Hoắc Hoàng Hà nói: “Ngươi không thể coi tất cả mọi người đều như chúng ta. Người yếu đuối luôn có ràng buộc tại người, luôn đi bảo vệ người khác, sau đó cũng có thể được người khác bảo vệ. Giống như hai ta, xem như là số ít.”
“Trường Giang,“ Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, nói, “Ngươi ngay cả chính mình cũng không nhìn rõ. Ngươi không phải người như thế.”
Hoắc Hoàng Hà nhìn phong quang dưới núi, cũng không phản đối.
“Ta lúc mười ba tuổi đã quen biết ngươi,“ Ninh Hòa Trần nhớ về chuyện cũ, “Còn nhỏ hơn cả Đông Thanh nữa. Hiện tại cũng đã hơn mười năm rồi.”
“Mười ba năm.” Hoắc Hoàng Hà nói, “Diệp lão đầu muốn để ngươi và A Mai đính hôn, sư phụ ngươi mang ngươi tới, khi đó ta thấy ngươi rất phiền, ngươi mới từ núi Bất Khả Đắc xuất phát, ta cũng đã nghĩ xong làm sao để trừng trị ngươi.”
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nói: “Không nghĩ tới.”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Ta cũng không nghĩ tới, ngươi thế mà không đánh trả.”
“Mười mấy năm,“ Ninh Hòa Trần nói, “Tháng ngày ta phải chịu đòn còn lâu hơn cả thời gian quen biết ngươi, ngươi thấy ta từng đánh trả sao?”
Hoắc Hoàng Hà quả thật một lần cũng chưa từng thấy, hắn suy nghĩ kỹ một chút, tính khí của Ninh Hòa Trần, chỉ có người quen mới gặp qua.
“Ngươi có thể nhẫn nhịn,“ Hoắc Hoàng Hà bội phục, “Ta nhịn không được người khác đánh ta, càng không thể không đánh trả. Nếu không thì Diệp Chi Trạch vẫn còn là cha ta.”
Ninh Hòa Trần biết rõ nguyên do hai cha con họ mâu thuẫn, vô cùng đồng cảm. Hiện tại ai cũng không biết người thủ đài của Hoàng Kim Đài, Hoắc Hoàng Hà rốt cuộc làm sao mà đoạn tuyệt với nhà mình, thật sự là quá khó đoán, toàn môn cao thấp miệng kín như bưng, phàm là hỏi tới liền nói hai cha con tính cách không hợp. Tính cách không hợp này, thực sự không quá giống nguyên nhân hai cha con trở mặt thành thù.
Thế nhưng mấu chốt lại chính là như vậy. Diệp Chi Trạch nhi nữ song toàn, con cả thành thục thận trọng, trình độ võ học cũng rất xuất chúng, tiểu nữ xinh đẹp hoạt bát, song đao dùng đến đẹp mắt. Vốn là chuyện có phúc trên đời. Chỉ là Diệp Chi Trạch tính khí nóng nảy, thi hành quan niệm cha mẹ có nghiêm thì con cái mới hiếu thuận, dạy con đều dùng roi quất cùng la mắng, phàm là có một chút không hài lòng liền mang bụng đói đi quỳ, còn phải bị quở trách một phen. Hoắc Hoàng Hà khi còn bé vẫn chịu nghe, không có cách nào, nhưng nam hài bước đến ngưỡng cửa mười mấy tuổi, bắt đầu cảm thấy chính mình là nam tử hán, mà khi đó Diệp Chi Trạch vẫn cứ nóng nảy liền rút cành liễu, muốn bắt đầu đánh người, Hoắc Hoàng Hà không chịu nổi. Không chịu nổi liền muốn phản kháng, phản kháng liền phải chịu tội. Hoắc Hoàng Hà từ mười sáu tuổi bắt đầu rời nhà trốn đi, mãi cho đến hai mươi mấy tuổi mới chính thức thoát khỏi Thôn Bắc Hải. Trong thời gian này, Diệp Chi Trạch không phải là không đi tìm, nhưng tìm được rồi cũng sẽ không khom lưng, một câu dễ nghe cũng không nhả ra khỏi miệng, Hoắc Hoàng Hà trở lại hai ngày vẫn phải chịu đánh phạt, liền dứt khoát không về nữa. Có lúc chân tướng sự việc rất đơn giản, ai cũng không tin hai cha con họ là bởi vì chút chuyện này mà trở mặt thành thù, thế nhưng đây chính là sự thật. Ninh Hòa Trần mắt thấy Hoắc Hoàng Hà bị chọc giận hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng triệt để quyết tuyệt, không nói ra được kết cục có buồn cười hay không.
Mà thật ra thì vẫn còn có chút tình cảm, Thôn Bắc Hải gặp nạn cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Ninh Hòa Trần nói: “Nói chuyện với cha ngươi chưa?”
“Chưa.”
“Nhìn thấy nương ngươi tìm ngươi rồi,“ Ninh Hòa Trần nói, “Cũng đành thôi, nàng lại không làm chủ được, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn giận dỗi với nương.”
Hoắc Hoàng Hà nói: “Không có. Sớm đã không sao, người đều không biết mình vì sao hận, nhưng chính là cứ hận như thế, hai ngày nay gặp được liền cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.”
Nhưng không ý nghĩa là một chuyện, mà lặp lại một lần nữa, Hoắc Hoàng Hà khẳng định vẫn sẽ không mãi ở trong nhà này. Mẫu thân một câu không quan tâm, một câu cũng không nói, chưa bao giờ biết bảo vệ nhi tử của mình, chuyện này đã qua rồi, bây giờ Hoắc Hoàng Hà đã có năng lực chưởng khống cuộc đời của chính mình, hắn có thể xoay đầu lại nói, những việc vô bổ này đều rất tẻ nhạt, nhưng nếu như không thoát ra được, vậy lại là một chuyện khác.
“Ta thấy ngươi có tâm sự,“ Hoắc Hoàng Hà nói, “Ngày mai trở về đi, xem nhi tử của ngươi có chuyện hay không, có khi còn vì muốn gặp ngươi mà một khóc hai nháo ba thắt cổ đây.”
Ninh Hòa Trần buồn cười không thôi, mắng: “Cút đi.”
“Làm một người cha tốt,“ Hoắc Hoàng Hà cười giễu, “Không giữ được ngươi.”
Ninh Hòa Trần không buồn nguỵ biện, trái lại còn chế nhạo hắn: “Ta đây là vì để trên đời này bớt đi một đứa con bất hiếu như ngươi.”
Hoắc Hoàng Hà lại nói: “Trong lòng ngươi nắm chắc là được.”
Ninh Hòa Trần quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, Hoắc Hoàng Hà vẫn cứ nhìn xuống dưới núi, nói: “Ta nghĩ ngươi có chủ ý của riêng mình, biết được khi nào thì nên giúp người, cũng biết lúc nào cần phải đi. Nhưng này lần gặp được ngươi, ngươi còn do dự không quyết. Ngươi cũng biết Lý Đông Thanh có thân phận gì, ngươi lại là thân phận gì, người khác có thể lội vào vũng nước đục này, ngươi có thể sao?”
Ninh Hòa Trần nghe, cũng không phản bác.
Hoắc Hoàng Hà nói: “Đến cuối cùng, ngươi hai mặt thụ địch. Lý Đông Thanh bất kể là chọn con đường nào, ngươi có thể có quả ngọt mà ăn sao? Triều đình hận không thể giết ngươi để yên lòng, Nguyệt Chi cũng coi ngươi là cái đinh trong mắt, ngươi từng nghĩ tới bản thân đang ở tình cảnh gì sao?”
“Cần ngươi nói à,“ Ninh Hòa Trần bình thản nói, “Ta một năm này không phải đều qua như vậy sao?”
Hoắc Hoàng Hà: “Không hiểu nổi ngươi nghĩ như thế nào. Muốn nuôi nhi tử, cũng không phải nuôi như thế.”
Ninh Hòa Trần khổ tâm nói: “Nhất thời kích động.”
Hoắc Hoàng Hà không nghe chiêu này: “Kích động cả một năm?”
Ninh Hòa Trần lắc lắc đầu, có vẻ hơi trầm mặc.
Hai người đứng dưới ánh triều dương một lát, Hoắc Hoàng Hà đã nói quá nhiều, đến lúc dừng rồi, bèn không khuyên nhủ nữa. Hắn vốn cũng không phải là muốn Ninh Hòa Trần nhất định phải làm theo ý mình, nếu trong lòng Ninh Hòa Trần đã tự nắm chắc, kiên định một con đường muốn đi, hắn làm huynh đệ, làm bằng hữu, không có lập trường gì để can thiệp cả, lại giống như lúc trước Ninh Hòa Trần khư khư cố chấp muốn xuống Bất Khả Đắc sơn, muốn mang ba vạn tinh binh đưa đến trên tay người Hung Nô vậy, tự y đã nghĩ xong, liền nhất định phải làm như thế, không làm không được. Hoắc Hoàng Hà chưa từng ngăn cản. Nhưng nếu là bản thân Ninh Hòa Trần cũng chưa nghĩ ra phải làm sao, Hoắc Hoàng Hà lại vô cùng bất an.
Ninh Hòa Trần nói: “Hoắc huynh, ta càng sống càng không rõ.”
Hoắc Hoàng Hà cũng không nghe rõ, đang muốn nói chuyện, người ở phía dưới lại mang theo sứ giả truyền tin vội vội vàng vàng từ dưới ngọn núi chạy lên như bay, chạy đến phòng nghị sự. Hai người liếc mắt nhìn nhau, phi thân đuổi theo.
Sứ giả truyền tin đi qua ba tầng cửa, rốt cuộc cũng gặp được Diệp Chi Trạch, hành lễ nói: “Chưởng môn nhân, Giao Châu Tán Tiên thành gồm Văn Nhân Việt của Văn Chung thành, Văn Nhân Tam Thiên của Văn Nhân gia, chưởng môn nhân của Thương Sơn Hà, Lý Trục Ca, phó chưởng môn Phương Thanh Trạc, toàn bộ đều đến rồi, đang ở ngoài sơn môn cầu kiến.”
Diệp Chi Trạch đang ngủ gật trên ghế, lúc này hoàn toàn tỉnh táo lại, nói: “Mau mời vào!”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy ngoài cửa vang lên ba tiếng cười to, Văn Nhân Tam Thiên vỗ vai Hoắc Hoàng Hà, nói: “Hai mươi năm không gặp, ngươi cao lớn hơn không ít nha!”
Ninh Hòa Trần vốn tưởng là có chiến sự, ai ngờ lại thấy mấy lão chưởng môn này đến, muốn tránh cũng tránh không thoát, chỉ có thể kiên trì đứng tại chỗ. Hoắc Hoàng Hà nói: “Hai mươi năm, muốn không trưởng thành cũng khó.”
Văn Nhân Tam Thiên cười đến đất rung núi chuyển, Văn Nhân Việt lại nói: “Ninh Hòa Trần?”
Ninh Hòa Trần không nói, gật gật đầu.
Giao Châu Tán Tiên thành cách Ba quận rất gần, vì thế nên gấp rút đến trước, mà Tán Tiên thành này chủ yếu có ba nhà, Văn Chung, Văn Nhân gia, Thương Sơn Hà. Hai mươi năm trước, Văn Chung cùng Văn Nhân gia vẫn là một nhà, thế nhưng kiếm tông lại có hai mạch, lý niệm không hợp liền tách thành hai phái, Văn Nhân Chung Hoài dẫn theo ba trăm đệ tử tự lập môn hộ, liền ở đỉnh núi bên cạnh Văn Nhân phái. Không đánh nhau, nhưng hai bên nhìn nhau cũng không vừa mắt mấy. Thương Sơn Hà từ xưa đến nay vẫn luôn ở Giao Châu, ba nhà gần nhau, xem như là hàng xóm, môn phái giang hồ quá nhiều, quy củ lại không dễ thống nhất, có môn phái sẽ ở trên đường phố quyết đấu, có phái lại hứa hẹn với bách tính, tuyệt đối không quấy nhiễu dân, như vậy lại có phân chia cao thấp, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, liền lập minh ước, môn phái giang hồ trong phạm vi Giao Châu đều tuân theo một nguyên tắc hành sự, gọi là Tán Tiên thành ước. Mà chuyện Ninh Hòa Trần phạm phải ở biên quan, bọn họ không nhúng tay vào, kỳ thực cũng không thể coi là có cừu oán.
Lúc này ba nhà cùng đến, ngay cả hai nhà Văn Chung cùng Văn Nhân đều có thể đồng thời xuất hiện, sợ là tất cả mọi người đều đã hiểu rõ, một trận này có ý nghĩa như thế nào.
Văn Nhân Tam Thiên là một nam nhân khuôn mặt chữ điền chừng bốn mươi tuổi, nói: “Ngươi thế mà lại không chết.”
Ninh Hòa Trần hỏi: “Ngươi là hi vọng ta chết à?”
“Thật không có,“ Văn Nhân Tam Thiên nói, “Ta là không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi ở đây.”
“Ai có thể nghĩ tới đây,“ Ninh Hòa Trần nói, “Trước ngày hôm qua, ta cũng không nghĩ tới.”
Văn Nhân Tam Thiên lại cười to, sau đó thu lại tươi cười, nói: “Ta chỉ sợ ngươi không giúp đỡ được gì, còn chọc cho chính mình một thân tanh tưởi.”
Ninh Hòa Trần đắc tội nhiều người, còn cùng hoàng đế kết thù, khuôn mặt này hiện thân, ngày sau nhất định không sống yên được. Văn Nhân Tam Thiên này vẫn luôn nổi danh nói chuyện không êm tai, Ninh Hòa Trần từ trước cũng không chiếm được tiện nghi gì từ trên miệng hắn, khi đó còn phải nhịn, mà lúc này cũng không có ý định nhịn, thuận miệng nói: “Không mượn nhọc lòng.”
Mấy người đồng thời đi vào trong phòng nghị sự, Phương Thanh Trạc tuổi không lớn lắm, khoảng ngoài ba mươi tuổi, cũng coi là thiên tư trác việt, đã làm tới chức phó chưởng môn của Thương Sơn Hà, hắn chưa từng gặp Ninh Hòa Trần, vui vẻ nói: “Hóa ra lại là ngươi sao?”
“Ta nghe nói khiêm nhượng công tử nhân gian tuyệt sắc,“ Phương Thanh Trạc đỉnh đạc nói, “Hôm nay gặp mặt, thế nhân quả thực không gạt ta!”
Ninh Hòa Trần không kiên nhẫn nói: “Được rồi.”
Phương Thanh Trạc nói: “Ồ, thất lễ rồi, tại hạ Phương Thanh Trạc.”
Ninh Hòa Trần không để ý đến hắn. Hoắc Hoàng Hà chạy lại chiêu đãi: “Phương chưởng môn, mời vào trong.”
Phương Thanh Trạc: “Được được, Tuyết Mãn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi sáu,“ Hoắc Hoàng Hà đưa người đến cửa thứ ba, nói, “Có một nhi tử, vô cùng hiếu thuận, sau này có cơ hội sẽ cho ngươi gặp mặt một lát.”
Phương Thanh Trạc nhất thời tiếc nuối thở dài, Diệp Chi Trạch đến nghênh đón, vừa vặn nghe thấy tiếng thở dài của hắn, cả kinh nói: “Làm sao thế?”
“Trong nhà tại hạ có một tiểu muội khuê nữ, “ Phương Thanh Trạc nói, “Thực đáng tiếc, thực đáng tiếc, nhìn không ra nha, Tuyết Mãn tuổi còn trẻ mà nhi tử cũng có rồi?”
Diệp Chi Trạch cũng không rõ lắm, hắn và Ninh Hòa Trần lại không quen, chỉ đành nói: “Vậy cũng hết cách rồi, dù sao cũng còn tốt...”
Phương Thanh Trạc lại quay đầu, nhìn thấy Hoắc Hoàng Hà.
Hoắc Hoàng Hà: “...”
Phương Thanh Trạc quan sát tỉ mỉ, sâu sắc cảm thấy không tệ, quay đầu lại nói: “Diệp chưởng môn, tại hạ trong nhà có một tiểu muội...”
“Khụ!” Lý Trục Ca ngắt lời nói, “Thanh Trạc, đừng nói nữa.”
Diệp Chi Trạch cũng vội vàng nói: “Cái đó, tất cả mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.”
“Diệp chưởng môn,“ Lý Trục Ca nói, “Không cần nói ngươi cũng biết, mấy người chúng ta là vì chuyện gì mà đến, Ba quận cùng Giao Châu môi hở răng lạnh, đệ tử dưới trướng chúng ta cũng đã lên đường, ngày hôm nay là có thể đến nơi. Tình nghĩa giữa chúng ta, lời thừa thãi không cần phải nói, ta ngay cả phó chưởng môn cũng mang đi, trong nhà chỉ để lại thê nhi mà thôi, trận chiến này, nhất định phải dốc hết toàn lực.”
Diệp Chi Trạch cảm động không thôi. Hắn cùng với Lý Trục Ca có danh xưng Nam nhị kiệt, Thương Sơn Hà, Thôn Bắc Hải, lão tổ tông của hai sơn môn tùy ý đặt tên, lại đặt cho thực tương đồng, hai người bọn họ còn cùng lên một cái Hoàng Kim Đài, cùng một ngày đi xuống, từng người tiếp nhận y bát trong tay bậc cha chú, cho đến nay cũng có hơn ba mươi năm rồi. Hai người mấy chục năm qua gặp nhau không ít lần, mà vẫn chưa từng có thâm giao, thế nhưng khi họa đến, mặc dù nói là môi hở răng lạnh, nhưng phần tình nghĩa này vẫn làm người ta cảm động.
Văn Nhân Việt nói: “Ta cũng có ba ngàn đệ tử, sáng sớm hôm nay có thể đến nơi.”
Văn Nhân Tam Thiên nói: “Ta đêm nay có việc, có thể phải đi trước, nhưng mang cho ngươi bốn ngàn người, ngươi cứ việc dùng, xem như đệ tử của mình là được.”
Diệp Chi Trạch đỡ trán than thở: “Ài, trời ban thảm họa như vậy, may mà có các huynh đệ chiếu cố!”
Lý Trục Ca nói: “Băng dày ba thước không phải cái lạnh trong một ngày đã tạo được, hoàng thượng sớm có tâm muốn quản giang hồ, ta đã sớm liệu đến sẽ có hôm nay, Diệp huynh, giang hồ nhi nữ, ngươi yên tâm, không quản hôm nay là ai, giang hồ nhi nữ cũng sẽ không ngồi xem không quản.”
Ninh Hòa Trần nghe rồi chỉ thấy vô vị, đến tiếng bắt chuyện cũng không buồn nói đã đứng dậy đi, Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn, cũng đứng dậy theo sau, Diệp Chi Trạch lại từ phía sau ngăn hắn lại, nói: “An Quân, dâng trà cho các chưởng môn.”
Hoắc Hoàng Hà khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý, ung dung chắp tay đi ra ngoài. Diệp Chi Trạch nhất thời bị tức đến đỏ mặt, vỗ mạnh ghế dựa ba lần.
Văn Nhân Tam Thiên nói: “Ta nghe nói An Quân trở về Thôn Bắc Hải, còn tưởng rằng hai người phụ tử các ngươi đã xóa tan hiềm khích lúc trước.”
Diệp Chi Trạch khoát tay áo một cái, ra hiệu đừng nói nữa.
“Tuổi tác còn nhỏ,“ Văn Nhân Tam Thiên nói, “Ngày sau sẽ hiểu dụng tâm của ngươi. Chỉ là ta nhìn thấy Ninh Hòa Trần cũng ở đây, không biết đây là tình huống gì?”
Diệp Chi Trạch bất đắc dĩ nói: “Chính là tình huống này, Ninh Hòa Trần nguyện ý đến giúp đỡ, đương nhiên là cần. Chỉ là liên luỵ phía sau rất nhiều, ngu đệ trong lòng cũng rõ ràng. Thế nhưng hiện nay thật sự là không có lựa chọn khác.”
Văn Nhân Tam Thiên thở dài một hơi. Phương Thanh Trạc ca tụng: “Sớm nghe nói Ninh Hòa Trần này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn là đệ nhất cao thủ, thật là làm người ta tặc lưỡi!”
Lý Trục Ca lườm hắn một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn bớt nói đi.
Trời đã sáng choang, ánh mặt trời chiếu vào núi rừng.
Bên này Hoắc Hoàng Hà đuổi theo ra ngoài, thấy Ninh Hòa Trần ngồi trên phong hỏa đài, tầm mắt hướng về phía Đông. Hắn hai bước nhảy tới, đứng ở bên cạnh y.
“Ta thấy không hẳn,“ Hoắc Hoàng Hà nói tiếp vấn đề trong phòng, “Trên giang hồ có rất nhiều người đã thân hoàng. Trận này đứng về phía nào cũng chưa biết chừng.”
Ninh Hòa Trần cau mày nói: “Tâm hoảng.”
“Ngươi?”
“Ừm,“ Ninh Hòa Trần nói, “Tiếng vó ngựa.”
Hoắc Hoàng Hà lại không nghe thấy, hắn dừng lại một lát, hỏi: “Tiếng vó ngựa từ đâu tới, nơi này là vách núi, ngựa không lên được, ngươi nghe thấy tiếng móng ngựa dưới núi ư?”
Ninh Hòa Trần đứng lên, cau mày nhìn về phía Đông, xuyên qua núi rừng xào xạc cùng đỉnh núi trập trùng, y sắc mặt trầm tĩnh, thật lâu không nói gì.
Hoắc Hoàng Hà cảnh giác nói: “Không phải là binh mã của kiêu kỵ tướng quân đến đấy chứ?”
Ninh Hòa Trần lại nhảy xuống, góc áo biến mất trên phong hỏa đài, Hoắc Hoàng Hà sửng sốt một chút rồi cũng đi theo sau, Ninh Hòa Trần một đường đi tới trước bia giới của sơn môn cao cao, lông mày dần dần nhăn lại, rõ ràng có chút buồn bực cấp bách, mà đúng lúc này, Hoắc Hoàng Hà cũng nghe thấy được tiếng vó ngựa rồi, hơn nữa hắn đã hiểu.
Chỉ trong chốc lát, một bóng người màu trắng dẫn đầu xuất hiện dưới chân núi, có một hồng y thiếu niên, một nam nhân áo đen đi theo phía sau hắn, móng ngựa lộc cộc.
Hoắc Hoàng Hà quay đầu lại nhìn, sắc mặt nôn nóng của Ninh Hòa Trần đã biến mất, lông mày giãn ra, mà đuôi lông mày lại vương thần sắc không bình thường.