Chuyến bay muộn nhất trong ngày cất cánh, Tạ Chinh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn thành thị càng ngày càng xa, sao xa lấp lánh, cực kỳ giống sơ đồ đột kích xiêu xiêu vẹo vẹo năm đó Trình Cố vẽ.
Hắn nhắm mắt, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc ban chiều.
Giáo sư Tề nói cho hắn rất nhiều chuyện, chuyện của Trình Cố, cũng có chuyện liên quan đến loại kích thích tố sinh dục dị thường hiếm thấy này.
“Cậu ấy là chiến sĩ ưu tú nhất tổ hành động đặc biệt, cấp trên lệnh cho tôi và các bác sĩ ở đây toàn lực bảo vệ cậu ấy và đứa bé trong bụng.” Giáo sư Tề nói: “Vì cậu ấy đã hẹn trước khi tới, nên tôi sắp xếp cho cậu ấy gặp một vị chuyên gia tâm lý nổi tiếng. Khi đó tôi mới chỉ nghe nói về Trình Cố, nghĩ rằng mang thai xuất ngũ đối với cậu ấy mà nói nhất định sẽ là đả kích nặng nề. Tôi và mọi người nhất trí cho rằng cậu ấy cần được hỗ trợ tâm lý.”
“Nhưng trên thực tế là chúng tôi lo xa quá rồi, hoặc nên nói, chúng tôi đã coi thường cậu ấy.” Giáo sư Tề dừng một chút, “Cậu ấy lạc quan rộng rãi, ý chí rất kiên định, đứa bé đối với cậu ấy giống như một món quà, không phải gánh nặng. Chuyên gia tâm lý đến, nói chuyện tầm một tiếng liền đi ra nói với tôi, cậu ấy căn bản không cần hỗ trợ tâm lý.”
“Tại sao?” Tạ Chinh hỏi.
“Tại sao.” Tề giáo sư nói: “Vấn đề này lúc đó tôi cũng hỏi. Lão Tiếu -- đúng rồi, lão Tiếu chính là vị chuyên gia tâm lý kia, lão Tiếu nói, trạng thái tâm lý của Trình Cố rất tốt, căng thẳng, sợ hãi, tâm tình tiêu cực đều trong phạm vi bình thường, không xuất hiện những vấn đề mà tôi lo lắng. Nhưng tôi không quá tin, bệnh này quá hiếm thấy, Trình Cố ở trong quân đội ưu tú như vậy, tôi sợ cậu ấy sẽ hỏng mất. Lão Tiếu lại nói, tôi nghĩ như vậy chỉ vì tôi vẫn không biết nội tâm Trình Cố mạnh mẽ cỡ nào mà thôi.”
“Cậu có thể tìm được tôi, vậy chắc chắn cậu đã biết hoàn cảnh ngày bé của Trình Cố.” Tề giáo sư nhìn về phía Tạ Chinh, ánh mắt Tạ Chinh lạnh lẽo âm trầm: “Vâng.”
“Ngày đó lão Tiếu nói với tôi, ông ấy và Trình Cố hàn huyên chuyện đã qua. Trình Cố rất bình tĩnh, không oán giận gia đình, nhưng nói mình sẽ không tha thứ cho bọn họ.” Giáo sư Tề hỏi: “Cậu biết đây là ý gì không?”
Tạ Chinh nói: “Anh ấy đã buông xuống.”
“Đúng, “không oán giận” và “không tha thứ”, mới thật sự là buông xuống.” Ông nói: “Nếu như cậu ấy nói với lão Tiếu rằng mình có thể tha thứ chuyện gia đình đã làm thì đó mới là chưa vượt qua khúc mắc trong lòng, cũng đang nỗ lực che giấu. Kiếp nạn tuổi ấu thơ không dễ xóa đi như vậy, dưới cái nhìn của tôi, cha mẹ, anh em không xứng được cậu ấy tha thứ. Không tha thứ, không nhớ đến mới là thoải mái nhất.”
“Nói tới đây, tôi nhắc cậu một câu.” Giáo sư Tề hỏi: “Dựa vào gia cảnh và năng lực của cậu, muốn gây ra chuyện gì cho Trình gia đều dễ như trở bàn tay, đúng không?”
Tạ Chinh vẫn chưa lập tức trả lời.
Trên thực tế, trải qua mấy ngày nay, hắn không chỉ ở quân đội khơi thông quan hệ, còn điều tra được hiện trạng của Trình gia, bọn họ sống cũng không tồi, con trai đã cưới vợ sinh con, cái tên “Trình Cố” ở nhà họ Trình tương đương với từ bị cấm.
Hắn chưa động thủ ngay, dự định khi nào Trình Cố thẳng thắn nói hết mọi chuyện, hắn sẽ xử lý một nhà ác độc này.
“Bây giờ tôi muốn nói, không dùng thân phận bác sĩ, cũng không phải quân nhân, vậy... Đứng ở góc độ bạn bè của Trình Cố đi.” Trong mắt Tề giáo sư xẹt qua một tia u ám: “Cậu nhất định sẽ động thủ với nhà họ Trình.”
Câu hỏi trở thành câu trần thuật, đuôi lông mày Tạ Chinh khẽ nhúc nhích, khí tràng bức người vẫn luôn thu liễm nhất thời phóng ra, lạnh lùng nói: “Đúng.”
“Vậy tôi đề nghị cậu đừng cho Trình Cố biết.” Tề giáo sư nói: “Đám người kia tra không có tư cách ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của Trình Cố nữa, nếu muốn làm thì cứ lặng lẽ mà làm. Hiểu chưa?”
Tạ Chinh mím môi môi, nửa ngày mới nói: “Cháu tự có chừng mực. Ngược lại là Tề giáo sư ngài...”
“Tôi nói. Lời tôi vừa nói là tôi đứng ở góc độ bạn bè Trình Cố nói cho cậu nghe, đừng coi tôi là là bác sĩ hoặc quân nhân.”
Tạ Chinh gật đầu: “Cháu hiểu, ngài tiếp tục đi ạ.”
Giáo sư Tề uống một ngụm trà, biểu tình khẽ biến, cười nói: “Chúng ta không nên dùng biểu cảm âm u thế này để nói về Trình Cố nhỉ.”
Tạ Chinh thả lỏng bắp thịt căng thẳng, ngả về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, giả vờ buông lỏng nói: “Thật ngại quá.”
Hắn không thoải mái lên nổi, nhưng cũng đồng ý là không nên âm trầm như thế này nữa.
“Nói tiếp nhé.” Giáo sư Tề nói: “Tôi rất thích một đoạn Trình Cố nói, lời này là cậu ấy nói với lão Tiếu, lão Tiếu thuật lại cho tôi, tôi nói lại cho cậu nghe, có thể sẽ có chút sai lệch, nếu cậu muốn nghe câu nguyên bản thì về bảo Trình Cố nói cho mà nghe nhé.”
“Lão Tiếu hỏi từ bao giờ thì cậu triệt để buông bỏ? Cậu ấy đã nói -- chẳng biết lúc nào, chỉ là không muốn nghĩ nữa thôi. Trước khi 8 tuổi thật sự rất bất hạnh, thế nhưng sau 8 tuổi, người gặp được đều là người tốt. Thầy giáo trong trấn, bạn học, phụ huynh trong lớp, ông chủ nhà hàng, khách khứa, quân nhân thường đến nữa... Nếu không có bọn họ, tôi sẽ không có cách nào đứng ở chỗ này chứ nói gì sẽ mang thai con trai mình. Thật ra bọn họ có thể không giúp tôi, nhưng bọn họ đã giúp. Trước 8 tuổi tôi đều gặp ác ý, từ 8 tuổi đến năm 16 tuổi nhập ngũ, tôi cũng rất ít nghĩ đến gia đình thân sinh, tôi sẽ không tha thứ cho việc bọn họ đã làm với tôi, tóm lại là lười nghĩ ấy. Những năm này ở trong bộ đội càng khỏi cần phải nói, người tốt với tôi quá nhiều, tôi lo cho đồng đội còn không kịp, nào có thể nhớ đến cực khổ khi đó nữa. Hôm nay ngài hỏi, tôi cũng suy nghĩ, cảm thấy thật ra bọn họ không xứng để tôi nghĩ đến.”
“Anh ấy nói “không xứng”?” Tạ Chinh hỏi.
Giáo sư Tề cười: “Bất ngờ sao?”
“Không.” Tạ Chinh đỡ lông mày, che khuất ánh sáng trong mắt: “Đây mới là phong cách thật của anh ấy.”
Máy bay gặp khí lưu, lắc trái lắc phải, Tạ Chinh hoàn hồn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới đâu còn thấy ánh đèn thành thị nữa.
Cửa sổ máy bay đen kịt, phản chiếu rõ ràng ánh mắt hắn, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.
Chuyện quan trọng nhất Tề giáo sư nói không nghi ngờ gì chính là Trình Cố đã trở thành người bình thường.
Nhiều người bình thường muốn có tài năng xuất chúng, nhưng Trình Cố lại chỉ muốn một đời bình thường.
“Kích thích tố sinh dục dị thường dẫn đến mang thai là chứng bệnh thực sự rất hiếm thấy, mà tình huống của Trình Cố lại là hiếm thấy bên trong cực kỳ hiếm thấy. Hoóc-môn và hầu hết các bộ phận bị bệnh khác với của nam giới bình thường, bình thường là nhóm A, cậu ấy lại thuộc nhóm B, trong các ca bệnh đã phát hiện trên thế giới chỉ có 3 người thuộc nhóm B mà thôi.” Giáo sư Tề nói: “Một số chuyên gia đặt tên thân thiết cho loại hoóc-môn này, cậu đoán xem tên gì?”
Tạ Chinh mờ mịt, “Đoán không được ạ.”
“Kết hợp các biểu hiện đặc biệt của Trình Cố đoán thử xem.” Giáo sư Tề bẻ ngón tay: “So với vẻ đẹp của nam giới thông thường thì vẻ đẹp của những người bệnh này khiến người ta nghĩ đến tư thế oai hùng hiên ngang của phái nữ; lại có sức chiến đấu thực sự mạnh mẽ, cậu ấy là một trong những người tài giỏi nhất đơn vị từ trước tới nay: dũng cảm, nội tâm mạnh mẽ, thiện lương... Còn không đoán được à?”
Tạ Chinh vẫn không có manh mối.
“Đúng là đầu óc các cậu chẳng lãng mạn tí nào hết, như gỗ như dưa ấy.” Tề giáo sư nói rồi sững sờ, cười rộ lên: “Đúng rồi, cậu có biết Trình Cố đánh giá cậu là “như gỗ như dưa” không?”
Tạ Chinh mí mắt nhảy nhảy, “Giáo sư Tề, hay là ngài nói tên của hoóc-môn nhóm B đi.”
“Ừ, đúng.” Ông cầm bút lên, viết ba chữ, đẩy đến trước mặt Tạ Chinh, “ừm, chính là cái này.”
“Nữ... Võ thần?” Tạ Chinh kinh ngạc, “Chuyện này...”
“Nói tới phái nữ, rất nhiều người sẽ nghĩ tới một vài từ không được tích cực lắm như -- nhu nhược, do dự, nhỏ bé yếu đuối. Trên thực tế, những người nhóm A rất giống như vậy, thậm chí có người còn mềm mại hơn cả phụ nữ nữa.” Giáo sư Tề nói: “Chúng ta rất dễ dàng bỏ qua một số đặc trưng tích cực của phái nữ, mà những cái đặc trưng này hoàn toàn thể hiện trên những người bệnh nhóm B.”
“Mạnh mẽ, thiện lương, kiên cường, bao dung...” Giọng Tạ Chinh run rẩy, “Rất, rất giống...”
Giáo sư Tề trầm giọng nói: “Rất giống Trình Cố.”
Văn phòng an tĩnh một hồi lâu, giáo sư Tề đứng dậy rót cho Tạ Chinh tách trà, “Tôi chỉ là người đứng xem, tôi không thể phán xét loại hoóc-môn hiếm thấy này là kiếp nạn hay món quà mà trời cao ban cho Trình Cố nữa. Tôi chỉ biết rằng cậu ấy chấp nhận, lúc trả lại thiên phú khác người đó cũng không hề do dự. Mang thai và sinh nở đã phá vỡ sự cân bằng của hoóc-môn quái dị kia, thằng bé vừa ra đời thì hoóc-môn của cậu ấy trở về giống người bình thường. Bây giờ cậu ấy và chúng ta, đều là người bình thường không có hoóc-môn kia. Cùng lúc đó, thể chất đặc biệt “Nữ võ thần” cũng biến mất, thật ra chỉ dựa vào tố chất thân thể mà nói thì cậu ấy không đủ tiêu chuẩn vào tổ hành động đặc biệt như các cậu, sau khi sinh xong, nếu cậu ấy muốn trở lại đó thì cũng không thể đảm nhiệm được bất kỳ vị trí nào trong đó nữa.”
Tạ Chinh lặng im hồi lâu, hỏi: “Anh ấy có biết không?”
“Biết chứ, sau sinh thì sự cân bằng hoóc-môn bị phá vỡ có nhiều trường hợp rồi.” Giáo sư Tề nói: “Từ lúc quyết định sinh con của các cậu, cậu ấy đã biết mình sẽ không còn thích hợp với tổ hành động đặc biệt nữa.”
Tạ Chinh hít sâu một hơi, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào: “Anh ấy coi bộ đội là nhà, anh ấy yêu nơi này.”
“Nhưng cậu ấy cũng yêu thằng nhóc trong bụng.” Giáo sư Tề nói: “Bây giờ cậu hiểu rõ chưa? Nội tâm của phái nữ còn mạnh mẽ hơn đàn ông chúng ta nhiều, còn có sự kiên cường và thiện lương khó mà tin nổi. Mà tất cả những sự đặc biệt ấy, đều rất rõ ràng trên người Trình Cố.”
“Cậu ấy sẵn sàng chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm và với những người cậu ấy yêu.”
Lúc chuyến bay hạ cánh đã là đêm khuya. Kế hoạch ban đầu của Tạ Chinh là về biệt thự ngủ một đêm, ổn định xong tâm trạng mới đi tìm Trình Cố.
Nhưng bây giờ, hắn rất rất muốn được ôm chặt Trình Cố vào lòng.
Cuối cùng, hắn cũng không quản được chính mình.