Gần đây nhân viên tập đoàn Tạ thị tại Kỳ thành rất ngạc nhiên —— ông chủ nhỏ khi vừa tới hận không thể ngủ mỗi ngày ở công ty, bây giờ mỗi ngày đều đi làm vô cùng đúng giờ, buổi tối tuyệt đối không ở lại tăng ca, khéo léo từ chối tất cả xã giao, thỉnh thoảng còn về sớm, đi lại không cho tài xế và trợ lý đi cùng, còn tự mình lái một chiếc Toyota đen không đáng chú ý một chút nào. Nhưng có vị nhân viên nói, sáng sớm nay nhìn thấy ông chủ nhỏ xuống khỏi một chiếc Land Rover, sau khi đóng cửa xe không đi ngay mà chạy đến bên ngoài ghế lái, từ bên ngoài cúi đầu vào, một tay chống lên cửa xe, một tay đưa vào bên trong, tư thế đó làm người ta không khỏi mơ tưởng viển vông.
Chiếc Land Rover bị-nhìn-thấy chính là xe của Trình Cố. Ở cùng nhau nửa tháng, việc đưa đón Tạ Chinh đi làm nghiễm nhiên trở thành thú vui của Trình Cố. Sau khi xác định quan hệ, Tạ Chinh liền chuyển tới nhà Trình Cố. Đồ đạc của hắn không nhiều, tuy ở phía tây thành phố hắn có biệt thự riêng nhưng cơ bản lúc bình thường hắn hay ở nhà trọ gần công ty. Nơi đó trang trí đơn giản, chỉ được cái gần mà thôi, không nhìn ra đó là chỗ ở của con nhà giàu.
Hôm chuyển nhà, Trình Cố nói xe Toyota của Tạ Chinh quá nhỏ, chở được ít đồ nên anh lái chiếc Land Rover của mình đi. Hai người mặc hai bộ đồ thể thao khá giống nhau, chạy lên chạy xuống vài chuyến, mệt đến chảy mồ hôi, nhìn qua rất giống một đôi vợ chồng bình thường. Trình Mộc Qua cũng theo tới đòi giúp đỡ, nó rất vui khi Tạ Chinh chuyển tới nhà mình, thấy Tạ Chinh và Trình Cố nóng đến phải cởi áo, nó còn lấy tiền tiêu vặt riêng đi mua hai chai nước lạnh nữa.
Tạ Chinh từng hỏi nhỏ Trình Mộc Qua rằng sao lại thích chú đến ở. Hẳn là Trình Mộc Qua sẽ nói “Chú đến rồi sẽ là tấm gương cho Trình đẹp trai, dạy cho ba cháu làm sao để làm một người ba tốt” —— câu này mới là phong cách nói chuyện nhất quán của Trình Mộc Qua này. Không ngờ Trình Mộc Qua lại nghiêm túc nói: “Ba nhà người khác đều có mẹ bên cạnh, ba của Qua Qua lại không có. Trình đẹp trai nuôi Qua Qua lớn như vậy, rất vất vả. Người khác không biết nỗi khổ của ba cháu, các bà còn nói xấu sau lưng ba cháu nữa, nhưng Qua Qua đều biết hết. Trình đẹp trai là người cha tốt nhất trên đời, Qua Qua hi vọng có người có thể ở cạnh ba, không để cho người khác bắt nạt và nói xấu ba nữa. Tạ tiên sinh, chú rất tốt, Qua Qua thích chú, Trình đẹp trai cũng thích chú, tuy rằng chú không phải mẹ ruột của Qua Qua, nhưng cháu rất hy vọng chú có thể ở cạnh ba Trình đẹp trai của cháu.”
Giọng nói nghiêm túc của thằng bé làm xoang mũi Tạ Chinh đau xót.
Hắn ôm Trình Mộc Qua, nhẹ giọng đồng ý: “Qua Qua yên tâm, chú sẽ vĩnh viễn ở cạnh Trình đẹp trai.”
Lúc đầu Tạ Chinh còn buồn bực chưa biết giải thích với Trình Cố rằng mình không phải con trai của công nhân xưởng luyện thép thế nào, bây giờ thì hắn lại phát hiện ra, đây không thể nghi ngờ là một lá chắn vô cùng tốt, có tác dụng rất lớn, vì vậy hắn không lập tức giải thích cho Trình Cố, tương kế tựu kế, diễn cho Trình Cố xem hắn bây giờ ở thành phố lớn vất vả khổ cực làm một tiểu trung tầng thế nào. Quả nhiên Trình Cố thương hắn, sáng sớm đưa Trình Mộc Qua đi nhà trẻ, xong rồi lại đưa hắn đến công ty.
Có lẽ là thân thể quá hợp nhau, lại có nhiều chuyện cũ cùng nhau trải qua như vậy, sau một đêm, Trình Cố triệt để bỏ xuống phòng bị, vừa chủ động vừa vui vẻ không để ý chuyện cũ nữa. Tạ Chinh nhìn ra được, thật lòng anh ấy muốn sống lâu dài cùng hắn.
Không phải mỗi ngày hai người đều làm, nhưng nếu làm, nhất định sẽ sảng khoái tràn trề, dư vị dài lâu. Đêm đầu tiên cảm giác nghi thức nặng nề, mọi chú ý của Tạ Chinh đều đặt trên người Trình Cố, nếu nói sảng khoái, thật ra cũng chưa sảng khoái nhất, sau mấy lần làm, dần dần mới tìm được cảm giác trong quá khứ.
Nhưng mà nói đến “Cảm giác” này thì cũng rất mơ hồ, Tạ Chinh rất tinh tế mà nhận ra được--cảm giác làm tình với Trình Cố không giống trước đây lắm.
Trình Cố không thích dùng bao, trước kia hay bây giờ vẫn không thích. Cái này thì không thay đổi.
Khi lên giường Trình Cố rất vui vẻ, nhưng lại không thích kêu to. Cái này cũng không thay đổi.
Vậy cái gì mới thay đổi? Tạ Chinh nghĩ, hình như bây giờ Trình Cố không “mềm” như trước kia nữa.
“Mềm”, không đơn thuần chỉ cơ thể, còn có thần thái.
Tạ Chinh nghĩ mãi không ra cái cảm giác này, càng nghĩ càng không bắt được manh mối. Hắn thậm chí có loại ảo giác quái lạ —— thân thể Trình Cố không có bất cứ vấn đề gì.
Loại ảo giác này làm cho hắn thấy áy náy. Trước kia không phát hiện được sự bất thường của Trình Cố, là bởi vì hắn thật tình không biết gì cả, hiện tại đã biết rồi, nếu vẫn không phát hiện được điều gì khác thường thì hắn quá vô tâm rồi.
Nếu nói sâu hơn thì cái vẻ đần mặt ra của hắn chính là một loại vô trách nhiệm.
Tạ Chinh sẽ thỉnh thoảng vì những suy nghĩ phức tạp mà ngồi ngây người, nhưng chỉ cần về cạnh bên Trình Cố một cái thì ngàn phiền não ấy đều sẽ tiêu tan không còn manh giáp.
Hắn nhất mực tin rằng, bất kể là Trình Cố của ngày hôm qua hay Trình Cố của ngày hôm nay thì đều làm hắn yêu không bỏ được, yêu bằng cả cơ thể và trái tim.
Hắn yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh.
So với buổi tối hoan ái, hai người càng thích mới sáng sớm đè nhau ra mà dằn vặt hơn. Sau khi xuất ngũ, bởi vì phải chăm sóc Trình Mộc Qua, bình thường Trình Cố không hay ngủ nướng, mỗi ngày đúng 6 giờ đã tỉnh rồi, cho dù không dậy ngay cũng không ngủ được nữa. Tạ Chinh vẫn giữ nếp sinh hoạt trong bộ đội, trời chưa sáng hẳn đã bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Trước kia khi mở mắt, đối mặt chỉ là gian phòng ngủ trống rỗng, bây giờ mở mắt ra, sẽ được nghênh đón nụ hôn chào buổi sáng của người yêu.
Dây dưa buổi sáng, gần như thuận lý thành chương.
Tạ Chinh đoán không được tình trạng cơ thể Trình Cố, sau lần đầu thì tự đi mua bao cao su, Trình Cố thấy được nhíu nhíu mày, Tạ Chinh chỉ lo anh sẽ lại nói ra câu “Tôi không bẩn“. Cũng may sau khi xoạc xong bằng súng thật đạn thật, Trình Cố vui vẻ của quá khứ đã trở về, ở nhà lục tung tùng phèo tìm báo cáo kiểm tra sức khỏe mấy tháng trước, lần thứ hai cường điệu “Tôi rất khỏe mạnh“. Tạ Chinh bất đắc dĩ, vừa vội vàng ở trong quân khơi thông quan hệ, vừa nêu ra đề nghị “quái đản”, tức là —— buổi tối không làm, sáng sớm làm.
Sáng sớm, thời gian cũng gấp, thêm vào đó là thể lực hai người đều quá tốt, lại còn xa cách lâu ngày mới nhóm lại lửa tình, làm hăng hái như hổ đói sói vồ, mỗi lần làm ít nhất cũng phải một tiếng.
Tạ Chinh dụ dỗ nói: “Không có bao, tắm rửa mất nhiều thời gian lắm. Em sẽ muộn làm mất.”
Trình Cố không để ý chút nào: “Không cần cậu xía vào, tự tôi rửa được.”
“Như vậy sao được?” Tạ Chinh hôn hôn lên trán anh: “Em phải có trách nhiệm đến cùng với anh chứ. Hơn nữa thời gian của anh cũng gấp lắm, Qua Qua còn chờ anh đưa nó đi nhà trẻ kìa.”
Lúc này Trình Cố mới đồng ý đề nghị sáng sớm sẽ mang bao làm. Mà buổi tối hai người ôm nhau ngủ, sẽ đắp chăn ngủ rất trong sáng, chỉ có hai lần, Tạ Chinh cũng rút ra ngay trước khi cao trào.
Cái cảm giác này khỏi nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu, cũng may đi vòng rất nhiều vòng tròn, thậm chí nhờ vả quan hệ của Tần tiên sinh, cuối cùng vị bác sĩ lúc trước chăm sóc Trình Cố cũng đồng ý gặp mặt.
Tạ Chinh sắp xếp xong chuyện của công ty, nói dối Trình Cố mình phải đi công tác hai ngày, một mình đi tới bệnh viện trước kia Trình Cố làm giải phẫu sinh mổ.
Đó là một bệnh viện mang tính chất đặc thù của quân đội, dù Tạ Chinh là quân nhân xuất ngũ có quân công hẳn hoi cũng không thể tự mình đi vào được. Làm xong nhiều thủ tục lòng vòng, đến lúc chính thức được diện kiến vị giáo sư họ Tề kia đã là quá trưa rồi.
Mục đích và thân phận của Tạ Chinh Tề giáo sư đã biết được từ chỗ Tần tiên sinh, cấp trên cũng cho phép ông kể tình huống của Trình Cố cho Tạ Chinh biết. Đầu tiên, việc hắn đi cửa sau trong quân đội làm ông rất xem thường, cho nên ông nghĩ sẽ không để lộ bí mật khi bản thân chưa muốn, nhưng thái độ của Tạ Chinh lại vô cùng thành khẩn, sau lưng cũng làm một chút thủ đoạn, thêm nữa Tần tiên sinh trái phải điều đình cho nên Tề giáo sư mới bị động lòng.
Giáo sư Tề chẳng thèm đưa đẩy gì với Tạ Chinh, nói ngay vào điểm chính: “Ông Tần gọi tới nói là cậu đã tìm Tiểu Trình năm năm, hiện tại hai người các cậu đang sống chung.”
Tạ Chinh ngồi nghiêm chỉnh: “Vâng.”
“Nếu đúng như lời ông Tần, và cậu thật sự thích cậu ấy như lời cậu nói, tôi đoán chuyện cậu lo lắng nhất bây giờ phải là...” Giáo sư Tề nhìn thẳng vào mắt Tạ Chinh, không nhanh không chậm nói: “Tôi nói hay là tự cậu nói?”
Tạ Chinh chẳng hề né tránh sự thẳng thắn của ông, cẩn trọng mà nói: “Thứ nhất, cháu lo lắng loại kích thích tố sinh dục dị thường hiếm thấy này sẽ gây ảnh hưởng tới sức khỏe trong tương lai của anh ấy; thứ hai, anh ấy đến bây giờ vẫn còn giấu cháu, cháu lo anh ấy không chịu mở lòng; cái thứ ba, “ Tạ Chinh dừng lại một chút, lông mày cau lại: “Cháu sợ chỉ vì cháu không kiểm soát nổi mà làm anh ấy mang thai lần nữa.”
“Hai cái đầu tiên, cậu dùng từ “Lo lắng”, mà cái cuối cùng, vậy mà lại “sợ“. Vẻ mặt của giáo sư Tề hòa nhã hơn lúc đầu rất nhiều, “Ông Tần quả nhiên không nhìn sai người, cậu đúng là rất quan tâm tới cậu ấy.”
Tạ Chinh nói: “Anh ấy là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cháu.”
Tề tiên sinh cười to, dường như mang theo vài phần người lớn tuổi xem thường bọn nhóc, đan xen hờ hững, nhưng lần thứ hai nhìn về phía Tạ Chinh, ánh mắt của ông lại đặc biệt nghiêm túc, “Vậy tôi bây giờ nói cho cậu biết, chuyện cậu lo lắng nhất và chuyện thứ ba, sẽ vĩnh viễn không phát sinh, còn cái thứ hai thì cậu phải tự mình giải quyết.”
Tạ Chinh vừa thu lại ánh mắt, trái tim lại liên lục nảy lên.
Tề tiên sinh là một người thoải mái, cười nói: “Cậu là bạn trai của Trình Cố thì nên được biết, sau khi cậu ấy sinh con của hai người thì đã được như ước nguyện, trở thành một “người bình thường” rồi.”