Đường không tắc, Tạ Chinh chỉ mất nửa tiếng đã tới tiểu khu nhà Trình Cố. Cho xe vào ga ra rồi, hắn không lập tức xuống ngay. Trong mắt còn có tơ máu, vẻ mặt làm thế nào cũng không tốt lên được, quan trọng nhất là, hắn vẫn chưa điều chỉnh xong cảm xúc để đối mặt với Trình Cố.
Sợ rằng vừa nhìn thấy Trình Cố, hắn sẽ không kiềm chế được nỗi lòng mà kéo anh vào trong ngực, sợ rằng sẽ để Trình Cố nhận ra được, mình đã biết quá khứ của anh.
Đó là vết sẹo đẫm máu của Trình Cố.
Chân tướng đột nhiên ập tới, hắn không kịp chuẩn bị tâm lý, hắn không muốn xé ra quãng thời gian âm u ấy.
Trong tài liệu, thời gian năm năm từ khi Trình Cố mang thai xuất ngũ rất ngắn, mà đôi câu vài lời đã nặng ngàn cân.
Tạ Chinh gục trên tay lái, mắt nhắm chặt, cố gắng làm tan tơ máu đi.
Từ khi xem tư liệu thì không nghi ngờ gì nữa, Trình Mộc Qua chính là con hắn. Là hắn tùy ý làm bậy, khiến Trình Cố không thể không rời khỏi quân đội, thậm chí suýt nữa mất đi tính mạng.
Tần tiên sinh nói, Trình Cố bị ảnh hưởng bởi kích thích tố sinh dục nên khi tiến hành sinh mổ, nguy hiểm và đau đớn với phụ nữ còn tăng gấp đôi. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy trái tim co rút đau xót, bây giờ hắn cứ nghĩ đến lại thấy sợ. Nhìn thấy tài liệu ghi chép về việc Trình Cố mang thai và sinh mổ năm đó, hắn mới thật sự cảm nhận được cái mà Tần tiên sinh gọi “tăng gấp đôi” là có ý gì.
Sau khi rời khỏi tổ hành động đặc biệt, Trình Cố được sắp xếp ở một bệnh viện quân đội. Cơ thể đàn ông không thích hợp mang thai, vì phát hiện sớm, bác sĩ từng khuyên Trình Cố bỏ cái thai đi, nhưng Trình Cố cự tuyệt. Tư liệu rất không hoàn chỉnh, chỉ có một câu lúc đó Trình Cố đã nói -- “Tôi xuất ngũ chỉ vì nó, ngài còn khuyên tôi bỏ nó sao”, lại không có lý do rõ ràng vì sao Trình Cố không muốn bỏ con.
Bác sĩ đem sinh mệnh nho nhỏ đó ví như một quả bom, Tạ Chinh không biết sau khi Trình Cố nghe xong thì trong lòng nghĩ gì, có lẽ anh sẽ lạc quan mà cười, an ủi bác sĩ mà nói: “Chắc là ngài không biết nhỉ? Tôi trông thế này thôi nhưng lúc ở đơn vị, là chuyên gia gỡ bom hạng nhất đấy. Chuyên gia gỡ bom mà còn sợ bom sao? Tôi từng cứu rất nhiều người, chưa bao giờ thất bại, tôi không sợ. Ngài phải có lòng tin ở tôi nhé!”
Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố nhất định đã nói như vậy.
Anh chính là người như thế đấy, như luôn có năng lượng vô tận, bất kể rơi tình cảnh nguy hiểm thế nào đều có thể gặp dữ hóa lành, bất kể con đường phía trước bao nhiêu tối tăm, anh đều có thể tỏa ra một chút ánh sáng, chiếu cho người bên cạnh ấm áp và tươi sáng.
Thời gian mười tháng mang thai đó Trình Cố trải qua cực kỳ gian nan, hoóc-môn lúc cao lúc thấp, nhiều lần suýt nữa sẩy thai. Bởi vì nôn nghén nghiêm trọng, một thời gian dài không thể ăn uống được gì, chỉ có thể dựa vào truyền dịch bổ sung dinh dưỡng, thời kỳ sau thì bác sĩ sợ anh không chịu được nữa, khuyên anh nhiều ít vẫn nên ăn một ít thức ăn lỏng, anh khó chịu đến rơi lệ, nhưng nghe bác sĩ nói “Như vậy mới tốt cho em bé”, anh nhịn cơn buồn nôn, ăn xong một bát cháo.
Trước khi lên bàn mổ, bác sĩ không giấu giếm gì cả, cho anh biết ca mổ sẽ rất nguy hiểm. Trình Cố nhẹ nhàng nằm lên, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Sự thong dong cùng bình tĩnh của anh có được là vì trong mười tháng thai nghén, anh đã yên lặng sắp xếp xong hết rồi. Nếu như anh không xuống bàn mổ được thì thằng nhóc mới sinh cũng có thể áo cơm không lo mà trưởng thành đến 18 tuổi.
Trong gian mang thai anh đã làm xét nghiệm, bác sĩ cũng khẳng định thằng nhỏ không có vấn đề gì khác thường, tương lai sẽ không giống anh.
Thực hiện ca sinh mổ cho Trình Cố là đoàn bác sĩ đầu ngành tốt nhất trong quân đội, thế nhưng nguy cơ vẫn xuất hiện, lần nguy hiểm nhất là khi cắt bỏ khoang mang thai tạm thời.
Trình Cố xuất huyết nhiều, suýt nữa ngừng thở.
Tạ Chinh cuối cùng hiểu, vì sao đàn ông sinh mổ so với phụ nữ lại nguy hiểm hơn nhiều như vậy.
Cái gọi là “khoang mang thai tạm thời” là do kích thích tố sinh dục tạo nên một khoang mỏng, có chức năng tương tự tử cung ở phụ nữ, và chỉ xuất hiện khi đàn ông có thai.
Sinh mổ ngoại trừ lấy em bé ra còn nhất định phải cắt bỏ khoang mang thai tạm thời đó.
Mà cắt bỏ nó, cũng giống như cắt đi một bộ phận.
Khác với tử cung của phụ nữ, khoang tạm thời đó vô cùng yếu ớt, có người mang thai đến nửa cuối thai kỳ thì nó vỡ ra, thành “một xác hai mạng“. Trình Cố chịu đựng qua thời gian mang thai, đến lúc sinh thì suýt nữa vì nó mà chết.
Ca mổ kéo dài 13 tiếng đồng hồ, Trình Cố nằm trong phòng hồi sức tích cực một tuần.
Lúc được đẩy ra, anh đã nhìn thấy sinh mệnh nho nhỏ mà mình thai nghén.
Anh muốn chào đón cuộc sống mới của mình.
Mang theo con trai đến Kỳ thành -- thành phố này chẳng ai biết anh hết, anh lại dùng thân phận một người cha đơn thân, bắt đầu cuộc sống mới.
Tạ Chinh quyết định đi tìm bác sĩ lúc đó chăm sóc Trình Cố, sau đó tìm hiểu suy nghĩ của Trình Cố, rồi lại tìm cơ hội thích hợp, dùng một cách nào đấy còn chưa nghĩ ra, dùng một cách thích hợp nào đó, để Trình Cố mở rộng cửa lòng.
Còn bây giờ, việc gấp nhất là lên lầu gặp Trình Cố, rồi làm món cơm dứa thật ngon cho con bọn họ.
Tạ Chinh tìm một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ hai giọt, soi gương chiếu hậu điều chỉnh cơ mặt, mãi đến khi cười không khó coi lắm mới đẩy cửa xe ra.
Đã hơi muộn rồi, Trình Mộc Qua mắt híp lại, nằm nhoài trên ban công, thì thầm nói mình đói bụng. Trình Cố nhặt nhạnh mấy quả dứa bị hành hạ nát bét, xiên một miếng trông tạm được muốn cho Trình Mộc Qua ăn. Trình Mộc Qua không ăn, trốn sau rèm cửa nói: “Con muốn chờ Tạ tiên sinh đến mới ăn!”
“Không phải con kêu đói à?” Trình Cố nhai dứa: “Ăn hai miếng lót dạ đã.”
“Không ăn!” Trình Mộc Qua vô cùng kiên quyết: “Con muốn ăn cơm dứa Tạ tiên sinh làm, không thèm ăn quả dứa ngốc ba gọt đâu!”
Càng nói càng nhỏ, nhưng Trình Cố vẫn nghe thấy, vốn muốn nói “quả dứa không thể dùng từ ngốc để hình dung”, lại tóm chặt hai má của con trai, hỏi: “Qua Qua rất thích Tạ tiên sinh à?”
Hỏi xong thì ánh mắt ngừng lại, ngầm bực mình không nên hỏi như vậy.
“Đương nhiên là thích rồi!” Trình Mộc Qua nói: “Tạ tiên sinh tốt như vậy, Qua Qua cực kỳ thích chú ấy!”
Trình Cố kéo con trai đến trước mặt hỏi, “Tạ tiên sinh tốt chỗ nào?”
A... Trình Mộc Qua nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Chỗ nào cũng tốt hết!”
Trình Cố lộ ra vẻ mặt ôn nhu, không nhiều lời nữa, vỗ vỗ mông Trình Mộc Qua, cười nói: “Tạ tiên sinh sẽ đến nhanh thôi, con cứ tiếp tục chổng mông lên mà nhìn đi.”
Trình Mộc Qua vui vẻ chạy đi, Trình Cố nhẹ giọng nói thầm: “Đúng vậy, chỗ nào cũng tốt.”
Trước khi anh 8 tuổi, cuộc sống xung quanh tất cả đều là ác ý, còn sau khi 8 tuổi đến giờ, lại gặp đủ loại ý tốt. Cái “ác” dù biến đổi thế nào cuối cùng vẫn chỉ là một màu đen thui, còn cái “tốt” lại rực rỡ màu sắc, sáng sủa đáng yêu. Tạ Chinh, Tạ tiên sinh không phải màu sắc sáng nhất, nhưng lại là tia nắng ấm áp nhất trong đời Trình Cố.
Anh so với Trình Mộc Qua càng biết rõ hơn -- Tạ tiên sinh chỗ nào cũng tốt.
“Kính coong.” Tiếng chuông cửa vang lên, Trình Mộc Qua chạy như bay ra mở cửa, “Chú ơi, cuối cùng chú cũng tới rồi!”
Trình Cố nhắm mắt hít sâu, che giấu kỹ hoài niệm cùng cảm khái trong mắt mới xoay người lại.
Tạ Chinh ôm Trình Mộc Qua: “Xin lỗi nhé, đường hơi tắc nên chú đến muộn.”
Trình Cố lắc đầu một cái, ôm Trình Mộc Qua xuống, dẫn Tạ Chinh vào bếp. Dứa nguyên quả, tôm bóc vỏ, trứng gà, xúc xích, cơm tẻ, dầu trám các loại nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, Tạ Chinh cố không nghĩ tới lời Tần tiên sinh đã nói cùng nội dung trong tài liệu nữa, hết sức chăm chú xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng lúc nhận chai dầu trám từ tay Trình Cố, tim hắn vẫn nhói đau như bị kim đâm.
Không biết có phải ảo giác không, hắn cảm thấy hôm nay Trình Cố cũng là lạ, như kiểu muốn nói nhưng không biết mở miệng thế nào.
Sau 20 phút, cơm dứa đã làm xong. Mấy quả dứa Trình Cố làm hỏng đều phải ném đi hết, có thể đựng cơm chỉ còn hai quả. Tạ Chinh xúc đầy cơm vào trong hai quả dứa, một quả cho Trình Mộc Qua, một quả khác cho Trình Cố, lúc đang muốn xúc chỗ cơm còn lại vào bát thì Trình Mộc Qua đột nhiên nói: “Bạn trai ơi, cơm dứa phải để trong quả dứa ăn mới ngon chứ!”
Tạ Chinh cười: “Không sao, dùng bát ăn cũng được.”
“Không được! Dùng bát ăn thì không phải là cơm dứa nữa!” Trình Mộc Qua lý lẽ cứng nhắc: “Chú à, chú và Trình đẹp trai ăn chung một quả đi, ăn hết lại xúc thêm cơm vào!”
Tạ Chinh nghĩ Trình Cố sẽ từ chối, không muốn làm Trình Cố khó xử, đang muốn nói “Không cần đâu”, Trình Cố lại nhìn về phía hắn, nâng quả dứa chứa đầy cơm ra phía trước đưa tay mời, ánh mắt y hệt năm đó: “Vậy chúng ta ăn chung đi.”
_______
Cơm chiên quả dứa đây:
Ăn chắc ngon lắm nhỉ