CHƯƠNG 24
7 Votes
“Đây là thẻ sim liên thông, mấy thứ cần dùng trong huấn luyện quân sự nhận ở trước sảnh hữu nghị, ký túc xá là phòng 403… A, biết sảnh hữu nghị không?” Mạc San San là người phụ trách tiếp đón học sinh mới năm nay, không hiểu sao cô nàng cứ cảm giác giống như không quản lý được cái miệng mình, hai mắt nhìn chằm chằm nam sinh đang cúi đầu điền vào bảng thông tin, không cách nào dời được mắt “Cần tôi dẫn cậu đi cho biết đường không?”
Quý Khâm Dương ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú xinh đẹp, bên vành tai trái có đeo một khoả bông tai bằng bạc, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh cực rõ ràng.
“Không cần đâu sư tỷ.” Nam sinh cười “Tự tôi biết tìm đường mà.”
Mạc San San há mồm muốn nói gì đó, nhưng bị gương mặt mỉm cười của đối phương gây shock điện không nhẹ, cảm giác như có vài giây đầu óc hoàn toàn là trống rỗng.
Quý Khâm Dương điền xong bảng thông tin, nhận chìa khoá phòng ký túc xá rồi mới đi đến trước sảnh hữu nghị.
Dọc theo hai bên đường đi bị nhét vào tay vô số mẫu quảng cáo chiêu mộ người mới của các đoàn thể câu lạc bộ.
Lấy xong vật dụng rồi, Quý Khâm Dương mới ghé ký túc xá. Bởi vì đến sớm nên trong phòng mới chỉ có mỗi mình Quý Khâm Dương, mãi đến lúc sửa soạn lại đồ vật xong xuôi rồi, mới có người đẩy cửa bước vào.
“Hây da, đã có người rồi ta.” Người mới vào mở miệng nói, khẩu âm nồng đậm đặc trưng của người Bắc Kinh, nửa người trên không mảnh vải che thân, hớn hở quơ quơ cánh tay trần trùng trục chào hỏi “Chào cậu, chào cậu! Tớ họ Quách, Quách của Nghi phi Quách Lạc La Thị, Quách Lâm An.”
Quý Khâm Dương bật cười, cũng bắt tay với cậu ta “Quý Khâm Dương, Quý trong Quý Tiện Lâm.”
Quách Lâm An liền chen ngang nói “Hay quá, hai ta đều là hậu đại danh nhân, có duyên có duyên.”
Bước vào phòng, cậu ta vô cùng nhanh nhảu chọn giường phía trên Quý Khâm Dương, đặt hành lý xuống rồi mở ra tìm cái áo t-shirt sạch sẽ mặc vào, miệng không ngừng lải nhải “Anh chàng đẹp trai, cậu ở đâu tới vậy?”
“Tô Châu Giang Tô.” Quý Khâm Dương nhìn vật dụng sắp xếp có vẻ gọn gàng rồi, mới đóng cửa khoá tủ lại.
Quách Lâm An từ giường trên nhảy phốc xuống đất, nhiệt tình nói “Tô Châu hả? Chỗ đó đẹp, chung linh dục tú địa linh nhân kiệt, nhiều mỹ nữ lắm đúng hôn?”
Quý Khâm Dương nhướng nhướng mày “Bắc Kinh cũng đâu thiếu?”
Quách Lâm An giơ ngón cái khen ngợi “Bồ tèo chỉ giỏi cái nói chuẩn!”
Quý Khâm Dương cười đáp trả “Miệng cậu cũng đủ ba hoa.”
Quách Lâm An hỏi “Hay là lát nữa cùng nhau đi ăn một bữa?”
“Hôm nay không được.” Quý Khâm Dương cầm ví với di động lên “Tôi có hẹn rồi.”
***
Ra khỏi cổng trường tìm được trạm phục hưng nam, Quý Khâm Dương vừa gửi tin nhắn vừa chờ tuyến xe đặc biệt số 4, lên xe chạy qua 13 trạm, lại phải đi bộ 270m mới tới Nhân đại.
Trường bên này hôm nay cũng là ngày đầu báo danh sinh viên mới, Quý Khâm Dương chỉ đi từ ngoài vào trong một chút thôi mà trên hai tay đã bị nhét đầy quảng cáo chiêu mộ.
“Cậu ở đâu?” Quý Khâm Dương cầm di động nhìn quanh quất, chiều cao lẫn gương mặt của cậu rất gây chú ý, không ít người xung quanh tò mò đánh giá.
“Quảng trường Minh Đức.” Bên điện thoại của Tạ Mạnh có vẻ ồn ào, giống như có người ở cạnh đang giới thiệu cái gì đó, Tạ Mạnh bảo “Cậu chờ một lát.”
Quý Khâm Dương nghe được giọng của nam sinh lịch sự từ chối vang qua điện thoại “Tôi không biết khiêu vũ… Không biết ca hát… Không được, thật sự xin lỗi.”
“Coi bộ nhiều mối ha.” Quý Khâm Dương cười chọc ghẹo “Đừng đi đâu hết, đứng đó đi tớ đi tìm cậu.”
Tạ Mạnh cũng cười “Nói cứ như cậu không bị ấy… Từ từ, tớ nhìn thấy cậu này.”
Quý Khâm Dương quay đầu lại, thấy Tạ Mạnh bước về phía mình.
Nam sinh giống như rất nóng, trán đầy mồ hôi, ướt đẫm tóc mái dính bệt lên da. Quý Khâm Dương đợi đối phương đến trước mặt mình, liền ngứa ngáy đưa tay vọc một chút.
“…” Tạ Mạnh đưa tay hất tóc mái lên đầu, nhủ thầm “Dài quá… chắc đi xén bớt…”
Quý Khâm Dương “Đi ngay bây giờ luôn?”
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ “Cũng được.”
Quý Khâm dương bật cười, không chút ngại ngần ôm lấy bả vai đối phương.
Hai người vừa nói chuyện vừa tìm hiểu về các tuyến xe điện ngầm ở Bắc Kinh, Quý Khâm Dương hỏi Tạ Mạnh về ký túc xá.
“Lúc rời khỏi phòng cũng chỉ mới có mỗi mình tớ.” Tạ Mạnh chăm chú nhìn tuyến đường bộ trên bản đồ “Đến sớm quá, ký túc xá chẳng có ai.” Cậu nhìn sang Quý Khâm Dương hỏi “Còn cậu.”
Quý Khâm Dương “Có một tên, người địa phương thì phải, miệng ba hoa lắm, khá thú vị.”
Tạ Mạnh “Giống như người Bắc Kinh ai nấy đều thích ba hoa thì phải.”
“Ừ, phía Nam đa số đều thích im lặng.” Quý Khâm Dương dùng di động tìm kiếm tiệm hớt tóc ở gần đấy, cầm giấy chứng minh của Tạ Mạnh đi mua vé xe điện ngầm “Như vậy tốt hơn, cậu thích gì thì nói nấy, đừng trầm mặc quá.”
Tạ Mạnh ừ một tiếng, cũng không phản bác. Hai người cùng bước lên xe điện ngầm, trong xe cũng khá đông, hai người quang minh chính đại đứng cạnh nhau, Quý Khâm Dương dựa lưng vào vách xe, cơ hồ ôm cả người Tạ Mạnh vào lòng.
Lúc gần đến tiệm hớt tóc thì nhận được điện thoại của Trương Giang Giang.
“Số mới của tui đó!” Điện thoại vang lên giọng nói tràn trề sức sống của Trương Giang Giang “Nhớ lưu lại!”
“Ok ok.” Tạ Mạnh nghe theo lưu lại số điện thoại mới của cậu ta, sẵn tiện hỏi Quý Khâm Dương “Bên trường cậu có cho số không?”
Quý Khâm Dương “Cho, nhưng mà chưa đổi, lát nữa nói cho cậu lưu.”
Trương Giang Giang kinh ngạc “Đẹp trai ở cạnh cậu á? Sao hai người ra ngoài đi chơi với nhau hông rủ tui!!?”
Tạ Mạnh “…Tớ đi hớt tóc.”
“Cũng phải rủ tui một tiếng chứ!” Trương Giang Giang giận dữ “Truyền thông xa tít bên này luôn hu hu hu, được cái Nhị Ngoại bên cạnh nhiều mỹ nữ lắm…”
Tạ Mạnh “…”
***
Gửi vị trí cho Trương Giang Giang rồi, Tạ Mạnh quay sang bảo thợ hớt tóc giúp mình tỉa ngắn tóc mái trước, Quý Khâm Dương ngồi xuống ghế bên cạnh, giống như cũng tính làm lại tóc.
“Đổi màu.” Quý Khâm Dương đưa tay xoay xoay trên đỉnh đầu ý bảo, lại hỏi Tạ Mạnh “Cậu thích màu gì?”
Tạ Mạnh đắn đo cả buổi, mới có hơi phiền não nói “Thấy màu gì cũng hợp…”
Quý Khâm Dương vô cùng vui vẻ cười nói “Cũng phải chọn ra một màu chứ.”
Thợ hớt tóc đứng phía sau lưng nghe vậy liền bật cười, đề nghị “Màu nâu nhạt được không? Làn da của cậu rất trắng, tóc lại thuộc mềm mại xoã tự nhiên, nhuộm nâu nhạt chắc chắn rất đẹp.”
Quý Khâm Dương không nói lời nào, giống như quyết tâm để Tạ Mạnh lựa chọn cho mình, Tạ Mạnh không chắc lắm, nhìn hình mẫu vài lần, so tới so lui cả buổi mới quyết định “Vậy nâu nhạt đi… Còn kiểu tóc?”
Thợ hớt tóc nhìn trong gương “Kiểu nào mà không được, diện mạo của bạn cậu thật sự rất hoàn mỹ.”
Cuối cùng, Tạ Mạnh chọn cho Quý Khâm Dương kiểu tóc để lộ trán, tóc mái phía trước được vuốt ngược lên đầu, chỉnh thể tạo cảm giác có chút lộn xộn, sa sút nhưng xinh đẹp. Đợi đến khi hớt nhuộm xong xuôi rồi, ngay cả thiết kế sư cũng nhịn không được đi lấy máy chụp ảnh đến chụp chung một pose với Quý Khâm Dương.
“Có trả phí quảng cáo không?” Quý Khâm Dương nói giỡn, đứng dậy vỗ vỗ mấy lọn tóc vụn trên áo với quần, hơi nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh “Đẹp không?”
Tạ Mạnh thở dài “Rất đẹp, có hơi hối hận để cậu hớt tóc thành như vậy.”
Quý Khâm Dương nhướng mày, thừa lúc không ai để ý tới kề sát bên tai Tạ Mạnh, thấp giọng nói “Vậy đem tớ giấu đi, tớ sẽ rất vui sướng.”
Tạ Mạnh ha một tiếng, có chút bất đắc dĩ đưa tay vò rối cả mái tóc mới vừa được chải gọn gàng của đối phương.
***
Lúc Trương Giang Giang nhìn thấy Quý Khâm Dương thì nghệch cả mặt ra, mất cả buổi mới hồi thần trở lại. Cậu chàng ngâm nửa ngày trời, cuối cùng mới cho ra một cái kết luận cực kỳ sâu sắc “Quả nhiên, kiểu tóc không quan trọng, vẻ ngoài xinh đẹp mới là vương đạo!”
“Vương đạo cái đầu cậu ấy!” Quý Khâm Dương không hề khách khí búng lên trán cậu ta một cái.
Ba người dùng cơm xong lại cùng nhau đi siêu thị mua đồ, Tạ Mạnh mua vài món vật dụng hàng ngày, đến lúc tính tiền thì thấy Quý Khâm Dương đang ở quầy lựa son dưỡng môi.
“Xem cái này làm gì?” Tạ Mạnh bước tới bên cạnh, phát hiện đối phương mua cả sữa dưỡng tay cùng sữa dưỡng ẩm.
Quý Khâm Dương “Mua cho cậu đấy, mấy thứ này đều là vật cần phải mua, cậu mới tới nơi này chắc không quen dùng.”
Tạ Mạnh nhìn chằm chằm tuýp son dưỡng môi “Bôi cái này á?”
“Đúng vậy.” Quý Khâm Dương ra quầy trả tiền, tháo bao bì bên ngoài rồi vặn nắp ra “Há miệng nào, a—”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương bôi son lên môi nam sinh, lại dùng đầu ngón tay lau đi vết son lem ra bên ngoài khoé miệng, sau đó bảo cậu mím môi.”
“…” Tạ Mạnh “Cứ thấy có gì đó là lạ.”
Quý Khâm Dương cười nói “Quen thì hết lạ thôi.” Vừa nói vừa nhét hết mớ son môi cùng sữa dưỡng vào túi, xong rồi ngẩng đầu phát hiện nam sinh nhìn mình chăm chăm.
“Sao cậu không bôi?” Tạ Mạnh hỏi.
Quý Khâm Dương hơi nhướng mày, nhấc túi mua sắm che lại mặt hai người, sau đó nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi đối phương.
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương “Bôi xong rồi đấy.”
Bên kia Trương Giang Giang đi theo tinh thần dạo siêu thị truyền thống, mua về một đống thức ăn vặt cùng mì gói, nhìn thấy Tạ Mạnh cầm trên tay mỹ phẩm son môi vân vân cũng không quá ngạc nhiên “Mấy thứ này Hàn đại nhân mua giúp tui rồi.”
“Hàn Đông?” Tạ Mạnh ngạc nhiên “Hai người gặp nhau rồi?”
Trương Giang Giang bĩu môi “Chính ổng đưa tui đi Truyền thông báo danh đó chứ đâu. Đúng là lắm tiền, vừa tới Bắc Kinh liền ngồi xe con… Mấy cậu không biết trên đường kẹt xe cỡ nào đâu, chậc chậc, không hổ là thành phố lớn.”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang đắc ý nói “Về sau có xe chở đi dạo Bắc Kinh rồi, đi khắp nơi, tam lý truân, rồi trung quan thôn, ngũ đạo khẩu…”
“Mơ đi.” Quý Khâm Dương đả kích “Mấy chỗ đó còn kẹt kinh khủng nữa, nói chi tới lái xe đi chơi, leo lên nóc xe ngắm phong cảnh còn may ra.”
Bởi vì trường học của Trương Giang Giang cách rất xa, nên ăn xong bữa chiều liền phải trở về trước. Quý Khâm Dương đưa Tạ Mạnh trở lại trường, hai người còn đi dạo trong sân trường một lúc.
“Đưa cậu về ký túc xá luôn.” Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh lắc lư “Cho biết đường, lần sau tìm cũng dễ.”
Tạ Mạnh cười “Lần sau để tớ qua Trung Âm tìm cậu.”
Quý Khâm Dương “Ok luôn, phòng 403 toà 6, hoan nghênh qua đêm.”
Tạ Mạnh “Có chỗ ngủ mới qua được chứ.”
Quý Khâm Dương không trả lời, đột ngột vung tay ra tiểu cầm nã thủ, Tạ Mạnh phản ứng cực nhanh, xoay tay đẩy ngược lại, hai người ta đến ngươi đi so quyền mười mấy chiêu, cuối cùng bất phân thắng bại.
“Cậu tiến bộ nhanh quá.” Tạ Mạnh cảm thán “Có khi quá vài tháng nữa tớ đánh không lại cậu.”
Quý Khâm Dương đưa tay nhéo nhéo cổ đối phương “Danh sư xuất cao đồ.”
Tạ Mạnh cười lắc đầu “Sư phụ nhận vào môn, tu hành do cá nhân.”
“Không cố gắng làm sao được chứ?” Quý Khâm Dương ngoắt lấy bả vai Tạ Mạnh, dưới bóng đêm nhàn nhạt hôn lên trán nam sinh “Tớ là nam nhân của cậu thôi.”
***
Lúc Quý Khâm Dương chạy về ký túc xá thì suýt soát giờ đóng cổng, Quách Lâm An thấy cậu ta yo một tiếng chào hỏi.
“Hẹn hò về rồi đấy.” Quách Lâm An từ giường trên ló đầu nhìn xuống, thấy cậu bạn mới liền ngẩn người “Đổi tóc luôn nha, đẹp trai vô địch rồi.”
Quý Khâm Dương cười cười, nhìn về phía hai người mới trong phòng.
“Địch Lâm.” Nam sinh ngồi ở giường gần cửa ra vào hơi cúi đầu, cười đến tít cả mắt tự giới thiệu “Trùng Khánh Tứ Xuyên, đằng ấy quê ở chỗ mô đấy?”
Quý Khâm Dương bị giọng nói đậm chất Tứ Xuyên của cậu ta chọc cười “Tô Châu.”
“Vậy là đồng hương với tui rồi.” Nam sinh nằm giường trên cùng trong góc từ trên giường nhảy xuống, bắt tay Quý Khâm Dương “Bạch Tín Thiên, Ninh Ba Chiết Giang.”
Quý Khâm Dương nhướng mày “Tình cờ thật, hồi nghỉ hè mới du lịch một chuyến đến Tượng Sơn.”
“Chơi vui không?” Bạch Tín Thiên cười đến đắc ý “Thành phố bên biển, ngư chu xướng vãn, đặc biệt có cảm giác đúng không?”
Quý Khâm Dương ừ một tiếng “Quả thật là một nơi rất đẹp.”
Bạch Tín Thiên “Nhà tui ở gần đó đó, có rảnh cứ ghé chơi, mẹ tui nướng hải sản ăn cực ngon luôn.”
Quý Khâm Dương cười nhận lời, cả đám người tán gẫu một lát, cậu mới cầm quần áo đi tắm rửa, lúc trở về thì phát hiện bình thuỷ của mình đã được châm đầy nước.
Trên bàn còn bày một đống quà vặt, thậm chí có cả mấy cái hủ đựng đồ chua.
Địch Lâm xuống giường uống nước, thấy vậy mới giải thích “Đồ chua mẹ tuôi nàm đó, ăn ngon nhắm, ngon tới nhai rụng đầu nhưỡi luôn.”
“Cảm ơn.” Quý Khâm Dương nhấc nhấc hủ dưa trên tay, nằm xuống giường thì thấy Quách Lâm An ở giường trên đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Gì đấy?” Quý Khâm Dương lười biếng nhắm mắt lại, gối tay lên đầu “Phải rồi, mai mấy giờ đi căn cứ?”
Bạch Tín Thiên “Sáu giờ rưỡi tập họp, coi mòi là sắp bị ‘thao’ cả ngày na.”
Quách Lâm An tiếp lời “Gì mà có một ngày ít vậy, liên tục hai tuần đều bị thao thao thao thao thao mới đúng.”
“Còn thiếu một tuần nhữa.” Địch Lâm thành thật nói “Thao thao thao thao thao!”
Quý Khâm Dương “…”
Quách Lâm An cười đến suýt chút lăn từ trên giường xuống đất “Ha ha ha ha, chú mày nói buồn cười vãi.”
Địch Lâm nghẹt thở, buồn bực nói “Ông đây lói sai ở chỗ mô?”
Bạch Tín Thiên “Ha ha ha ha ha!”
Bốn người cười đến rộn ràng cả phòng, Quách Lâm An dứt khoát bật dậy ngồi xếp bằng nói “Nào nào, lại tâm tình nào, đẹp trai nhất nói trước đi.”
“Nói gì?” Giọng nói của Quý Khâm Dương mang theo ý cười “Với lại đẹp trai đâu chỉ có mỗi tôi.”
Bạch Tín Thiên đồng ý “Đúng, Địch Lâm bộ dạng cũng đẹp này, nghe bảo Thục địa lắm trai xinh gái đẹp thì phải… Tiểu Địch có bạn gái chưa cưng?”
“Có cái tục tức.” Địch Lâm buồn bực nói “Mặt mày càng nhớn càng sữa, nhần nào tìm bợn gái nó cũng chê tuôi con nhít.”
Quách Lâm An lại bắt đầu nói nhảm “Nào nào lại đây, cưa cưa sẽ không chê cưng đâu.”
Địch Lâm cười mắng một câu cút đi, lát sau lại nói “Phòng chúng ta ai có bợn gái rồi đâu?”
“Đây có một con cẩu FA.” Quách Lâm An nhấc tay “Tên gọi, Forever Alone.”
Quý Khâm Dương còn chưa kịp nói gì, Quách Lâm An liền hét chặn họng “Đẹp trai tui biết cậu có bồ rồi, ân ái là sét đánh nha!”
Quý Khâm Dương bật cười “Vậy thôi, chả có gì để nói rồi.”
“Còn Bạch Tín Thiên?” Địch Lâm mặc kệ Quách Lâm An ở bên kia oái oái hét to “Tuôi nhớ hồi cậu vào phòng có đi cùng một bé xinh xinh mờ?”
“Ừm.” Bạch Tín Thiên cũng không che giấu, hào phóng thừa nhận “Bạn gái của tui, năm nay nhỏ vào Trung Hí.”
Quý Khâm Dương “Hai người quen nhau hồi trung học à?”
Bạch Tín Thiên cười nói “Đúng vậy, cùng nhau hứa hẹn thi vào trường nghệ thuật, nhiều lúc gian nan muốn chết nhưng vẫn cố gắng kiên trì, mệt mỏi lắm, nhưng mà hai đứa tui rất yêu nhau.”
Quách Lâm An ôm đầu lăn lộn trên giường “Trời ơi nó hành hạ chó này… Còn muốn vui vẻ cùng nhau làm bạn thưn hông hở trời! Tui cũng muốn có người cùng nhau phấn đấu vượt gian nan!!”
Địch Lâm tức giận “Nháo nháo cái gì! Ông đây bị tụi gái ghét bỏ tận ba nhăm rồi này, đáng thương khác gì con chó đâu!”
Bạch Tín Thiên quay sang hỏi Quý Khâm Dương “Cậu thì sao? Cũng quen nhau từ hồi trung học à?”
“Ừm.” Quý Khâm Dương cười cười “Bất quá cậu ấy giỏi hơn tôi nhiều lắm, thi đậu Nhân đại.”
Bạch Tín Thiên “Có thể học chung một khu là may mắn lắm rồi, lớp tui lúc trước cũng có vài cặp, thi xong đại học chia tay hết ráo.”
Quý Khâm Dương không đáp lại, đưa tay che lên trán. Bên kia Địch Lâm với Quách Lâm An vẫn còn ồn ào cãi vã, Quý Khâm Dương nghe một lúc, lấy di động ra giơ lên trước mặt.
Một phút trước có tin WeChat của Tạ Mạnh gửi đến “Giống như ngủ không được… Cả phòng đều hưng phấn, bên cậu thế nào?”
“Bên tớ cũng y vậy.” Quý Khâm Dương trả lời “Bên cậu khi nào tập quân sự?”
“Nghe bảo năm hai mới có, căn cứ huấn luyện Thịnh Hoa.”
“Vậy là nửa tháng không được gặp nhau rồi, nhớ chết mất.”
“…” Tạ Mạnh hồi đáp bằng một chuỗi ba chấm im lặng.
Quý Khâm Dương nhịn khộng được phá lên cười, Bạch Tín Thiên cách lớp màn lắc lắc lan can giường “Đang nhắn tin với bạn gái à?”
“Ừ.” Quý Khâm Dương trả lời xong mới rời mắt khỏi màn hình di động ngó sang Bạch Tín Thiên “Không nhắn?”
Bạch Tín Thiên “Ở bên nhau ba năm rồi, làm gì còn dính lấy nhau như vậy được, cơ mà mỗi ngày vẫn phải gọi điện thoại.”
Địch Lâm nổi điên “Cái đậu cái mẹ, hai thằng buổi tối không ngủ thay phiên nhau hành hạ chó, nhói cho hai bây biết nha, còn dám nhữa ông đây gâu gâu cho mà mất ngủ!”
Quách Lâm An “Gâu gâu gâu!”
Địch Lâm “…”
__________________
+ Nhị Ngoại : Học viện Ngoại ngữ Quốc tế Đệ Nhị Bắc Kinh
+ Trung Hí : Học viện Hí kịch Trung Ương