Đoàn người lần thứ hai cắm trại, trực tiếp nghỉ ngơi.
Lý Đông Thanh đặt Ninh Hòa Trần vào trong lều, yên tĩnh nhìn y một lúc lâu, tay đặt vào lòng bàn tay của y, cảm giác y có chút lạnh, cầm tay y lên chà xát.
Hỏa Tầm nhìn một chút, bỗng nhiên mở miệng, hỏi: “Ngươi có từng hoài nghi ta không?”
Lý Đông Thanh khó hiểu nói: “Không có.”
“Một khắc cũng không có?”
“Không có,“ Lý Đông Thanh nói, “Đừng hỏi nữa.”
Hỏa Tầm: “Thủ hạ của ngươi không tin ta, không nhắc đến cái này thì ngươi vẫn còn nợ ta lời xin lỗi.”
Lý Đông Thanh: “Vừa nãy rõ ràng đã nói xin lỗi rồi, đừng có chơi xấu.”
“Mới vừa rồi không tính,“ Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, “Ngươi làm chuyện gì cũng không thương lượng với ta, tự mình làm chủ.”
Lý Đông Thanh: “Ta đang sống chung với ngươi chắc? Chuyện gì cũng phải thương lượng với ngươi?”
“Nhưng ngươi có chuyện gì cũng đều thương lượng với Tuyết Mãn.”
“Bởi vì ta đang sống cùng y cơ mà!” Lý Đông Thanh phục rồi, “Ai ngươi cũng đòi so!”
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ vào lồng ngực của mình, nói: “Ta xếp thứ mấy?”
Lý Đông Thanh ngay lúc này rất muốn đuổi hắn ra ngoài.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói lý với hắn: “Ngươi ở trong lòng ta thế nhưng là quan trọng nhất.”
Lý Đông Thanh: “...”
“Được rồi,“ Lý Đông Thanh nói, “Ngươi và Tuyết Mãn đều rất quan trọng.”
Hỏa Tầm Sưởng Minh cảnh giác nói: “Thật sao?”
Lý Đông Thanh: “Thật.”
Hỏa Tầm: “Hai chúng ta quan trọng như nhau, đều xếp số một?”
Lý Đông Thanh đành phải gật đầu.
Hỏa Tầm Sưởng Minh như trút được gánh nặng, rất đỗi thỏa mãn: “Đây là chính ngươi nói, y tỉnh rồi.”
Lý Đông Thanh lập tức quay đầu, Ninh Hòa Trần mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của hắn.
Lý Đông Thanh lúc này muốn quay lại đập cho Hỏa Tầm Sưởng Minh một trận, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhanh như một làn khói mà chạy ra ngoài.
Ninh Hòa Trần kéo tay hắn lại, Lý Đông Thanh ngồi trở về, nhìn y, vốn là bi thương dày đặc, kết quả bị Hỏa Tầm Sưởng Minh nghịch ngợm, hắn chỉ thấy buồn cười, nói: “Hắn cố ý muốn chỉnh ta!”
Ninh Hòa Trần vươn tay ra, ôm hắn vào trong ngực mình. Lý Đông Thanh thoáng chốc yên tĩnh, cũng vòng tay ôm lại y.
Ninh Hòa Trần không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Lý Đông Thanh nói: “Cảm tạ, cảm tạ sư phụ, cảm ơn ngươi.”
Ninh Hòa Trần lắc lắc đầu, Lý Đông Thanh lập tức cảm nhận được nỗi đau thấu tim. Hắn sâu sắc cảm thấy, Ninh Hòa Trần đi một chuyến này đã phải chịu tổn thương thật lớn, tận mắt chứng kiến Vương Tô Mẫn chết đi mà thương tâm. Vận mệnh, thời thế khiến y phải chịu uất ức.
Lý Đông Thanh giờ khắc này bỗng nhiên rõ ràng, vô luận hắn đi tới một bước nào, cường đại đến đâu, đều không thể chu toàn bảo vệ người mình yêu, chuyện duy nhất có thể làm chỉ là khiến thế đạo thái bình. Thiên hạ khổ chiến lâu rồi, ngày nào còn có chiến tranh thì ngày đó không có cách nào có được hạnh phúc thực sự.
Quyền lực cùng năng lực, không có cách nào mang đến hạnh phúc chân chính, chỉ có hòa bình mới có thể.
Lý Đông Thanh ngay cả lông tơ cũng dựng lên, tâm tư rối bời thật lâu không có cách nào bình tĩnh lại.
Lý Đông Thanh nói với Ninh Hòa Trần: “Tuyết Mãn, ta thật sự yêu ngươi.”
“Ta sợ nhất, chính là ngươi không biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu,“ Lý Đông Thanh nói, “Sợ ngươi không biết ngươi đối với ta có ý nghĩa như thế nào. Thiên hạ, giang hồ... Chiến tranh, đối với ta mà nói đều không đáng nhắc tới. Chuyện mà ta hối hận nhất, chính là trở lại Trung nguyên. Mỗi một ngày ta tỉnh lại đều trách ngươi, trách ngươi vì sao lại rời khỏi ta.”
“Ở lại chỗ này mỗi một ngày, ta đều muốn chạy trốn. Sư phụ, ta xin ngươi, đừng rời khỏi ta nữa.” Lý Đông Thanh cầu khẩn nói.
Ninh Hòa Trần từ khóe mặt rơi xuống hai hàng lệ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Vương Tô Mẫn vì cứu ta mà chết.” Ninh Hòa Trần cuối cùng cũng lên tiếng.
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, Ninh Hòa Trần lại nói một lần: “Vương Tô Mẫn vì cứu ta mà chết!”
Lý Đông Thanh phản ứng lại, vỗ về gương mặt y, nói: “Sư phụ, nhìn ta, nhìn ta.”
Qua một lát sau Ninh Hòa Trần mới mở mắt ra. Lý Đông Thanh nói: “Ta không thể thay hắn tha thứ cho bất luận người nào, bởi vì đây là mạng của chính hắn, hắn tự mình lựa chọn, sư phụ, Tuyết Mãn..”
“Là Vương Tô Mẫn tự đưa ra quyết định,“ Lý Đông Thanh nói, “Ta không có quyền thay hắn trách cứ ngươi!”
Ninh Hòa Trần rốt cuộc cũng quay mặt lại, bi thương mà nhìn hắn.
Lý Đông Thanh: “Nếu có một ngày, ta vì cứu ngươi mà chết, ngươi cũng không cần đi cầu xin Hỏa Tầm, hoặc là bất kỳ ai khác tha thứ, đó là ta tự mình lựa chọn, ta nguyện ý vì ngươi mà chết, bởi vì ta yêu ngươi. Vương Tô Mẫn tuy rằng không nói, nhưng hắn rất thích ngươi, vẫn luôn rất yêu thích ngươi, ta cũng không có quyền thay hắn tha thứ cho ngươi, chúng ta đều sẽ làm chuyện giống nhau.”
Ninh Hòa Trần: “Nếu như ngươi vì ta mà chết, còn không bằng trực tiếp để ta chết đi.”
Lý Đông Thanh khẽ mỉm cười.
Ninh Hòa Trần vươn tay vuốt ve gò má của hắn: “Đứa nhỏ thông minh.”
Vẫn luôn chỉ có Lý Đông Thanh có thể an ủi y, biết y đang suy nghĩ gì, hiểu được nỗi thống khổ cùng mờ mịt của y, nhìn ra y bồi hồi, Lý Đông Thanh hiểu lòng người, cũng không dùng bản lĩnh này làm chuyện ác, hắn chỉ muốn cho người sống càng vui vẻ hơn.
Ninh Hòa Trần vô số lần dâng lên cường liệt kích động, Lý Đông Thanh không nên như vậy, thế giới dơ bẩn này không xứng với Lý Đông Thanh. Y muốn đem hết thảy đều nâng trong lòng bàn tay, đưa cho Lý Đông Thanh, đưa cho đứa nhỏ thông minh lại thiện lương này.
Làm cha, làm nương, làm thê tử, làm phu quân, đến cùng là cảm giác gì, Ninh Hòa Trần đều sâu sắc cảm nhận qua.
Lý Đông Thanh nói: “Ba ngày sau tiến vào Trường An, sau này ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn nhất.”
Ninh Hòa Trần: “Ta muốn gì nào?”
Lý Đông Thanh: “Hạnh phúc.”
Văn Nhân Thiên ở ngoài lều lớn ho khan một cái, nói: “Lý Đông Thanh, bên ngoài còn có lưu dân của Đông Âu đang chờ ngươi giải phóng đây. Chờ hơn nửa ngày rồi.”
“Tới ngay,“ Lý Đông Thanh hôn lên mu bàn tay của Ninh Hòa Trần, “Chờ ta.”
Lại là cái này, Ninh Hòa Trần nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ tới đây là lời mà Lý Đông Thanh đã từng hứa: Khiến y được hạnh phúc.
Thiếu niên mười bảy tuổi, có nợ ắt trả, lời hứa đáng giá ngàn vàng. Lần đầu tiên gặp y đã là như vậy, sau mỗi một lần đều là như vậy.
Anh hùng trong thiên hạ, đều quy tụ về nơi đây.
Ba ngày sau, ngoài thành Trường An, binh mã tập hợp.
Lý Đông Thanh cũng là lần đầu tiên trong đời làm tướng quân.
Trong ngoài thành Trường An, hoả lực tập trung mười vạn. Mà thủ hạ của Lý Đông Thanh, không tới năm ngàn người.
Lưu Triệt chỉ ở trên tường thành mà nhìn hắn một lần. Lưu Triệt đứng trên tường thành, Lý Đông Thanh ngồi trên ngựa, Văn Nhân Thiên đi ra ngoài, cửa thành mở ra, Hàn An Quốc đi ra.
Hai phe sứ giả gặp mặt, những lời Văn Nhân Thiên nói, giống hệt hệt như tối hôm qua Lý Đông Thanh đã dạy.
Tối hôm qua, dưới ánh đèn lờ mờ, Lý Đông Thanh nói: “Hắn sẽ chỉ phái ra hai người, hoặc là Hàn An Quốc, hoặc là tể tướng tân nhậm, Công Tôn Hoằng. Ngươi không hề quen biết hai người kia, nhưng dễ dành nhận ra thôi, Công Tôn Hoằng đã đứng tuổi, tướng mạo điệt lệ, anh tuấn nghiêm trang, hắn rất được Lưu Triệt yêu thích, cho nên ta đoán, Lưu Triệt không sẽ phái hắn ra, người ngươi sẽ gặp chính là Hàn An Quốc.”
Lý Đông Thanh: “Hàn An Quốc là một chính trị gia, lùi một bước tiến hai bước, lấy công làm thủ, thận trọng từng bước. Hắn rất giảo hoạt, cũng rất cẩn thận, hắn lớn hơn ngươi gấp mấy lần, chỉ bàn mưu lược, mấy người như ngươi cũng chơi không lại hắn, thế nhưng không cần sợ, bởi vì hắn nói chuyện thay Lưu Triệt, đất cho hắn phát huy cũng không lớn.”
Văn Nhân Thiên: “Ta nên nói như thế nào?”
Lý Đông Thanh: “Ngươi chỉ cần truyền đạt lại hai tin tức.”
“Một trong số đó, mong muốn của chúng ta, chính là tự do. Triều đình từ bây giờ sẽ rút bỏ toàn bộ quyền lợi khỏi giang hồ, giang hồ cũng sẽ nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, sẽ không nhúng tay vào triều đình.”
Văn Nhân Thiên: “Thứ hai thì sao?”
Lý Đông Thanh: “Thứ hai... Nói cho hắn biết, giết hắn dễ như ăn cháo.”
Văn Nhân Thiên dừng một chút, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Dưới thành Trường An, Văn Nhân Thiên nói: “Hàn đại nhân, người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, ta không hiểu tâm tư của quyền thần các ngươi, vậy nên nói thẳng. Chúng ta cũng chỉ có hai yêu cầu: Một là, đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện giang hồ, giang hồ cũng không nhúng tay vào triều đình, chúng ta chung sống hòa bình; hai là, không phải đánh không lại, mà là không muốn đánh.”
Văn Nhân Thiên ngẩng đầu, chỉ chỉ Lưu Triệt, nói với Hàn An Quốc: “Bất kỳ ai trong chúng ta, đều có thể trực tiếp lấy mạng Lưu Triệt.”
Hàn An Quốc nở nụ cười, dáng vẻ khá là hiền lành, nói: “Cái này không quá đáng tin.”
Hàn An Quốc cũng ngẩng đầu đến nhìn Lưu Triệt, nói nhỏ: “Hoàng thượng cũng không phải để tùy ngươi giết.”
Văn Nhân Thiên cũng nhỏ giọng đáp lại: “Minh chủ của chúng ta cũng vậy.”
Hàn An Quốc: “Không biết minh chủ của các ngươi có thể cho các ngươi mấy năm hòa bình? Giang hồ nếu như chỉ dựa vào một người chống đỡ, hắn sẽ chết, một khi hắn chết rồi, ai bảo vệ giang hồ đây?”
Dưới ánh đèn, Lý Đông Thanh nói với Văn Nhân Thiên: “Hắn sẽ xúi giục ngươi, sẽ khiến bản thân ngươi hoài nghi, khiến ngươi không kiên định. Có lẽ hắn sẽ nói, ta là mang theo các ngươi làm bừa, chỉ là một trò cười...Đừng nghe hắn, ngươi không dụ dỗ hắn được, bởi vì hắn không thể không trung thành với Lưu Triệt, thế nhưng hắn rất có thể sẽ buông lỏng ngươi.”
Văn Nhân Thiên: “Ta nên làm gì?”
“Theo như hắn nói đi,“ Lý Đông Thanh nhìn hắn, “Làm cho hắn cảm thấy hắn đã thuyết phục được ngươi. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể nói càng nhiều lời, càng nói nhiều, cũng sẽ tiết lộ càng nhiều thông tin.”
Dưới thành Trường An.
Văn Nhân Thiên nói: “Đến đời giang hồ chúng ta, lẽ nào anh hùng còn sẽ đoạn tuyệt sao? Người giang hồ đều là võ học kỳ tài, Lý Đông Thanh rất hiếm có sao? Thiên hạ này cũng không ít có.”
Hàn An Quốc: “Không ít có? Ngươi tìm cho ta người thứ hai đi.”
Văn Nhân Thiên: “Ninh Hòa Trần.”
Hàn An Quốc: “Ninh Hòa Trần cũng không phải người giang hồ có thể dựa vào, y cậy tài khinh người, đây mới là số mệnh của võ học kỳ tài, chính là không chịu gò bó. Nhân tài hiếm thấy đều không yêu gò bó, cho dù ngươi có thể tìm cho ra nhân tài như vậy, bọn họ cũng sẽ không có dã tâm cùng trách nhiệm như Lý Đông Thanh, hắn sẽ không muốn vừa sinh ra đã cõng lấy gông xiềng, sẽ không muốn vì giang hồ hiến thân. Trăm năm sau, Lý Đông Thanh chết, giang hồ cũng diệt, mà lần này diệt, chính là triệt để đoạn tuyệt.”
“Nhưng nếu như bây giờ đầu hàng,“ Hàn An Quốc nói, “Giang hồ còn có thể tồn tại.”
Văn Nhân Thiên như trong nháy mắt do dự, Hàn An Quốc nói: “Hơn nữa các ngươi chưa chắc sẽ thắng. Trong thành Trường An có mười vạn binh mã, đều là từ biên quan triệu tập về, bọn họ tinh thông tác chiến, có mấy người, thực lực cũng không kém người giang hồ.”
“Các ngươi triệu hồi binh lính ở biên quan về Trường An?!” Văn Nhân Thiên trợn to hai mắt.
Hàn An Quốc nói: “Hoàng thượng đã quyết tâm nhất định phải thắng.”
Văn Nhân Thiên: “...”
Hắn quả thật có chút sợ hết hồn, thế nhưng không phải là bởi vì sợ hãi, nếu như binh lính ở biên quan bị triệu hồi về Trường An, vậy ai bảo vệ biên quan?
Hàn An Quốc lại lầm tưởng là hắn sợ, nói: “Hoàng thượng sẽ hậu đãi tù binh, mỗi người các ngươi, đều có thể được ban thưởng cùng phong quan, nếu như ở trong chiến tranh thay triều đình thu hoạch thủ cấp của người Hung Nô, còn có thể thăng quan tiến tước. Mà nếu như các ngươi chết ở nơi này, các ngươi không còn gì cả.”
Dưới ánh đèn, Lý Đông Thanh nói: “Nếu như hắn cưỡng bức dụ dỗ ngươi, nghe là được. Không muốn diễn nữa thì trực tiếp trở về. Ngươi chỉ cần mang tới tin tức, đến thời khắc cuối cùng, trêu đùa hắn, cho hắn biết lòng trung thành của ngươi, bởi vì lòng trung thành của ngươi đại biểu sự tín nhiệm của ngươi đối với ta, sự tín nhiệm ngươi dành cho ta, mang ý nghĩa ta lớn mạnh. Hắn sẽ không nói cho Lưu Triệt toàn bộ đối thoại của hai ngươi, cũng sẽ không bị lòng trung thành của ngươi làm cho sợ hãi, thế nhưng khi hắn quay về nói cho Lưu Triệt, hắn sợ hãi, dù chỉ một chút một chút cũng sẽ bị phóng to thành mấy lần, sau đó truyền đạt cho Lưu Triệt. Lưu Triệt nhạy cảm, đa nghi.”
Lý Đông Thanh: “Ngươi phải bảo đảm, ngươi là người rời đi trước.”
Dưới thành Trường An, Văn Nhân Thiên nhìn khuôn mặt êm dịu của Hàn An Quốc, nói: “Hàn đại nhân này, các ngươi không phải nhất định muốn thắng, các ngươi là điên rồi đi?”
“Binh mã của biên quan cũng điều động,“ Văn Nhân Thiên nói, “Ta không cảm thấy các ngươi lợi hại cực kỳ, ta cảm thấy là các ngươi đã lâm vào đường cùng rồi.”
Văn Nhân Thiên khom người lại: “Ta đi đây, Hàn đại nhân, yêu cầu của ta làm ơn nhất định phải truyền tới.”
Hàn An Quốc sửng sốt một chút, trơ mắt nhìn Văn Nhân Thiên vẩy tay áo, xoay người rời đi.
Văn Nhân Thiên đạp xuống cầu, đi về bên cạnh Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh vẫn nhìn Lưu Triệt, hơi cúi đầu, nghe Văn Nhân Thiên thì thầm hai câu, bỗng nhiên nhíu mày.
Lý Đông Thanh giống như xác nhận liếc mắt nhìn Văn Nhân Thiên, Văn Nhân Thiên gật gật đầu.
Trên thành Trường An, Hàn An Quốc đi tới tường thành, Lưu Triệt nhìn xuống phía dưới, hỏi: “Làm sao?”
Hàn An Quốc: “Bọn họ có hai yêu cầu..”
“Há,“ Lưu Triệt nói, “Vậy thì không cần phải nói.”
Hàn An Quốc: “Vâng.”
Lưu Triệt: “Không ngoài việc muốn ta để cho bọn họ tự do đi. Đoán cũng ra.”
Hàn An Quốc không nói gì.
Lưu Triệt quay đầu lại quan sát hắn, nói: “Hàn đại nhân, ngươi làm sao vậy?”
Hàn An Quốc: “?”
“Sợ?” Lưu Triệt hỏi.
Hàn An Quốc lúc này quỳ xuống: “Thần không có.”
Lưu Triệt gật gật đầu, nhìn phía dưới, Lý Đông Thanh cách sông đào bảo vệ thành, đang nhìn mình.
Lý Đông Thanh nói: “Y Trĩ Tà sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn nhất định điều Vệ Thanh trấn thủ biên quan, thế nhưng không bột đố gột nên hồ, cho dù là Vệ Thanh, cũng không thể không có binh.”
Ninh Hòa Trần: “Tin tức của Y Trĩ Tà không linh thông như vậy, đánh xong trận này, hắn sẽ triệu hồi binh lại, cũng không muộn.”
Lý Đông Thanh khẽ lắc đầu, nói: “Nếu như Y Trĩ Tà đã có được tin tức, vậy Trung nguyên lâm nguy rồi.”
Văn Nhân Thiên: “Vậy còn đánh nữa không?”
Lý Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đánh. Trường Giang, ngươi đến Nhạn Môn một chuyến, Liêu Đông, Vân Trung to như vậy, nếu có kỵ binh Hung Nô bước vào Trung nguyên, lập tức trở về nói cho ta.”
Hoắc Hoàng Hà ghìm lại dây cương, quả quyết nói: “Được.”
Lý Đông Thanh: “Tức khắc lên đường.”
Hoắc Hoàng Hà cùng Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn nhau, thả người cưỡi ngựa, nghênh ngang rời đi.
Lý Đông Thanh: “Thông báo xuống dưới, thời khắc chuẩn bị nghe lệnh rút lui, nếu như binh Hung Nô xâm phạm, ta muốn mỗi người đều có thể lập tức dừng lại, đem lưỡi đao của các ngươi nhắm vào bọ chét từ thảo nguyên tới.”
Văn Nhân Thiên nói: “Rõ.”
Lý Đông Thanh nhìn về phía trước, nói: “Tiếp theo, tính toán tiền tài trong nhà một chút đi.”