Một quả dứa đầy cơm, hai cái thìa, hai người không nói một lời, nhất thời lúng túng. Tạ Chinh đem tôm nõn và quả dứa tới bên Trình Cố, Trình Cố ăn vài miếng mới nói: “Cậu cũng ăn đi.”
“Ừm.” Tạ Chinh gật gật đầu, thấy Trình Cố đem tôm nõn đẩy trở lại.
Trước đây Trình Cố sẽ không khách khí như vậy, thường xuyên cướp thịt trong bát hắn, xong rồi lại cười toe toét. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Cố cũng không phải “bắt nạt” hắn, lúc đến đội hậu cần về có thứ gì ngon cũng chia cho hắn, giấu lão Trương được đồ ăn cũng sẽ cho hắn một ít.
Tạ Chinh lòng đầy tâm sự thở dài, rốt cuộc năm năm trôi qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính tình Trình Cố trầm xuống cũng không có gì lạ cả.
Nhưng đúng lúc này, Trình Cố ngoài dự đoán của hắn mà cười nói: “Dáng vẻ chúng ta bây giờ như vậy, trông không giống như hồi trước tập gỡ bom à?”
Tạ Chinh sững sờ, cái thìa trong tay đã bị lấy đi, Trình Cố hai tay cầm hai cái thìa tấn công hai bên, ra dáng tìm kiếm gì đó trong quả dứa, động tác đó giống khi huấn luyện gỡ bom đến mấy phần.
Khi đó phải tuyệt đối nghiêm túc, không cho phép một tí qua loa, bây giờ thì tùy ý hơn nhiều. Tạ Chinh thậm chí có thể nhìn thấy bên môi Trình Cố mím lại một nụ cười.
Tim hắn như bị một dòng điện dịu dàng lướt qua. Chẳng hề kịch liệt, chỉ mang đến một hồi tê dại.
Mấy giây sau, hai tay Trình Cố đồng thời nhấc lên, trên hai cái thìa có lượng cơm hoàn toàn bằng nhau, hai bên đều có một miếng tôm nõn, hai miếng thịt dứa, xúc xích thái nhỏ cũng như nhau —— ít nhất mắt thường nhìn vào sẽ thấy thế.
Ánh đèn sáng ngời rơi vào đáy mắt Trình Cố hóa thành một dòng sông rực rỡ.
Tạ Chinh bị cuốn trôi vào dòng sông ấy, phảng phất như thời gian trở lại, thấy được dáng vẻ năm đó Trình Cố mặc quân trang nằm rạp trên đất gỡ bom.
“Ăn không?” Trình Cố duỗi tay phải ra, đưa cho hắn một thìa.
Tạ Chinh đến gần một cách rất tự nhiên, ăn cơm trên cái thìa đó.
Ai cũng không ý thức được động tác này có bao nhiêu ám muội, ai cũng không chú ý tới cái Trình Cố nói là cái thìa.
Lúng túng biến mất không còn tăm tích, Trình Cố sau khi đút cho hắn thìa cơm kia liền đem thìa đó trả lại Tạ Chinh, lúc đem thìa bên trái chuyển sang bên phải mới muộn màng nhận ra đưa nhầm rồi.
Anh lén lút liếc nhìn Tạ Chinh một cái, giả bộ cái gì cũng không biết.
Tạ Chinh cũng khẽ liếc mắt nhìn anh, khóe môi gợn lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Hôm đó là thứ sáu, tiểu khu tổ chức hoạt động giải trí cho những đứa trẻ ở đấy, Trình Mộc Qua mặc một bộ quần áo mới nhìn vô cùng đẹp giai, cầm móc chạy vào phòng bếp: “Trình đẹp trai ơi, hôm nay ba có buộc con lại nữa không?”
Trình Cố đang dọn kệ bếp, quay đầu nhìn lại, lập tức nói: “Không buộc không buộc, cất đi đi!”
Dáng vẻ đó như đang đặc biệt mất mặt.
Tạ Chinh biết sao lại dùng cái móc đó, lần trước hắn thấy Trình Mộc Qua bị buộc vào một lúc rồi, nhìn y như một con chó to bị buộc hai chân trước, nếu như đằng sau có thêm một cái dây chun nữa thì sẽ bị buộc hẳn luôn.
Trình Mộc Qua bành bạch chạy đi, chắc là về phòng ngủ cất cái móc. Trình Cố thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, đành giải thích: “Qua Qua khi còn bé rất nghịch ngợm, vừa ra khỏi cửa là chạy lung tung, có lần tôi không để ý một cái, quay đầu lại đã không thấy đâu luôn.”
Tạ Chinh trong lòng đau xót, tính cách của Trình Cố thật ra không thích hợp trông trẻ, bên người cũng không có ai giúp đỡ, lúc đó phát hiện không thấy Qua Qua đâu cả, không biết có bao nhiêu sốt ruột mới có thể nghĩ cái cách “ngu ngốc” là đem con trai buộc lại như vậy.
Trình Cố luôn cho người khác ấn tượng “không nghiêm túc”, trước kia là vị đội phó không nghiêm túc, suốt ngày nói cười vui vẻ, bây giờ là người cha “không nghiêm túc”, nuôi con cũng không ra dáng. Vậy mà đội viên trong tổ đều phục tùng anh, loại phục tùng này không cần người ngoài đồng ý.
“Trước đây mỗi khi ra ngoài đều buộc Qua Qua lại.” Trình Cố giải thích: “Nhưng mà dạo này không cần buộc nữa rồi.”
Lồng ngực Tạ Chinh mềm nhũn, hiểu rõ vì sao Trình Cố lại giải thích cho hắn —— bởi vì Trình Cố hiểu Qua Qua là con hắn, hành động này chỉ hoàn toàn là bản năng thôi.
Giải thích xong, Trình Cố mới nhớ, với quan hệ trước mắt của hai người mà nói thì anh căn bản không cần giải thích.
Tạ Chinh nhìn rõ, mặt không biến hóa gì, chỉ nói: “Chúng ta cũng xuống lầu tản bộ một chút đi.”
Tiểu khu có một khu vui chơi, lúc Trình Cố và Tạ Chinh nắm tay Trình Mộc Qua đi vào nhìn rất giống một nhà ba người. Một cô giáo mầm non đón Trình Mộc Qua đi, tò mò nhìn Tạ Chinh, thân mật kéo cánh tay Trình Cố, kéo anh sang một bên: “Tiểu Trình ca, vị kia là bạn trai anh à?”
Trình Cố dường như chỉ ở cùng Tạ Chinh mới ít nói thôi, anh gõ trán cô giáo nhỏ một cái, “Các em là cô giáo mà đều thích chuyện bát quái à?”
Tạ Chinh thính tai, tuy rằng cách vài bước nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Nói đến cái này, thính lực của hắn khác hẳn với người thường là do lúc trước tập đánh lén với Trình Cố mà có, bây giờ lại dùng để nghe lén Trình Cố cũng coi như không đến nỗi lụt nghề.
Lừa cô giáo đi rồi, Trình Cố đi vòng vèo, vành tai hồng hồng. Đám trẻ đã bắt đầu chơi, trung tâm hoạt động ầm ầm, Tạ Chinh hỏi: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi một chút nhé?”
Gió đêm xuân rất thoải mái, tiểu khu xây dựa lưng vào núi, có mấy con đường uốn lượn đến đỉnh núi dành cho người đi bộ ngắm cảnh, Trình Cố chọn một đường, đi ở phía trước, nghe thấy tấm gỗ kêu kẹt kẹt.
Mang theo chút hơi người nhưng lại chẳng hề huyên náo.
Tạ Chinh cảm thấy Trình Cố có lời muốn nói, trước khi ăn cơm hắn đã thấy trong mắt Trình Cố là vẻ muốn nói lại thôi.
Hắn cũng không giục, giẫm theo bước chân Trình Cố, chờ anh lên tiếng.
Đi được nửa đường, thấy mặt trăng tròn như ẩn như hiện giữa tàng cây. Trình Cố chỉ vào đình ngắm cảnh cách đó không xa, nói “Đi mệt chưa? Nếu không chúng ta ra kia ngồi một lát?”
Đây không hổ danh là tiểu khu dưỡng sinh nổi tiếng nhất tại Kỳ thành, đình ngắm cảnh ở đây so với trong công viên đẹp hơn nhiều, tầm nhìn cũng rất tốt. Hai người song song ngồi xuống, cách nhau một bàn tay.
Trầm mặc chốc lát, Trình Cố cụp mắt nhìn một điểm dưới chân núi, rốt cục mở miệng: “Tạ Chinh.”
“Ừm.” Tạ Chinh nhẹ giọng đáp.
“Mấy ngày nay tôi đã nghiêm túc suy nghĩ.” Trình Cố nhìn như bình tĩnh, âm điệu lại cất giấu một chút căng thẳng: “Chúng ta đã từng ở cùng nhau, khi sống cùng cậu tôi thấy rất vui. Ra đi không lời từ biệt là do tôi không cân nhắc chu đáo, không nghĩ tới cậu vẫn luôn tìm tôi. Tôi...”
Trình Cố dừng một chút, hơi nghiêng người sang, “Tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
Tạ Chinh đỡ lấy bờ vai anh, rất rất muốn đem anh ôm vào trong ngực, lại nhịn được, chỉ nói: “Em mới nên là người xin lỗi vì đã không tìm thấy anh sớm hơn.”
Trình Cố lắc đầu, ngước mắt nhìn Tạ Chinh, có chút khó khăn nói: “Cậu nói sau này muốn cùng tôi. Tạ Chinh, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tôi không biết cậu đã nghĩ thông suốt chưa.”
“Sao cơ?”
“Con trai tôi ấy, Qua Qua nó 4 tuổi rồi, nó rất thích cậu.” Trình Cố hỏi: “Nếu như chúng ta sống cùng nhau, cậu và người nhà cậu có thể đối xử với nó như người trong nhà không?”
Ánh trăng bị một dải mây vắt ngang che mất, ánh mắt Tạ Chinh càng sâu thẳm. Vấn đề Trình Cố hỏi nghe như rất bình thường, người cha đơn thân nào khi đi bước nữa đều sẽ hỏi “Em sẽ đối xử tốt với con của anh chứ”, nhưng với Tạ Chinh mà nói, vấn đề này lại giải thích —— Trình Cố không muốn nói sự thật cho hắn.
Trình Mộc Qua là con ruột của Tạ Chinh, Trình Cố biết, Tạ Chinh cũng biết, có thể Trình Cố không biết Tạ Chinh đã biết, anh vẫn định một mình bảo vệ bí mật ấy, coi Trình Mộc Qua là con của mình cùng vị “vong thê” kia, muốn đòi Tạ Chinh hứa.
Tạ Chinh hiểu Trình Cố đối với việc mình “khác người” vẫn luôn canh cánh trong lòng, không muốn nói cho bất kể người nào.
Nhưng hắn không hiểu, nếu tương lai sẽ sống chung thì Trình Cố lấy tự tin ở đâu mà muốn giấu hắn cả đời?
Có lẽ anh đem nghi ngờ của hắn ngộ nhận thành do dự, ánh mắt Trình Cố ảm đạm, nhíu nhíu lông mày, dường như đang nghĩ xem tiếp theo nên nói gì.
Tạ Chinh lập tức phản ứng lại, tạm thời bỏ nghi hoặc sang một bên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Trình Cố, trịnh trọng nói: “Em và người nhà đều sẽ chào đón Qua Qua, sẽ đối xử với nó như anh yêu thương nó vậy.”
Trình Cố dường như thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lại căng thẳng hơn.
Tạ Chinh cầm tay anh, đưa đến môi hôn hôn, “Cho nên anh đồng ý sống cùng em rồi?”
Giây lát, Trình Cố rút tay về. Tạ Chinh cứ tưởng mình dọa anh sợ rồi, đã thấy anh lấy ví tiền mang bên người, mở ra, đưa cho hắn một tấm thẻ.
“Cái thẻ này là tôi hay dùng này.” Trình Cố nói: “Còn cái ít khi dùng tới thì cất ở ngăn kéo tủ trong nhà, lát nữa về lấy cho cậu xem.”
Tạ Chinh hơi run, không hiểu Trình Cố đang làm gì.
“Cậu biết rồi đấy, mấy năm qua tôi dùng tiền xuất ngũ đi đầu tư.”
“Ừm.”
“Tôi, tôi số may, kiếm được chút tiền lời. Cha mẹ tôi không cần tôi dưỡng lão, tôi và Qua Qua cũng tiêu không quá nhiều tiền, phần lớn tôi đều cất đi.”
Tạ Chinh nhìn cái thẻ kia, bỗng nhớ tới từng nói dối Trình Cố mình rất nghèo, là con trai của công nhân xưởng luyện thép, xưởng đó làm ăn không tốt, cha mẹ có khả năng không trụ được đến lúc lấy lương hưu. Khi đó Trình Cố đã nói thế nào nhỉ?
—— tổ viên của tổ hành động đặc biệt sau khi cởi quân trang sẽ được cấp một khoản tiền rất khả quan, để dành cho ba mẹ cậu dưỡng lão thì không thành vấn đề.
Tạ Chinh viền mắt chua xót, sau khi gặp lại, hắn không tận lực che giấu thân phận, cũng không làm rõ. Trình Cố không có tâm cơ, nhớ lời nói dối trước kia của hắn, thấy hắn mỗi ngày đều bận rộn, cho là hắn dùng tiền hỗ trợ xuất ngũ nuôi cha mẹ, bây giờ một thân một mình đến Kỳ thành làm công cho người ta.
Sau khi vào làm trong xí nghiệp của gia tộc, hắn vẫn luôn rất biết điều, lần đầu tiên tới Ngạn Thuyền Đình thăm thầy giáo cũ, hắn lái chiếc xe bình thường nhất, sau đó hắn tự ám thị mình rằng—— vì lái chiếc xe này nên mới gặp được Trình Cố, vì vậy chỉ cần không phải trường hợp cần thiết phải phô trương thì hắn sẽ không lái xe khác, cũng chưa từng mang theo tài xế, thư ký, trợ lý xuất hiện trước mặt Trình Cố.
Trình Cố đại khái cho là hắn đang nỗ lực làm việc, thuộc tầng lớp đang phải trả góp tiền mua nhà mua xe.
Quả nhiên, Trình Cố nói: “Nếu như cậu cần tiền cứ nói với tôi nhé. Chúng ta sẽ sống chung, cũng dùng chung tiền luôn, tôi không cần nuôi cha mẹ, nếu cậu đồng ý thì sau này có thể đưa cha mẹ cậu đến đây. Cậu, cậu...”
Lòng bàn tay ấm áp của Tạ Chinh che lên mu bàn tay Trình Cố: “Em làm sao?”
Trình Cố nói: “Cậu không cần góp tiền.”
Câu tiếp theo đại khái sẽ là “Tôi đây có thể nuôi cậu“.
Mà Trình Cố chưa nói.
Tạ Chinh lòng dạ rối tinh rối mù, hắn thật không nghĩ tới, nhìn Trình Cố mấy ngày nay làm như xa cách, vậy mà một mình anh lại nghĩ nhiều như vậy.
Trong lúc hắn vẫn còn đang nghĩ làm sao để buộc chặt Trình Cố lại, Trình Cố đã nghĩ sẽ sống cùng hắn thế nào rồi.
Trình Cố nói muốn một gia đình, hắn sao có thể không cho anh đây?
Mây tản ra, ánh trăng lại tràn đầy mặt đất, Tạ Chinh ôm gáy Trình Cố, dịu dàng hôn lên.