Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 36

Quý Khâm Dương không nhận tiền ngay lập tức, cậu đứng dậy khoanh hai tay nhìn Tiền Mạch, hơi hất cằm hỏi “Có ý gì?”

Tiền Mạch vẻ mặt vô tội “Có ý gì là có ý gì? Không phải cậu đang thiếu tiền sao? Nên tớ cho cậu mượn đấy thôi.”

“Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.” Quý Khâm Dương vẻ mặt vẫn bình tĩnh “Trước tiên nói ra điều kiện của cậu đi, rồi tôi mới quyết định có nên nhận số tiền này không.”

“Ha…” Tiền Mạch tức đến bật cười “Vậy mặc kệ cậu, tiền tớ để ở đó, thích lấy không thì tuỳ.”

Quý Khâm Dương nhìn Tiền Mạch đứng dậy rời đi, lúc gần tới cửa cậu mới gọi đối phương lại.

“Gì nữa?” Tiền Mạch vẻ mặt mất kiên nhẫn xoay lại hỏi.

Quý Khâm Dương cầm bì thư trong tay lắc lắc, biếng nhác nói “Gia nhập band cũng được, nhưng phải có kế hoạch cụ thể, chúng ta ký hợp đồng trước đi.”

Tiền Mạch “…”

Đại học năm hai khai giảng gần được hai tháng, Trương Giang Giang quyết định gia nhập câu lạc bộ báo chí của trường. Trong một lần ngồi tán gẫu cùng một sư tỷ học năm ba, sư tỷ tỏ ý muốn xem các tác phẩm chụp lúc bình thường của cậu.

“Cậu thường chụp cái gì?”

Trương Giang Giang “Đời thường nè, bạn bè nè, phong cảnh gia hương, hoặc là con người…”

Sư tỷ xoè tay “Vậy sao, cho tôi xem thử.”

Trương Giang Giang vào weibo của mình, mở ra album [Dòng thời gian] cho sư tỷ xem.

Sư tỷ thật lòng chăm chú xem hồi lâu, mới cười nói “Cuộc sống của cậu thật hạnh phúc.”

Trương Giang Giang có chút ngượng ngùng gãi đầu cười ngây ngô.

Sư tỷ lại nhìn một lát, mới đưa tay chỉ vào những người xuất hiện trong album “Đây đều là bạn của cậu?”

“Đúng vậy.” Trương Giang Giang mở ra mấy tấm ảnh giới thiệu từng người “Này là Manh Manh, Quý đẹp trai, má Tề, Trác người sắt, Hàn đại nhân… À Hàn đại nhân chính là cái người hay tới tìm tui đó.”

Sư tỷ “Ồ, có thấy qua.” Lại bấm qua các tấm ảnh chụp Trương Cận Cận dạo gần đây, a một tiếng “Mấy tấm này tại sao lại chụp đen trắng?”

“Đây là em gái của Trác người sắt, công chúa nhỏ Cận Cận của cả bọn.” Trương Giang Giang trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng nói “Dạo trước em ấy đã qua đời vì bệnh…”

“Là vậy sao…” Sư tỷ vẻ mặt xin lỗi “Xin lỗi.”

Trương Giang Giang thoải mái phất tay “Không có gì mà, công chúa nhỏ ra đi rất an bình, Trác người sắt cũng phấn chấn hơn rồi, cậu ta đăng ký hoạt động thực tập năm ba chuẩn bị đi đến các khu nghèo khó xem bệnh cho bọn trẻ.”

Sư tỷ cảm khái “Quả thực là lợi hại.”

Trương Giang Giang “Đúng đó đúng đó, cho nên tui cũng phải cố gắng.”

Sư tỷ bật cười, lại lục lọi album của Trương Giang Giang một lát, cuối cùng lưu lại mấy tấm chụp Trác Cận Cận “Tôi mượn mấy tấm này được không?”

Trương Giang Giang “Được mà.”

Sư tỷ “Lúc đăng lên báo trường sẽ ghi tên tác giả là cậu, những tấm ảnh chụp về chấn động cùng sự dịu dàng của sinh mệnh là một đề tài rất tốt.”

Trương Giang Giang ngưỡng mộ nói “Sư tỷ không hổ danh là dân viết bản thảo tin tức, tổng kết vô cùng súc tích!”

Sư tỷ dở khóc dở cười “Làm gì khoa trương tới như vậy, thường ngày xem nhiều dần tích luỹ thôi, mấy cậu về sau lên năm bốn sẽ phải tham gia các khoá thực tập, tới chừng đó nhớ lưu ý, cảm thấy hứng thú với cái gì thì đừng nên bỏ lỡ cơ hội.”

***

Tạ Mạnh kết thúc buổi dạy kèm, đang trên đường trở về thì thấy Trương Giang Giang thảo luận trên nhóm WeChat về các chủ đề thực tập năm thứ tư, Tề Phi chịu không nổi nói “Làm ơn đi, mày mới năm hai à, còn có hai năm nữa đó con trai, quan tâm sớm làm chi?”

Trương Giang Giang “Người sắt năm ba đã đi thực tập rồi, tui vậy là chậm đó biết không.”

Trác Tiểu Viễn “Hai chúng ta là hai khía cạnh khác nhau, đừng so sánh vớ vẩn vậy.”

“Phải đó.” Tề Phi xen miệng nói “Người ta là hoá bi thương thành sức mạnh, còn mày có không?”

Trác Tiểu Viễn “…Cái gì bi thương sức mạnh, Cận Cận dạy tao không phải mấy cái đấy.”

Hàn Đông “Vậy là cái gì?”

Tạ Mạnh cầm di động xem, qua thật lâu mới thấy Quý Khâm Dương lên tiếng.

Quý Khâm Dương “Tao cảm thấy là kiên cường và ôn nhu.”

Trác Tiểu Viễn đáp trả bằng cái biểu tình [ nhe răng ]

Tạ Mạnh nhìn màn hình nở nụ cười, nhét di động cất vào túi, dự định đến thư viện trường mượn một ít sách, kết quả phát hiện thư viện bị rất nhiều người bu quanh.

“Xin nhường đường…” Tạ Mạnh chen vào, phát hiện Lý Nhị Tâm cũng có mặt “Sư tỷ?”

Lý Nhị Tâm đã lên năm bốn, nghe bảo cô nàng tìm được công tác thực tập khá là ngon, mỗi ngày đều bận rộn đến chẳng thấy mặt mũi đâu.

“Ấy da,” Lý Nhị Tâm nhiệt tình chào hỏi Tạ Mạnh “Hết khoá rồi?”

Tạ Mạnh gật đầu “Đúng vậy… Sư tỷ ở đây làm gì?”

Lý Nhị Tâm “Trương đạo diễn đến lấy cảnh quay phim, diễn viên chính là Trịnh Minh đó.”

Trong lúc nhất thời, Tạ Mạnh không kịp phản ứng Trịnh Minh là ai.

“Nam vai chính thủ vai Lộc Vương năm ngoái.” Lý Nhị Tâm kích động “Đoạt cả ảnh đế!”

“…” Trong đầu Tạ Mạnh đột nhiên hiện lên cậu lùn Hùng Bảo Bảo với cái bao tử có dung lượng mênh mông hơn cả biển.

“Đừng nói tình cờ tới vậy chứ?” Nam sinh lẩm nhẩm một câu.

Lý Nhị Tâm “?”

***

Hùng Bảo Bảo tiếp xúc với đoàn phim rất sớm, cậu chàng tuy chỉ mới học đạo diễn năm hai, nhưng lại là mẫu sinh viên luôn có thể chịu được khổ cực, lại chăm chỉ học tập, biết khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm của bậc đi trước.

Trương đạo diễn có thể xem như bậc tiền bối danh tiếng trong giới, cũng là người thầy một nửa của Hùng Bảo Bảo, lần này là quay phim do Trịnh Minh đóng, cho nên Hùng Bảo Bảo cũng đi theo.

Trịnh Minh là người bận rộn, phần lớn thời gian đến đoàn phim đều tập trung vào việc quay chụp, vậy mà người này còn có thể kiên trì đến trường tiếp tục chương trình học, về mặt này Hùng Bảo Bảo vô cùng bội phục.

Trương đạo diễn đang hội ý với Trịnh Minh, Hùng Bảo Bảo một mình đi dạo quanh mấy cái kệ sách, vòng qua kệ thứ hai thì bắt gặp Tạ Mạnh.

“Hi.” Tạ Mạnh cười chào hỏi “Ăn cơm chưa?”

Hùng Bảo Bảo giỏi nhất là nhớ những người có gương mặt xinh đẹp “Còn chưa tới giờ ăn.”

Tạ Mạnh “Vậy lát nữa có muốn cùng nhau ăn không?”

Hùng Bảo Bảo gật đầu “Cũng được.”

“Vậy lát nữa tới tìm cậu.” Tạ Mạnh chỉ chỉ sau lưng “Tôi đi mượn ít sách trước.”

Hùng Bảo Bảo gật đầu “Tui cũng tìm gì đó xem.”

Bảo tìm sách để xem nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, bởi cứ mỗi lần Hùng Bảo Bảo nhìn đến những hàng sách được xếp ở dãy cao nhất trên cùng, đều cảm thấy như thế giới này luôn luôn tỏa ra tràn ngập ác ý đối với những kẻ lùn.

Hùng Bảo Bảo ngửa đầu nhìn chăm chăm vào bìa sách với cái tựa 《 Bách khoa toàn thư về điện ảnh thế giới 》, đắn đo thật lâu liệu có nên đi vác thang lại lấy không.

Cho đến khi Trịnh Minh đến bên cạnh cậu.

Hùng Bảo Bảo “?”

Trịnh Minh vẻ mặt vô cảm cúi đầu nhìn cậu “Đang làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Hùng Bảo Bảo tiếp xúc với nam thần, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng buộc bản thân bình tĩnh, nói “Muốn lấy quyển sách tít trên cùng kia.”

Trịnh Minh ngẩng đầu nhìn một cái.

Vào giờ phút này, Hùng Bảo Bảo trong lòng nảy lên quyết tâm phải thông đồng nam thần “Có thể giúp tui lấy xuống không?”

Trịnh Minh nhìn cậu, chỉ suy xét trong một cái chớp mắt liền đồng ý “Ok.”

Hùng Bảo Bảo vừa định nói cảm ơn, đột nhiên thấy Trịnh Minh khom người, ôm lấy chân cậu, nâng cả người cậu lên.

Hùng Bảo Bảo “…”

Trịnh Minh vẻ mặt nghiêm túc đối diện với vòng eo của Hùng Bảo Bảo, thản nhiên nói “Đủ cao chưa?”

Hùng Bảo Bảo “…”

Trịnh Minh thấy vậy nâng cao lên chút nữa “Bây giờ tới chưa?”

Hùng Bảo Bảo “…”

“Sao không nói gì?” Trịnh Minh cau mày.

Hùng Bảo Bảo đỏ mặt, cả người run rẩy nói “Trước, trước bỏ tui xuống đất đi… Cao… cao quá rồi.”

Trịnh Minh vẻ mặt vô cảm ồ lên một tiếng, nhưng lại không buông tay, cố chấp lặp lại câu hỏi “Lấy sách chưa?”

Hùng Bảo Bảo “…”

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.