sống?”

Quách Giải: “Để thừa tướng chuẩn bị tiền thôi.”

Thành Trường An, trước trắc điện.

Thái úy Điền Phẫn quỳ gối trước điện.

Điền Phẫn nói: “Hoài Nam vương viết một quyển sách, tên là “Hồng Liệt”, bàn luận Hoàng lão chi đạo, dạy người thanh tĩnh vô vi, thuận theo tự nhiên, thái hoàng thái hậu rất yêu thích, tự mình ban tên cho quyển sách này là “Hoài Nam vương sách” để các đại thần truyền đọc học tập, còn bảo ti thần cũng đưa một bản đến cho ngài.”

Lưu Triệt ngồi ở trên vương tọa, đang ăn dưa ngọt đây, gãi gãi lông mày nói: “Mang lên đi.”

Điền Phẫn lấy sách đưa ra, Lưu Triệt lật hai lần, nhìn hắn còn đang cúi đầu, hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”

Điền Phẫn nói: “Hoàng thượng, thái hậu bảo người đọc thật kỹ, ngày mai kể cho nàng một chút xem viết tốt chỗ nào.”

Lưu Triệt nói: “Ta không phải đang đọc đấy à? Giục cái gì mà giục?”

“Ý của ta là nói,“ Điền Phẫn đánh bạo nói, “Chất nhi, thái hậu thực sự là không thích Nho học. Bộ kia của ngươi, vẫn là buông xuống đi. Đổng Trọng Thư kia...”

“Ta còn không buông sao?” Lưu Triệt nói, “Đã buông rồi, còn muốn buông thế nào nữa, đừng nói nữa.”

Điền Phẫn liền muốn lui ra, nhưng chợt nhớ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Lưu Triệt không quan tâm lắm nói: “Có rắm mau đánh.”

“Ngươi có còn nhớ, đợt trước thái hoàng thái hậu đang tìm Lưu Chuyết kia không?” Điền Phẫn hỏi.

“Nhớ tới,“ Lưu Triệt nói, “Tìm được rồi?”

Điền Phẫn: “Nghe nói là rơi vào trong tay người Hung Nô rồi, đang ở phụ cận của Hà Sóc. Thái hoàng thái hậu muốn đòi người lại... Trong lòng nàng vẫn cảm thấy thiệt thòi Lưu Vinh, phỏng chừng có chút tình cảm với đứa bé này, hoàng thượng, chúng ta nên làm gì?”

Lưu Triệt: “Không ngăn được, để nàng đi tìm đi, ngươi cũng hỗ trợ đi tìm, à thôi, ngươi gọi Hàn An Quốc tới, trẫm nói với hắn.”

“... Nhưng hoàng thượng.” Điền Phẫn muốn nói lại thôi.

Lưu Triệt nói: “Không sao, đó cũng là chất nhi của trẫm, Thái úy đi đi.”

“Vâng.” Điền Phẫn khom lưng lui ra.

Từ thời Cao Tổ tới nay, quan chức cao nhất của triều đình nhà Hán là tam công: Thừa tướng, Thái úy cùng Ngự Sử đại phu. Thái úy quản binh quyền, Ngự Sử đại phu quản nhân sự, mà thừa tướng là thủ phụ. Sau khi Lưu Triệt kế vị, thừa tướng là cháu ruột của Đậu thái hậu Đậu Anh, Thái úy là đệ đệ ruột của Vương hoàng hậu Điền Phẫn, hai người đều là ngoại thích, một là ngoại thích của thái hậu, một là ngoại thích của hoàng hậu, nhìn thì có vẻ là ngang bằng nhau, nhưng kỳ thực trong tay Thái úy cũng không có binh quyền, hổ phù binh quyền ở trong tay của thái hậu. Không binh liền không có quyền, nhất cử nhất động của hoàng đế đều bị hạn chế.

Thời điểm hoàng đế mới vừa kế vị cũng có một phen bỏ cũ lập mới, thay đổi hùng tâm, bởi vì chư hầu vương có đất phong của chính mình còn vẫn dựa vào Trường An không đi, Đổng Trọng Thư đưa ra Thiên nhân tam sách, nhắc tới muốn các vị chư hầu vương trở về đất phong của chính mình, việc này liền khiến các vị chư hầu vương bất mãn. Chư hầu vương đều là lão thần từ thời Cảnh Đế, trực tiếp đi tìm thái hậu, thái hậu vừa vỗ một bàn tay xuống, việc này liền ngừng lại.

Quyết sách của Lưu Triệt mấy năm nay bị thái hoàng thái hậu đè xuống đâu chỉ có Thiên nhân tam sách. Là làm gì cái gì không được, làm cái gì cũng bị mắng. Cũng là nhịn đến khổ rồi. Mà thái hậu vẫn cứ là không hài lòng.

Hàn An Quốc đến, nói: “Hoàng thượng, ngươi tìm ta.”

Lưu Triệt đau đầu, nói: “À, ngươi đã đến rồi, cữu cữu Điền Phẫn của trẫm nói, Lưu Chuyết đến Hà Sóc, việc này có tốt không?”

“Xin hỏi hoàng thượng là muốn hắn sống, hay là muốn hắn chết?”

Lưu Triệt buồn bực nói: “Đương nhiên là sống! Phải để hắn sống thật tốt, đón về Trường An.”

Hàn An Quốc đương nhiên cũng là có ý này, nói: “Hoàng thượng anh minh, năm đó Cảnh Đế đối với Ngụy vương cũng là như thế. Đậu thái hậu muốn động đến hoàng trữ đã không phải là một lần hai lần, khi Cảnh Đế tại thế, nàng liền muốn để tiểu nhi tử của mình đến làm Thái tử, ngôi vị hoàng đế huynh chết đệ tới, lúc đó Cảnh Đế xử lý như thế nào? Cảnh Đế thiện đãi Ngụy vương! Thời điểm tháng giêng Ngụy vương tiến vào Trường An, Cảnh Đế tự mình vì hắn đánh ngựa, hết thảy đại thần đều tận mắt thấy, hắn một câu cũng không từ chối Đậu thái hậu, mà là để chư vị đại thần ngăn lại miệng lưỡi thái hậu.”

“Hiện tại đại thần cũng đang chờ xem chuyện cười của trẫm đây,“ Lưu Triệt đỡ trán, nói, “Đã xưa đâu bằng nay rồi, thôi, trước cứ đón người về đã, đỡ để lão thái thái cũng cho là ta vô tình giống phụ thân.”

Lưu Triệt nói: “Ta lại không rõ, lão thái thái này làm sao lại không thích phụ tử chúng ta đây? Nàng có hai nhi tử, cố tình yêu thích Ngụy vương, nàng tôn tử nhiều như vậy, lại cố tình yêu thích Lưu Vinh?”

“Hoàng thượng,“ Hàn An Quốc nói, “Ngụy vương là tiểu nhi tử của Đậu thái hậu. Mà Lưu Vinh, bị chết quá oan khuất... Còn hoàng đế cái gì cũng có, nàng dĩ nhiên là cảm thấy không cần thương yêu.”

“Thôi,“ Lưu Triệt nói, “Thôi! Nhanh tìm người về đây đi, thế nhưng đừng động binh, ta phục rồi, đây đều là chuyện gì vậy, Ninh Hòa Trần kia lợi hại như vậy sao? Quãng thời trước ta phái đi bốn tên thích khách đều bị giết rồi.”

“Nhi tử của Chất Đô,“ Hàn An Quốc nói, “Đừng nói bốn tên thích khách, di dân của tiểu Nguyệt Thị lưu lạc ở Đông Âu quốc, tự thành một phái, lập một sơn môn, ở trên giang hồ đã là cao thủ trong cao thủ cũng chết mất ba mươi hai ca nữ. Đến ngay cả người của Bất Khả Đắc sơn cũng không thể đón đệ tử của mình về.”

Hàn An Quốc lại khuyên bảo: “Chẳng qua hoàng thượng xác thực không cần quá mức lo lắng, tỷ tỷ của bệ hạ Kim Tục lưu lạc dân gian hai mươi năm, sau khi tìm được trở về cũng có khác nào một thôn phụ sơn dã đâu, nữ nhi thân sinh của Vương hoàng hậu còn như vậy, làm sao đàm luận một thiếu niên mới mười lăm tuổi? Thái hậu muốn tìm, liền để nàng đi tìm thôi, để nàng nhìn rõ, trên đời này đến cùng có bao nhiêu hoàng trữ lên được bậc đài.”

“Tùy ý đi, “ Lưu Triệt nói, “Nàng hiện tại nhìn ta thế nào cũng không vừa mắt, liền để nàng vui vẻ đi.”

Lưu Triệt nói: “Dù sao tự ngươi nhìn mà làm, tốt nhất là có thể đón về, nếu không đón về được thì cũng cho người giết đi, đừng để rơi vào tay người Hung Nô, trong lòng ngươi hiểu rõ chứ.”

Hàn An Quốc nói: “Đó là đương nhiên.”

Hoài Nam, Hoài Nam vương phủ.

Hoài Nam vương Lưu An nói: “Cái này phải làm sao?”

Thái tử Lưu Thiên nói: “Tỷ tỷ từ Trường An truyền đến tin tức, bảo chúng ta nhất định phải giết Lưu Chuyết!”

Lưu An: “Việc này không dễ xử lí.”

“Lôi Bị là sư phụ của ta,“ Lưu Thiên nói, “Cha, yên tâm đi, để hắn đi làm.”

Lưu Thiên còn nói: “Cha, ngàn vạn không thể lòng dạ mềm yếu, ngài là cháu trai ruột của Cao Tổ Lưu Bang, chỉ nói về huyết thống cũng thuần túy hơn hắn nhiều, cho dù là lần lượt kế vị, ngôi vị hoàng đế này cũng không tới phiên Lưu Chuyết hắn! Ngài quên mất ngài đã nói trong sách như thế nào rồi sao? Đạo pháp tự nhiên, thuận thế mà làm, đây chính là thời thế đã đến, chúng ta nên động thủ rồi!”

Lưu An: “Hài nhi, Lôi Bị tin được không?”

Lưu Thiên: “Người giang hồ bọn họ, chỉ cần có tiền không là cái gì cũng làm sao? Phụ vương yên tâm đi.”

“Để cho Lôi Bị thử một lần,“ Lưu An nói, “Giết một người, dù sao cũng dễ dàng hơn cứu một người nhiều. Chỉ là, vạn vạn đừng đánh rắn động cỏ!”

Lưu An nói: “Phụ thân yên tâm đi!”

Long thành, vương trướng của đại thiền vu.

Yên thị (thê tử) của Quân Thần thiền vu là nữ nhi thân sinh của Vương hoàng hậu, Nam Cung công chúa.

Vu Đan nói: “Mẫu thân, Lưu Chuyết rơi vào tay Y Trĩ Tà rồi.”

Khi Nam Cung công chúa mười lăm tuổi liền gả tới thảo nguyên, cho tới bây giờ cũng chưa ngoài ba mươi, mỹ mạo động nhân, lúc này nói: “Vu Đan, Lưu Chuyết là chất nhi của mẫu thân, là huynh đệ của ngươi. Vi nương biết ngươi xem thường người Hán, nhưng mẫu thân cũng là người Hán, không có người Hán, cũng không có mẫu thân cùng ngươi, ngươi không nên giết hắn.”

“Không giết hắn, tất thành họa lớn,“ Vu Đan còn là một thiếu niên, kích động nói, “Mẫu thân, Y Trĩ Tà từ lâu đã bất mãn với ta, ngươi cũng muốn ta chết trong tay Y Trĩ Tà hay sao? Trong lòng ngươi chỉ có Hán?”

Nam Cung công chúa mỉm cười nói: “Ngươi ngốc sao, hài tử, ta cùng với Lưu Chuyết là máu mủ... Ngươi cứu hắn, ngươi nói xem, hắn sẽ nguyện ý cùng Y Trĩ Tà làm bạn, hay sẽ nguyện ý cùng mẫu thân nhận thân, trợ giúp người huynh đệ ngươi một chút sức lực?”

Vu Đan suy nghĩ chốc lát, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nói: “Mẫu thân, ta sẽ làm cho tốt.”

Cùng lúc đó, các chư hầu vương của Giao Tây, Ngô, Triệu, Tri Xuyên, Tế Nam, Tế Bắc đều có dự định của mình. Từ sau khi loạn bảy nước, thế lực của chư hầu vương bị suy yếu lớn, dư uy còn lại cũng đều là mượn uy của thái hoàng thái hậu, tự nhiên tôn sùng thái hoàng thái hậu, vô cùng căng thẳng.

Giang hồ nhân sĩ lại có Bất Khả Đắc sơn, tiểu Nguyệt Thị, Thôn Bắc Hải dẫn đầu, dự định dùng để truy diệt Ninh Hòa Trần, thuận tiện có thể cướp được Lý Đông Thanh thì càng tốt.

Mà lúc này Lý Đông Thanh, lại đang làm gì?

Ninh Hòa Trần tát nhẹ hắn một cái, nói: “Ngươi có phải là chảy nước miếng hay không?”

Lý Đông Thanh nằm trên đầu gối y, mái tóc khi ngủ liền xõa xuống, mở mắt ra, lau miệng: “Hả?”

Ninh Hòa Trần: “Ngươi giả bộ cái gì?”

Y chỉ vào vết ướt trên y phục của chính mình, nói: “Này đúng hay không?”

Vừa nói vừa lật qua lật lại vạt áo của mình, chỉ vào một vết nước đã khô, nói: “Đây có phải là tối hôm qua không? Ngươi chảy nước miếng còn không nói cho ta?”

Lý Đông Thanh: “Ta rửa cho ngươi!”

Có thể là bởi vì đến địa phương xa lạ, người quen chỉ có một, Lý Đông Thanh hai ngày nay liền theo Ninh Hòa Trần, trong phạm vi mười mét, chỉ cần nhìn thấy Ninh Hòa Trần ngồi ở đâu liền muốn đến gần, thời điểm buổi tối, nếu Ninh Hòa Trần đến trông hắn, hắn liền nằm lên đầu gối của Ninh Hòa Trần, nói chuyện với y.

Lý Đông Thanh thực sự là vẫn chứng nào tật nấy, hắn trước đây lúc ở nhà cũng là rất dễ dàng thân cận với người khác. Lúc mới gặp mặt còn là một tiểu thiếu niên có cốt khí, ở chung lâu rồi liền giống như cún con không biết ngại.

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi không có xương à?”

Lý Đông Thanh lặng lẽ cười, vẫn cứ không cần mặt mũi như cũ. Ninh Hòa Trần đuổi mấy lần rồi, đuổi đến phiền liền tùy hắn đi theo.

Lý Đông Thanh ngẩng đầu nằm trên đầu gối y, nói: “Y Trĩ Tà hôm nay lại hỏi ta, ta liền hỏi hắn, ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì đây?”

“Y Trĩ Tà liền nói, Trung Nguyên có chư hầu vương muốn làm phản,“ Lý Đông Thanh nói, “Thế lực đã tập trung đến thảo nguyên, phái sứ thần lại đây, muốn cùng Hung Nô liên thủ kháng Hán. Hắn muốn chờ hai quân giao chiến, thời điểm kiệt sức liền nhân dịp loạn mà lật đổ, ta có huyết thống Hán thất, cũng có thể giương cờ động viên lão thần, cũng có thể nhờ các chư hầu vương giúp một tay.”

Ninh Hòa Trần nói: “Ồ.”

Lý Đông Thanh nhìn y, nói: “Sau việc này, ngươi muốn đi đâu?”

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi trước hết hãy nghĩ cho tốt mình nên sống như thế nào đi.”

Lý Đông Thanh nói: “Ta không biết, mà ta nghĩ, ta rất khó sống sót, Ninh Hòa Trần, ngươi sẽ nhớ tới ta sao?”

Ninh Hòa Trần trầm mặc trong chốc lát, thần sắc của Lý Đông Thanh lại bắt đầu ảm đạm.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến thời gian cùng lịch sử gốc có sự đan xen, chỉ là trùng khớp chủ yếu về mặt lễ tiết, còn đâu hai nhân vật chính đều là được sáng tác ra.

Hai thế giới song song, nhân vật trên triều đình cùng quan chức đều là thật, còn trên giang hồ, (ngoại trừ du hiệp Quách Giải, Lôi Bị, Kịch Mạnh ra) thì đều là hư cấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.