Tức Phụ Cùng Thương

Chương 22: Chương 22




Dỗ Trình Mộc Qua đi ngủ xong, Trình Cố không về phòng ngủ mà rón rén xuống lầu đến phòng giải trí, ngồi cùng con gấu bông bự chảng trên sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đen sì đến xuất thần.

Ngày ấy gặp lại, chính trên cái ghế salông này, Tạ Chinh đè lên anh nhìn qua như một con thú đang phát điên.

Mà thực tế Tạ Chinh có sự dịu dàng rất không hợp tuổi, anh vẫn luôn cảm giác được điều đấy.

Hắn dịu dàng như vậy thì tại sao lại phải nói dối thân phận, anh nghĩ mãi không ra.

Năm đó ở tổ hành động đặc biệt, Tạ Chinh nói hắn là con trai công nhân luyện thép, bố mẹ rất túng thiếu. Anh đã quyết định sống cùng Tạ Chinh, thậm chí muốn đưa cha mẹ hắn đến đây, về sau cũng tiện chăm nom. Tạ Chinh làm việc ở Tạ thị, đi chiếc xe bình thường nhất, ở trọ phòng bình thường nhất, anh chưa từng nghi ngờ, cũng chưa từng nghĩ liệu hắn có liên quan gì đến nhà họ Tạ này không. Dù sao họ Tạ cũng khá nhiều nên không thế nói hắn họ Tạ, làm việc ở Tạ thị thì là người của Tạ gia được.

Anh mới biết thân phận của Tạ Chinh không lâu. Xế chiều hôm đó, anh ra ngoài làm chút việc xong ngó thời gian thấy không sớm không muộn, về nhà hay đi cà phê một mình cũng chán, thế là dừng xe gần tòa nhà Tạ thị, định ngồi trên xe chờ Tạ Chinh tan tầm.

Vị trí đậu xe cũng không nổi bật, vậy mà lúc sau anh thấy có nhiều ánh mắt tò mò xung quanh -- có không ít cô gái ở đằng xa, đứng thành hai ba tốp vừa nhìn vừa bàn tán.

Trình Cố cũng hiếu kì, không biết các cô đang nhìn gì.

Chiếc xe Land Rover này thỉnh thoảng sẽ hấp dẫn ánh nhìn của nam giới, cơ mà bị nhiều cô gái nhìn chằm chằm như thế lại là lần đầu tiên, anh nghĩ chắc là trên thân xe bị ai dán cái gì rồi.

Xuống kiểm tra một vòng lại không thấy gì cả.

Quái lạ.

Càng lạ là, anh nghe thấy liên tiếp có người nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.

“Trời ạ! Thật đẹp trai!”

“Anh ấy chính là bạn trai của Tạ tổng sao?”

“Trời đất tác hợp mà!”

Trình Cố nhíu lông mày, túm được từ khóa-- Tạ tổng.

Anh không lên xe luôn mà giả vờ tiếp tục kiểm tra thân xe, vểnh tai lên nghe các cô thảo luận sôi nổi.

“Nhất định là anh ấy! Anh ấy thường thường đưa Tạ tổng đi làm, tôi nhớ đã thấy chiếc Land Rover này hai lần rồi!”

“Tạ tổng sau khi xuống xe còn không nỡ, ít nhất hôn một phút! Thì ra là đẹp như vậy anh tuấn như vậy, nếu là tôi ấy à, một phút hôn sao đủ, ít nhất hôn mười phút mới đã!”

Trình Cố nghe một lát là hiểu, “Tạ tổng” chính là Tạ Chinh.

Anh hoang mang không hiểu sao Tạ Chinh phải lừa mình. Mà “tổng” thì có nhiều tổng lắm, không nhất định là tổng tài.

Thế nhưng những câu sau đã định nghĩa chính xác cho chữ “Tổng” ấy.

“Anh ấy còn vừa nhìn chúng ta kìa, ôi nếu tí nữa anh ấy ra đây thì chúng ta nên gọi là Tổng tài phu nhân hay tổng tài tiên sinh bây giờ?”

Trình Cố mí mắt giựt giựt, vào xe ngồi một lát, tim như bị mèo cào.

Xem ra Tạ Chinh lừa anh thật rồi, nhưng hắn che giấu làm gì chứ?

Gần mười phút sau, mấy cô gái vây xem đã rời đi, Trình Cố lén lén lút lút xuống xe, cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ muốn vào trong tòa nhà Tạ thị nhìn xem một chút. Ai ngờ vừa vào liền thấy một bóng người quen thuộc.

Tạ Chinh!

Tạ Chinh từ trong thang máy đi ra, âu phục giày da, bên cạnh còn có hai trợ lý, vừa bước nhanh về phía trước, vừa nói chuyện, thần sắc lạnh lùng, có loại cảm giác người sống chớ tới gần.

Đại sảnh rất rộng, Trình Cố trốn sau cái cột lớn, không để Tạ Chinh nhìn thấy mình.

Một tiếng sau, anh ở trong xe nhận được một nụ hôn sâu của vị “tiểu trung tầng” Tạ Chinh.

Đến bây giờ, anh cũng không vạch trần lời nói dối của Tạ Chinh.

Tuy rằng có để bụng một tí, nhưng nghĩ kỹ thì -- Tạ Chinh sẽ không hại anh, hắn giấu giếm nhất định là có nỗi khổ tâm.

Nhưng nói đi nói lại thì chính anh cũng đang lừa gạt hắn không phải sao?

Trình Cố bình thường không có thời gian suy nghĩ, hôm nay Tạ Chinh không ở nhà mới nghĩ ngợi một chút. Nhưng nghĩ mãi đến nửa đêm cũng chẳng nghĩ được cái gì ra hồn, cuối cùng ôm con gấu bông lẩm bẩm: “Cậu là con nhà nghèo hay là tổng tài thì sao nào? Tôi vẫn thích cậu mà. Tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”

Dựa vào ghế sô pha cùng con gấu bông, Trình Cố có chút mệt mỏi, co chân lên ghế mơ màng thiếp đi.

Đương lúc mơ màng thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa nhưng anh cũng lười mở mắt. Tạ Chinh nói đêm nay không trở lại, mà an ninh ở đây luôn làm rất tốt, sẽ không có chuyện trộm lẻn vào đây hành nghề được.

Trình Cố nghĩ, nhất định là nghe lầm.

Mãi tận đến khi bị người ta ôm, bị hơi thở quen thuộc của người ta bao vây mới muộn màng mở mắt ra.

“Tạ Chinh?”

Nam nhân không trả lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt, trong con ngươi đen nhánh kia lửa cháy hừng hực, xẹt qua như tia chớp sáng ngời, cứ như muốn nuốt chửng anh vậy.

“Tạ Chinh?” Anh giật mình kêu một tiếng, triệt để tỉnh táo, “Sao cậu lại trở về?”

Nam nhân đặt anh trên giường trong phòng ngủ, quỳ trên người anh, kéo cái cà vạt vướng trên cổ xuống, động tác quá mức thô bạo làm rơi mất khuy áo sơmi trên cùng.

Trình Cố còn muốn nói gì đó, đôi môi đã bị chặn lại, Tạ Chinh giữ cằm anh, gần như đói khát mà cướp đoạt hơi thở của anh. Cả người hắn trở nên khô nóng, lửa dục ở trong lòng Tạ Chinh trong nháy mắt lan ra, chỉ một giây phút ngắn ngủi đã triệt để thiêu đốt hắn.

Hắn tháo đai lưng ra, áo ngủ dễ dàng rơi ra khỏi lồng ngực, trượt xuống hai bên, Tạ Chinh buông đôi môi anh ra, từ hầu kết tham lam hôn xuống dưới.

Áo ngủ màu xanh lam, tơ tằm vô cùng trơn trượt, Tạ Chinh hôn tới tấp, từng nụ hôn mang theo hô hấp dồn dập, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cơ thể anh.

Anh khó nhịn mà cong chân lên, hai tay chống trên vai Tạ Chinh, theo bản năng ưỡn hông nghênh hợp động tác của Tạ Chinh.

Tạ Chinh hôn lên hình xăm trên vết mổ, thâm tình, tỉ mỉ, trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ, phải chăng Tạ Chinh đã biết bí mật của mình rồi.

Cổ họng anh phát ra rên rỉ khàn khàn, môi Tạ Chinh rời khỏi vết thương đó, lại tiếp tục vừa liếm vừa hôn xuống, ôn nhu lại mạnh mẽ mà ngậm lấy.

“A... Tạ Chinh...”

Tiếng rên rỉ của anh không nghi ngờ gì chính là thuốc kích dục của hắn, Tạ Chinh tìm ở tủ đầu giường lấy ra dầu bôi trơn, đem anh đặt ở giữa giường, nôn nóng mà đẩy ngón tay vào.

Thân thể trần truồng, nhất thời căng thẳng.

Tạ Chinh mạnh mẽ nhìn chằm chằm Trình Cố, động tác đưa đẩy ngày càng gấp rút, hai mắt hắn dần dần ửng hồng.

Tơ máu đó là tình dục, là thương tiếc, là tình yêu tha thiết khó có thể diễn tả được bằng lời.

Hắn phóng thích trong cơ thể Trình Cố, giống như năm ấy, ôm chặt Trình Cố, vẫn duy trì tư thế giao hợp mà hôn lên môi anh.

Trình Cố thấy vậy bỗng chốc ngẩn ngơ, ánh mắt như gần như xa, không biết là mơ hay thực.

Từ khi gặp lại tới nay, Tạ Chinh vẫn luôn không muốn bắn ở trong cơ thể anh, hắn tìm đủ loại lý do thoái thác, đây là lần đầu tiên hai người làm tình trực tiếp giống như trước đây.

Trình Cố đột nhiên không rõ ràng, trước mắt thật sự là Tạ Chinh hay chỉ là ảo giác của quá khứ hiện về.

Sờ sờ Tạ Chinh, là người thật, dục vọng đang vùi trong cơ thể anh, cũng thật. Anh cảm thấy Tạ Chinh đang run rẩy, cuối cùng vùi mặt vào bả vai hắn.

Anh muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Tạ Chinh lại đột nhiên kéo anh lên, ngón tay dừng lại trên hình xăm, nhẹ giọng nói: “Nhìn em đi.”

Anh sững sờ, mờ mịt nhìn Tạ Chinh.

“Cái súng bắn tỉa này là loại lúc trước chúng ta hay dùng, cũng là loại súng anh thích nhất đúng không?” Tạ Chinh hỏi.

Trình Cố trừng mắt, dần dần hoàn hồn.

“Anh xăm nó ở đây, là muốn che vết sẹo này phải không?”

Trình Cố hé miệng, muốn phản bác, nhưng họng như bị ánh mắt Tạ Chinh khóa lại, không phát ra được một chữ.

Tạ Chinh thở dài, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, ngữ khí cũng càng ngày càng dịu dàng: “Đây là bằng chứng rõ ràng anh đã sinh ra con của chúng ta, đúng không?”

_______

Chắc đây là quả xe Land Rover của anh Cố

LAND ROVER DISCOVERY

Land Rover là thương hiệu xe sang đến từ Anh, chuyên về các dòng xe địa hình 2 cầu 4 bánh chủ động. Land Rover hiện trực thuộc Tata Motors của Ấn Độ từ năm 2008. Land Rovers hiện đang được lắp ráp tại Anh, Ấn Độ, Trung Quốc và một số thị trường khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.