Hoắc Hoàng Hà nghĩ thầm: “Được lắm, tiếng vó ngựa.”
Lý Đông Thanh nhìn thấy Ninh Hòa Trần, cười hở cả lợi, lập tức đánh ngựa muốn phi lên, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Cái mông ngươi bị cháy hay sao?! Đều đến nơi rồi, còn chạy nhanh như vậy?”
Sắc mặt của Ninh Hòa Trần đã bình tĩnh lại, nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh tung người xuống ngựa, vén vạt áo lên, bước nhanh đi tới đài bậc cao cao, ngẩng đầu nhìn Ninh Hòa Trần, cười nói: “Thương lượng trước rồi, đừng mắng ta.”
“Ngươi cùng ta thương lượng à?” Ninh Hòa Trần lạnh nhạt nói, “Ta ngược lại còn thật không biết đấy.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Vương Tô Mẫn ở phía sau bò lên, Hỏa Tầm Sưởng Minh gấp rút lên đường mệt muốn chết, kinh ngạc nói: “Tiểu tử này làm từ cái gì vậy? Sắt tốt hay sao?”
Vương Tô Mẫn nói: “Dù sao cũng không giống người lắm.”
“Ngươi tự mình tới?” Hoắc Hoàng Hà hỏi Lý Đông Thanh, “Vậy Nguyệt Chi phải nháo loạn rồi. Có điều tới cũng tốt, đỡ cho sư phụ ngươi ở chỗ này hồn vía lên mây.”
Ninh Hòa Trần lại liếc nhìn Hoắc Hoàng Hà, hơi có tia cảnh cáo. Hoắc Hoàng Hà căn bản không sợ, tùy ý nói: “Hỏa Tầm Lệ sao lại thả ngươi?”
“Có thể sao?” Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi ở trên thềm đá, khí trời rét đậm mà ra một thân mồ hôi, uể oải nói, “Đó đương nhiên là bởi vì có bạn tốt của hắn giúp hắn.”
Hoắc Hoàng Hà không hiểu, nói: “Ai cơ?”
Hỏa Tầm Sưởng Minh: “...”
“Ý của hắn là, chính là hắn.” Ngược lại là người Tiên Bi Vương Tô Mẫn này đến phiên dịch.
Hoắc Hoàng Hà biết hắn, thế nhưng quên mất tên hắn, chỉ vào hắn suy ngẫm trong chốc lát, Lý Đông Thanh nói: “Vương Tô Mẫn.”
Vương Tô Mẫn nói: “Phiền các ngươi nhớ kỹ một chút, sau này có thể còn phải dùng tới đấy.”
Hoắc Hoàng Hà: “Các ngươi?”
“Đặc biệt là ngươi,“ Vương Tô Mẫn nói, “Tên ta rất khó nhớ sao? Hay là nói con người ta khó nhớ?”
Hoắc Hoàng Hà: “Đều có một ít.”
Vương Tô Mẫn một câu cũng lười lại nói. Đến ngay cả Lý Đông Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tô Mẫn cũng cảm thấy lạ mặt. Vương Tô Mẫn ở trong đám đông, xác thực là không quá xuất chúng. Ninh Hòa Trần vô luận đến chỗ nào cũng sẽ khiến người ta phải nhìn y, Hoắc Hoàng Hà lạnh lùng anh tuấn cũng khiến người khác đã gặp qua là không quên được, ngay cả Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng là tiểu tử năng lượng dồi dao, đôi mắt vô cùng sáng ngời. Mà Vương Tô Mẫn trầm mặc ít nói, nhìn qua thậm chí có chút lười nhác, sau khi vào đông lại thích đội mũ, che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra râu ria xồm xàm dưới cằm, thật sự không có cảm giác tồn tại.
Ninh Hòa Trần lên tiếng: “Đi ngủ một giấc, ngủ dậy thì trở về.”
Lý Đông Thanh nói: “Trừ phi các ngươi cùng ta đồng thời trở lại.”
“Về đâu?” Ninh Hòa Trần hỏi ngược lại, “ Thôn Bắc Hải của Ba quận mới là nhà của Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai. Cùng chung đại nạn việc nghĩa chẳng từ nan, hắn về Đông Âu với ngươi làm gì?”
Lý Đông Thanh lại nói: “Vậy ta cũng ở đây. Ta là người giang hồ, ta lẽ ra cũng nên ở đây.”
Ninh Hòa Trần căn bản không có ý định thương lượng với hắn, những người đi cùng đến đây cũng có chút lúng túng, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Đến đều đã đến, đánh một trận rồi lại đi đi?”
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh lập tức lùn đi một đoạn. Ninh Hòa Trần giáo huấn: “Không biết vì đại cục.”
Không la mắng trước mặt người ngoài, Ninh Hòa Trần chỉ nói câu này, sau đó để mấy người này nghỉ ngơi trước, Hoắc Hoàng Hà cho người an bài hai gian phòng, Ninh Hòa Trần gọi Lý Đông Thanh đi, đến trong phòng mình, nhìn bầu không khí này, Lý Đông Thanh hiển nhiên là đi bị mắng, Hỏa Tầm Sưởng Minh hơi có chút thấp thỏm, hắn dù sao tuổi còn nhỏ, vẫn cảm thấy người lớn như Ninh Hòa Trần nói mới đúng. Trong lòng lại bồn chồn, không biết có đưa ra quyết định chính xác hay không.
Lý Đông Thanh vào cửa đã cởi giày ngồi lên giường, Ninh Hòa Trần đóng cửa lại, quay đầu cũng ngồi ở mạn giường, Lý Đông Thanh khoanh chân lại nhìn y.
Ninh Hòa Trần nhìn hắn cây ngay không sợ chết đứng, trên mặt đến một tia cười cũng không có, lạnh nhạt nói: “Lúc đi ta đã nói với ngươi như thế nào?”
Lý Đông Thanh nói: “Ta không muốn, ngươi khi đó còn nói, ta muốn làm cái gì cũng có thể, chỉ cần ta vui vẻ.”
Ninh Hòa Trần nói: “Đưa tay ra.”
Lý Đông Thanh bặm miệng, từ từ đưa tay ra, Ninh Hòa Trần rút ra sáo kép bên hông, vung lên đánh một cái, Lý Đông Thanh đau đến khóe mắt run lên, hiển nhiên là có chút khoa trương.
Ninh Hòa Trần nói: “Già mồm.”
Lý Đông Thanh tuy rằng nhìn qua tính tình mềm mỏng, nhưng tự có chủ ý, chuyện trong lòng mình đã định thì ai cũng không thuyết phục được hắn, Ninh Hòa Trần cùng hắn ở chung này hồi lâu, kỳ thực sớm đã phát hiện, Lý Đông Thanh thật sự là cứng cỏi từ trong xương cốt, việc nhỏ thượng có thể nhường nhịn, nhưng đại sự thì ai cũng không nghe.
“Chiều ngươi đến trời rồi,“ Ninh Hòa Trần bình thản nói, “Còn biết mình họ gì sao?”
Lý Đông Thanh rủ xuống khóe miệng, vẫn chưa trả lời.
“Không phục.” Ninh Hòa Trần nói xong lại hơi vung tay lên, Lý Đông Thanh lúc này đến một chút phản ứng cũng không có.
Lý Đông Thanh cúi đầu, không nhìn y, bàn tay sưng lên to lắm, một cái tay khác rúc vào chân ở trong chăn.
Hai người giằng co trong chốc lát, sáo kép vẫn nằm trong tay Ninh Hòa Trần, y nhìn một chút, thở dài nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, không thể hành động theo cảm tính. Ngươi chưa từng nghe qua.”
“Ngươi trước đây lỗ mãng như thế, ăn thiệt thòi còn chưa đủ nhiều sao?” Ninh Hòa Trần đã mềm giọng hơn rồi, hỏi, “Có bao nhiêu chuyện 'vốn không nên như vậy', ngươi không biết sao? Ta lúc thường không muốn nói ngươi, sợ trong lòng ngươi khó chịu, thế nhưng ngươi nếu như không nhớ kỹ, những thiệt thòi này không phải uổng công rồi sao?”
“Hiện nay thiên hạ chia năm xẻ bảy, không thể tách ra lâu dài, đến cuối cùng vẫn phải quy về tay của một người, ngươi kiểu gì cũng bị dính líu, có mấy cái mệnh đây?”
Lý Đông Thanh nói: “Ta không có hành động theo cảm tính, là ngươi cảm thấy ta vẫn luôn hành động theo cảm tính.”
“Trong lòng ngươi phàm là có một tia đại cục, cũng sẽ không đi tới nơi này.” Ninh Hòa Trần nói.
“Cái gì gọi là đại cục? Lưu Triệt chí tại thiên hạ,“ Lý Đông Thanh nói, “Hắn muốn thanh trừ giang hồ, thật sự là muốn giết sạch người giang hồ sao? Chính là vì muốn có chút thuế đó?”
“Người giang hồ tuy rằng không chịu triều đình cai quản, nhưng từ sau khi ký kết hoàng kim lệnh, chưa bao giờ can thiệp chính sự, triều đại thay đổi, hoàng trữ biến động, những năm gần đây người giang hồ có từng quản sao? Người học võ lại có cốt cách của người học võ, trong vòng mười năm sẽ không có người giang hồ nào uy hiếp được Lưu Triệt, hắn tại sao không đi tấn công người Hung Nô đang rình rập, lại muốn nhất định phải đến tấn công môn phái giang hồ an phận đây?”
Ninh Hòa Trần từ từ nói: “Muốn binh mã nhân lực của giang hồ.”
Lý Đông Thanh nói: “Chính là như vậy, hắn không muốn dùng tiền mua người cống hiến cho hắn, mà là muốn cho hết thảy giang hồ nhân sĩ đều trở thành tay chân của hắn, ban bố hoàng kim lệnh mới đúng là kế hoãn binh, hắn còn có hậu chiêu, mà hậu chiêu cũng không phải chèn ép, mà là lợi dụng. Nhưng nếu cứ như vậy đến cuối cùng, giang hồ sẽ triệt để không tồn tại. Người học võ nhập ngũ, thành sĩ tốt của hoàng đế, vậy Hoàng Kim Đài còn cần gì phải tồn tại? Xét đến cùng, tâm địa đế vương là bất kể cái gì cũng phải nắm trong tay của chính mình, không chỉ nắm trong tay, còn muốn đủ lớn mạnh, dễ dùng.”
Ninh Hòa Trần nói: “Có liên quan gì tới ngươi?”
“Ta có thể không đến! Có thể không có quan hệ gì với ta!” Lý Đông Thanh nói: “Nhưng là ngươi đã đến rồi! Trên giang hồ ai không biết ngươi? Cho dù không biết, nhìn mặt ngươi liếc mắt một cái cũng nhận ra, Võ đế nếu biết được ngươi còn sống, hắn không thể buông tha ngươi. Ngươi đã quên mất cố sự giết Triều Thác, thanh quân trắc năm đó. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu trận này đánh thắng còn tốt, nếu là thua, Lưu Triệt tất nhiên sẽ không giết những người đó, nếu ta là hắn, ta sẽ để Diệp Chi Trạch giao ra ngươi, nói ngươi mới là nguyên do khơi dậy phân tranh giữa giang hồ cùng triều đình, bởi vì ba vạn binh mã của ngươi năm đó, triều đình mới không tin tưởng người giang hồ nữa, giao ra ngươi như vậy, là có thể tha cho tất cả người giang hồ một mạng, thế nhưng cái giá để được sống chính là chặt đứt móng vuốt, quy thuận triều đình!”
Lý Đông Thanh nói: “Ta nếu là Lưu Triệt, đây mới là lý do chính đáng để xuất binh, lại còn là biện pháp nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng ngươi nhất định phải đến, ta có từng nói ngươi hành động theo cảm tính sao?”
Lý Đông Thanh một đường đi tới, thấy nơi này tuy đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mà hết thảy đều tốt, mấy người Ninh Hòa Trần cũng bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, hắn căn bản không có oán khí lớn như thế, nói: “Ta chỉ là sợ xảy ra chuyện như vậy.”
Ninh Hòa Trần sờ vào sáo kéo trong tay, rơi vào trầm mặc. Một lát sau nói: “Thế nhưng chuyện này quả thật là không liên quan gì đến ngươi, vô luận ta như thế nào, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi. Đông Thanh, ngươi không nên tới.”
Lý Đông Thanh gấp gáp nói: “Không có ai biết ta, không có ai biết ta cả! Ta biết ngươi hi vọng ta sau này ở lại Nguyệt Chi, cho nên không muốn kéo Nguyệt Chi xuống nước, nhưng đây là chuyện của bản thân ta, ta sẽ xử lý tốt, ta chỉ là muốn tới giúp ngươi. Ta không muốn ngươi chết.”
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn, nói: “Ta không phải muốn ngươi ở lại Nguyệt Chi, cho dù ngươi phá huỷ Nguyệt Chi, vậy thì như thế nào? Không đáng một đồng.” Tay y chọt chọt vào ngực Lý Đông Thanh, nói: “Ta nói là cái mạng này của ngươi.”
“Ta đã nói rồi,“ Ninh Hòa Trần nói, “Những thứ khác hết thảy đều không quan trọng.”
Hai người đứng trên lập trường không giống nhau, thế nhưng đều là nghĩ cho số mệnh của đối phương. Ninh Hòa Trần đã vô số lần nghĩ tới số mệnh của Lý Đông Thanh, mà lại không giống Lý Đông Thanh, cái gì cũng không nhịn được, Ninh Hòa Trần một câu cũng không nói ra. Y nghĩ: “Lý Đông Thanh có thể an ổn mà sống một ngày chính là được một ngày, đều là tháng ngày đi trộm được, có thể trải qua cuộc sống mà hắn muốn. Nhưng nếu đi ra ngoài sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Giang hồ này, nhân gian này, người người giương cái miệng lớn như chậu máu, Lý Đông Thanh chính là một chút thịt tội nghiệp kia.”
Lý Đông Thanh không nghĩ tới, Ninh Hòa Trần nhiều lần hỏi mình trải qua có vui hay không, lại là ý tứ này.
“Nếu như ngươi là hài tử có dã tâm, ta cái gì cũng mang cho ngươi,“ Ninh Hòa Trần nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Ta cái gì cũng để ngươi đi cướp, đi tranh danh tiếng. Nhưng ngươi lại không thích những thứ này.”
Thời điểm Ninh Hòa Trần quyết định ở lại, không biết con đường phía trước của Lý Đông Thanh ở nơi nào, cũng cho là Lý Đông Thanh có lẽ là một hài tử biết ẩn nhẫn, không biểu lộ dã tâm của mình, nhưng hơn một năm nay, Lý Đông Thanh xác thực chưa từng biểu lộ dã tâm với quyền lợi, an ổn thư thái, thậm chí có chút sợ hãi chiến tranh trong tương lai. Ninh Hòa Trần mới biết Lý Đông Thanh thật sự có thể buông xuống.
“Nghĩa mẫu ta luôn nói, ta là con cháu của Cao Tổ, ta cần phải chí tại bốn phương,“ Lý Đông Thanh nói, “Ta vào lúc ấy kỳ thực cũng muốn, cũng muốn, nếu như ta thật sự là hoàng đế thì nên làm gì? Kỳ thực hẳn là sẽ rất vui, làm hoàng đế rồi, ai lại không vui? Ta cũng không phải không thích, ta là cảm thấy... Không cần thiết vì những chuyện này mà cùng người khác giết người, tranh đoạt. Mà ta cũng có người chính mình muốn bảo vệ, vì điều này, ai sẽ quan tâm bản thân có thích hay không?”
Ninh Hòa Trần: “...”
Trái tim Ninh Hòa Trần bị lấp đầy, nghẹn lời không đáp lại được.