Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

 

 

 

 

 

 

8 Votes

Thi giữa kỳ xong, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Mỗi sáng 6 giờ Tạ Mạnh đều tranh thủ thức sớm để pha sữa cho bà nội, thừa lúc nước đang sôi đánh một bộ tán quyền, đang chuẩn bị thu thế lại thì đột nhiên từ bên hông xuất hiện chưởng thế đánh thẳng vào người, Tạ Mạnh lui về sau mấy bước, xoãi người tiếp cận, có vài phút thôi mà đã đánh hơn mười chiêu.

“Xem cước!” Trương Tú Quyên hạ thấp người, công phu chân vừa nhanh lại vừa chuẩn, Tạ Mạnh phải quỵ gối xuống né tránh đòn hiểm, chật vật lắm mới ổn định được thân thể.

“Bà nội!” Tạ Mạnh bất đắc dĩ nói “Cháu nói bao nhiêu lần rồi, đừng động chân như vậy, bà bao nhiêu tuổi rồi!”

Trương Tú Quyên mặc trên người võ phục, hiển nhiên là vừa mới tập quyền xong trở về, hạc phát đồng nhan, tinh thần chấn hưng.

“Sao hả? Trương Tú Quyên liếc xéo cháu của mình một cái, cười nói “Ghét bà già này đi đứng lề mề có đúng không?”

Tạ Mạnh che mặt “…Bà biết ý cháu không phải như vậy mà.”

Trương Tú Quyên hừ hừ “Sư phụ của mày cũng là do bà già này dạy đấy.”

“Dạ vâng vâng.” Tạ Mạnh trở lại phòng bếp lấy sữa đun, vừa đi vừa mở miệng dỗ ngọt bà nội “Bà là bà nội tuyệt vời nhất của cháu, là tổ sư gia của cháu, được chưa.”

Trương Tú Quyên bị cháu mình trêu đến bật cười, mắng nhỏ một tiếng : thằng nhỏ dông dài.

***

Bảng kết quả của cuộc thi giữa kỳ được chủ nhiệm dán ở bên cạnh bảng đen, chỉ liệt kê ra 20 người đứng đầu; Văn – Toán – Anh – Lý – Sinh – Hoá – Địa – Sử – Chính trị, Tạ Mạnh môn nào cũng đứng đầu bảng; ngoài ý muốn hơn chính là Quý Khâm Dương cũng có mặt trong danh sách này.

Tuy thành tích 4 môn tự nhiên của cậu ta vô cùng thê thảm, nhưng cũng không thể dìm được được 5 môn xã hội còn lại với điểm số gần như max điểm.

Tên của Quý Khâm Dương cứ như vậy nhẹ nhàng đáp tại vị trí thứ năm, chẳng khác gì được mạ vàng, sáng rực nở rộ giữa biển hoa…

Trương Giang Giang nhìn xem có chút ghen tị “Moá, thiên khoa mà cũng khoa trương như vậy…”

Tạ Mạnh không ý kiến, chỉ đưa tay sờ sờ đầu Trương Giang Giang, vừa quay đầu lại liền bắt gặp Quý Khâm Dương đang đứng dựa vào cửa lớp nhìn mình.

Nam sinh giống như lại cao lên một chút, ngũ quan đẹp tới mức chói mắt, vẻ lười biếng như cười như không.

Tạ Mạnh nhìn cậu ta một lúc, mới cúi đầu, giả vờ dời đi tầm mắt.

Tề Phi vào lớp muộn, thấy Quý Khâm Dương liền thuận miệng hỏi một câu “Dạo này sao mày tới sớm vậy?

“Cùng đi với người ta.” Quý Khâm Dương ngáp một cái, ngữ điệu lạnh nhạt, theo bản năng nhìn qua phía Tạ Mạnh; Tạ Mạnh mặc áo khoác ngoài kaki, tóc gáy đen nhánh có hơi dài, che lại hơn phân nửa chiếc cổ trắng nõn của cậu, nam sinh giống như rất sợ lạnh, tay áo bị kéo giãn ra trùm lên bàn tay, chỉ để lộ mấy ngón tay bên ngoài cầm bút sửa sửa viết viết gì đó trên giấy.

Tề Phi theo tầm mắt cũng nhìn sang “Mày nhìn gì vậy? Tạ Mạnh nó có gì à?”

Quý Khâm Dương hơi hơi hất cằm nói “Cũng rất cao…”

“Vậy sao?” Tề Phi nghe có chút không tin, đột nhiên đưa tay lên miệng bắt loa nhỏ giọng hô “Tạ Mạnh——”

Gọi một lúc Tạ Mạnh mới quay đầu lại, tầm mắt của cậu dừng trên người Quý Khâm Dương một lúc, mới chuyển qua Tề Phi đứng bên cạnh, vẻ mặt thắc mắc.

Thấy giáo viên bộ môn đã đến cửa lớp, Tề Phi không dám lớn tiếng, tiếp tục dùng giọng hơi gằn từng tiếng nói “Ông—cao—bao—nhiêu?

Tạ Mạnh hơi nhíu mày, giống như đang cố gắng tiêu hoá vấn đề của Tề Phi.

Tề Phi sợ Tạ Mạnh không hiểu, đưa tay làm cái tư thế đo chiều cao trên đỉnh đầu.

“…” Tạ Mạnh không nói, chỉ giơ tay ba lần đại biểu cho ba con số.

Bởi vì động tác rất nhanh, Tề Phi không thấy rõ cho nên định kêu đối phương làm lại một lần, đột nhiên thấy Quý Khâm Dương đưa tay chỉ chỉ vào mình.

Quý Khâm Dương “…”

Tạ Mạnh nhướng mày, hai mắt sáng lạn, đưa hai tay lên đỉnh đầu bày ra tư thế ném rổ “…”

Quý Khâm Dương gật đầu, dùng ngón trỏ cong cong vài cái biểu hiện động tác ngoắc.

Tạ Mạnh có hơi do dự, cuối cùng vẫn là xua tay, đúng lúc này giáo viên đi ngang qua bàn cậu, Tạ Mạnh đành phải quay đầu lại.

Quý Khâm Dương có chút không vui, chậc một tiếng.

Tề Phi “…”

“Mày với nó rốt cuộc là đang nói với nhau gì vậy??” Cậu chàng phát điên nói “Tại sao tao nhìn éo hiểu??”

Sau lần nhạc đệm ngươi khoa tay múa chân ta ngồi đoán nho nhỏ ngoài ý muốn lần ấy, quan hệ giữa Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương cũng không vì thế mà đột nhiên thân cận hơn. Dù sao, cả hai người từ vẻ ngoài đến vòng giao tế bè bạn đều có cách nhau cả một trời một vực, một kẻ tan học đều chạy đi chơi bóng, một người tan học chăm chỉ làm bài, nước sông không phạm nước giếng, cầu độc mộc vẫn một mình làm chiếc cầu độc mộc, đường dương quan tiếp tục mỗi ngày tưng bừng nào nhiệt.

***

Một lần đang cùng nhau chơi bóng, Tề Phi liếc mắt thấy cô nàng xinh nhất A5 đang chờ ngoài sân.

“Đúng là éo tin được.” Tề Phi chuyền bóng cho Quý Khâm Dương “Thông đồng nó từ khi nào vậy?”

Quý Khâm Dương lách mình qua rào cản, nhanh chóng dễ dàng ném một cú ba điểm, mới quay đầu lại liếc nhìn ngoài sân một cái, cười cười “Chả nhớ.”

Tề Phi nghe vậy xì một cái, ngoái đầu liếc một vòng quay sân, không thấy Ân Lạc Tuyết.

Quý Khâm Dương thừa biết thằng bạn mình đang tìm cái gì, đưa chân đạp một cái không nương tay, mỉa mai nói “Mày thích xem kịch vui tới vậy à?”

Tề Phi ngoan ngoãn đưa tay làm động tác kéo lại khoá miệng, nhiều năm làm huynh đệ với Quý Khâm Dương như vậy, Tề Phi biết tính cách của người này rất dễ dãi, nhưng một khi đụng phải nghịch lân của cậu ta, cậu ta sẽ đánh đối phương muốn sống không bằng chết.

Xinh nhất A5 tên là Tôn Điềm, nhỏ này khác với loại nữ tính kiểu chị hai thành thục như Ân Lạc Tuyết, tính cách hệt như tên gọi, ngọt ngào đáng yêu.

Quý Khâm Dương chơi bóng xong, nhỏ liền nhu thuận đưa nước uống.

“Cảm ơn ha.” Quý Khâm Dương cười, tay vặn nắp chai nước suối, vác túi sách khoác lên người, một tay duỗi ra choàng qua bả vai của nữ sinh.

Hai gò má của Tôn Điềm hơi ửng đỏ, ngoài sân không ít nữ sinh đang chú ý Quý Khâm Dương, rất nhiều tầm mắt quan sát đánh giá chiếu lên người của Tôn Điềm.

“Hôm nay á,” Tôn Điềm mở miệng nói chuyện, giống như là vô tình nhắc tới “Em gặp Ân Lạc Tuyết.”

“Ừ.” Biểu tình của Quý Khâm Dương vẫn bình tĩnh, ngữ điệu không có chút phập phồng.

Tôn Điềm biết chữ ừ này của Quý Khâm Dương ngụ ý “Đã biết.”, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, không cam tâm hỏi “Anh với chị ấy… còn là bạn bè không?”

Quý Khâm Dương cúi đầu nhìn nhỏ một cái, lạnh nhạt “Không tính là bạn.”

Tôn Điềm nghe vậy, rốt cuộc mỉm cười, nhỏ ra vẻ đáng yêu nghiêng đầu “Anh không thích chị ấy nữa sao? Không thích chỗ nào vậy?”

“Ừm…” Quý Khâm Dương suy nghĩ “Anh thích ai ngoan một chút,” lại cầm tay Tôn Điềm “Như em vậy.”

Lúc sắp đến cổng trường thì đột nhiên Tôn Điềm phát hiện mình để quên thứ gì đó trong phòng học, Quý Khâm Dương ý bảo nếu không phải quan trọng thì ngày mai lấy cũng được.

“Là bài tập đó.” Tôn Điềm có chút ủ rũ nói, nhỏ cầm tay Quý Khâm Dương khẽ lắc lư, làm nũng nói “Anh đi với em lấy được hông?”

Quý Khâm Dương cười cười “Anh lớp khác, vào lớp em vậy không ổn đâu.”

Tôn Điềm bĩu môi, lôi kéo nửa ngày mà Quý Khâm Dương vẫn không hề nhúc nhích, liền không cam tâm tình nguyện tự đi một mình.

Quý Khâm Dương cả người nhẹ nhõm, cắm tay vào túi quần lững thững đi ra cổng trường, đột nhiên liếc mắt thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc, bước chân lập tức khựng lại. Bởi vì hai người nọ đứng xoay lưng về phía Quý Khâm Dương nên không phát hiện ra cậu.

“Tôi không trách cậu.” Trong giọng nói của nam sinh tràn đầy bất đắc dĩ “Tình huống lúc đó… quả thực rất xấu hổ.”

Tạ Mạnh thật sự không ngờ vừa tan học đã bị Lâm Vi Hân chặn trước cổng trường. Chuyện vào W cao học cậu không nói cho bất cứ đứa bạn hồi sơ trung nào nghe, cũng không biết Lâm Vi Hân mất bao lâu mới tìm được tới chỗ này.

“Vậy tại sao cậu không vào S cao học?” Cảm xúc của Lâm Vi Hân dần dần trở nên kích động, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ “Cậu vẫn đang trách tớ đúng không… chúng ta… thành tích của cậu rõ ràng tốt như vậy, rõ ràng…”

“Kết quả thi của tôi không đạt.” Tạ Mạnh ngắt lời cô, giọng nói của nam sinh nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt “Thiếu một điểm, cậu có thể về kiểm tra hệ thống xem thử thành tích của tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ lừa cậu vì chuyện này sao?”

Lâm Vi Hân không nói, theo góc nhìn của Quý Khâm Dương, mơ hồ nhìn thấy nữ sinh nhào vào ôm lấy Tạ Mạnh, tiếng khóc nức nở đứt quãng truyền ra xen lẫn với thanh âm trấn an của nam sinh.

Cuối cùng Lâm Vi Hân vẫn rời đi, Tạ Mạnh nhìn bóng dáng của nữ sinh, thở phào một cái thật nhẹ nhõm, vừa xoay người lại liền đụng mặt Quý Khâm Dương.

Mặc kệ biểu tình khẩn trương đầy kinh ngạc của Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương thoải mái vẫy tay “Hi~”

“…” Tạ Mạnh mấp máy môi…

Quý Khâm Dương “Bạn gái hả?”

Tạ Mạnh cười khổ “Đã không phải nữa.”

“Ồ.” Quý Khâm Dương đang định hỏi cái gì nữa, lại nghe thấy tiếng Tôn Điềm gọi mình cách đó không xa.

Có trong một nháy mắt, biểu tình của Quý Khâm Dương xuất hiện một loại như là không thoải mái hay là khó chịu vì bị quấy rầy, cậu nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Mạnh, hai mi đầu đều nhíu lại.

Tạ Mạnh lúc này ngược lại bật cười, đưa tay chỉ vào sau lưng Quý Khâm Dương “Bạn gái cậu đang gọi kìa.”

Quý Khâm Dương thở ra một hơi, thật sự có chút không muốn mở miệng “Ờ.”

Tạ Mạnh nhìn cậu ta, khoé môi lại nhẹ nhàng mỉm cười.

“Quý Khâm Dương,” cậu vẫy tay “Ngày mai gặp.”

Tạ Mạnh rất ít khi cười, không phải bởi vì cá tính của cậu quá mức nghiêm túc, mà là vì cậu đã quen như vậy rồi; Đại đa số thời điểm bắt gặp Tạ Mạnh, đều thấy cậu đang cắm cúi làm gì đó, hoặc là đọc sách hoặc là làm bài, bề ngoài xinh đẹp lại trầm lặng tựa như một khối thạch anh. Vậy mà hôm nay Tạ Mạnh lại hai lần nở nụ cười với Quý Khâm Dương, khiến người nào đó suốt quãng đường về trong đầu đều tràn đầy nụ cười ấy…

Giống như một buổi tối mùa đông, dưới ánh đèn đường lu mờ, một bông tuyết khẽ khàng đáp xuống, cả thế giới đều là hắc ám, chỉ có một mảnh bông tuyết phát sáng óng ánh, có chút lạnh lẽo, lại có chút dịu dàng.

***

Lúc thấy Lâm Vi Hân, Tạ Mạnh đã ý thức được một điều, cô gái này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy, cho nên lần thứ hai thấy nữ sinh bướng bỉnh đứng ở trước cổng chờ mình, cậu hơi hơi bất đắc dĩ.

“Sắp đến thi cuối kỳ rồi, cậu không ôn tập chuẩn bị sao?”

Lâm Vi Hân cứng đầu nói “Chúng ta cùng nhau ôn!”

Tạ Mạnh “Cũng không học chung một trường, phạm vi ôn tập không giống nhau, ôn cùng thế nào được?”

Lâm Vi Hân không phản bác lời nào, Tạ Manh đưa tay khẽ bóp trán, trầm mặc một lúc mới nói “Thanh danh của tôi ở bên kia như thế nào cậu cũng biết rất rõ, đừng thân cận với tôi quá.”

“Đó đều là nói dối gạt người! Tớ biết mình sai rồi, tại sao cậu không chịu tha thứ cho tớ một lần chứ?” Lâm Vi Hân đột nhiên oà lên khóc nức nở, cô nấc giọng nói “Cậu vẫn đang trách tớ… có đúng không? Tớ.. Tớ rất sợ hãi… Sợ bạn trai mình là đồng…”

Lâm Vi Hân đột nhiên bịt miệng lại.

Tạ Mạnh cúi đầu, vẻ mặt vô tình nhìn nữ sinh một hồi lâu, mới chậm rãi nói “Cậu biết rõ, tôi không phải, lúc ấy cậu hoàn toàn có thể bước ra chứng minh điều ấy, nhưng cậu lại không làm như vậy.”

Lâm Vi Hân điên cuồng lắc đầu, cô vươn tay muốn kéo áo Tạ Mạnh, nhưng nam sinh lại tránh né.

“Cậu không khác gì bọn họ,” Tạ Mạnh lạnh lùng nói “Thà tin vào mấy tấm ảnh chụp như vậy, chứ không muốn tin tưởng tôi.”

***

Trương Giang Giang vừa về tới nhà, chuyện đầu tiên làm là nhảy lên mở máy tính, đăng nhập QQ xong liền bắt đầu mở đề ra làm bài. Hôm nay nhóm chat của đám bên S cao giống như rất náo nhiệt, Trương Giang Giang vốn dĩ không quan tâm lắm, mãi cho đến khi cậu nhìn thấy cái tên quen thuộc kia…

“Tạ Mạnh? Là tên Tạ Mạnh kia hả?”

【 Lớp thực nghiệm – Lý 】: “Hồi sơ trung thằng đó nổi lắm, bên cao trung cũng biết nữa mà, nghe nói nó là đồng tính luyến ái, còn có quan hệ với giáo viên nam nữa hả?”

【 Lớp thực nghiệm – S 】: “Tôi cũng biết thằng đó, đợt đó nổi tiếng cả BBS trường mà, hot boy của sơ trung, thành tích xuất sắc.”

【 Lớp tốt nghiệp – A 】: “Bề ngoài thì cũng đẹp đó, còn chuyện nó học giỏi hả… Cái thứ quan hệ đồng tính với giáo viên nam như nó, muốn có đáp án của cuộc thi không phải dễ như ăn cháo sao? Nếu nó giỏi thật thì sao lại thi rớt?”

Trương Giang Giang từ ban đầu kinh ngạc nghi ngờ, dần dần trở nên phẫn nộ, càng nhìn về sau tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cậu cầm đề thi ném sang một bên, dùng sức ấn bàn phím gõ chữ “Tạ Mạnh không bao giờ làm chuyện xin trước đáp án đề thi đê tiện như vậy! Cậu ấy rất vĩ đại! Cậu ấy không cần đáp án cũng có thể thi tốt!”

【 Lớp tốt nghiệp – A 】: “…Bạn là ai? Nói cứ như rất quen thuộc thằng đó vậy?”

Trương Giang Giang “Tôi là bạn của cậu ấy! Mỗi ngày tôi đều ngồi cạnh cậu ấy! Các người căn bản không biết gì về cậu ấy cả, dựa vào cái gì nói xấu cậu ấy như vậy!?”

【 Lớp thực nghiệm – S 】: “Chậc chậc chậc, nghe không, mỗi ngày đều ngồi cạnh một thằng biến thái đồng tính kìa ~ Ồ tôi nhớ thằng đó bây giờ hình như ở W cao mà, bạn nói mỗi ngày ngồi cạnh… Như vậy bạn cũng là W cao?”

Trương Chuẩn Chuẩn ngồi trước máy tính, cứng đờ cả người.

【 Lớp tốt nghiệp – A 】: “Quản lý đâu? Sao lại lòi tên W cao vào nhóm của S cao vậy? Làm ơn đừng thêm cái thứ tào lao này vào nhóm có được không?

Trương Giang Giang không muốn nhìn nữa, trực tiếp thoát QQ tắt máy tính, không thèm cởi quần áo liền nhào lên giường, lấy chăn cuộn cả người thành một cục to đùng, cậu vẫn còn đang rất giận, trên hết là cảm thấy uất ức, nhưng suy nghĩ mãi cũng không biết là vì Tạ Mạnh hay là vì mình.

Di động vang lên thanh âm báo nhận tin nhắn thì Trương Giang Giang vẫn đang chìm đắm trong cơn tức giận uất ức, lề mề một lát mới đi lấy di động xem tin nhắn.

Bảo bối Nhu Nhu “Mình đã xem lịch sử tán gẫu, mình kick hết mấy người kia rồi, không phải lỗi của cậu, đừng tức giận.”

Nhìn tin nhắn, tâm tình của Trương Giang Giang đột nhiên khá hơn một chút, cậu trả lời lại “Tui có thể gọi cho bạn được không?”

Một lát sau, đối phương mới hồi phục lại “Ba mẹ mình đều có ở nhà… không được tiện lắm, xin lỗi.”

Nữ thần lên tiếng xin lỗi, Trương Giang Giang liền luống cuống, trong lòng tự trách vô cùng “Là lỗi của mình! Là mình làm bậy! Bạn ngoan như vậy gia đình chắc là nghiêm khắc lắm… Là mình đòi hỏi quá đáng QAQ.”

Bảo bối Nhu Nhu “Đừng nói như vậy, cậu rất tốt.”

Một lát sau, tin nhắn lại vang lên “Hôm nay mình rất nhớ cậu, cậu có nhớ mình không?”

Trương Giang Giang đỏ mặt, quen nhau lâu như vậy nhưng cậu vẫn luôn cảm giác Nhu Nhu không giống với mấy đứa con gái bình thường rụt rè hay e ngại, rõ ràng mình mới là bạn trai của nhỏ… vậy mà toàn là nhỏ chủ động… Trương Giang Giang âm thầm cảnh tỉnh bản thân, sau đó gửi tin nhắn hồi phục rồi chui ra khỏi ổ chăn, bước đến kéo ngăn bàn lấy ra bản nhật ký, vô cùng thực lòng ghi lại từng chữ trong nội dung tin nhắn.

***

Còn vài ngày nữa là bắt đầu cuộc thi cuối học kỳ, thành Tô Châu cũng nghênh đón trận tuyết đầu mùa đông.

Trong lớp, phật di lặc đang đứng trước bục giảng, tận tâm giảng dạy mấy đạo đề cuối cùng trong xấp đề thi, đã thấy lũ học trò ngồi cạnh cửa sổ bắt đầu rục rịch nhổm người.

Ổ Hiểu Mai mở đầu trước hết, cô nàng la to “Wa! Tuyết lớn quá!”

Phật di lặc cũng không tức giận “Nghe rồi nghe rồi! Để tôi giảng cho xong rồi thả mấy em ra ngoài chơi cho đã!”

Cả đám học trò đều cười phá lên, Tạ Mạnh cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Thấp thoáng sau tấm màn thâm lam, mưa bông tuyết lả tả đầy trời, nhẹ nhàng đáp xuống đầu ngọn đông thanh ngoài phòng học.

Cách một lớp phản quang thuỷ tinh, Tạ Mạnh nhìn thấy Quý Khâm Dương, ánh mắt hai người chạm vào nhau; lần này người nào đó hiếm thấy không dời đi tầm mắt trước…

Ngoài trời tuyết vẫn rơi, vô thanh vô tức tích tụ trên ngạch cửa sổ, sương mù cứ thế mà mờ dần biểu tình của đối phương…

__________________

Giải nghĩa :

…Tớ đang nghi về thân phận của ‘cô nàng’ Nhu Nhu. Bởi vì nói thật là tớ cũng chưa xem hết bộ này, không lẽ ngồi xem cho xong ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.