Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 23

 

 

 

 

 

 

12 Votes

Quá tiết lập xuân rồi nhưng thời tiết cũng không ấm áp được hơn chút nào, trận rét mùa xuân liên tục kéo dài hơn một tháng, thế cho nên dù đã khai giảng, đám học trò đứa nào đứa nấy đều ủ rũ mất tinh thần.

Sáng sớm, phật di lặc vừa vào lớp liền bắt đầu phát bài kiểm tra, hoàn toàn không đếm xỉa tới cả lũ học trò ở bên dưới tiếng oán dậy trời, vô cùng hớn hở kéo cừu hận “Có đông lạnh thành kem cây cũng phải thi à, mau lên! Lấy bút ra viết nhanh lên!”

Buổi sáng bốn tiết học, kiểm tra toán xong liền đến văn, ngay cả học sinh giỏi như Tạ Mạnh mà làm kiểm tra làm riết cũng thấy đầu óc lùng bùng cả lên.

Tới nỗi đến giờ ăn trưa mà Trác Tiểu Viễn chẳng có khí lực nào ăn cơm, nằm bẹp lên bàn than vãn “Nước sôi lửa bỏng gì đâu… Rốt cuộc cũng cảm giác được mình sắp sửa phải thi đại học.”

Trương Giang Giang ở bên cạnh lột đũa, lột cả buổi trời cũng không xong, Tề Phi ngồi ngó mà bực mình với tay qua giật lấy nói “Đưa đây!”

“Dữ quá mợi…” Trương Giang Giang than thở “Nhìn coi, đẹp trai đối với Manh Manh dịu dàng cỡ nào, má Tề phải học tập người ta đi.”

Tề Phi “…”

“…” Tạ Mạnh buồn cười “Từ khi nào mà tớ thành Manh Manh vậy?”

Quý Khâm Dương gắp cái chân gà bỏ vào hộp cơm của Tạ Mạnh “Mặc kệ cậu ta, dạo này đặt biệt danh cho người khác riết phát nghiện rồi.”

“Tui làm vậy là để tăng tình tiến tình cảm cho cả đám bọn mình!” Trương Giang Giang chính trực sửa lại “Tốt nghiệp xong là tách ra hết rồi, trước đó phải có thiệt nhiều kỷ niệm đẹp để về sau còn nhớ lại chứ!”

Trác Tiểu Viễn nheo mắt “Nhớ bằng mấy cái biệt danh ngu xuẩn này á?”

Trương Giang Giang trừng mắt “Im đi Trác người sắt!”

Trác Tiểu Viễn “…”

***

Hiếm có được tiết tự học buổi chiều không bị các giáo viên chiếm dụng, nên sau giờ cơm 12 giờ đám học sinh có thể nghỉ ngơi tới 1 giờ rưỡi.

Quý Khâm Dương tranh thủ cầm nhạc phổ đi phòng âm nhạc luyện đàn.

Tạ Mạnh ngồi gần cửa sổ, cúi đầu làm bài giải đề, ngẫu nhiên ngước sang nhìn Quý Khâm Dương, thấy bóng lưng nam sinh về phía mình, trên vai lủng lẳng hai sợi tai nghe, lúc thì úp người trên đàn hí hoáy viết nhạc, thi thoảng lại ngồi dậy đàn vài phím, không ngừng vừa đàn thử vừa sửa chữa.

Biểu tình của Quý Khâm Dương những lúc như vậy nghiêm túc đến hiếm thấy, lại vô cùng thực lòng, thậm chí tản mát một loại cảm giác cô độc như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tạ Mạnh lắng nghe những phím nhạc đơn điệu dần dần hợp thành những giai điệu xa lạ, không khí xung quanh khi bổng khi trầm, rồi tụ hội lại thành biển rộng bao la, ôn nhu tựa như sóng biển thuỷ triều thổi quét khắp màng tai cùng trái tim mình.

Tiếng chuông báo giờ học buổi chiều vang lên rồi, nhưng Quý Khâm Dương lại như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đeo tai nghe điều chỉnh những âm điệu lần cuối cùng. Đợi đến khi giật mình lại mới phát hiện đã quá giờ hai tiết học.

“Xong rồi?” Tạ Mạnh thấy nam sinh quay đầu nhìn mới khép sách trên tay lại, xoay người duỗi thắt lưng một cái, vẻ mặt mang theo nụ cười “Bây giờ về có lẽ kịp vào tiết thứ ba.”

“…” Quý Khâm Dương bây giờ có không vào lớp học cũng chẳng sao cả, hơi nhíu mày nói “Sao cậu không gọi tớ.”

Tạ Mạnh đứng dậy phủi quần “Hiếm khi mới trốn học một bữa… còn được tham dự hội diễn âm nhạc tư nhân như vậy.”

Quý Khâm Dương bật cười, đưa tay sờ sờ chóp mũi, kéo tai nghe vắt trên cổ.

Tạ Mạnh vừa mới dọn dẹp sách vở xong, ngẩng đầu lên đã thấy Quý Khâm Dương đứng trước mặt.

“?”

Quý Khâm Dương đột nhiên vươn tay kéo bức màn xanh sau lưng cậu đóng lại, Tạ Mạnh theo bản năng rụt lùi về sau mấy bước, lưng dán sát vào tường, đối phương chống hai tay kề sát mặt cậu.

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương đặt lòng bàn tay lên ngực cậu, thì thầm một câu “Tim cậu đập rất nhanh.”

Tạ Mạnh hơi hé miệng thở ra, vừa định phản bác, Quý Khâm Dương đã cúi mặt sát lại gần.

Mới đầu Quý Khâm Dương chỉ dùng mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, chóp mũi miết qua cổ Tạ Mạnh, tiếp theo là gò má, thái dương… Tạ Mạnh cảm thấy nhột mới lắc người tránh đi, dở khóc dở cười nói “Cậu làm cái gì đấy…”

Quý Khâm Dương không đáp lại, dưới tay dùng sức đè lên ngực Tạ Mạnh, lẩm bẩm “Nơi này đều thuộc về tớ.”

Tạ Mạnh nhìn đối phương.

Quý Khâm Dương vuốt ve tóc của cậu, lòng bàn tay ấm áp đến nóng bỏng, một chân chen vào chặn giữa hai chân của đối phương, đè cả người Tạ Mạnh dựa hẳn vào trên tường. Tạ Mạnh vô thức kéo bức màn che lại cơ thể hai người. Quý Khâm Dương cúi đầu hôn lên môi nam sinh.

Tựa như chiếc kim của đồng hồ thanh xuân bị kéo chậm lại một giây, dành riêng ra thời gian cho nụ hôn bí mật sau bức màn của hai thiếu niên.

***

Đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, Tạ Mạnh mới trở về lớp học. Trác Tiểu Viễn nhìn đến cậu thì nhíu mày một chút.

“Hai người để ý dùm cái đi.” Cậu vừa nói vừa cho tay vào ngăn bàn lấy khăn đưa cho Tạ Mạnh “Môi sưng lên rồi kìa…”

Tạ Mạnh xin lỗi một tiếng, mới cầm lấy khăn giấy che ngoài miệng mình, thế nên lúc phật di lặc vào lớp thấy còn quan tâm hỏi han “Em thấy không khoẻ trong người à? Đừng cố gắng chịu đựng, về nhà sớm nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Trác Tiểu Viễn ngồi cạnh nghe được lời này, trong lòng cảm giác sâu sắc bi thương, thấp giọng thì thào “Đúng là học sinh giỏi có khác, hành hạ chó một cách quang minh chính đại…”

Tạ Mạnh “…”

Tiết trời ngày càng ấm dần lên, thấm thoắt cũng tới thanh minh. Tạ Mạnh dẫn theo Quý Khâm Dương đi tảo mộ Trương Tú Quyên, hai người ngồi xe mãi cho tới trưa mới đến Đông Sơn, sau đó thay nhau quét tước mộ, dập đầu thắp hương, đốt tiền giấy…

Nhan cháy toả hương lượn lờ, Quý Khâm Dương hai mắt nhắm nghiền chắp tay trước ngực, Tạ Mạnh ngồi đốt tiền giấy, ngước mắt nhìn đối phương.

“Lúc nãy nói gì với nội đấy?” Lúc xuống núi, Tạ Mạnh hỏi.

Trước thanh minh trời đổ mưa một trận, từng mảnh ruộng trà ở Đông Sơn cũng lục tục đâm chồi, xa xa thấp thoáng các vựa ruộng trũng, gió núi thổi cuốn theo mùi trà tràn ngập khắp không khí.

“Nói gì đâu.” Quý Khâm Dương bước giữa những hàng cây long bách xếp thành luỹ, vươn tay hướng về phía Tạ Mạnh cười nói “Bảo với nội là tớ sẽ chăm sóc tốt cậu.”

Tạ Mạnh cũng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Quý Khâm Dương.

Dọc theo đường xuống núi, người chung quanh cũng nhiều hơn, vài người đi hướng len núi nhìn thấy hai nam sinh năm tay nhau có hơi ngạc nhiên, vài vị trưởng bối mỉm cười thân thiện chào hỏi “Hai anh em đi tảo mộ cho ai thế?”

“Bà nội cháu.” Quý Khâm Dương cũng không giải thích hai người họ không phải anh em, Tạ Mạnh cũng không nói, chỉ lễ phép gật đầu chào cụ ông.

Rời khỏi núi là đến thị trấn, vùng đông sơn nông dân đa số dựa vào trồng chè làm kế sinh nhai, nhà cửa kiến trúc đan xen nhau, vòng quanh ruộng đồng cùng ao cá, bùn đất mới được xới lên như còn mang theo ẩm ướt, bên cạnh là những con kênh dẫn róc rách dòng nước trong vắt.

Tạ Mạnh cùng Quý Khâm Dương men theo con đường cái duy nhất dẫn ra ngoài, dọc đường đi thấy có nông trại trồng sơn trà thụ xung quanh, tán cây xanh um, lác đác vài quả sơn trà chưa chín hẳn, phủ trên mình lớp vỏ màu xanh nhỏ nhắn đáng yêu.

Vừa rời khỏi trấn, đập vào mắt là phong cảnh ven hồ, những rặn dương liễu dọc bờ đê, những bụi cỏ lau vẫn còn chưa khô héo, những bầy vịt hoang kết bầy kết bạn ríu rít chui vào đám cỏ lau tới lui tuần tra.

Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh nhét vào túi của mình.

“Đẹp thật ha.” Tạ Mạnh dõi mắt nhìn về phía những thuyền đánh cá xa xa.

Quý Khâm Dương “Mai mốt già rồi về đây mua một ngôi nhà dưỡng lão, ngày ngày đều có thể ngắm cảnh.”

Tạ Mạnh lắc đầu, mỉm cười không nói gì, cùng Quý Khâm Dương sóng vai trở về.

“Cần gì phải mua nhà ngắm cảnh.” Tạ Mạnh đưa mắt nhìn mặt đường trước mắt bị ánh chiều tà soi rọi, thủ thỉ nói “Về già còn có thể cùng nhau đến đây, vậy là đủ rồi.”

***

Tiết tiểu mãn trôi qua, tấm biển đếm ngược ngày thi đại học đặt ở cúi lớp bắt đầu lùi về con số hàng đơn vị. Trương Giang Giang ngày nào cũng ngoái đầu lại nhìn mấy lần, khiến cho cả Tề Phi cũng bắt đầu cảm thấy áp lực.

Làm người duy nhất trong đám dự tính ở lại Tô Châu học, cho nên Tề Phi có thể coi như là người có áp lực nhẹ nhất chỉ sau Quý Khâm Dương, thế là cậu chàng trở thành “má Tề” đúng như cái nickname của mình, chuyên môn phụ trách làm thùng rác cho Trương Giang Giang xả.

Nhưng bất luận thi cử khẩn trương tới cỡ nào, Trương Giang Giang vẫn luôn nhớ đến nữ thần Nhu Nhu của mình, Tề Phi bây giờ không dám mở miệng xỏ xiên nữa, để không gây thêm áp lực cho cậu ta.

Ngày cuối cùng đến trường, toàn bộ khối 12 cử hành lễ tuyên thệ trước khi thi đại học.

Tạ Mạnh được chọn làm đại biểu lên sân khấu đọc diễn văn, phụ trách khích lệ tinh thần của mọi người. Bản thảo diễn văn là do phật di lặc tìm học sinh bên lớp xã hội viết, Tạ Mạnh đọc đến cuối cùng mới thấy bên dưới ký tên Quý Khâm Dương.

Tạ Mạnh khựng lại một chút, đưa mắt nhìn xuống bên dưới sân khấu, liền thấy Quý Khâm Dương ngồi ở tuốt gần phía sau chăm chú theo dõi mình, ánh mắt chạm vào nhau, đối phương khẽ n hướng mày, lộ nụ cười xinh đẹp đầy nghịch ngợm.

Tạ Mạnh cũng buồn cười, cúi đầu đọc cho hết đoạn cuối cùng của bản thảo diễn văn.

“Chúng ta sắp sửa phải rời xa nhau, mỗi người sẽ mở ra cho mình một cuộc đời khác nhau, sẽ phải tự mình bước đi trên đường đời trải đầy hoa tươi cùng bụi gai. Có lẽ sẽ là thất bại, có lẽ sẽ là thành công…”

Quý Khâm Dương đứng bên dưới, lẩm nhẩm từng tiếng đọc theo Tạ Mạnh.

“Dẫu biết trong cuộc đời này, sẽ có vô vàn những lựa chọn cùng mất mác, nhưng tình yêu cùng với giấc mộng sẽ luôn luôn ở bên cạnh bạn, chúng sẽ nói cho bạn biết——”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn bốn phía, nhẹ nhàng khép lại bản thảo trong tay mình…

“Nói cho bạn biết, con đường phía trước nơi nào.”

***

Lễ vận động kết thúc, tất cả các học sinh đều trở nên kích động, thậm chí đám nữ sinh còn oà khóc ôm nhau thành một đoàn. Ổ Hiểu Mai đỏ bừng hốc mắt trách móc Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh “Viết cảm động như vậy làm gì chứ…Làm người ta không nỡ chia tay rồi.”

“Ai bảo phải chia tay?” Tề Phi nhìn hai người nháy mắt “Đã bảo là tình yêu và giấc mộng ở bên rồi còn gì! Đúng không lão đại!”

Quý Khâm Dương đưa chân đạp cậu ta một cái, vòng tay ôm vai Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau. Trương Giang Giang cầm máy chụp ảnh nói muốn đi chụp trường học vài tấm làm lưu niệm, thế là cả đám lại phải trở thành “người mẫu” bất đắc dĩ.

Trác Tiểu Viễn với Tạ Mạnh chia ra ngồi hai bàn trước sau, vì xây dựng bầu không khí như đang trên lớp còn đặt một chồng sách trên bàn.

Tề Phi muốn chụp tấm ảnh chơi bóng rổ với Quý Khâm Dương, hai người chia nhau đánh 1v1 để Trương Giang Giang chụp ảnh, kết quả cậu chàng xem quá mức chăm chú quên luôn chụp ảnh…

Có cả ảnh chụp Quý Khâm Dương một mình chơi đàn dương cầm trong phòng âm nhạc, hay nửa mặt nghiêng của Tạ Mạnh đang ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu đọc sách, ảnh Tề Phi vì quá nóng mà cởi trần nửa người trên lau mồ hôi sau khi chơi bóng, ảnh Trác Tiểu Viễn một tay đu xà đơn, một tay giơ chữ V hướng về máy ảnh của Trương Giang Giang.

Mùa hè oi bức khôn cùng, ánh trời chiều xuyên qua những đám lá xum xuê, để lại bóng loang lổ trải dài trên những đường đi băng ngang dọc sân trường, Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh kéo đi, Trương Giang Giang ở phía sau giơ máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.

Thanh xuân dạt dào trong khoảnh khắc, thời gian như trở nên dịu dàng hơn, mơn man trên gương mặt của các thiếu niên

***

Cùng với ve kêu gay gắt ngày hè tháng sáu, tiếng chuông thi đại học cuối cùng cũng gióng lên…

Tạ Mạnh theo dòng người rời khỏi trường thi, Quý Khâm Dương đeo tai nghe đứng bên ngoài chờ đợi.

Trương Giang Giang từ xa quơ tay “Bên này bên này!”

Tạ Mạnh cười bước qua, Trác Tiểu Viễn với Tề Phi vẫn chưa ra.

“Giải thoát rồi!” Trương Giang Giang không chờ Tạ Mạnh đến gần liền nhào đến ôm lấy cậu “Du lịch du lịch! Du lịch tốt nghiệp thôi!”

Tạ Mạnh bật cười “Chưa có kết quả đã lo đi chơi, coi bộ lần này làm bài có nắm chắc à?”

Trương Giang cười ha ha, liếc mắt nhìn thấy Tề Phi vừa mới ra liền hô to “Má Tề! Bên này bên này!”

Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, nở nụ cười biếng nhác nói “Vất vả.”

Tạ Mạnh đưa tay vò tóc của đối phương “Cậu cũng vậy.”

Trác Tiểu Viễn là người cuối cùng ra tới, bốn người vừa thảo luận vừa kiếm chỗ đứng chờ cậu ta.

“Đi chỗ nào gần chút đi.” Quý Khâm Dương nói “Đi xa quá Tạ Mạnh với Trác Tiểu Viễn đi không được đâu.”

Trác Tiểu Viễn nhíu mày “Vòng vòng Giang – Chiết – Hỗ đều được.”

Trương Giang hưng phấn “Hay đi một vòng luôn đi?”

Tề Phi “Mùa hè phải đi biển mới đúng đạo, đi Tượng Sơn ở Ninh Ba là ok rồi.”

“Công viên khủng long Thường Châu! Với cả thang bao Dương Châu nữa!” Trương Giang Giang lớn tiếng nói “Công viên khủng long! Thang bao! Công viên khủng long! Thang bao!”

“Vậy Dương Châu, Thường Châu, Ninh Ba.” Quý Khâm Dương tổng kết lại “Ok, vậy quyết định đi ba chỗ này, để tối nay về kiểm tra xem đi tuyến đường nào là tiện nhất, mọi người về gom đồ đạc đi, sáng mai khởi hành!”

“Quá đỉnh!” Trương Giang Giang kích động “Chuyến du lịch nói đi liền đi!”

Trác Tiểu Viễn đứng bên cạnh xiên xỏ “Đi thử đi, không có tụi này chú mày đi cái khỉ ấy chứ đi, bị bán cũng không biết.”

Trương Giang Giang “…”

***

Tối đó, Tạ Mạnh vừa sửa soạn hành lý vừa gọi điện thoại với Quý Khâm Dương.

“Tớ mang theo băng dán cá nhân, cậu có mang thuốc say xe không?” Tạ Mạnh cầm hộp thuốc gia đình ra, lựa chọn các thứ cần mang theo.

Quý Khâm Dương “Ok, không cần mang quá nhiều quần áo.” Bên kia điện thoại vọng lại tiếng sột soạt “Tớ mang theo cả dầu cù là, đèn pin… Đừng quên mang quần bơi.”

Tạ Mạnh nghe vậy ngừng tay lại một lát “Quần đùi được không?”

Quý Khâm Dương bật cười “Cậu đang lo cái gì đấy?”

Tạ Mạnh không trả lời.

Quý Khâm Dương giống như rất vui vẻ, ngân nga cái gì đó “Tớ mang quần đùi, cậu thích gì mang nấy đi.”

Tạ Mạnh khựng lại một chút, mới nhấn mạnh nói “Vậy tớ cũng mang quần đùi.”

Đầu dây bên kia, Quý Khâm Dương nghe vậy thấp giọng cười cả buổi.

“Đặt vé xe chưa?” Tạ Mạnh sửa soạn hành lý đâu vào đấy rồi mới hỏi.

Quý Khâm Dương “Đến Thường Châu trước, tới lúc đến trạm rồi mua vé tại chỗ cũng được, còn về khách sạn… 5 người đặt phòng làm sao?”

Tạ Mạnh cũng không nghĩ tới chuyện này, đang vắt óc suy nghĩ thì cảm giác bên kia Quý Khâm Dương tạm ngắt điện thoại.

“Có ai đó gọi tới,” Nam sinh giống như thấy được tên người gọi, thanh âm pha lẫn kinh ngạc nói “Đợi một lát tớ gọi lại.”

Tạ Mạnh ừ một tiếng, cúp điện thoại rồi dọn dẹp nốt mớ quần áo xếp vào hành lý, rồi đứng dậy lau chùi di ảnh của Trương Tú Quyên, lại đốt nhan, chờ mãi gần mười phút sau Quý Khâm Dương mới gọi lại.

“Vé xe với khách sạn giải quyết xong rồi,” giọng nói của Quý Khâm Dương vui sướng vô cùng “Hàn Đông cũng đi nữa.. À phải rồi, đừng nói với Trương Giang Giang.”

Tạ Mạnh rất muốn hỏi tại sao đừng nói cho Trương Giang Giang về Hàn Đông, nhưng mà nghĩ một lát, cuối cùng sáng suốt không có hỏi.

***

Hiếm có hôm nào mà Trương Giang Giang dậy còn sớm hơn cả giờ báo thức của đồng hồ như hôm nay, cậu nhóc hai mắt phờ phạc, đầu tóc rối bù đứng trước gương đánh răng rửa mặt.

Mẹ Trương đang rán trứng gà trong phòng bếp, cách một lớp cửa mà giọng nói vẫn hùng hồn vang lên “Nhớ tẩy cái bồn cho sạch! Đánh răng đừng có phun bọt lên mặt kính!” Lại quay sang mắng ba Trương “Ông nó đừng ở đó ghẹo chim nữa! Tới giúp tôi bỏ trứng vào đĩa này, mau lên!”

Ba Trương ở bên kia ờ ờ đáp lại, bỏ muỗng cho chim ăn xuống chạy vào phòng bếp giúp vợ mình.

Trương Giang Giang rửa mặt chải đầu sạch sẽ xong xuôi, ra ngoài phòng liền thấy mẹ đang cố nhồi nhét đồ ăn vào hành lý mình.

“Đủ rồi mẹ!” Trương Giang Giang van xin “Tụi con có 5 người à, đâu phải heo đâu mà ăn nhiều vậy…”

“Heo làm sao thông minh như con mẹ chứ!” Mẹ Trương cười sang sảng, bước tới hun một cái thật kêu lên trán con trai mình “Nhớ phải chú ý an toàn! Phải chiêu đãi bạn bè chu đáo, làm quen nhiều người vào, nghe không!”

“Biết gồi biết gồi!” Trương Giang Giang vừa ngậm phần trứng rán của mình vừa bước ra cửa, vừa ra khỏi cổng khu nhà liền thấy có một chiếc xe bảo mẫu siêu to đậu sẵn ở nơi đó.

Trương Giang Giang đầy mặt khó hiểu bước tới gần, rón rén áp mặt lên sát cửa kính nhìn vào trong.

Đột nhiên xoẹt một cái, cửa xe bị người bên trong kéo mở ra.

“Wa!” Trương Giang Giang sợ hãi.

Hàn Đông bắt chéo chân ngồi trên ghế, đưa tay kéo kính gác trên trán xuống, vẻ mặt vô cảm nhìn Trương Giang Giang.

“…” Trương Giang Giang “Sao ông lại ở đây?”

Hàn Đông khẽ nhíu mày, còn chưa nói gì thì Tề Phi đã ló đầu từ phía sau ra “Trương Giang Giang cái đồ lề mề! Còn không mau lên xe!”

Trương Giang Giang “Má Tề! Sao ‘má’ cũng ở trên xe vậy?”

Hàn Đông thản nhiên “Bởi vì tôi sẽ đi du lịch cùng các cậu.” Lại đưa tay vỗ vỗ đệm xe “Đây là xe nhà tôi.”

Trương Giang Giang “…”

Ngồi ở ghế lái xe là một chú tài xế có kinh nghiệm lái xe phong phú, lúc nào cũng cung kính gọi Hàn Đông là tiểu thiếu gia. Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh ngồi ở hàng cuối cùng, 6 nam sinh ngồi trên xe chia nhau trứng rán mà mẹ Trương Giang Giang làm.

Trương Giang Giang vẻ mặt tràn đầy không thích ngồi xuống cạnh Hàn Đông, còn cố ý ngoảnh mặt đi chỗ khác không nói chuyện với cậu ta.

Tề Phi ngồi sau vươn tay vỗ đầu cậu “Còn chơi trò giận lẫy nữa hả?”

Trương Giang Giang tức giận “Phú quý bất năng ***!”

Hàn Đông cười khẩy “Tôi đã *** cậu chưa?”

Trương Giang Giang nghẹn họng.

Trác Tiểu Viễn ở sau lạnh lùng chọt một câu “Tên này hâm mộ người ta có tiền muốn làm gì thì làm đúng hơn.”

“…” Trương Giang Giang phẫn nộ hét “Trác người sắt! Ông lại xem weibo của tui!!”

Trác Tiểu Viễn vẻ mặt sung sướng quay sang ngắm phong cảnh, giả bộ như không nghe thấy Trương Giang Giang lên án mình.

Hàn Đông đột nhiên hỏi “Cậu có weibo?”

“Muốn làm gì?” Trương Giang Giang cảnh giác nhìn người bên cạnh, giống như sực nhớ ra cái gì, nháy mắt từ thù hoá bạn nhiệt tình hẳn lên “Phải rồi! Nữ thần Nhu Nhu của tui có weibo hông?”

Hàn Đông vẻ mặt đầy sâu xa liếc cậu một cái “Tôi cũng không rõ lắm, có cần giúp cậu hỏi một tiếng không?”

Trương Giang Giang mấp máy môi vài cái, rồi ngồi thẳng người lên nghiêm túc nói “Hàn Đông đại nhân!”

Hàn Đông “?”

Vẻ mặt của Trương Giang Giang vô cùng thực lòng “Chuyến đi lần này tiểu nhân nhất định sẽ tháp tùng không rời, toàn tâm toàn ý hầu hạ ngài!”

Hàn Đông “…”

Quý Khâm Dương ngồi ở hàng sau cùng, tay ôm vai Tạ Mạnh, đem tai nghe vòng qua đầu nhét vào tai đối phương. Sau khi tốt nghiệp Quý Khâm Dương liền đổi cái mp3 cũ sang máy nghe nhạc Sony ZX1 mới nhất, bên trong chứa đầy những ca khúc đã được viết hoàn chỉnh.

Tạ Mạnh nghe một lát quay sang nhìn, thấy người nào đó đang nghịch điện thoại di động của mình.

“?” Tạ Mạnh nghi hoặc hỏi “Đang làm gì đấy?”

Quý Khâm Dương cười nói “Đang cài WeChat với Weibo cho cậu.”

Tạ Mạnh cầm di động lại nhìn một cái, nói “Bộ nhớ trong không nhiều lắm… Đợi rảnh phải đi đổi di động mới được.”

“Nghe nói sắp ra 6s?” Quý Khâm Dương đang dùng iphone mẫu 4s, hình nền là tấm ảnh chụp chung với Tạ Mạnh trong cảnh tuyết lúc trước.

Tạ Mạnh bật cười “Ảnh này chụp lâu vậy mà vẫn còn giữ à?”

Quý Khâm Dương nhướng mày “Đẹp thế còn gì.”

Tạ Mạnh chăm chú nhìn một lát, mới thật lòng nói “Cậu đẹp hơn.”

Quý Khâm Dương chậc một tiếng “Miệng càng ngày càng ngọt nha.” Vừa nói vừa up ảnh gửi cho group bạn bè, chỉ Tạ Mạnh cách like ảnh, sau đó save về máy. Bạn bè trong group của Quý Khâm Dương cũng không nhiều lắm, mà còn toàn là kiểu ‘gì-cũng-like’, nên chỉ một lát sau liền thấy danh sách like có mặt Tề Phi, Trác Tiểu Viễn lẫn Hàn Đông.

Tề Phi còn lưu lại lời bình luận “Sao không up lên weibo? Khoe ân ái cũng chuyên nghiệp chút chứ mấy pa!”

Tạ Mạnh đọc bình luận cười đến sặc sụa, Quý Khâm Dương thì giơ chân đá lên chỗ ngồi phía trước mình, Tề Phi khoa trương rú lên một tiếng, chọc cho cả xe đều cười.

Đến cuối cùng Quý Khâm Dương quyết định up ảnh lên weibo, sẵn tiện @ Tạ Mạnh.

Trương Giang Giang share weibo của Quý Khâm Dương, cũng kèm theo một câu “Tui có nhiều ảnh hơn ông nè!”

Tạ Mạnh bấm xem trang weibo của cậu ta, quả nhiên được up đầy ảnh chụp, từ buổi tuyết rơi đầu tiên đến lễ yết thuần tiên, đêm đốt pháo hoa mừng năm mới lần đó với mấy tấm ảnh chụp kỷ niệm sân trường.

Trương Giang Giang còn làm một bộ album tập họp, đặt tên cho nó là “Dòng thời gian”

“Mai mốt sẽ càng nhiều ảnh hơn.” Trương Giang Giang xoay người lại, quỳ gối trên cái ghế đầu tiên, giơ máy chụp hình hướng về phía mọi người “Ok, cười một cái nào!”

***

Từ Tô Châu băng qua cao tốc hỗ dung đến công viên khủng long Thường Châu chỉ mất một giờ đi xe, Trương Giang Giang bước xuống xe liền bắt đầu điên cuông chụp ảnh, mấy người còn lại bỏ hành lý trên xe để lái xe chở tới khách sạn.

“Trước đi tham quan Công viên khủng long Trung Hoa đi.” Hàn Đông cầm một tấm bản đồ “Giữa trưa có thể nghỉ chân dùng cơm ở Địch Nặc thuỷ trấn, chiều có ai muốn tắm suối nước nóng không?”

Tề Phi nghe mà choáng váng “Đang ngày hè nóng bức vậy mà kêu đi tắm suối nước nóng?”

Trác Tiểu Viễn lại không cảm thấy có gì “Nếu đã tới thì mỗi cái thử chút có sao đâu.”

Mấy nam sinh không quá hứng thú đối với mấy cái bảo tàng khủng long, Trương Giang Giang dẫn đầu chạy tới tháp thông thiên.

“…” Gần như là phải nghễnh cả cổ Tạ Mạnh mới có thể nhìn thấy tầng cao nhất của tháp thông thiên.

Sắc mặt Tề Phi tái nhợt đi “Tự dưng cảm giác sợ độ cao làm sao giờ…”

Trương Giang Giang nắm chặt lấy tay Tề Phi “Má Tề! Hãy cho mọi người thấy má cũng có một ba Tề trong tim!”

Tề Phi “…”

Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương, Trương Giang Giang với Hàn Đông ngồi cùng hàng, Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh “Chịu không nổi liền hét lên.”

Tạ Mạnh nuốt khan một cái “Tớ sẽ cố…”

Chỗ ngồi chậm chậm dâng lên cao, Tạ Mạnh nhịn không được cúi đầu nhìn mặt đất, đợi đến lúc lên cao nhất, bóng người trong tầm mắt đã biến thành những con kiến di động.

Trương Giang Giang ngồi bên cạnh Tạ Mạnh chịu không nổi hét to lên.

“Wa aaaaaaa!!!!”

Khoảnh khắc vận tốc rơi xuống đạt tới cực nhanh, Tạ Mạnh cảm giác cả trái tim mình giống như muốn ngừng đập, bên tai tràn đầy tiếng thét của Trương Giang Giang “Nhu Nhu! Nhu Nhu! Tui sắp chết sắp chết!”

Hàn Đông chịu hết nổi quát lên “Im miệng!”

Trương Giang Giang mặc kệ, tiếp tục hét “Nhu Nhu! Tớ yêu cậu lắm!”

Hàn Đông “…”

Trương Giang Giang “Nhu Nhu ơi, saraheyo!!!”

Hàn Đông “…”

Trương Giang Giang hét đến khàn cả họng “I love you! Nhu Nhu! Tớ yêu cậu! Yêu cậu yêu cậu yêu cậu!! A A A A A!!!”

Hàn Đông gào lên “Câm miệng đi đồ ngốc! Tôi biết rồi!”

Trương Giang Giang kích động đến chẳng nghe thấy gì, mãi cho đến khi tháo cần bảo hiểm rồi cậu chàng vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại, vừa ho khan vừa lau nước mắt “Đã muốn chết…”

Hai người Tề Phi bị chia ra ngồi ở bên kia cũng trở về, Tề Phi bị Trác Tiểu Viễn dìu trở lại, gương mặt tái nhợt đầy suy yếu.

Vẻ mặt của Hàn Đông cũng rất khó coi, nhưng có vẻ như không liên quan gì đến sợ cao.

Tạ Mạnh thở hắt ra một cái “Mấy cậu lợi hại thật… Vừa chơi đã chọn trò kinh khủng như vậy.”

Quý Khâm Dương cười “Vậy đổi loại khác đi, thích chơi xe cụng không?”

Sau khi cùng với một đám con nít bảy tám tuổi chơi xe cụng cụng bốn năm lượt gì đó, Tề Phi rốt cuộc khoẻ hơn một chút. Nhưng lúc Trương Giang Giang đề nghị đi tàu lượn siêu tốc 4D, má Tề nhất định có chết cũng không chơi cùng.

“Đúng là tự giảm thọ mà…” Tề Phi ngồi ở dưới nhìn Trương Giang Giang với Hàn Đông ngồi trên tàu lượn ào qua trái một cái rồi ào qua phải rồi lượn vòng 360°, cảm thán “Tại sao nhân loại lại phát minh ra cái thứ quỷ quái tự hành hạ chính mình này chứ?”

Trác Tiểu Viễn nghe vậy trợn mắt một cái “Tại sao không bảo nhân loại yêu đương cũng là đang tự hành hạ mình đi? Nói cứ như không nói.”

Tề Phi “…”

Quý Khâm Dương đi mua kem ly, Tạ Mạnh nhìn thấy có nhân viên bán hàng chào mời khác mua các loại trang sức lưu niệm, tò mò nhìn vài lần.

“Mua một cái?” Quý Khâm Dương chọn một cái lỗ tai mèo màu đen rồi trả tiền.

Tạ Mạnh tránh né mãi mà không thoát được cái tai mèo đối phương cố gắng đội lên đầu mình, có hơi bất đắc dĩ nhìn Quý Khâm Dương.

Đối phương bật cười “Rất dễ thương.”

Tạ Mạnh nheo mắt lại, đột nhiên mở miệng, lành lạnh “Miao~” một tiếng.

Quý Khâm Dương “…”

Tạ Mạnh cầm lấy kem ly tự múc tự ăn, thản nhiên nói “Tiếng mới nãy ngụ ý là cảm ơn.”

“…” Quý Khâm Dương “Thôi tháo xuống đi đừng đeo nữa.”

Tạ Mạnh “?”

Quý Khâm Dương đưa tay bịt lại mũi, nói “Rất đáng yêu, chịu không nổi!”

***

Tới trưa, sáu người đến khách sạn chủ đề trong công viên khủng long, lúc phân chia phòng thì xảy ra vấn đề, Trương Giang Giang không chút do dự ôm lấy Tạ Mạnh “Tui muốn ngủ với Manh Manh!”

Tạ Mạnh “…”

Quý Khâm Dương nhướng mày, dựa vào quầy tiếp tân cười biếng nhác nói “Không được.”

Trương Giang Giang sắc mặt như bị đả kích nặng nề.

Quý Khâm Dương chỉ mấy người kia “Ngoại trừ Tạ Mạnh ra, còn lại cứ việc lựa.”

“Tại sao không thể chọn Manh Manh chứ?” Trương Giang Giang bĩu môi, tức giận nói “Tui muốn Manh Manh cơ!”

“Bởi vì cậu ấy không phải thuộc về cậu.” Quý Khâm Dương choàng vai ôm lấy Tạ Mạnh “Cậu ấy là của tôi rồi!”

Trương Giang Giang “…”

Tề Phi đồng tình nói “Thôi bỏ đi, qua ngủ với má Tề nè, má Tề sẽ kể chuyện cổ tích cho nghe.”

Hàn Đông khẽ mấp máy môi, vẻ mặt có hơi kỳ quái, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên thành lời. Trác Tiểu Viễn cầm hành lý bước đến, nhăn mày có chút khó hiểu hỏi “Nghĩ cái gì đấy? Cầm thẻ phòng chưa?”

Hàn Đông chán chường liếc đối phương một cái.

Trác Tiểu Viễn tiếp tục lảm nhảm “Tối ngủ có ngáy không? Có nghiến răng không? Tối ngủ mà có tiếng ồn tao ngủ không được…”

Hàn Đông “…”

Phân chia phòng xong, cả đám kéo nhau đi tắm suối nước nóng. Bởi vì còn đang ngày hè nên không có mấy ai muốn tắm, rất vắng người.

Tạ Mạnh với Quý Khâm Dương ngâm trong ao rượu vang một lát, bởi vì rất nóng nên cuối cùng hai người đều leo lên thành hồ ngồi ngâm chân.

Tạ Mạnh để ý thấy Quý Khâm Dương quả thực mặc quần đùi ngắn.

“Đừng nhìn nữa.” Quý Khâm Dương ngã người chống hai tay về phía sau, tuỳ ý cười “Thằng nhỏ khó khăn lắm mới nằm xuống, nhìn lát nữa nó lại dậy bây giờ.”

“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười đưa tay vò đầu Quý Khâm Dương.

Buổi tối, Tề Phi cầm bộ bài rủ chơi đấu địa chủ trong phòng, Quý Khâm Dương bị bắt vài lần, nhưng lại vì Trương Giang Giang sai sót mà lần nào cũng thoát, làm Tề Phi tức tới hét to “Trương Giang Giang! Có biết chơi không vậy ba! Giữ bom lại làm gì? Để dành ăn tết hả?!”

Trương Giang Giang “Lại đi lại đi! Lại lần nữa đi!” Cậu quay sang Hàn Đông “Hàn đại nhân! Xin ngài giúp đỡ tiểu nhân!”

Quý Khâm Dương ném bài xuống, nhường chỗ lại cho Hàn Đông “Lại thế chỗ đi, tớ với Tạ Mạnh đi ngủ trước.”

“Sớm vậy?” Trác Tiểu Viễn nhíu mày “Hai người ngủ được sao?”

Quý Khâm Dương không trả lời, đẩy Tạ Mạnh ra tới cửa, còn chưa kịp rời đi liền nghe tiếng ngáp kèm than thở của Trương Giang Giang “Tui cũng muốn ngủ…”

“Ngủ cái đầu mày chứ ngủ!” Tề Phi gào lên “High lên cho má coi!”

Trương Giang Giang “…”

“…” Tạ Mạnh đi trên hành lang, vừa cười vừa nói “Mấy người này coi bộ tính chơi tới sáng nhỉ.”

Quý Khâm Dương bĩu môi “Kệ tụi nó đi, tới mai rồi biết hậu quả.”

Tạ Mạnh lắc đầu, cầm thẻ phòng mở cửa, còn chưa kịp đóng lại đã bị Quý Khâm Dương ôm lấy hôn lên, nam sinh trên người chỉ khoác một lớp áo ngủ, nửa người dưới đã muốn nổi lên phản ứng.

Phòng của họ lấy chủ đề là rừng mưa nhiệt đới, bốn vách tường đều được dán hình ảnh đại thụ che trời.

Phòng mở điều hoà rất lạnh, hai người cởi hết áo ngoài chui vào cùng một ổ chăn, dùng cơ thể cọ xác lẫn nhau, hôn lẫn nhau.

Tạ Mạnh cảm giác được tay của Quý Khâm Dương ngẫu nhiên chạm đến phía sau mình, nhưng đều dừng lại không tiếp tục tiến tới, mới nhịn không được mở mắt nhìn đối phương “?”

“Cuối năm mới tới sinh nhật cậu.” Quý Khâm Dương hôn lên mi mắt Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh không nói gì, xoay người bật dậy ngồi lên người, đè Quý Khâm Dương ở dưới thân mình.

“…” Quý Khâm Dương cười khẽ “Vậy cũng được…”

Tạ Mạnh cúi đầu hôn nam sinh, nhẹ nhàng nói “Cậu làm đi, tớ sợ không có kinh nghiệm làm cậu đau.”

“…” Quý Khâm Dương đột nhiên vòng hai tay ôm chặt lấy đối phương.

“?” Tạ Mạnh vuốt ve tóc của đối phương “Sao thế?”

“Không có gì,” Quý Khâm Dương lẩm bẩm “Cảm thấy cậu rất đẹp.”

***

Sáng hôm sau, ngoại trừ Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh, mấy người còn lại người nào người nấy đều giống như vừa mới chết đi sống lại, vẻ mặt lại tràn đầy sống không bằng chết, chỉ hận không thể chết đi cho rồi.

Vừa leo lên xe Hàn Đông liền lấy mắt kính đeo lên, Trương Giang Giang chiếm hẳn cả một hàng ghé nằm ngủ, ngủ say chảy cả nước miếng.

“Mấy cậu liều mạng cũng vừa phải thôi.” Tạ Mạnh bất đắc dĩ, Trác Tiểu Viễn lúc sáng có chợp mắt được một lát, nên thoạt nhìn đỡ hơn ba người kia nhiều.

“Liều mạng làm sao bằng tụi nó.” Trác Tiểu Viễn ngáp dài một cái “Lúc tớ đi ngủ ba đứa nó còn đang chơi tranh thượng du, nguyên đêm bị Trương Giang Giang ‘Bùm bùm bùm’ suốt, ám cả ảnh…”

Hàn Đông đứng dậy vòng ra ghế sau, vỗ vỗ đánh thức Tề Phi đang bị Trương Giang Giang chiếm dụng chân làm gối “Tôi ngồi đây, cậu ra trước ngủ lát đi.”

Tề Phi vui vẻ vì không cần cống hiến bắp đùi ra nữa, lắc lư lên ghế phía trước ngồi.

Hàn Đông ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng nâng đầu Trương Giang Giang gác lên đùi của mình.

Quý Khâm Dương nhìn thấy, khẽ nhíu mày.

Hàn Đông đưa tay lên miệng khẽ suỵt một tiếng, Quý Khâm Dương cười cười quay đi chỗ khác.

Bởi vì xuất phát chậm, từ Thường Châu chạy mãi đến chiều mới tới khách sạn được đặt trước ở Dương Châu. Cả bọn qua quýt ăn bữa chiều chong xong rồi mạnh ai nấy trở về phòng ngủ bù.

Hàn Đông tự ý an bài mình với Trương Giang Giang ngủ chung một phòng.

Tạ Mạnh với Quý Khâm Dương không tính đi ngủ sớm như vậy, hai người ngoắt một chiếc xích lô, dự định đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố Dương Châu.

Bữa khuya uống một chén canh hồ lạt thang, còn đến cổng thành cũ tham quan. Quý Khâm Dương thừa dịp buổi tối nắm chặt tay Tạ Mạnh, chậm rãi bước đi trên lộ quan đông.

Trở lại khách sạn thì đã hơn mười giờ, thấy Hàn Đông cầm theo laptop đứng chờ ngoài cửa phòng, nhìn thấy hai người cau mày khó chịu “Đêm hôm khuya khoắt còn ân ái, không sợ bị sét đánh.”

Quý Khâm Dương thoải mái đáp trả “Hâm mộ không, hâm mộ thì kiếm người ân ái cho người khác xem đi.”

Hàn Đông lạnh cả mặt, nhưng không cách nào đáp trả lại được lời này, biểu tình cực kì khó chịu.

Tạ Mạnh khó hiểu nhìn hai người “Hai người nói gì bí hiểm vậy?”

Quý Khâm Dương cầm thẻ phòng mở cửa ra, thản nhiên nói “Không có gì…” Rồi quay sang Hàn Đông “Tới đây chi?”

Hàn Đông quơ quơ laptop trên tay nói “Có điểm xét tuyển rồi, muốn thử đánh giá với Tạ Mạnh chút.”

Quý Khâm Dương trợn mắt “Biết phá đám ghê.”

Tạ Mạnh bật cười ôm lấy bả vai cậu, đưa tay đẩy cửa rồi ngoắt Hàn Đông vào “Chí nguyện của cậu là trường nào?”

“Chí nguyện một thì, chắc là Bắc Bưu.” Hàn Đông mở laptop ra, bấm kết nối vào mạng “Còn cậu?”

Tạ Mạnh nghĩ nghĩ nói “Nhân Đại.”

Hàn Đông nhướng mày “Điểm vào Nhân Đại không thấp đâu.”

Tạ Mạnh “Biết chứ, nhưng nó cách Trung Âm gần.”

Quý Khâm Dương vui vẻ, nhảy xuống giường ôm lấy Tạ Mạnh, dùng sức hun lên mặt cậu một cái chụt.

Hàn Đông biểu tình tràn đầy “Hai đứa dã man chuyên hành chó này đủ rồi nha”…

“Cậu xác định vào Trung Âm?” Hàn Đông hỏi Quý Khâm Dương, cúi đầu mở trang mạng bắt đầu tra điểm.

Quý Khâm Dương “Qua cả phỏng vấn rồi, còn về ba cái điểm thi các môn văn hoá ấy… tao 0 điểm toán còn vào được nữa là.”

“…” Hàn Đông nghiến răng “Chảnh còn hơn cả học bá nữa.”

Quý Khâm Dương đắc ý nhún vai.

Tra điểm xong Tạ Mạnh coi như yên tâm được một nửa, sau đó cùng Hàn Đông thảo luận vấn đề lựa chọn chuyên nghiệp, bước đầu đặt ra mục tiêu là tài chính quản lý.

“Thứ hạng cả tỉnh của cậu có lẽ cũng không thấp lắm đâu, mấy đứa đứng đầu chắc là hướng về Thanh Hoa Bắc Đại… Để xem danh ngạch Nhân Đại dành ra cho bên Giang Tô này là bao nhiêu.” Hàn Đông kéo xem bảng danh sách nói “Có lẽ là chen vào được….”

Tạ Mạnh nói “Mảng tài chính cũng không chỉ có một hai hệ, đến lúc điền chí nguyện có lẽ nên gạch chọn hết là tốt nhất.”

Hàn Đông gật đầu “Vậy cũng được, học tài chính sau này tìm việc cũng dễ hơn, may mắn thì vào được cục thuế, hoặc ngân hàng nhà nước, bộ quản lý ngân hàng, tệ lắm cũng có thể xin vào ngân hàng khác hoặc là bảo hiểm cũng được.”

Tạ Mạnh cười cười “Chưa nghĩ tới xa như vậy.”

“Nếu muốn ổn định phát triển ở đế đô thì tốt hơn hết nên suy xét tới mấy vấn đề này sớm một chút.” Hàn Đông tra điểm xong rồi khép laptop lại, cũng sẵn tiện đoán điểm giúp Trương Giang Giang.

Quý Khâm Dương “Sao hả, tên kia có khả năng vào truyền thông được không?”

Hàn Đông hiếm thấy nở nụ cười “Có lẽ được, coi như không uổng công cậu ta liều mạng cố gắng như vậy.”

Tạ Mạnh “Vậy chỉ còn lại Trác Tiểu Viễn với Tề Phi, Tề Phi hẳn là không thành vấn đề.”

“Trác Tiểu Viễn tính vào đại học y học đồng tế, tối nay chắc là sẽ công bố điểm xét tuyển của bên đó.” Hàn Đông nhìn đồng hồ “Tôi sang phòng cậu ta hỏi thăm chút, hai người ngủ trước đi.”

“Đừng thức muộn quá đấy.” Quý Khâm Dương tắt đèn hành lang, chỉ để lại đèn đầu giường “Mai còn phải dậy sớm đi uống trà ăn điểm tâm nữa.”

***

Quán trà Dã Xuân ở Dương Châu buổi sáng đông khách tới mức phải đặt số đợi có bàn. Trương Giang Giang vì muốn ăn mừng có thể thi đậu chí nguyện một, nên giành phần mời khách.

Thang bao nhân gạch cua với kích cỡ to tương đương một cái khay nhỏ, đĩa bánh được đặt lên bàn nóng hôi hổi, vỏ ngoài núc ních run lên.

Cả sáu người mới đầu nhìn thấy đều há hốc mồm không biết phải ăn thế nào, sau đó thấy phục vụ đưa cho mấy cái ống hút mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Ngon lại đã nữa…” Trương Giang Giang thoả mãn vô cùng “Ở Tô Châu không có lớn được như vậy!”

Tề Phi hút một cái ăn vào miệng, biểu tình phức tạp nhận xét “Giống mút ‘vú sữa’ quá…”

“…” Trương Giang Giang cúi đầu, nhìn cái bánh bao trông cực giống ‘vú sữa’…

Trác Tiểu Viễn kinh tởm nói “Mày đừng so sánh biến thái như vậy được không? Để cho người khác ăn với!”

Quý Khâm Dương với Hàn Đông hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, hai tên to bao tử này ăn một lèo bốn phần. Tạ Mạnh cũng cảm thấy mùi vị rất ngon nên ăn thêm một cái.

Uống trà, ăn thang bao, cuối cùng gọi thêm ba ***g bánh xếp chiên. Đến lúc Trương Giang Giang trả tiền, trong lòng xót ra máu, lẩm bẩm than thở “Về sau tuyệt đối không mời đám con trai ăn… Ăn như heo vậy…”

Ăn xong điểm tâm sáng, cả bọn đi Sấu Tây Hồ dạo chơi, Trương Giang Giang cứ mãi nhớ câu thơ cổ “Dục bả tây hồ bỉ tây tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi”, cầm máy chụp SLR của mình giơ lên bấm liên tục.

Quý Khâm Dương nói móc “Tây Hồ của Tô Đông Pha người ta là nằm ở Hàng Châu, chụp ở đây làm cái gì?”

Trương Giang Giang thoải mái nói “Có sao đâu, dù sao mai mốt cũng tới Hàng Châu, tới lúc đó chụp nữa.”

“Chúng ta không đến Tây Hồ Hàng Châu.” Hàn Đông tàn nhẫn nói ra sự thật “Trực tiếp đến Tượng Sơn ở Ninh Ba, đi biển, tới đó cậu có thể chụp biển cả bao la.”

Trương Giang Giang “…”

***

Từ Dương Châu xuất phát, phải đến gần 6 giờ chạy xe mới có thể đến Tượng Sơn ở Ninh Ba. Thế nên không tới 10 giờ, cả đám liền lên xe khởi hành từ Dương Châu đến đích tiếp theo.

Lúc trên xe, không biết là ai đầu têu hát lên, sau Tề Phi nằng nặc đòi Quý Khâm Dương hát một bài do tự mình sáng tác.

“Còn chưa viết xong.” Nam sinh lười biếng duỗi tay, cũng không hoàn toàn cự tuyệt “Hát một đoạn thì ok.”

Trương Giang Giang đã chuẩn bị sẵn sàng quay lại “Đừng xấu hổ a đẹp trai! Hát nào hát nào!”

Tạ Mạnh bật loa bluetooth, nhìn Quý Khâm Dương, thấy nam sinh cũng nhìn mình mỉm cười.

“Nhớ khi ấy, sớm mai vừa hé…” Giọng của Quý Khâm Dương thấp lại êm dịu, Trương Giang Giang cầm di động nín thở nghe “Ánh tà dương thấm hồng triền núi, lững lờ dòng nước cứ mãi trôi, chẳng một lần hồi đầu…”

Trác Tiểu Viễn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay đặt trên đùi nhịp theo điệu nhạc.

“Thuyền nan nhỏ, lạc dưới cầu nhỏ.” Quý Khâm Dương cười hát “Sớm mai ngoài vườn hoa mai nở, da diết tiếng tì bà văng vẳng sầu nhớ bờ cố hương.”

“Thời gian chầm chậm lướt trôi, đừng mãi chờ đợi anh.”

“Năm tháng cứ mãi bước đi, tiếc nuối ai đó đã lưu lại.”

Tiếng nhạc điệp khúc quen thuộc vang lên, Quý Khâm dương nhìn Tạ Mạnh.

“Năm tháng cứ mãi trôi chẳng chịu dừng, để thời gian chầm chậm trong luyến lưu..”

Tạ Mạnh cũng cất tiếng hát theo “Rồi dần rồi dần, tháng năm chẳng còn lưu luyến nữa….”

“Em mỉm cười tựa như hạt tuyết trắng, khẽ khàng lạc vào trong tim tôi…” Quý Khâm Dương hoà thanh với Tạ Mạnh

“Rồi dần rồi dần, đong đầy qua năm tháng…”

***

Xe đến Tượng Sơn thì sắc trời đã chạng vạng tối, Trương Giang Giang lúc xuống xe vẫn còn chăm chăm nhìn clip Quý Khâm Dương hát trong di động của mình, mấy người còn lại cũng lưu lại vào di động của mình, bắt chước cài thành tiếng chuông như Tạ Mạnh.

“Quý đại ca nhất định sẽ nổi tiếng.” Tề Phi nghe lại một lần nữa, đột nhiên nói như vậy.

Quý Khâm Dương đấm lên vai cậu ta một cái nói “Tao tính làm người chế tác phía sau thôi chứ không tính làm ca sĩ, có nổi hay không cũng chả sao cả, có gì cứ dùng tác phẩm nói chuyện.”

Trương Giang Giang có hơi kinh ngạc “Không tính làm ca sĩ á? Làm ca sĩ hát nhạc của mình không phải tốt hơn sao? Đẹp trai ông dư sức làm ca sĩ mà!”

Quý Khâm Dương chỉ cười không đáp lời, Trác Tiểu Viễn đưa tay đè đầu Trương Giang Giang lại nói “Làm người phải biết khiêm tốn hiểu không? Không phải ai cũng như chú mày, muốn nổi khắp thiên hạ đâu!”

Tạ Mạnh dừng tầm mắt trên gương mặt Quý Khâm Dương, nam sinh nở nụ cười thoải mái, ôn nhu lại xinh đẹp…

Cả đám đặt trước khách sạn ở gần cổ thành thạch phổ ngư cảng, cả đám cất hành lý vào phòng rồi rủ nhau đi dạo cổ thành, bởi vì nơi này nằm rất sát biển, nên cứ mỗi khi gió thổi phất vào mặt, lại cuốn theo vị mặn của nước biển tràn ngập khoang mũi.

Bậc thang trong nội thành uốn lượn chạy thẳng về phía trước, hai bên đường tràn đầy kiến trúc nhà cửa cũ kỹ bằng gỗ của người dân, những chiếc vỏ ốc được ngư dân nhặt về xâu thành chuỗi treo dưới mái hiên, bên trong còn trồng cả hoa cỏ.

Trương Giang Giang chạy đi tìm góc độ chụp ảnh, Hàn Đông đứng ở bậc thang cao cao nhìn xuống phía dưới, Tề Phi đứng cạnh cảm khái “Nơi này cảm giác cổ xưa thật.”

Quý Khâm Dương nhìn mấy phiến đá có khắc mấy phân hiệu thương gia “Ừ, rất được.”

Trác Tiểu Viễn ngồi lựa vỏ ốc mua về cho Cận Cận, Tạ Mạnh đứng bên cạnh lựa phụ, hai người băn khoăn tới lui cả buổi mới chọn xong.

Bữa cơm tối hôm đó tràn đầy đều là hải sản, nghêu sò rồi hào, các loại thịt ốc, các loại mực biển, Trương Giang Giang vừa ăn vừa gãi, đến cuối cùng đỏ rộp cả cánh tay. Hàn Đông khuyên bảo mãi mà không nghe, chỉ phải lấy thuốc mỡ cho cậu ta bôi lên.

Sau khi ăn xong, Tề Phi trở về tắm rửa chuẩn bị đi biển dạo một lát. Quý Khâm Dương lo lắng trời tối om không thấy đường nên mang theo cả đèn pin. Đến nơi mới thấy ngoài cảng neo rất nhiều thuyền đánh cá, trên các cột buồm mỗi thuyền đều có treo đèn ***g.

Những chiếc thuyền im lặng neo ở bờ biển, bầu trời lấp lánh những vì sao, khung cảnh đẹp hệt như trong cổ hoạ.

Sắc trời dần sụp tối, tiếng sóng biển lao xao không dứt, vồ chụp lên mặt cát.

Thuyền đánh cá lắc lư theo từng đợt sóng, ánh đèn mập mờ như sao đêm, lấp lánh trên mặt biển tối tăm.

Trương Giang Giang mượn các ngư dân mấy cái đèn ***g, ngồi xổm xuống đắp cát, Hàn Đông cũng ngồi xổm bên cạnh nhìn. Trác Tiểu Viễn với Tề Phi ở khu nước cạn nghịch sóng, bởi vì sắc trời rất u ám nhìn không rõ, mấy lần bị tọng cả mồm toàn nước biển, tiếng la hét của Tề Phi to đến từ xa vọng lại cũng có thể nghe rõ.

Quý Khâm Dương cầm một cái đèn ***g, đứng trên một bãi đá ngầm, mỉm cười vươn tay với Tạ Mạnh.

Hai người đi bộ tới chân núi Tượng Sơn, Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh lên tuốt một góc cao ngồi xuống, tiếng sóng biển đập vào bãi đá vang lên liên hồi khiến Tạ Mạnh nhịn không được cúi đầu nhìn, ở bên kia cách bọn họ rất gần có một chiếc thuyền đánh cá, bầu trời tối om, chỉ có ánh đèn mờ nhạt dịu dàng vỗ về biển cả mãnh liệt.

Quý Khâm Dương cười nói câu “Ngư chu xướng vãn.”

Tạ Mạnh hiếm thấy nói đùa một câu “Có linh cảm sáng tác hả? Cần giấy bút không?”

Quý Khâm Dương nhéo mặt đối phương “Tớ còn cần gì tới linh cảm nữa hả?

Tạ Mạnh cười né tránh, bị Quý Khâm Dương nắm lấy tay, cả hai người mười ngón xiết chặt nhau, trao nhau nụ hôn thân mật trước thuỷ triều buổi đêm.

“Chỉ cần ở bên cậu,” Quý Khâm Dương tựa trán vào Tạ Mạnh nói “Tớ có thể viết ra những bài hát hay nhất.”

Tạ Mạnh ôm lấy đối phương, cũng cười nói “Vậy là nam sinh khoa tự nhiên như tớ chịu thiệt thòi rồi.”

Quý Khâm Dương nhướng mày “Chỗ nào?”

“Không biết viết thơ, cũng không biết ca hát.” Tạ Mạnh suy nghĩ một lát, nhìn Quý Khâm Dương, đưa tay chỉ vào ***g ngực của mình “Chỉ có một trái tim yêu cậu thôi, không biết có đủ không?”

Quý Khâm dương hơi ngẩn ra, cả buổi cũng không nói nên lời.

Tạ Mạnh hôn lên mặt đối phương “Vì cậu mà vượt mọi chông gai đấy, có thấy thương không?”

“Ai cần cậu vượt chông gai chứ…” Quý Khâm Dương cười lẩm bẩm “Cứ ngoan ngoãn ở bên tớ là được rồi.”

Tạ Mạnh không đáp lời, nghiêng đầu chạm trán với Quý Khâm Dương, đưa mắt nhìn từng đợt sóng biển thay phiên nhau lao mình lên bãi đá…

Trương Giang Giang ở tít đằng xa hét toáng tên hai người “Mau đến xem chữ tớ viết nè! Lát nữa thuỷ triều lên cuốn đi mất!”

Quý Khâm Dương cất cao giọng hỏi “Viết cái gì?”

“Thanh xuân bất hủ!” Tề Phi đứng cạnh trả lời thay Trương Giang Giang.

Trương Giang Giang kích động “Còn một câu! Còn một câu nữa!”

Trác Tiểu Viễn không chịu hô “Câu này mắc ói muốn chết đi!”

Hàn Đông không chống cự được ánh mắt van nài của Trương Giang Giang, bất đắc dĩ hô lên “Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau!”

Trên bờ cát, cả đám lẫn nhau cười hi hi ha ha, cũng oán ghét lẫn nhau.

Tiếng cười tràn đầy phấn chấn của các thiếu niên giống như xuyên qua biển rộng vô tận, thắp sáng những vì sao lấp lánh trong trời đêm…

__________________

+ Phú quý bất năng *** : Không bị giàu có mê hoặc

+ Giang – Chiết – Hỗ : Giang Nam, Chiết Giang, Thượng Hải

+ Bắc Bưu : Đại học bưu điện Bắc Kinh

+ Nhân Đại : Đại học nhân dân Trung Quốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.