CHƯƠNG 12
9 Votes
Ngày một tháng chín hàng năm đều là ngày trọng đại đối với mỗi một học sinh, những đứa lớp 10 thành 11, lớp 11 thành 12, và dưới lớp 10 lại chào đón lũ học trò hoàn toàn tươi mới.
Sáng sớm, Tề Phi đã đứng ở hành lang lầu 2 ngóng nhìn xuống dưới, Trương Giang Giang chạy qua lại khiêng sách mấy lượt mà vẫn thấy tên kia đứng im không nhúc nhích.
“Đang nhìn gì vậy?” Trương Giang Giang sáp lại gần.
Tề Phi đưa tay kéo cổ cậu lại, vẻ mặt đây thần bí “Nghe nói lớp 10 mới vào một em mỹ nữ, lại đây cùng anh mày chờ dòm em nó nè.”
Trương Giang Giang khinh thường “Mỹ nữ cái gì, chắc chắn không xinh bằng Nhu Nhu.”
Tề Phi “Dẹp đi mày, Nhu Nhu nhà mày ai biết là trâu hay là bò, mỗi mình mày nghĩ là thiên thần thôi.”
Trương Giang Giang hiện tại trong lòng lẫn tâm trí đều ngàn ngập Nhu Nhu nhà mình, không thèm đếm xỉa tới Tề Phi thối mồm “Vậy tìm ra chưa, mỹ nữ đâu?”
Tề Phi thở dài, thổn thức “Lúc trước chỉ cần Quý đại ca ra đứng đây dựa một lát, mỹ nữ nào không chủ động sáp lại gần.”
Trương Giang Giang bĩu môi, liếc mắt nhìn thấy Tạ Mạnh đang ôm sách đi lên lầu, lập tức hô to “Tạ Mạnh!”
Nam sinh nghe gọi liền ngẩng đầu, Quý Khâm Dương đi bên cạnh cũng dừng lại nhìn lên.
“Lão đại!” Tề Phi cố ý hét to “Chiều nay đi chơi bóng đi!”
Quý Khâm Dương không trả lời mà quay sang hỏi Tạ Mạnh “Đi không?”
Tạ Mạnh gật đầu cười “Lâu rồi không cùng nhau chơi bóng.”
***
Lên lớp 11, áp lực học tập cũng bắt đầu tăng lên, rất nhiều học sinh bắt đầu lên kế hoạch học thêm, đặt nền móng trụ cột cho các môn tự nhiên cùng xã hội ở học kỳ sau.
Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh bình thường nói chuyện đều không nhắc đến đề tài này, không biết là do tiềm thức lảng tránh hay là cảm thấy chẳng sao cả.
Ngược lại có lần Tề Phi ở trong tiết ngữ văn lén lút đề cập tới “Hôm nay tao nghe phật di lặc nói, Tạ Mạnh sắp đi tham gia giải Olympic, mấy hôm nữa phải dự học bổ túc cùng với học sinh trường khác.”
Quý Khâm Dương hơi nhăn mi, cũng không nói gì, tai trái cắm tai nghe, trên tay cầm bút viết gì đó; trên bục giảng, giáo viên ngữ văn đang phân tích cổ thi từ, vẫn luôn dùng bài của Quý Khâm Dương làm mẫu.
Tề Phi lén liếc mắt nhìn một cái “Mày vẫn là theo văn khoa đúng hông?”
Quý Khâm Dương vẫn không trả lời, ánh mắt dừng lại ở trên người Tạ Mạnh, tóc đuôi của nam sinh giống như lại dài ra, cậu cúi đầu, để lộ ra chiếc cổ với đường cong xinh đẹp.
“Trương Giang Giang bảo sẽ thi vào truyền thông, cũng theo văn khoa.” Tề Phi nhẹ giọng nói “Tao cũng hỏi Trác Tiểu Viễn, nó bảo học y nên theo lý.”
Bút của Quý Khâm Dương giống như hết mực, cậu dùng sức nhấn vài cái, có chút bực bội ném bút vào ngăn bàn.
Tề Phi thở dài “Mày đừng thế, dù cho chia lớp cũng không phải không gặp nhau, bình thường ngoài giờ học cũng có thể gặp nhau mà.”
Quý Khâm Dương cả buổi không hé răng nửa lời, cuối cùng bực dọc nhét tai nghe luôn vào lỗ tai còn lại, đưa mắt nhìn thấy Tạ Mạnh ngoái đầu về phía mình, ánh mắt của hai người khẽ chạm nhau trong không khí.
Quý Khâm Dương quay đầu nhìn chỗ khác.
“?” Tạ Mạnh nhìn sang Tề Phi, kẻ này nhún vai ra vẻ đầy vô tội.
***
Chuyện bị đề cử tham gia thi đấu giải Olympic, Tạ Mạnh không cự tuyệt, cũng tìm dịp nói với Trương Giang Giang.
“Không biết Nhu Nhu có tham gia hông ta…” Trương Giang Giang vẻ mặt khao khát.
Tạ Mạnh “Nếu cô ấy học lớp chuyên có lẽ sẽ đi.” Vừa nói xong, khoé mắt liền nhìn thấy Quý Khâm Dương ngoài cửa bước vào lớp.
“Quý Khâm Dương.” Tạ Mạnh ngoắt tay.
Quý Khâm Dương lười biếng liếc nhìn một cái, cố ý kéo xuống tai nghe hỏi một câu “Gọi tớ?”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười “Phải đó, đang gọi cậu.”
Quý Khâm Dương bĩu môi, chậm chạp bước tới.
“Hôm nay tới nhà tớ không?” Tạ Mạnh cười “Có thứ này cho cậu.”
Trương Giang Giang nghe vậy lập tức xen vào “Tui cũng muốn đi tui cũng muốn đi! Hẹn lâu vậy mà tui chưa tới nhà cậu bao giờ!”
Tạ Mạnh vừa định nói để lần sau, lại bị Quý Khâm Dương cướp lời trước.
“Ờ,” vừa nói vừa nhìn Tạ Mạnh “Vậy cùng đi đi.”
So với Trương Giang Giang một mình hưng phấn, Tạ Mạnh với Quý Khâm Dương trên đường đi có vẻ trầm mặc hơn, Quý Khâm Dương nghiêng đầu chăm chú nghe nhạc, ngẫu nhiên cũng nhịp hát theo giai điệu, Tạ Mạnh nhìn cậu ta vài lần đều bị phớt lờ đi.
Trương Giang Giang có trì độn tới mức nào đi nữa cũng phát hiện ra không khí là lạ, cậu kề sát vào Tạ Mạnh nói nhỏ “Cậu với Quý đẹp trai cãi nhau hả?”
Tạ Mạnh hơi do dự một chút, mới lắc đầu.
Trương Giang Giang vẻ mặt tui hiểu mà, đưa tay vỗ vai “Mau mau làm hoà đi, lát nữa tui tạo cơ hội cho hai người ở riêng hen.”
Tạ Mạnh “…”
Hiển nhiên, Trương Giang Giang hoàn toàn không nhận ra, cái gọi là cơ hội ở riêng đã và đang bị cậu ta tàn phá…
***
Trương Tú Quyên buổi chiều có lớp học quốc hoạ ở lớp đại học dành cho người cao tuổi, trong tủ lạnh có trà hoa quả cùng chè đậu xanh được chuẩn bị sẵn, Tạ Mạnh dẫn Trương Giang Giang cùng Quý Khâm Dương vào nhà ngồi, sau đó vào bếp lấy thức uống.
Ngôi nhà khá lớn, được xây theo phong cách tây dương kiểu cũ, mặt tường ngoài leo đầy dây thường xuân, trong phòng khách có chút u ám, từng đợt gió lùa vào mang theo mùi bùn đất ẩm ướt.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, trên tường có treo hai tấm di ảnh đen trắng, bên dưới có một bệ thờ bày hoa quả cùng lư hương.
“Đó là ba mẹ tớ.” có lẽ sợ không khí xấu hổ, Tạ Mạnh chủ động giải thích, hai tay bưng trà bánh bị Quý Khâm Dương chủ động tiếp nhận bày lên bàn.
“Để đấy.” Quý Khâm Dương thản nhiên nói.
Tạ Mạnh hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói “Cảm ơn.”
Ba người ngồi xuống chiếc bàn bát tiên đặt giữa phòng khách, Trương Giang Giang nhìn di ảnh, buộc miệng hỏi “Bác trai bác gái… xảy ra chuyện gì?”
Tạ Mạnh châm vài nén nhang cắm vào lư hương “Ba mẹ tớ thuộc lứa phóng viên tự do sớm nhất, lúc tớ 6 tuổi thì họ đến vùng xung đột PI… họ hi sinh trong cuộc chiến ấy.” vừa nói vừa nhìn Trương Giang Giang “Cậu rất thích chụp ảnh đúng không? Trong phòng tớ còn rất nhiều ảnh ba mẹ tớ chụp, muốn xem hay không?”
Trương Giang Giang đương nhiên muốn xem, nhưng lại ngại phiền Tạ Mạnh, vội vàng nói “Cậu cứ ngồi đó đi, để tự tui đi lấy.”
Tạ Mạnh nói chỗ để album cho Trương Giang Giang tự lục lọi, phát hiện trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại mình và Quý Khâm Dương.
Mùi nhang đốt dần dần lan toả cả phòng khách, Quý Khâm Dương uống trà, chăm chú nhìn Tạ Mạnh.
“…Mặt tớ có gì sao?” Tạ Mạnh khó hiểu dùng mu bàn tay cọ cọ gò má, không thấy có gì bẩn hết.
“Phải rồi,” Tạ Mạnh sực nhớ ra “Có thứ này đưa cho cậu.”
Quý Khâm Dương nhìn đối phương đứng dậy, lục tủ lấy ra một cái hộp.
Biểu tình của Tạ Mạnh có hơi khẩn trương “Mấy hôm nữa tớ phải tham gia thi Olympic, sợ là không đưa kịp cho cậu hôm sinh nhật nên chuẩn bị sẵn trước.”
Quý Khâm Dương mở giấy gói bên ngoài ra, phát hiện bên trong đựng một cái tai nghe Sony.
“Tớ không biết cái nào dùng tốt hơn, hỏi mấy lần… Hiệu này là do nhân viên bán hàng giới thiệu.” Tạ Mạnh cười nhìn Quý Khâm Dương “Nhưng mà tốt hay không phải cậu dùng mới biết.”
Tạ Mạnh thấy Quý Khâm Dương không phản ứng lời mình nói, chỉ có thể kiên trì nói tiếp “Có cả bản hướng dẫn này, có thể dùng với mp3 của cậu, tớ không có vứt phiếu bảo hành, hạn bảo hành là 2 năm, nếu như dùng không được thì…” Tạ Mạnh cảm thấy trên môi nóng lên, tất cả những lời muốn nói ra đều bị chặn lại.
Nét mặt của Quý Khâm Dương gần ngay trước mắt, lông mi dài lại cong, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Tạ Mạnh “…”
“Nếu dùng không được thì làm sao?” Cảm xúc trên môi vẫn còn chưa rõ nét, Quý Khâm Dương đã lùi về khoảng cách an toàn, bình thản tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, lấy tai nghe cắm vào mp3.
“…” Tạ Mạnh cứng ngắc nói “Ừm… dùng phiếu bảo hành đổi cái khác…”
“Vậy sao?” Quý Khâm Dương nhét tai nghe vào hai tai, cười nói “Quà cậu tặng, làm sao có thể không tốt.”
***
Tất cả học sinh tham dự thi đấu Olympic bị chia ra làm 2 lớp, mỗi lớp bao gồm 15 người. Mỗi ngày phải tham gia huấn luyện từ 2 giờ trưa đến 8 giờ tối. Hai lớp chia ra làm hai tiến độ, một nhanh một chậm, Tạ Mạnh là học sinh duy nhất được xếp vào lớp học nhanh toàn học sinh S cao.
Ngày đầu tiên vào lớp nhìn đến Tạ Mạnh, vẻ mặt của Hàn Đông không có chút ngạc nhiên nào “Lâu rồi không gặp.”
Tạ Mạnh cũng mỉm cười “Lâu rồi không gặp.”
Lát sau, lại có thêm bạn học cùng S cao ngày xưa cũng lại chào hỏi, Tạ Mạnh đều đáp lại, nhưng biểu tình vô cùng lãnh đạm.
“Sau khi xử lý chuyện của Lâm Hằng Kính, bên phía giáo vụ giống như từng thử liên lạc với bà nội của cậu, thương lượng việc chuyển trường.” Hàn Đông liếc nhìn Tạ Mạnh “Nhưng bị bà cậu cự tuyệt.”
Trương Tú Quyên chưa từng đề cập việc này với Tạ Mạnh, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được ngữ khí lúc đó của bà nội mình.
“Tớ ở W trung rất tốt.” Tạ Mạnh nói
Hàn Đông ánh mắt đầy ghét bỏ “Tôi đâu có mù, toàn thân cậu đều phát ra cảm giác ‘ta thiệt thoải mái’ kia kìa.”
Tạ Mạnh “…”
Đúng 8 giờ tối, cả lớp tan học ra về, Hàn Đông trao đổi vở ghi chép cùng Tạ Mạnh, hai người vừa thảo luận đề mục vừa bước đi, ra đến cổng trường bắt gặp học sinh lớp học chậm bên kia cũng vừa tan lớp.
Lâm Vi Hân đứng tựa cổng trường, dáng người thướt tha.
“Tạ Mạnh.” Nữ sinh chủ động chào hỏi, tươi cười đầy ngọt ngào.
Hàn Đông ha một tiếng, dùng tay đẩy đẩy Tạ Mạnh “Diễm phúc sâu ha.”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, mới quay qua đối diện Lâm Vi Hân “Chưa về?”
Lâm Vi Hân động tác tự nhiên đưa tay đẩy lọn tóc dài ra sau vai, ánh mắt như đong đầy hơi nước “Tớ đang đợi cậu… Cùng đi về được không?”
***
Lúc Tạ Mạnh về tới nhà đã gần 10 giờ, phòng của Trương Tú Quyên đóng kín cửa, từ bên trong vọng ra âm thanh điệu bình đàn phát từ radio cũ. Tạ Mạnh rón rén tay chân đi rửa mặt rồi trở về phòng của mình, nằm trên giường lăn lộn cả buổi mà không ngủ được.
Cậu xoay người ngồi dậy, với túi sách lấy ra lá thư của Lâm Vi Hân, nghe thoang thoảng mùi hương, để sát mũi ngửi mới phát hiện nó được tẩm nước hoa.
“…” Tạ Mạnh gượng cười một chút, nhét thư lại vào túi.
Trên bàn có sẵn bình nước sôi để nguội, Tạ Mạnh cầm rót cho mình một ly, liếc mắt nhìn thấy Trương Tú Quyên vừa lột mặt nạ vừa ngâm nga “Nữ nhi tình” bước ra khỏi phòng, bắt gặp cháu mình đứng đó mới giật mình một cái.
Tạ Mạnh “…”
“Về sao không gọi bà một tiếng thằng quỷ!” Trương Tú Quyên vứt mặt nạ đi, tức giận nói “Có đói không? Muốn ăn cái gì?”
“Cháu đói biết tự làm ăn mà, bà đi ngủ sớm chút đi.” Tạ Mạnh thúc giục.
Trương Tú Quyên ngáp một cái, sờ đầu Tạ Mạnh “Vậy bà đi ngủ trước, cháu cũng đừng thức muộn quá đấy.”
Tạ Mạnh gật đầu, lại uống một ngụm nước, vừa nghĩ đến Lâm Vi Hân liền thấy đau đầu.
Lư hương trên bệ thờ ba mẹ đã muốn đầy bụi nhang, Tạ Mạnh cầm lấy đi ra ngoài sân đổ vào gốc cây cho vơi bớt một ít, sau đó đốt ba nén nhang cắm vào.
Mùi nhang lan toả khắp không khí, tràn ngập trong khoang mũi, như bị ma xui quỷ khiến, Tạ Mạnh sờ sờ môi mình…
Nơi đó, tựa hồ còn lưu lại hương vị của Quý Khâm Dương.
***
Huấn luyện bắt đầu lúc 2 giờ chiều, nên buổi sáng Tạ Mạnh vẫn đến trường như bình thường, Trương Giang Giang vừa thấy Tạ Mạnh liền hỏi ngay về Nhu Nhu.
“…” Tạ Mạnh gần như là quên bẵng chuyện này, vẻ mặt xin lỗi nói “Hôm nay tớ giúp cậu hỏi ha… Hôm qua quên mất.”
Trương Giang Giang thoải mái nói “Không sao không sao cả, à album kia cậu có mang theo không?”
Từ sau cái lần đến chơi nhà Tạ Mạnh, Trương Giang Giang ngày nào cũng nhớ đến quyển album ảnh chụp của ba mẹ người ta…
Cái này Tạ Mạnh không quên “Có mang”, vừa nói vừa lấy album trong túi sách, vô tình vướng cả lá thư của Lâm Vi Hân kéo ra, Trương Giang Giang lẹ mắt lanh tay chụp lấy.
“Cậu nhận được thư tình mà hông cho tui xem nha!!” Trương Giang Giang ghen tị “Có phải anh em không đó!”
“…” Tạ Mạnh lúng túng “Không phải như cậu nghĩ…”
Trương Giang Giang giơ thư lên cao không cho Tạ Mạnh lấy lại, đột nhiên cảm giác hai tay trống rỗng, quay lại nhìn thì thấy Quý Khâm Dương đứng sau lưng mình.
Quý Khâm Dương nhíu mày, trên cổ còn vắt sợi dây tai nghe Tạ Mạnh tặng, cầm thư trong tay phẩy phẩy, vẻ mặt cười cợt “Thư tình?”
Không hiểu sao Tạ Mạnh cảm giác có chút chột dạ, mấp máy môi một chút, mới phủ nhận “Không phải…”
Quý Khâm Dương ồ một tiếng “Vậy để tớ vứt đi giúp?”
Tạ Mạnh nhăn mày.
Quý Khâm Dương nhìn một lát, đặt lá thư xuống bàn, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi “Đùa thôi, mau cất đi.”
Buổi chiều, lúc Tạ Mạnh sửa sang lại cặp sách, cũng lôi lá thư của Lâm Vi Hân ra, trầm tư một chút mới nhét bừa nó vào chồng sách.
Tạ Mạnh xin nghỉ tiết thể dục, một mình ở lại trong phòng học trống không, đang sắp xếp lại sách chuẩn bị đi thì thấy Quý Khâm Dương bước đến.
Hai người vừa đối mặt nhau, Tạ Mạnh theo phản xạ dời đi tầm mắt, lại vì biểu hiện giống như cố tình mà khiến càng thêm xấu hổ.
“Đi hả?” Quý Khâm Dương vẻ mặt tự nhiên nói.
Tạ Mạnh ừ một tiếng, thấy đối phương thái độ bình thản như vậy, cả người cũng thả lỏng một chút, đưa mắt nhìn tai nghe Quý Khâm Dương đang đeo, buộc miệng hỏi “Quý Khâm Dương… bình thường ở nhà… cậu thể hiện cảm ơn như thế nào?”
“?” Quý Khâm Dương nghe vậy, biểu tình khó hiểu “Sao tự dưng hỏi như vậy?”
Tạ Mạnh ngập ngừng “Hôm đó cậu… hôn tớ, là vì vui vẻ… muốn cảm ơn tớ sao?”
Quý Khâm Dương im lặng một lúc, đột nhiên bật cười “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Tạ Mạnh “…?”
Quý Khâm Dương bước đến sát bên Tạ Mạnh, tháo tai nghe xuống vòng qua cổ cậu, Tạ Mạnh theo bản năng lùi về sau, cánh tay lại bị đối phương túm lấy.
Giai điệu xa lạ lại quen thuộc truyền ra từ tai nghe, Tạ Mạnh cảm thấy môi mình chợt nóng lên, cả thế giới đều bỗng dưng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hát của Quý Khâm Dương, tựa như đang thì thầm bên tai…
“Em mỉm cười tựa như hạt tuyết trắng, khẽ khàng lạc vào trong tim tôi, rồi dần rồi dần, đong đầy qua năm tháng…”
__________________
+ Xung đột PI : Chiến tranh xung đột giữa Palestine và Israrel