CHƯƠNG 13
10 Votes
Tề Phi từ sân bóng đi ra, ngồi phịch một cái xuống cạnh Quý Khâm Dương.
“Mày với Tạ Mạnh đang cãi nhau đấy hả?”
Quý Khâm Dương vẻ mặt nghi hoặc.
“Dạo này ít thấy hai đứa bây đi chung với nhau,” Tề Phi giải thích “Với lại nhìn thái độ của mày mấy nay giống như luôn mất hứng.”
Quý Khâm Dương không phủ nhận, nét mặt cũng phai nhạt ý cười, biểu tình lạnh lùng.
Tề Phi quan sát vẻ mặt của bạn mình, cân nhắc nói “Bạn bè nào có thù nhau qua đêm chứ… Có gì nói ra là được rồi, trốn tránh cũng không phải cách tốt.”
“Không phải như mày nghĩ.” Quý Khâm Dương không kiên nhẫn đáp.
Tề Phi nhún vai “Ok ok, đừng nổi nóng.” lại choàng vai Quý Khâm Dương “Tao với mày đi tìm mấy em gái xinh xắn đổi gió đi.”
Hiển nhiên, Quý Khâm Dương lúc này không có hứng thú với mấy em gái xinh xắn…
Cậu hiện tại khó chịu vô cùng, trong lòng tràn đầy nhiệt tình lại không có chỗ phóng thích, giống như có viết thật nhiều tình ca, hát cho thật hay, nhưng lại chẳng có lấy một người nghe vậy…
***
Hàn Đông thấy Tạ Mạnh ngẩn người, nhìn chằm chằm đề bài nhưng mãi mà không viết, chẳng biết đang nghĩ gì đó, mới kêu một tiếng “Nè!”
“….” Tạ Mạnh quay qua nhìn.
Hàn Đông gõ gõ xấp bài “Làm hay không?”
“…Ừ,” Tạ Mạnh cười gượng “Hơi mất tập trung.”
Hàn Đông xì một tiếng “Đừng nói với tôi là cậu đang suy nghĩ chuyện Lâm Vi Hân đấy, nói khó nghe một chút, hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc sơ trung cậu với cô ta tình cảm quả thực rất tốt, cả hai lại xứng đôi kim đồng ngọc nữ. Nhưng mà lúc cậu xảy ra chuyện, cô ta lại tỏ ra thái độ như thế nào?”
Tạ Mạnh xấu hổ “Tớ không nghĩ tới chuyện đấy…”
Hàn Đông cười đến thoải mái “Hiện tại có đứa nào tham gia lớp huấn luyện không biết, mỗi ngày Lâm Vi Hân viết thư tình cho cậu, tan học về cùng cậu, tôi khuyên cậu nếu đã không muốn quay lại thì sớm làm cho rõ ràng.”
“Tớ biết.” Tạ Mạnh nói “Tớ sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ấy.”
***
Buổi chiều, tiết học thứ hai vừa kết thúc, Ân Lạc Tuyết tìm đến lớp A3.
Tề Phi thấy, chọt chọt Quý Khâm Dương.
Khác hẳn với các nữ sinh trong trường, diện mạo Ân Lạc Tuyết xinh đẹp đến cực kỳ phô trương, ngay cả váy đồng phục mà nhà trường thống nhất buộc đám nữ sinh mặc, cô nàng cũng phải cắt cho nó ngắn lên cả đoạn, để lộ ra đôi chân dài trắng muốt.
Bây giờ nghĩ lại, lúc sơ trung quen nhau có lẽ Quý Khâm Dương thực sự thích cô, nhưng khi chia tay lại vô cùng bình tĩnh, không có một chút lưu luyến, cũng không cảm thấy ghét hay hận, càng không có cái gì gọi là thương tâm hay đau khổ, đơn thuần chỉ là không muốn tiếp tục dây dưa mà thôi.
Trong tiếng ồn ào huýt sáo của đám nam sinh, Quý Khâm Dương cùng cô đi bộ ra sân thể dục.
“Bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau nhỉ?” Ân Lạc Tuyết cười nhìn người bên cạnh.
Quý Khâm Dương vẻ mặt vô vị nói “Không nhớ.”
Ân Lạc Tuyết cũng không thấy tức giận “Anh chẳng khác gì lúc trước, vô tâm vô tình.”
Quý Khâm Dương không phản bác, hai người đi được một lúc, liền mất kiên nhẫn nói thẳng vào vấn đề “Tìm tôi có việc?”
Ân Lạc Tuyết cũng không muốn lòng vòng “Em muốn anh viết nhạc cho em, hát mãi mấy khúc cũ khách ở bar cũng sẽ thấy ngán, band nhạc của em biết anh, nếu có ai hỏi tụi em sẽ nói là do anh sáng tác.”
Quý Khâm Dương không cự tuyệt, chỉ hỏi “Có mang theo tai nghe không?”
Ân Lạc Tuyết nói thầm “Không phải anh có sao? Mượn nghe chút chết ai đâu…” vừa nói vừa kéo tai nghe trong túi ra.
Quý Khâm Dương đưa mp3 của mình cho cô, nói “Tự chọn đi.”
Ân Lạc Tuyết nghe được một lúc, biểu tình hơi hơi thay đổi, cô trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Quý Khâm Dương “Anh đang thích ai đó?”
Quý Khâm Dương nhíu mày “Cái đó có gì lạ?”
“Không… ý của em là…” Ân Lạc Tuyết vẻ mặt đầy phức tạp, trầm mặc một lát mới cười nói, giọng nói đầy thương cảm “Nhớ lúc trước hai chúng ta cũng quen nhau một thời gian, anh lại chưa từng viết cho em một bài tình ca nào.”
Quý Khâm Dương không nói gì, một chốc mới thản nhiên “Cậu ấy không thích tôi.”
“…Ha!” Ân Lạc Tuyết cười đến ngã ngửa, dùng tay lau mấy giọt nước vì cười mà tràn ra khoé mắt “Có thể tặng anh hai chữ đáng đời sao?”
Quý Khâm Dương liếc nhìn cô, vẻ mặt khó chịu.
“Lại có người được anh thích đến như vậy?” Ân Lạc Tuyết vẻ mặt hâm mộ, thở dài nói “Thật muốn biết người đó là ai.”
Quý Khâm Dương bĩu môi “Tại sao phải nói cho cô biết?”
Ân Lạc Tuyết nghĩ là cậu đang nói đùa.
Quý Khâm Dương nở nụ cười biếng nhác “Lúc trước không phải cô luôn bảo tôi là vô tâm vô tình, muốn biết nếu tôi thích một ai đó thật lòng thì sẽ như thế nào sao?”
Ân Lạc Tuyết há miệng “Anh…”
Quý Khâm Dương thật lòng nói “Chính là như vậy.”
Ân Lạc Tuyết “…”
“Muốn ở cạnh cậu ấy, muốn hôn cậu ấy, muốn viết cho cậu ấy những bản tình ca bất tận.” Quý Khâm Dương vẻ mặt bình tĩnh nói “Muốn toàn thế giới không ai biết cậu ấy, chỉ tôi biết là đủ rồi.”
***
Tạ Mạnh cố ý hỏi mượn phật di lặc chìa khoá thư viện, bản thân cậu biết hành vi này có vẻ rất ngây thơ lại ngu ngốc, nhưng cậu quả thực đang dùng cái cớ thi Olympic để tránh né Quý Khâm Dương.
Thư viện buổi sáng gần như trống không, Tạ Mạnh đọc tư liệu giải đề một lúc nhưng không vào, trong lòng cứ không lắng xuống được, thử tới thử lui cuối cùng đành bỏ cuộc.
Cậu đứng dậy lôi cái thang xếp đến, định tìm ở mấy tầng trên cùng xem có sách gì xem không, đang đứng trên bậc thang lật sách thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Quý Khâm Dương “Đang nhìn cái gì?”
“!” Sách trong tay Tạ Mạnh đột ngột rơi xuống.
Quý Khâm Dương nhướng mày, khom người nhặt lên.
“《 Hành vi tâm lý học của đồng tính 》” Quý Khâm Dương nhìn ngoài bìa, cười nói “Xem cái này làm gì?”
Tạ Mạnh nghiêm mặt “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Khâm Dương “Tớ trốn học.”
Tạ Mạnh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý.
Quý Khâm Dương nhún vai ra vẻ chẳng sao cả “Tiết ngữ văn, có trốn cũng chả sao cả, hơn nữa…” cậu ngước đầu nhìn Tạ Mạnh “Không trốn tiết làm sao tìm ra được cậu?”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương cầm quyển “Hành vi tâm lý học của đồng tính” chậm rãi leo lên phía còn lại của cái thang xếp, Tạ Mạnh ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt đạm mạc nhìn Quý Khâm Dương chậm rãi tiến đến gần.
“Không trốn?” Quý Khâm Dương nhét sách lại vào kệ, một tay chống lên thang, để mặt đối với mặt đánh giá biểu tình của nam sinh.
“Tại sao tớ phải trốn?” Ngữ điệu của Tạ Mạnh có chút cáu gắt, bản thân cậu cũng ý thức được điều này, mím môi đầy phiền muộn.
Quý Khâm Dương thoải mái cười, ánh mắt nhìn chằm chằm môi Tạ Mạnh, đầu dần cúi xuống chậm rãi tiếp cận, ngay thời điểm sắp sửa chạm đến thì, Tạ Mạnh đột nhiên nghiêng đầu qua một bên “Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa…”
Môi của Quý Khâm Dương cơ hồi phớt qua gò má nam sinh, khẽ híp mắt, nụ cười lạnh dần “Đừng làm cái gì? Hôn cậu?”
Vẻ mặt của Tạ Mạnh rốt cuộc có điểm dao động, thần sắc hoảng hốt nhỏ giọng trách mắng “Cậu như vậy có khác gì Lâm Hằng Kính chứ? Cậu…”
“Cậu biết rất rõ tôi với tên đó khác nhau ở đâu,” Quý Khâm Dương bình tĩnh ngắt lời “Lúc đấy không phải cậu đánh hắn sao? Cậu cảm thấy tôi giống hắn tại sao không đánh tôi?”
Tạ Mạng ngẩng đầu, trừng mắt hung hăng nhìn Quý Khâm Dương.
“Hiện tại tôi đang đứng trên cây thang này, chỉ cần cậu ra sức đẩy một chút, tôi sẽ té xuống ngay lập tức, có lẽ sẽ bị thương? Gãy xương? Đổ máu? Ha, ai mà biết được!” Quý Khâm Dương thu lại ý cười, chằm chằm nhìn Tạ Mạnh, gằn từng tiếng một “Chỉ cần cậu ra tay mà không tiếc gì, tôi sẽ hiểu, về sau cũng sẽ không dây dưa quấy rầy cậu nữa.”
Lồng ngực Tạ Mạnh phập phồng kịch liệt, hai phiến môi khẽ động, nhưng lại không nói ra lời, ánh mắt mờ mịt lại đầy mâu thuẫn.
Cả hai người hồi lâu vẫn không nói gì, trầm mặc nhìn đối phương.
Mãi đến khi, Quý Khâm Dương đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt Tạ Mạnh.
Lòng bàn tay nam sinh khô ráo lại ấm áp, ngón cái có hơi dùng sức vuốt ve hai gò má Tạ Mạnh, Tạ Mạnh nhắm mắt lại, cảm giác được trán của Quý Khâm Dương đang chạm lên trán mình.
“Tạ Mạnh.”
Tạ Mạnh vẻ mặt phức tạp nhìn người đối diện “?”
Quý Khâm Dương hít sâu một hơi “Tôi thíc…”
“Hai em đang làm gì đó?” Thầy coi thư viện dùng sức gõ lên kệ sách trước mặt, tầm mắt ông chỉ nhìn thấy bốn cái chân ngồi trên thang cây “Nói bao nhiêu lần! Không được phép một lúc ngồi hai người trên thang! Có biết nguy hiểm lắm không!? Xuống dưới cho tôi!”
Quý Khâm Dương “…”
Tạ Mạnh đưa tay kéo tay của Quý Khâm Dương ra, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhẹ giọng nói “…Chúng ta xuống đi.”
Quý Khâm Dương không đáp lại, cũng không lập tức rời đi, đứng chờ thầy trông thư viện khoá cửa mới cùng Tạ Mạnh trở lại lớp học.
Tề Phi thấy hai người trước sau cùng nhau đi vào lớp, huýt sáo một tiếng bỡn cợt “Yo, hẹn hò xong rồi đó hả?”
Quý Khâm Dương bước tới đá tên kia một cái.
Trương Giang Giang cũng nghĩ là hai người họ đã làm hoà, hò hét buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm.
“Hôm nay bên lớp huấn luyện có giờ kiểm tra, tớ phải đi sớm một chút.” Tạ Mạnh từ chối khéo, cậu về chỗ ngồi sắp xếp lại sách vở trong ngăn bàn, đột nhiên phát hiện mấy lá thư Lâm Vi Hân gửi cho mình bữa giờ đột nhiên không thấy.
Lôi ra lục lọi lại lần nữa, vẫn là không tìm ra.
Quý Khâm Dương sáp lại gần hỏi “Tìm gì đấy?”
“Không có gì…” Tạ Mạnh quay đầu lại trả lời, mới phát giác mặt của hai người cơ hồ là dán sát nhau.
Quý Khâm Dương nhoẻn miệng cười, hơi nghiêng đầu, như có như không dùng cái mũi cọ cọ chóp mũi Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh “…”
May là xung quanh không có ai nhìn thấy cảnh này, nhưng dù như vậy, Tạ Mạnh vẫn là khẩn trương vô cùng, đến mức miệng lưỡi khô khốc, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, tim đập thùng thùng kêu vang đến có chút nhói đau.
Cậu đã muốn không có cách phân rõ, loại cảm xúc sợ hãi lại khẩn trương này, rốt cuộc là cái gì…
***
Thứ bảy, lớp học bổ túc huấn luyện chỉ học buổi sáng, gần tới ngày thi đấu rồi nên các giáo viên cũng không muốn quá khẩn trương, sợ là làm quá khiến đệ tử vì áp lực mà phát huy không tốt. Tạ Mạnh nằm trong số những người cuối cùng rời lớp, Lâm Vi Hân vẫn như cũ chờ cậu ngoài cổng.
“Chúng ta đi dạo một lát đi,” Lâm Vi Hân vẻ mặt chân thành nói “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Lớp huấn luyện cách công viên kim kê hồ khá gần, hôm nay công viên lại hiếm thấy vắng người, trong công viên có hai hồ nhân tạo được trang trí bằng các quần đá thái hồ lớn nhỏ khác nhau.
Lâm Vi Hân cẩn thận đạp lên một tảng đá mặt trơn, giơ ngang hai tay để giữ thăng bằng.
Tạ Mạnh dặn dò một câu “Cẩn thận một chút.”
Lâm Vi Hân nhìn cậu nở nụ cười.
“Thư tớ đưa cậu có xem chưa?” Nữ sinh hỏi.
Tạ Mạnh nhìn cô một cái, lắc đầu.
Biểu tình của Lâm Vi Hân không có một chút ngạc nhiên “Tớ cũng đoán trước cậu sẽ không xem, trước giờ cậu luôn như vậy, vẻ ngoài khiến người khác cảm giác được cậu dịu dàng ôn nhu, nhưng một khi đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi nó.”
Tạ Mạnh không nói lời nào, đưa mắt nhìn Lâm Vi Hân nhảy lên một tảng đá khác.
“Tớ đang nghĩ, nếu cậu chưa có bạn gái, có phải tớ vẫn còn có cơ hội hay không…” Lâm Vi Hân cúi đầu nhìn Tạ Mạnh.
“…” Tạ Mạnh mấp máy môi “Xin lỗi.”
Lâm Vi Hân “Cậu thích người nào khác rồi sao?”
Đáp lại cô là một chuỗi dài trầm mặc, ngay lúc Lâm Vi Hân ngỡ là đối phương vĩnh viễn sẽ không nói đáp án cho mình biết, cô nghe được Tạ Mạnh khẽ ừ một tiếng.
“Tớ nghĩ tớ thích một người.” Tạ Mạnh hơi hơi mỉm cười, nhìn thẳng vài Lâm Vi Hân, lặp lại một lần nữa “Tớ có thích một người.”
***
“Đang ở đâu đấy?” Quý Khâm Dương hỏi.
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn tấm biển tên trạm “Ẩm mã kiều… đang trên xe.”
Quý Khâm Dương cười “Biết cậu đang ở trên xe mà.”
Tạ Mạnh bị tiếng cười khiến cho vành tai chợt nóng lên, có chút mất tự nhiên chuyển đề tài “Mấy lá thư kia có phải cậu xử lý giúp tớ không?”
Quý Khâm Dương không chút do dự, thẳng thắng thừa nhận “Đúng đấy.”
Đối phương thoải mái như vậy khiến cho Tạ Mạnh ngược lại bị nghẹn lời, cậu đứng dậy chuẩn bị xuống trạm đỗ xe, có hơi dở khóc dở cười nói giỡn “…Ghen cơ đấy?”
“Phải mà,” bên Quý Khâm Dương truyền đến giọng nữ phát trên radio thông báo xe chuẩn bị tiến vào trạm, Tạ Mạnh theo bản năng nhìn ngoài cửa sổ, nam sinh cầm di động đưa lên tai bị vây trong đám đông đợi xe.
“Tớ ghen vì người tớ thích,” Quý Khâm Dương cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Mạnh trên xe, chầm chậm nói “Có chỗ nào không đúng?”
__________________
.__. kêu một con ếp-ây đi dịch phấn hường, quả là bi kịch…