Tục Lạt Giang Hồ

Chương 97: Chương 97: Tiếng Rầu Rĩ Trong Cơn Gió Thoảng Qua (Ba)




“Thám tử tuần tra phía trước đến báo,“ người kia nói, “Văn Nhân chưởng môn còn chưa trở lại, chỉ là để thám tử mang thư về.”

Niềm vui sướng vô hạn kéo tới, Lý Đông Thanh tin cũng không dám tin, nói một chữ “Được”, sau đó tỉnh táo lại, nói: “Trước tiên đừng để lộ ra, không cần nói cho mọi người.”

Người kia: “Vâng.”

Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn hắn.

Người kia nói cái từ này cũng có chút không dễ chịu, liếc nhìn Lý Đông Thanh một chút lại cúi đầu.

Lý Đông Thanh: “Ai dạy?”

“Không ai dạy,“ người kia nói, “Hiện tại tất cả mọi người đều tuân theo quy củ, người theo quy củ không phải đều nói như vậy sao?”

Lý Đông Thanh: “Không cần như vậy, nói ngươi biết là được.”

Người kia rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thở dài, cười nói: “Ta biết rồi.”

Lý Đông Thanh phất tay để hắn quay lại, liếc mắt nhìn về hướng Bắc một cái. Hắn đã thành thói quen, luôn cảm thấy tâm bệnh của mình ở phương Bắc, tuyết lớn đầy trời, áo choàng da sói, Tuyết Mãn tóc đen như mực trong nhà kho nho nhỏ, hắn gửi hồn vào phương Bắc, Ninh Hòa Trần là xương sườn của hắn, nếu như y không trở lại, Lý Đông Thanh sẽ cảm thấy chính mình không có cách nào không nhìn về phương Bắc.

Phương Thanh Trạc tiến vào, hỏi: “Minh chủ, có đi hay không?”

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu: “Đi.”

“Há,“ Phương Thanh Trạc nói, “Ngươi nhìn thấy Văn Nhân Thiên rồi sao?”

Lý Đông Thanh chỉ nói: “Đi tuần tra rồi, sẽ về đơn vị.”

Phương Thanh Trạc định đi rồi lại quay lại, nhìn Lý Đông Thanh, nói: “Minh chủ này.”

Lý Đông Thanh: “?”

Phương Thanh Trạc cười rộ lên, nói: “Ta có chút muốn cám ơn ngươi.”

“Ngươi khiến mọi người cảm nhận được sức mạnh,“ Phương Thanh Trạc nói, “Dù Văn Nhân Thiên nói như thế nào, ta đều rất thưởng thức cách làm của ngươi, ngươi không vì tư tình mà làm rối loạn trận tuyến, tất cả mọi người rất kính phục ngươi.”

Lý Đông Thanh: “Không cần khách khí.”

Phương Thanh Trạc: “Tất cả mọi người sẽ giúp ngươi báo thù.”

“Đương nhiên,“ Lý Đông Thanh hiểu rõ, “Ta biết.”

Phương Thanh Trạc nở nụ cười, lúc này mới đi.

Đội quân đang lên đường, mỗi khi đi nhiều thêm một ngày lại nhiều hơn một phần khả năng thất bại. Lý Đông Thanh không thể để tất cả mọi người vì mình mà chờ ở chỗ này, chờ Ninh Hòa Trần trở lại, cho dù trong lòng hắn rất muốn cũng không được. Lý Đông Thanh ở nơi này chính là quân tâm, hắn không có cách nào vứt bỏ nơi này, tiếp tục đi về phía trước, giống như là Lý Đông Thanh đưa ra quyết định, dù như thế nào, đều phải đi về phía trước.

Đi chưa tới trăm dặm, Lý Đông Thanh chợt nghe thấy tiếng móng ngựa đi nhanh, hắn trong nháy mắt quay đầu lại, Văn Nhân Thiên từ một con đường lao đến, nói: “Tránh ra!”

Lý Đông Thanh hoảng hốt nhìn lại, nhìn thấy sau lưng hắn cõng lấy một người, hắn trợn to hai mắt, nhất thời ngây ngốc, bỗng nhiên tung người xuống ngựa, ngựa của Văn Nhân Thiên sắp xông tới trước mặt hắn rồi, hắn vội vã ghìm ngựa, cõng người ở phía sau xuống, đặt vào lòng Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh run rẩy ôm lấy Ninh Hòa Trần, hít vào một hơi thật dài.

Ông trời ơi, cám ơn trời đất.

Diệp A Mai từ trong đám người lao ra, ôm thật chặt lấy Hoắc Hoàng Hà, hô: “Trường Giang!”

Hoắc Hoàng Hà nhanh chóng tránh đi, kết quả không tránh được, miễn cưỡng đẩy nàng ra, nói: “Bụng ngươi đâm vào ta!”

Diệp A Mai buông hắn ra, lau nước mắt, nở nụ cười.

Sở Chung Kỳ cũng mở rộng tay, hỏi: “Có con luôn rồi à?”

Hoắc Hoàng Hà không vui nói: “Đây là muội muội ta!”

“Biết rồi,“ Sở Chung Kỳ nói, “Ta cũng có muội muội, ta không ngại nàng ôm ngươi một cái.”

Sở Phục cùng Hoắc Hoàng Hà đồng thời nói: “Ngậm miệng.”

Sở Chung Kỳ cười khoát tay áo một cái, Lý Đông Thanh ôm ngang Ninh Hòa Trần, đi tới nhìn Sở Chung Kỳ cười nói: “Sở huynh, đã lâu không gặp.”

“Mấy tháng rồi nha,“ Sở Chung Kỳ vỗ vai hắn, “Nhớ ta rồi?”

Lý Đông Thanh: “Ta nghe nói, đa tạ Sở huynh.”

“Đệ đệ, “Sở Chung Kỳ nói với hắn, “Không cần phải nói với ca ca những thứ này.”

Lý Đông Thanh cuối cùng cũng ngậm nước mắt. Hắn nhìn sang gương mặt của từng người, Hoắc Hoàng Hà, Sở Chung Kỳ, Sở Phục, chỉ có không có Vương Tô Mẫn.

Hoắc Hoàng Hà tiến lên một bước, lấy ra một đoạn đao. Lý Đông Thanh nhìn thấy cây đao kia, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, suýt chút nữa khuỵu xuống.

Người bên cạnh nhanh chóng đến dìu, Lý Đông Thanh không ngăn được nước mắt mà lăn xuống, hắn lắc lắc đầu.

Hoắc Hoàng Hà nói: “Đông Thanh, dũng cảm một chút.”

Lý Đông Thanh hỏi hắn: “Tuyết Mãn đâu? Y vì sao lại như vậy?”

“Y kiệt lực,“ Hoắc Hoàng Hà cúi đầu sờ trán của Ninh Hòa Trần, nói, “Đang sốt cao.”

Lý Đông Thanh ôm thật chặt Ninh Hòa Trần, nhìn lướt qua những người này, bỗng nhiên quay người, cõng Ninh Hòa Trần trên lưng, xoay người lên ngựa, chấm dứt chuyện này: “Tiếp tục tiến lên.”

Mọi người nhất thời không có hành động, Văn Nhân Thiên quát: “Đều không nghe thấy sao?!”

Mọi người lúc này mới chuyển động.

Phương Thanh Trạc do dự chốc lát, nói với Lý Đông Thanh: “Tuyết Mãn đang bị thương thế này, không thích hợp...”

“Phương phó chưởng môn,“ Lý Đông Thanh lạnh nhạt nói, “Tuyết Mãn phải ở bên cạnh ta.”

Lý Đông Thanh: “Ta không thể lại để y rời khỏi ta. Nếu như ta chết rồi, Tuyết Mãn cũng muốn chết chung một chỗ với ta. Nếu như Tuyết Mãn chết rồi...”

Hắn không nói câu kế tiếp, bởi vì Phương Thanh Trạc đã có thể hiểu rõ.

Phương Thanh Trạc không nói gì nữa. Đến lúc này rồi mà hắn còn không nhìn ra quan hệ của Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần, vậy thì thật sự là không có mắt.

Tình cảm gì mới có thể sâu đậm như vậy? Không nói một lời, Lý Đông Thanh mười sáu tuổi vì Ninh Hòa Trần bại lộ thân phận, không mang binh giáp đã đến Thôn Bắc Hải. Ninh Hòa Trần lại thay hắn đến Trường An, bán nửa cái mạng.

Phương Thanh Trạc nhớ tới lúc đó Diệp Chi Trạch đã từng hỏi Lý Đông Thanh, giết tướng quân vạn người có một, lại là người nào.

Lý Đông Thanh nói: “Đồ đệ của Ninh Hòa Trần.”

Phương Thanh Trạc không hiểu sao lại nhớ rất rõ đoạn đối thoại này, người bình thường sao lại giới hiệu chính mình như vậy? Lý Đông Thanh sống ở trên người Ninh Hòa Trần, như là kiếm của hắn, da thịt của hắn, hắn coi chính mình với Ninh Hòa Trần là cùng một người.

Mẫu tử còn không thể đồng tâm, Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần lại có thể như vậy.

Hoắc Hoàng Hà tiến lên tỉ mỉ nói lại những gì đã trải qua, thế nhưng lại không đề cấp đến nguyên nhân cái chết của Vương Tô Mẫn. Ninh Hòa Trần vẫn không thể chấp nhận được chuyện này. Hoắc Hoàng Hà chỉ nói tới đây rồi ngừng lại.

Hắn nói: “Kim Phụ Linh trốn rồi.”

“Tùy thôi.” Lý Đông Thanh nói, “Hắn sẽ hối hận suốt đời.”

Hoắc Hoàng Hà muốn nói lại thôi.

Lý Đông Thanh mỉm cười nói: “Ngươi nhớ kỹ tên của Vương Tô Mẫn sao?”

“Hai ngươi đều hỏi ta câu này,“ Hoắc Hoàng Hà nói, “Đời này ta cũng không quên được.”

Lý Đông Thanh nói: “Tất cả mọi người nên nhớ kỹ, Vương Tô Mẫn là anh hùng.”

Hoắc Hoàng Hà nói: “Trong mắt ngươi, mỗi người đều là anh hùng.”

“Ngươi cũng vậy,“ Lý Đông Thanh nhìn hắn cười nói, “Thúc thúc.”

Lý Đông Thanh nói: “Chúng ta đi tới hôm nay, vô luận thành hay bại, đều đã tận lực. Làm hết sức, vậy chính là anh hùng.”

Hoắc Hoàng Hà vỗ vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đông Thanh, năm đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không tầm thường. Ngươi tuy rằng số khổ, nhưng vẫn nguyện ý vì thế đạo này mà máu chảy đầu rơi, ông trời cũng nên cảm tạ ngươi.”

“Ông trời trả lại Tuyết Mãn cùng các ngươi,“ Lý Đông Thanh nói, “Đã đủ rồi.”

Lý Đông Thanh siết chặt tay Ninh Hòa Trần, mười ngón tay giao hòa, mà hắn vẫn cảm thấy còn chưa đủ chặt, từng chút từng chút kéo Ninh Hòa Trần vào lòng, đến khi giữa hai người không có một chút kẽ hở, Lý Đông Thanh mới thoáng như được giải khát.

Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần. Ngươi là mệnh của ta.

Ninh Hòa Trần hôn mê đã là ngày hôm sau, thời điểm sốt cao đã qua, hiện tại nhiệt độ đã hạ xuống.

Theo lời đại phu nói, hôn mê là chuyện tốt, chỉ cần có thể tỉnh lại, vậy đại biểu là không sao rồi. Lý Đông Thanh muốn hỏi: “Không tỉnh lại thì sao?” Mà lại không dám hỏi, cho nên coi như thôi.

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, chiếu khắp đất trời. Vài hàng chim nhạn cùng thương ưng hòa vào nhau giữa không trung, cất lên vài tiếng bi thương rồi lại đập cánh bay cao, biến mất cuối chân trời, không thấy tung tích.

Đi tới khi mặt trời lặn, ở phía xa xa, giống như đang có binh đội đóng quân. Lý Đông Thanh vọng qua, bỗng nhiên sững sờ.

Văn Nhân Thiên tiến lên một bước, nói: “Đây hình như là người của chúng ta.”

Lý Đông Thanh nói: “Là Hỏa Tầm.”

Văn Nhân Thiên: “...”

“Các ngươi lưu lại,“ Lý Đông Thanh híp mắt nhìn ngó, thả Ninh Hòa Trần xuống, muốn giao cho Hoắc Hoàng Hà, lại bị Ninh Hòa Trần bắt lấy cổ tay, Lý Đông Thanh nhất thời sửng sốt, mà vừa ngẩng lên nhìn, Ninh Hòa Trần cũng không có tỉnh lại, còn đang hôn mê, Lý Đông Thanh nở nụ cười, cầm lấy tay y, mở tay y ra, sau đó giao cho Hoắc Hoàng Hà, nói, “Văn Nhân Thiên, Phương Thanh Trạc, Sở Chung Kỳ, theo ta đi xem xem.”

Văn Nhân Thiên nói: “Vô cớ đóng quân ở đây, Lý Đông Thanh, chuyện này không bình thường.”

Lý Đông Thanh nói: “Cho nên mới đi xem xem đó.”

Văn Nhân Thiên: “Ta đi là được.”

“Đi rồi còn phải có khả năng trở về,“ Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi có được không?”

Văn Nhân Thiên: “...”

“Đi đi.” Lý Đông Thanh phóng ngựa về phía trước, Thiên Cơ dưới người hí lên một tiếng, “Xem xem rốt cuộc là thế nào.”

Mấy người đi tới phía trước đội quân, mọi người túm năm tụm ba, hoặc là đang ngồi ăn dưới đất, hoặc là dựa vào đống lửa uống nước. Nhìn thấy bọn họ đều dồn dập đứng lên, nhường ra một con đường.

Lý Đông Thanh xuống ngựa trước, mấy người Phương Thanh Trạc nhìn thấy Lý Đông Thanh xuống ngựa, cũng xuống theo, dưới ánh nhìn chăm chú của những người này mà từ từ đi tới.

Lý Đông Thanh đi tới trước lều lớn, Hỏa Tầm Sưởng Minh vỗ tay một cái, từ lều lớn bên trong đi ra, nhìn thấy hắn, cũng không ngoài ý muốn, chắp tay nhìn hắn.

Lý Đông Thanh: “Ngươi một ngày trước, nên đuổi đến Trường An rồi.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh không nói gì.

“Vương Tô Mẫn chết rồi.” Lý Đông Thanh nói.

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “...”

Hỏa Tầm Sưởng Minh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Bởi vì ta sao?”

Lý Đông Thanh: “Không, bởi vì ta.”

Văn Nhân Thiên nói: “Ngươi tại sao lại đóng quân ở đây? Hỏa Tầm Sưởng Minh, ngươi muốn phản sao?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.

Lý Đông Thanh nhìn mọi người một cái, nói với Hỏa Tầm: “Vào trong rồi nói.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh lại chắn ở trước mặt hắn.

Lý Đông Thanh ngước mắt lên, nhìn hắn.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Nói ngay ở nơi này.”

Lý Đông Thanh mờ mịt nhìn hắn, nói: “Sưởng Minh.”

“Ngươi cũng cảm thấy ta muốn phản?” Hỏa Tầm Sưởng Minh cười nói, “Sao không mang theo người của ngươi tiến vào? Sợ không thể quay về sao?”

Lý Đông Thanh không lập tức đáp lại.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn mấy người bọn họ, lại liếc nhìn Hoắc Hoàng Hà, nói: “Đổi thân tín rồi?”

“Ngươi biết mình đang nói gì không?” Lý Đông Thanh hỏi, “Ta muốn cùng ngươi tâm sự, chỉ có hai chúng ta.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn cứ chặn hắn lại, không cho hắn tiến vào lều lớn.

Lý Đông Thanh hít sâu một hơi, nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Tránh ra.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Được lắm, ra lệnh cho ta cơ đấy?!”

Lý Đông Thanh: “...”

Hắn hơi mệt mỏi, nói: “Sưởng Minh, đừng đùa nữa.”

“Chỗ nào ta làm không đúng, ta nói xin lỗi với ngươi,“ Lý Đông Thanh nói, “Ở trước mặt nhiều người như vậy, ta không muốn cùng ngươi cãi nhau, khiến cho mọi người cảm thấy hai chúng ta bất hòa.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh bỗng nhiên nở nụ cười. Văn Nhân Thiên phòng bị mà tiến lên một bước, chắn trước mặt Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cau mày, muốn ra hiệu không cần.

Hỏa Tầm Sưởng Minh quay người kéo ra lều lớn, một cái đầu lăn ra, vẫn luôn lăn tới chân hắn, Lý Đông Thanh lúc này mới nhận ra, đây là của cố nhân, Đông Hải vương Âu Dương Diêu.

Lý Đông Thanh kinh ngạc mà liếc nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Tặng ngươi một lễ vật.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh mở cánh tay, nói: “Huynh đệ.”

Lý Đông Thanh tiến lên ôm lấy hắn.

Tất cả mọi người: “...”

Lý Đông Thanh thấp giọng nói: “Vương Tô Mẫn chết rồi.”

Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng rơi nước mắt xuống vai hắn, hai người thiếu niên gần như ôm đầu khóc rống. Lý Đông Thanh rốt cuộc tìm được bờ vai tiếp nhận nước mắt của chính mình, người này có cùng nỗi đau với hắn, có thể hiểu được nỗi đau thấu tim của hắn.

Mọi người đứng bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, hoàn toàn rơi lệ.

Hỏa Tầm Sưởng Minh buông hắn ra, nói: “Ngươi cho rằng ta phản?”

Lý Đông Thanh còn đang khóc, lại nở nụ cười, nói: “Ta biết bản lĩnh của ngươi, ngươi dám không?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh đá cái đầu kia: “Ta có bản lĩnh gì? Ta thay ngươi giết Đông Hải vương! Thay ngươi giải phóng mấy ngàn lưu dân!”

Lý Đông Thanh: “Thật có bản lĩnh.”

Đây là lần đầu tiên Hỏa Tầm Sưởng Minh mang binh, minh chủ là huynh đệ của hắn, hắn cãi quân lệnh, nhưng lại thay huynh đệ của chính mình diệt Đông Hải vương.

Hỏa Tầm Sưởng Minh dùng quyền đấm vào ngực của chính mình, nói: “Chỗ này, vĩnh viễn hướng về ngươi. Lý Đông Thanh, không quản ta tức giận ra sao, ngươi đều là bằng hữu tốt nhất của ngươi. Ngươi biết.”

Lý Đông Thanh lúc này muốn vào lều bạt, Hỏa Tầm Sưởng Minh lại kéo hắn lại.

Lý Đông Thanh cười khổ không thôi: “Ngươi bị điên à, ngươi nơi này chẳng lẽ ẩn giấu..”

Hắn nói xong khăng khăng muốn đi vào, mà mới thò đầu vào trong đã sửng sốt.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: “Cái này cũng không trách ta được, ta cản rồi đó.”

Quách Yên bị cởi y phục, trói ở trên mặt đất, vốn đang lăn lộn, mà vừa nhìn thấy Lý Đông Thanh, trong nháy mắt bất động, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn.

Lý Đông Thanh vội vàng buông lều bạt xuống: “Ngươi cởi?”

“Ừ,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, “Không thì sẽ chạy mất.”

Lý Đông Thanh: “Ngươi chẳng lẽ không ngăn được một tiểu cô nương? Ngươi cởi y phục của người ta làm gì? Điên rồi à?”

“Ngươi mới điên rồi ấy,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh, “Ngươi sao có thể suy nghĩ đen tối như thế? Ta mới vừa trở về, nhốt mỗi mình nàng ta ở trong này, lỡ chạy mất thì sao?”

Lý Đông Thanh: “Bên ngoài nhiều người như vậy cơ mà! Ngươi tùy tiện tìm ai đó trông chừng đi.”

Hỏa Tầm: “Ta làm sao biết được người của ngươi ai đáng tin ai không chứ? Ngươi sốt sắng như vậy, không phải là còn thích người ta đi?”

Lý Đông Thanh chỉ vào hắn, cảnh cáo nói: “Ngươi không thể nói lung tung.”

“Sao,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh, “Không thì giải thích như nào? Ta không hiểu, không bằng ta đi hỏi Tuyết Mãn một chút?”

Lý Đông Thanh: “Ngươi dám!”

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Ngươi xem ta có dám hay không.”

Tất cả mọi người: “...”

Lý Đông Thanh đi được hai bước lại quay lại, chỉ vào hắn nói: “Ta không quản, ngươi chính mình xử lý, nhất định phải thả nàng ra.”

Hỏa Tầm thờ ơ nói: “Thả ở đâu đây.”

Lý Đông Thanh: “Ta thèm quan tâm ngươi thả ở đâu?!”

Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Ngươi không quan tâm vậy thì cứ ở đây đi, ngược lại Ninh Hòa Trần hỏi tới ta sẽ nói...”

Lý Đông Thanh đi lên muốn đạp hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh tránh ra, Văn Nhân Thiên nhanh chóng túm lấy Lý Đông Thanh, Phương Thanh Trạc bước nhanh tới chặn ở giữa hai người, mỗi tay ngăn một bên, nói: “Ta cũng không nhận rõ hai ngươi là đang cãi nhau thật hay giả bộ nữa, đều bình tĩnh một chút cho ta.”

Lý Đông Thanh: “Buông ta ra.”

Văn Nhân Thiên do dự một chút, buông ra, Lý Đông Thanh đột nhiên đi lên đạp Hỏa Tầm Sưởng Minh một cước, Hỏa Tầm Sưởng Minh không tránh được, muốn đánh lại, Lý Đông Thanh nắm lấy chân hắn, kéo hắn lại, nói: “Xử lý cho ta, nghe hiểu không có?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh đầy mặt không thú vị.

Lý Đông Thanh: “Nếu như Ninh Hòa Trần biết đến, ta sẽ đạp chết ngươi.”

“Được rồi.” Hỏa Tầm Sưởng Minh nói.

Lý Đông Thanh lúc này mới buông hắn ra.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nhảy về sau một bước, nói: “Ngươi đạp chết ta đi!”

Lý Đông Thanh: “...”

Tất cả mọi người: “...”

Văn Nhân Thiên nhặt cái đầu trên đất kia lên, nói: “Tiếp tục thôi, tiếp tục tiến lên, đừng ở chỗ này làm lỡ việc.”

Phương Thanh Trạc vẫy lui mọi người: “Giải tán đi, giải tán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.