CHƯƠNG 35
14 Votes
Sau vài ngày dừng hoá trị, tinh thần của Trác Cận Cận trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đến tháng bảy, Hàn Đông với Trương Giang Giang mượn cớ đi du lịch trở lại Bắc Kinh, mỗi ngày đều đến làm náo nhiệt phòng bệnh của cô bé.
Đợi đến khi thời tiết đỡ nóng, Trác Tiểu Viễn đề nghị cùng đi Trường thành.
Hôm ấy là cuối tuần, lại hiếm được là một hôm vắng người, cả đám lựa đoạn thành Mộ Điền Dục, Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận chậm rãi lên núi. Trường thành sừng sững tựa như một con cự long phô mình nằm trên dốc núi dần dần hiện ra trong tầm mắt của bọn họ…
Trác Cận Cận níu chặt bả vai của anh hai mình, cô bé mở to hai mắt, có hơi kích động ưỡn thẳng tấm lưng gầy gò.
Trác Tiểu Viễn im lặng ôm em gái.
Trương Giang Giang bấm máy chụp hình ghi lại khoảnh khắc này, trong màn ảnh, Trác Cận Cận ngồi trên tay Trác Tiểu Viễn, nam sinh hơi ngẩng đầu, vẻ mặt nhu hoà nhìn em gái của mình.
“Chúng ta đi một đoạn đi.” Quý Khâm Dương kéo tay Tạ Mạnh, tay kia vươn ra trước mặt Trác Cận Cận “Muốn đi bộ một lát không?”
Cô bé con gật đầu thật mạnh, Trác Tiểu Viễn cẩn thận đặt cô bé xuống đất.
Trác Cận Cận nắm chặt mấy ngón tay của Quý Khâm Dương, bước đi rất chậm, mỗi một bước đạp trên mặt đất đều đầy khí lực, cô bé đi một quãng đường thật dài, thật lâu, cuối cùng ngẩng mặt hé môi, lộ ra nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời.
“Anh hai.” Trên đường trở về, Trác Cận Cận dựa vào bả vai Trác Tiểu Viễn, nhẹ giọng nói “Em tới Trường thành rồi.”
Trác Tiểu Viễn cõng nàng, không quay đầu lại nói “Ừ, Cận Cận thật lợi hại.”
Cô bé cười nói “Không đến Trường thành không phải hảo hán.”
Trác Tiểu Viễn “Em là hảo hán rồi.”
Trác Cận Cận không đáp lại, ôm chặt cổ anh hai, vùi mặt mình dụi vào bả vai ướt đẫm mồ hôi của Trác Tiểu Viễn.
Có giọt nước thấm ướt rơi xuống đất, Trác Cận Cận đưa tay sờ mặt nam sinh, bị cậu né tránh.
“Đừng chạm vào.” Trác Tiểu Viễn khàn giọng nói “Toàn là mồ hôi thôi, bẩn lắm.”
Trác Cận Cận ghé sát bên tai Trác Tiểu Viễn, nói “Anh hai, đừng khóc.”
Trác Tiểu Viễn “…”
Trác Cận Cận “Đừng khóc mà.”
***
Trương Giang Giang nhanh chóng kiếm chỗ rửa mớ ảnh chụp được ở Trường thành, bởi vì chỉ xin phép đi du lịch có năm sáu hôm nên cậu với Hàn Đông phải trở về, trước khi hai người rời đi, tinh thần của Trác Cận Cận vẫn còn rất tốt.
Đêm hôm đó, cô bé bắt đầu lâm vào hôn mê, rạng sáng hôm đó bệnh viện lần đầu tiên phát thông báo nguy kịch.
Lúc Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh chạy tới, Trác Tiểu Viễn vẻ mặt mỏi mệt sau một đêm thức trắng ngồi cạnh giường trông chừng Trác Cận Cận.
“Mới nãy có tỉnh một lần.” Trác Tiểu Viễn bình tĩnh nói, Tạ Mạnh nhìn thấy trong tay cô bé đang níu lấy mấy tấm ảnh chụp hôm trước.
Quý Khâm Dương đưa tay vuốt ve trán của cô bé.
Đến buổi trưa, bệnh viện lại thông báo tình hình bệnh chuyển nguy kịch lần thứ hai, Trác Cận Cận có tỉnh lại một lần, cô bé nhìn chăm chăm Trác Tiểu Viễn, bởi vì miệng đeo theo ***g dưỡng khí không thể nói chuyện, chỉ có thể mở to mắt nhìn.
Trác Tiểu Viễn nắm tay em gái, khẽ cúi đầu hôn nhẹ cô bé.
“Ngủ đi.” Cậu nói “Anh hai mang em về nhà.”
Trác Cận Cận hơi nheo mắt, giống như muốn nở nụ cười, Tạ Mạnh thấy đôi môi đằng sau ***g dưỡng khí nhẹ nhàng cử động thành khẩu hình.
“Được.”
***
Bắc Kinh hồi lâu khô hạn, rốt cuộc chào đón một trận mưa giông mát mẻ vào một buổi chiều chạng vạng đầu tháng tám. Cơn gió hè mát lạnh cuốn theo mùi bùn đất, tầng mây dày đặc che khuất đi ánh mặt trời…
Trác Tiểu Viễn ôm hủ tro của Trác Cận Cận ngồi trên ghế chờ ở nhà ga, Tạ Mạnh cùng Quý Khâm Dương ngồi bên cạnh
“Đi đường cẩn thận.” Mắt thấy xe lửa chuẩn bị tiến vào trạm, Tạ Mạnh mới đưa hành lý cho Trác Tiểu Viễn “Có bảo với đám Hàn Đông bên Tô Châu rồi, tới đó bọn họ sẽ ra rước cậu, đừng quên gọi điện cho họ đó.”
Trác Tiểu Viễn gật đầu “Cảm ơn.”
Quý Khâm Dương đánh đối phương một cái, nói “Đều là huynh đệ, cảm ơn cái gì.”
Trác Tiểu Viễn khẽ nhếch đôi mắt xếch, hơi hơi mỉm cười nói “Cảm ơn rất nhiều thứ, cũng thay Cận Cận cảm ơn hai người.”
Xe lửa dừng lại, cửa cũng được mở ra.
“Đi trước ha.” Trác Tiểu Viễn phất tay, xoay người bước lên xe, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống đột nhiên thấy Tạ Mạnh chỉ chỉ vào túi của mình, nói cái gì đó.
“?” Tiếng bánh xe ma sát đường ray rất chói tai, Trác Tiểu Viễn nghe không rõ lắm, mới hô to hỏi lại “Cái gì?”
Quý Khâm Dương hét to “Nhớ xem hành lý!”
Trác Tiểu Viễn không hiểu ra làm sao, lấy hành lý mở ra liền thấy tận bên trong có một gói vải màu trắng, bên trong nhét một xấp tiền một trăm tệ mới tinh.
“…” Trác Tiểu Viễn đứng bật dậy, tay ôm hủ tro của Cận Cận dán mặt lên cửa kính thuỷ tinh.
Xe lửa chậm rãi rời khỏi sân ga, Tạ Mạnh chạy theo xe một đoạn mới ngừng lại, tươi cười vẫy tay với Trác Tiểu Viễn.
Trác Tiểu Viễn chậm rãi ngồi thụp xuống đất, vùi đầu lên hủ tro, để mặc nước mắt tràn mi túa ra, nghẹn ngào vào thời khác này rốt cuộc phá tan yết hầu, nam sinh khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa.
***
Tiền Mạch tìm thấy Quý Khâm Dương ở đại sảnh luyện thanh, đối phương đang đeo tai nghe vùi đầu viết nhạc, Tiền Mạch đứng đợi một lát mới bước tới gõ lên bàn.
“Liều mạng như vậy?” Tiền Mạch ngồi xuống chỗ đối diện.
Quý Khâm Dương kéo tai nghe xuống, đưa tay nhấn nhấn trán “Tới đây làm gì?”
Tiền Mạch “Nghe Văn Đào bảo cậu muốn dự chi trước tiền của nhạc hội biểu diễn tháng sau?
Quý Khâm Dương hơi nhíu mày, không phủ nhận “Đúng vậy.”
Tiền Mạch xì một tiếng “Ai bảo làm anh hùng, đi cho bạn bè nhiều tiền như vậy, giờ hối hận rồi?”
“Thứ nhất, tôi không hối hận.” Quý Khâm Dương thản nhiên nói “Thứ hai, tôi bảo rồi, tôi không muốn nhắc tới chuyện này.”
Tiền Mạch bất đắc dĩ giơ hai tay làm tư thế đầu hàng “Ok, không nói, vậy Văn Đào có đồng ý không?”
Quý Khâm Dương cau mày không đáp.
Tiền Mạch nhìn cậu hồi lâu, vẻ mặt trở nên đắc ý lấy ra một bì thư đưa cho Quý Khâm Dương “Lo mà cảm ơn tớ đi.” Cậu ta nói có chút hả hê “Cầm trước mà dùng.”
***
Tạ Mạnh mới nhận tiền lương dạy kèm tháng này, đếm vài lần, biểu tình trên mặt vẫn cau có đầy khó chịu. Hứa Thiệu Hoà ngồi cạnh nhìn thấy, nhịn không được hỏi “Mạnh Mạnh, anh đang khó chịu vì tiền ít hả? Muốn tăng tiền lương?”
“…” Tạ Mạnh có hơi xấu hổ “Không có, không phải như em nghĩ.”
Hứa Thiệu Hoà “Còn chối đây đẩy nữa, trên mặt anh rõ ràng biểu hiện như vậy mà.”
Tạ Mạnh quyết định im miệng không nói nữa, cầm tài liệu vạch ra các điểm ôn tập chính, sau đó bảo nam sinh làm bài.
Hứa Thiệu Hoà mất hứng “Đâu thể bởi vì em nói trúng tim đen anh liền chơi xỏ em như vậy… Coi chừng em trừ lương anh bây giờ!”
__________________