CHƯƠNG 22
9 Votes
Ở vùng Tô Châu thường hay nghe nói, đông chí lớn như tết. Cho nên dù không khí khẩn trương của thi cử đã gần kề sát bên mông, Trương Giang Giang vẫn phân ra một chút tâm trí chờ mong buổi tối về nhà có thể uống được rượu ủ đông chí.
Tạ Mạnh cũng tự chuẩn bị cho mình hai bình rượu ủ nho nhỏ, cậu rót ra ba chung đặt ở trước di ảnh của ba mẹ và Trương Tú Quyên, trong không khí lan toả hương nhan cùng mùi rượu hoa quế hoà quyện vào nhau, thơm ngọt lại nồng nàn.
Sáng hôm sau Quý Khâm Dương đến sớm đón Tạ Mạnh đi học. Tạ Mạnh bắt gặp trên ghi đông xe cắm một nhành hoa quế, bất giác nở nụ cười.
Quý Khâm Dương nhướng mày “Bảo mã hương xa.”
Tạ Mạnh lắc đầu “Đâu ra sến như vậy.”
Nói rồi sải chân ngồi vào yên sau xe, với tay cầm lấy nhành hoa quế, Quý Khâm Dương lúc lắc chuông xe đạp băng qua phố phường hẻm nhỏ.
Đông chí mới vừa qua, sáng sớm cũng đến muộn, đã bảy giờ sáng rồi mà ánh mặt trời vẫn còn thưa thớt lác đác. Cụ bà đẩy xe bán cháo đường, nắp nồi khẽ hở bốc lên từng đợt khói nóng hổi thơm lừng mùi cháo…
“Cảm giác như tuyết sắp rơi.” Quý Khâm Dương ôm bát cháo đường ủ ấm hai tay, Tạ Mạnh thấy vậy bèn cởi bao tay ra đưa cho cậu.
Quý Khâm Dương cười nói “Chúng ta mỗi người một bên.”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ nói “Lẽ ra cậu đeo mới đúng, tớ có lái xe đâu, cứ bắt tớ mang làm gì không biết.”
Quý Khâm Dương “Vậy cậu ngồi sau hai tay nhớ phải ôm chặt lấy tớ, như vậy mới ấm.”
Tạ Mạnh nhìn đối phương một cái, không đáp lời. Hai người ăn cháo xong tiếp tục chạy đi, nam sinh ôm chặt lấy Quý Khâm Dương từ phía sau.
“Cục cưng thật ngoan.” Quý Khâm Dương tươi cười, hai mắt lo nhìn phía trước, lên tiếng hỏi “Thuộc hết thi từ cổ chưa?”
“Không sợ gió vào miệng à,” giọng nói của Tạ Mạnh có chút ý cười “Thuộc rồi.”
“Vậy để kiểm tra thử ha?”
Tạ Mạnh có chút kinh ngạc “Ngay bây giờ á?”
“Đúng vậy.” Quý Khâm Dương nghĩ nghĩ “《 Mãn Đình Phương · Oa Giác Hư Danh 》của Tô Thức, câu cuối cùng.”
Tạ Mạnh ngay lập tức đọc ra “Giang nam hảo, thiên chung mỹ tửu, nhất khúc mãn đình phương.”
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ.”
“Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.”
Quý Khâm Dương cười đọc “Chấp tử chi thủ.”
Tạ Mạnh khựng lại một chút, mới chậm rãi đọc ra “Dữ tử giai lão.”
“Ừm.” Quý Khâm Dương ngoái đầu lại “Một lời đã định.”
Tạ Mạnh nhìn đối phương, cười đáp ứng “Ừ.”
***
Đến lúc thi cuối kỳ, Quý Khâm Dương chỉ thi có hai hôm. Hôm thi cuối cùng, đang lúc cậu đứng chờ Tạ Mạnh thì, bầu trời Tô Châu bắt đầu rơi xuống trận tuyết đầu mùa…
Không trung xám xịt một màu rơi đầy những hạt tuyết trắng ngần, Tạ Mạnh bước ra khỏi phòng thi liền thấy thiếu niên đứng sững trong màn tuyết.
Trên mái tóc đen nhánh của Quý Khâm Dương vươn vài bông tuyết trắng, thiếu niên không cầm ô che, gương mặt không chút tì vết, tươi cười ôn nhu mà rạng rỡ.
Tạ Mạnh chạy đến trước mặt Quý Khâm Dương, đối phương vươn hai tay, dưới bầu trời đầy tuyết trắng ôm lấy cả người cậu vào lòng.
Sau lưng vang lên tiếng reo hưng phấn của Trương Giang Giang “Thi xong rồi! Chuẩn bị ăn tết thôi!”
Tề Phi khó chịu ném túi sách vào người để cậu chàng im miệng, Trác Tiểu Viễn đứng dưới hành lang, nhìn về phía hai người đang ôm nhau ở xa xa.
“Này!” Trác Tiểu Viễn gọi Tạ Mạnh.
Nam sinh quay đầu lại.
Trác Tiểu Viễn cười nheo đôi mắt xếch “Cùng nhau ăn tết không?”
***
Sáng hôm giao thừa, Quý Khâm Dương tới nhà Tạ Mạnh rất sớm, cả hai người cùng nhau đi mua hàng ăn tết. Quý Khâm Dương mang theo mấy món điểm tâm ngọt do Mạc Tố Viện làm, có bánh kem hình con thỏ hết sức đáng yêu, mấy cái bánh tart trứng bị chất đầy hoa quả.
Quý Khâm Dương cầm một cái ngậm vào miệng, kéo lấy Tạ Mạnh kề sát miệng qua.
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn một cái, cắn lấy bánh tart trứng. Nửa bên bị Quý Khâm Dương ăn hết, lại dùng lưỡi đẩy nửa còn lại vào miệng đối phương.
“…” Cả khoang miệng Tạ Mạnh tràn ngập mùi sữa thơm lừng.
Quý Khâm Dương liếm ngón tay cái, hỏi “Ngon không?”
Tạ Mạnh gật đầu, Quý Khâm Dương hôn má cậu “Mang theo mấy cái, vừa đi vừa ăn.”
Tạ Mạnh nhón một cái nhét vào miệng Quý Khâm Dương, còn lại bỏ vào một cái túi xách trên tay, hai người rời nhà đi đến khu chợ gần phố sơn đường, Tạ Mạnh vừa chọn thức ăn vừa hỏi Quý Khâm Dương muốn ăn gì.
“Gì cũng được, cậu thích cái gì mua cái nấy.” Quý Khâm Dương thoải mái nói “Đừng mua nhiều quá là được rồi.”
Tạ Mạnh mỉm cười “Không cần tiết kiệm dùm tớ đâu.”
Trên đường trở về, Tạ Mạnh sẵn ghé mua ít kẹo bánh. Lúc gần đến nhà thì từ xa xa đã thấy Trác Tiểu Viễn nắm tay Trác Cận Cận, vẻ mặt bực dọc đứng chờ ở kia.
“Đi đâu mà lâu quá vậy?” Trác Tiểu Viễn trách móc nói, Trác Cận Cận nhìn đến Tạ Mạnh liền xấu hổ hết cả người, trên mặt bày ra biểu tình ‘nam thần êm iêu anh’.
Quý Khâm Dương cũng khó chịu không kém “Mới sáng sớm đã tới làm phiền.”
Tạ Mạnh lấy ít kẹo đưa cho Trác Cận Cận, xoay người mở cửa mời khách vào nhà.
“Đến giúp.” Trác Tiểu Viễn dỡ bớt mấy cái túi trên tay Quý Khâm Dương “Tao đâu phải tới ăn chùa đâu.”
Ba nam sinh hí hoáy trong phòng bếp vội tới vội lui, bỏ mỗi mình Trác Cận Cận ngồi trong phòng khách xem tivi, Tạ Mạnh ló đầu nhìn ra ngoài một cái, vỗ vỗ vai Trác Tiểu Viễn “Cậu ra ngoài chơi với em gái mình đi, chỗ này để tớ với Quý Khâm Dương lo là được rồi.”
Trác Tiểu Viễn nhặt xong mớ rau, mới đứng dậy lau khô hai tay nói “Cá mè chưng thêm 10 phút nữa là được rồi.”
Tạ Mạnh gật đầu “Biết rồi.”
Trác Tiểu Viễn có hơi lo lắng căn dặn “Lo mà nấu nhá, đừng có ở đó liếc mắt đưa tình hoài.”
Tạ Mạnh “…”
Thức ăn nấu xong rồi, cô bé Trác Cận Cận xung phong dọn bàn, lí lắc tới lui nhón chân lấy bát đĩa trên kệ.
Tạ Mạnh đang gọt hoa quả ra đĩa thì nghe bên ngoài có người gõ cửa.
“Còn gọi đứa nào nữa à?” Quý Khâm Dương cầm một miếng táo nhét vào miệng đối phương.
“Không biết…” Tạ Mạnh nhai táo nói “Để ra xem.”
Bên ngoài gõ cửa là Trương Giang Giang, cậu chàng tự bọc mình thành một trái bóng tròn quay, vẻ mặt cười đến khờ khạo hét to “Surprise!”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang “Tránh đường tránh đường, tránh đường! Tui mang tới quá trời thức ăn nè, mau mau xách phụ coi!”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn liền thấy cậu chàng hai tay xách hai cái cà-mên to bự, Quý Khâm Dương cũng đi theo ra xem, thấy Trương Giang Giang liền cau mày “Tới đây làm gì? Không ở nhà mừng năm mới à?”
Trương Giang Giang buông mấy thứ trên tay xuống liền bắt đầu lột áo khoác bên ngoài ra “Tui nói với mẹ tui rồi, nhìn đi, mấy thứ này đều là mẹ tui làm đó!”
Trác Tiểu Viễn mở cà-mên ra nhìn một cái, suýt chút bị thức ăn làm cho sợ ngây người, trên trời dưới đất ngoài biển tám loại món chính, muốn gì có cái đấy. Trác Cận Cận nhón chân rướn cổ muốn xem, bị Trương Giang Giang ôm lên.
“Hay rồi,” Trác Tiểu Viễn bất đắc dĩ “Nãy giờ tụi mình hì hụi nấu coi như phí công.”
Tạ Mạnh do dự “Hay là kêu thêm vài người nữa đến?”
Quý Khâm Dương bật cười “Năm mới năm me gọi nó đến mới lạ.”
Lời này vừa mới dứt, cổng ngoài chưa kịp đóng lại bị ai đó đẩy vào.
Hàn Đông ôm hoa với rượu, bước vào phòng liền ngẩn ra “Đông quá vậy?”
Quý Khâm Dương “…”
Tạ Mạnh liếc nhìn cậu ta một cái, nhịn không được bật cười, nói “Hay gọi luôn cả Tề Phi tới cho đủ?”
***
Lúc Tề Phi đến nơi thì năm người bọn họ đã bắt đầu vào tiệc, hoa do Hàn Đông mang đến được cắm vào bình trưng trước di ảnh Trương Tú Quyên, rượu trưng đấy không ai uống, cả đám chia nhau một chai nước cam ép Teppi.
Trác Cận Cận nhìn thấy Tề Phi liền vui vẻ vô cùng, cả hai người ngồi trên bàn ăn liền bắt đầu chơi trò đánh tay qua lại, Trác Tiểu Viễn ngồi cạnh trông chừng em mình, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô bé.
Trương Giang Giang hỏi “Ông tính thi đại học nào?”
Trác Tiểu Viễn “Chắc là Thượng Hải, ở gần để còn chăm sóc nhỏ này nữa.”
Tề Phi xen vào “Ở Tô Châu luôn không phải tiện hơn sao?”
Trác Tiểu Viễn lắc đầu “Tô Châu không có bệnh viện tốt… Sang năm nếu có thể, mẹ tao sẽ trở về nước chăm sóc Cận Cận, tới lúc đó tao ở Thượng Hải học đại học, cuối tuần trở về nhà cũng tiện hơn.”
Hàn Đông nhìn Trương Giang Giang “Cậu tính thi vào đâu?”
Trương Giang Giang lấy dũng khí liếc cậu ta một cái, nói “Mắc mớ gì phải nói cho ông biết!”
Hàn Đông híp mắt lại, còn chưa kịp tỏ thái độ gì thì bên kia Quý Khâm Dương đã thay Trương Giang Giang khai ra “Nhóc này tính thi vào Đại học truyền thông Bắc Kinh đấy, đúng không phóng viên tương lai?”
“Không phải phóng viên đơn giản vậy đâu!” Trương Giang Giang đắc ý “Tui muốn làm một đại phóng viên cơ! Sau đó trở thành nhà nhiếp ảnh hàng đầu Trung Quốc!”
Tạ Mạnh cổ vũ “Cố gắng sẽ thành công thôi. À phải rồi, cậu có mang máy chụp ảnh theo không?”
Trương Giang Giang để dành suốt nửa năm mới đủ tiền mua một cái máy SLR, thích tới mức chỉ hận không thể xem nó như của quý dính trên người mỗi ngày.
“Cậu hông nhắc tui cũng quên luôn!” Trương Giang Giang hớn hở lôi ra túi đựng thiết bị chụp ảnh của mình, điều chỉnh ống kính, ngắm Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh hô “Ok, chụp một tấm nào.”
Quý Khâm Dương vô cùng tự nhiên vươn tay khoác qua vai ôm lấy Tạ Mạnh, hai người nghiêng đầu chạm vào nhau, để mặc Trương Giang Giang chụp.
“Tuyệt vời!” Trương Giang Giang mở ra ảnh chụp cho hai người xem, cảm thán một câu “Hai người đều nhan sắc mười phần, đặt canh nhau quả nhiên xứng đôi.”
“…” Biết rõ người này chỉ là đơn thuần ca ngợi thôi, nhưng Tạ Mạnh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
So ra thì Quý Khâm Dương da mặt phải dày hơn nhiều lắm, lén đưa tay sờ sờ vành tai Tạ Mạnh, nơi đó có một cái bông tai bạc nho nhỏ, vô cùng đồng ý nói “Tớ cũng cảm thấy đúng như vậy.”
Ba nam sinh còn lại trên bàn ăn đều lộ ra vẻ mặt “Đậu má lại hành chó nữa!”, chỉ có mỗi Trương Giang Giang là cười ngây ngô vì được khích lệ.
“Chụp cho hai anh em tao một tấm đi.” Trác Tiểu Viễn ôm lấy Trác Cận Cận, cô bé con giơ tay chữ V cười đến ngọt ngào, nam sinh cúi đầu hôn lên gò má em gái mình.
Trương Giang Giang giơ máy, vĩnh viễn lưu lại khoảnh khắc này.
“Người sắt cũng có lúc nhu tình đây.” Tề Phi nhìn hình chụp xỏ xiên một câu, Trác Tiểu Viễn nheo mắt cười, mắng một câu cút đi.
Tạ Mạnh lấy mấy que pháo hoa Trác Tiểu Viễn mua ra ngoài sân đốt pháo.
Mấy cái pháo nhỏ thì đưa cho Trác Cận Cận. Trương Giang Giang chỉ lo cầm máy chụp đủ thứ ảnh, Tề Phi nằng nặc đòi chụp tấm hình mình đang bay giữa không trung, dưới nền ánh pháo hoa chớp nháy thử mấy lần mới thành công.
Tạ Mạnh với Trác Cận Cận mỗi người đốt một que pháo tiên nữ, Quý Khâm Dương đứng bên cạnh ôn nhu nhìn.
“Muốn đốt không?” Tạ Mạnh ngẩng đầu hỏi, Quý Khâm Dương không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nam sinh.
Tạ Mạnh “…Cận Cận ở bên cạnh kìa.”
Cô bé cười rạng rỡ đến tít cả hai mắt, khẽ cau mũi le lưỡi nói “Anh Khâm Dương xấu hổ, xấu hổ ~”
Quý Khâm Dương nhướng mày, cúi xuống ôm cả người Trác Cận Cận đặt lên vai mình, cô bé con lên tiếng hoan hô, múa may pháo tiên nữ trong tay.
Trác Tiểu Viễn đứng ở tít đằng xa đốt cái pháo hoa to nhất.
Hàn Đông ngước đầu nhìn bầu trời nở đầy những đốm hoa lửa sáng lạn, từng vầng sáng rạng rỡ phản chiếu những đường nét trên gương mặt cậu, Trương Giang Giang theo bản năng giơ máy ảnh lên chụp lấy cảnh này.
Hàn Đông quay qua, nam sinh vẫn đang hướng máy ảnh về phía cậu.
“Ừm…” Trương Giang Giang ló đầu ra đề nghị “Muốn cười một cái hông?”
Hàn Đông im lặng nhìn, hồi lâu, đột nhiên hướng về màn ảnh mỉm cười với Trương Giang Giang.
Trương Giang Giang “…”
Hàn Đông cười hỏi “Có chụp không?”
“Ồ có có…” Trương Giang Giang vội vàng chỉnh lại tiêu cự, ngón tay có hơi do dự một lát mới ấn xuống phím chụp ảnh. Hàn Đông chờ cậu chụp xong rồi mới quay đầu lại tiếp tục xem pháo hoa. Bên này Trương Giang Giang lén lút mở tấm ảnh mới chụp ra xem.
Trong ảnh, nụ cười của Hàn Đông hết sức ôn nhu, như muốn hoà tan vào ánh lửa pháo hoa rực rỡ, tầm mắt tựa như xuyên thấu qua màn ảnh khắc sâu vào trong mắt cậu…
***
Bởi vì pháo hoa rất nhiều, nên cả sáu người phải mất gần hai tiếng mới đốt hết, đốt xong nguyên một đám xúm vào quét dọn xác pháo, sau đó tháo đèn trong nhà mắc ra ngoài rồi dọn cái bàn bát tiên ra ngồi đánh mạt chược.
Tới 8 giờ mấy hơn, Trác Cận Cận có vẻ mệt mỏi, cô bé gục gặc cái đầu liên tục nhưng nhất định không chịu đi ngủ, Trác Tiểu Viễn ôm em gái mình vào trong nhà, Tạ Mạnh rót nước vào bình ủ ấm đưa qua.
“Cậu đi chơi đi.” Trác Tiểu Viễn ôm em gái, nhỏ giọng nói “Tớ dỗ nó ngủ.”
Tạ Mạnh cười cười “Không có gì, có Giang Giang thay rồi.”
Trác Tiểu Viễn nhẹ nhàng mỉm cười, Tạ Mạnh đi lục chăn bông mới trải cho hai anh em họ nằm đỡ, Trác Cận Cận ôm chặt cổ anh hai mình rầm rì cái gì đó, Trác Tiểu Viễn ôm cô bé nằm xuống, tựa trán lên trán cô bé, ôn nhu nói “Năm mới vui vẻ.”
Tạ Mạnh ngoắt tay ý bảo đi ra ngoài, Trác Tiểu Viễn gật đầu, dùng khẩu hình nói “Cảm ơn”.
Tạ Mạnh ra ngoài, giúp Trác Tiểu Viễn đóng cửa, vừa trở ra phòng khách liền thấy Quý Khâm Dương đang ngồi đó chờ mình.
“Sao không đi đánh mạt chược với bọn họ?” Tạ Mạnh hỏi.
Quý Khâm Dương nhún vai “Để 3 đứa nó cho tranh thượng du với nhau đi.”
Tạ Mạnh “…”
Cậu lắc đầu cười “Cậu đấy…”
Quý Khâm Dương ôm lấy cậu từ phía sau, nói “Chúng ta xem tiết mục mừng năm mới đi.”
Tạ Mạnh ừ một tiếng đồng ý, lại vào trong ôm chăn bông ra, hai người ngồi trên sofa, cùng nhau trùm một cái chăn xem tivi, nói nói cười cười, trong bất tri bất giác đã đến rạng sáng, ngoài sân truyền vào tiếng hét dữ dội đầy tinh thần của Trương Giang Giang “Bùm!”
Trên tivi vừa dứt đếm ngược, bên ngoài sân tiếng pháo vang lên ì đùng khắp nơi.
Quý Khâm Dương vòng tay ôm cổ Tạ Mạnh, hai người trao nhau nụ hôn, trán tựa vào trán.
“Năm mới vui vẻ.” Tạ Mạnh cười, nhẹ giọng nói.
“Năm mới vui vẻ.” Quý Khâm Dương lại hôn lên môi nam sinh “Tớ yêu cậu.”
__________________
+ Đông chí : Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Thường có thể thấy vào sau tiết đông chí, ngày thường ngắn lại và đêm dài ra, cho nên trời sáng muộn hơn.
Tục ngữ VN cũng có câu “Đêm tháng 5 chưa nằm đã sáng, ngày tháng 10 chưa cười đã tối”, có thể xem thêm ở đây nếu muốn tìm hiểu sâu hơn [Link to BKTT]
Có rất nhiều tập tục ở dân gian vào tiết đông chí, chẳng hạn như uống rượu ủ mà trong chương này đề cập, cái này tớ không bàn sâu hơn.
+ Giang nam hảo, thiên chung mỹ tửu, nhất khúc mãn đình phương: Giang Nam đẹp, ngàn chung rượu ngon, một khúc rộn sân đình
+ Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hoả lan san xứ: Giữa muôn vàn người ngóng tìm ai mấy độ. Chợt quay đầu, người đứng nơi ấy, dưới ánh đèn sắp lụi tàn.
+ Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão : Nắm chặt tay nhau, mãi đến bạc đầu.
(P/S: nói thiệt 2 bạn này có hơi bị sến tới uỷ mị sao ấy = = mình k thích mấy câu lậm tình như vậy cho lắm)
+ Máy ảnh SLR : Máy ảnh phản xạ ống kính đơn [WIKI]
+ Tranh thượng du : tớ bất lực, không phải dân chơi bài nên không biết giải thích thế nào, mọi người đi tìm hiểu gu gồ đi = =