CHƯƠNG 2
9 Votes
Sau lần đó, không hiểu vì sao mà ánh mắt của hai người thi thoảng lại chạm vào nhau, có đôi khi là trong vô thức, có đôi khi là một người đang nhìn người còn lại…
Trong giờ toán của lớp, Tạ Mạnh thường bị giáo viên gọi lên bảng giải đề bài mẫu. Cứ mỗi lần Tạ Mạnh từ chỗ ngồi đứng dậy, liền cảm giác giống như ánh mắt của Quý Khâm Dương dính trên lên lưng mình, tất nhiên đó có thể chỉ là ảo giác của cậu mà thôi, bởi vì rất nhiều học sinh khác trong lớp cũng nhìn Tạ Mạnh… Nhiệt liệt nhất trong số đó có thể kể đến Trương Giang Giang, cậu chàng sùng bái học bá Tạ Mạnh vô cùng, chỉ hận không thể quỳ liếm gót giầy… đến nỗi không biết từ lúc nào, tên này nuôi thói quen mỗi lần Tạ Mạnh giải xong đề mục, giáo viên khen ngợi chính xác liền lập tức dẫn đầu vỗ tay chúc mừng…
Cứ thế, lần nào bị gọi lên bảng Tạ Mạnh cũng phải trở về chỗ trong tiếng vỗ tay hoan hô lẫn trêu ghẹo của đám bạn trong lớp, những lúc này nếu như Tạ Mạnh cố ý nhìn về phía Quý Khâm Dương, chắc chắn sẽ phát hiện đối phương mười thì có tám chín phần là đang nhìn mình chăm chút, nét mặt tràn đầy ý cười, ánh mắt trêu tức, hai tay cũng bắt chước vỗ theo.
Trương Giang Giang vỗ đến đỏ cả hai tay, kích động cực kỳ hô lên “Đề này phật di lặc còn chưa dạy tới mà cậu cũng biết giải nữa!”
Tạ Mạnh bình tĩnh đáp “Vì tớ có chuẩn bị bài.”
Trương Giang Giang sùng bái khoa trương tới độ mù quáng “Như vậy cũng rất lợi hại!”
Tạ Mạnh liếc nhìn cậu bạn ngồi cùng bàn một cái, mở sách ra chỉ vào một đề bài mẫu nói “Giống y hệt thấy không? Chỉ thay đổi số liệu thôi, học thuộc công thức cùng quy trình là giải được ngay.”
Trương Giang Giang nghe vậy nhìn vài lần, mới phát hiện quả thực là rất giống.
“Cậu học thuộc rồi cũng sẽ làm được như tớ.” Tạ Mạnh nói những lời này hết sức thoải mái dễ dàng, tựa như đang bàn về chuyện hôm nay chúng ta ăn cái gì vậy, cậu vỗ vỗ bả vai Trương Giang Giang cổ vũ “Lần sau cậu cũng thử lên giải đi, giải đúng tớ sẽ vỗ tay.”
Phật di lặc dạy toán rất tốt, hơn nữa bởi vì ông là người hài hước nên những giờ học toán cũng trở nên thú vị hơn. Lúc dạy đến chương trình hình học, ông còn mang theo món đồ chơi con kiến theo làm ví dụ, giống như đám học trò ông đang dạy là một đám nhóc mẫu giáo vậy…
Nhưng thực ra trong đám học sinh của ông, người duy nhất giống “trẻ mẫu giáo” chỉ có mỗi Quý Khâm Dương.
Chỉ có duy nhất Quý Khâm Dương, sẽ tựa như đang giỡn chơi mà hỏi ông, thầy ơi, tại sao con kiến lại đi theo hình lập phương, trên hình có bôi đường sao? Hay như lúc giảng đến phần đại số, cũng chỉ mỗi anh chàng này cảm thấy a+b nên tương đương ab.
Khiến cho phật di lặc tức tới muốn chửi tục, không có cách nào với Quý Khâm Dương. Nam sinh này tuy là không có chí cầu tiến, lại thường xuyên không tuân quy củ, nhưng không cúp học không đánh nhau, hiếm thấy hơn là không ngủ gục trong giờ giảng bài, nên muốn dùng lý do không chịu thật lòng nghe giảng để mà mắng cũng không được.
“Em nên dụng công hơn nữa.” Phật di lặc cố gắng giữ bình tĩnh, tận lực khuyên bảo “Noi theo Tạ Mạnh, trước khi học chuẩn bị bài ở nhà trước, học xong thì về nhà ôn tập kỹ lại.”
Khi ấy đang là tiết tự học, cả hai thầy trò ngồi ở gần bục giảng, nhỏ giọng tán gẫu với nhau, Quý Khâm Dương dùng thanh âm lười nhác cười nói “Em có nha thầy. Nhưng mà chịu thôi à, thiên phú này em làm cách nào cũng không khởi động được.”
Tạ Mạnh nghe thấy được, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc Quý Khâm Dương cũng nhìn qua, cậu chàng nhìn Tạ Mạnh chớp mắt vài cái, đột nhiên trề môi dưới dùng đầu lưỡi liếm lên nhân trung, hai mắt trợn trắng, làm biểu tình giống như con tinh tinh, khiến Tạ Mạnh “phụt” cười một tiếng.
“…” Trương Giang Giang vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn Tạ Mạnh “Gì vậy?”
Tạ Mạnh khụ khụ, trấn định nói “Không có gì, sặc nước.”
Trương Giang Giang vẻ mặt “cậu đang gạt tui cái gì đó chắc luôn bất quá tui không chấp cậu”, cậu chàng nguyên cả buổi sáng líu ríu kể lại với Tạ Mạnh về người bạn mới quen qua mạng của mình, nói tới nước miếng bay tứ tung, nét mặt cũng vui tươi tràn đầy hớn hở “Tui nói cho ông nghe thôi đó, Nhu Nhu cực kỳ đáng yêu cực kỳ dịu dàng luôn, nhỏ còn biết viết văn nữa, viết cũng cực hay luôn…”
Tạ Mạnh vừa nghe kể vừa nhìn về phía bục giảng, Quý Khâm Dương không còn nhìn cậu nữa, quay sang tiếp tục miễn cưỡng cãi tay đôi với phật di lặc, giống như từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra chuyện gì…
***
Mấy ngày nữa là kỳ thi giữa kỳ bắt đầu, vậy mà Quý Khâm Dương còn hẹn Tề Phi đi chơi bóng, hai người cùng một đám đàn anh lớp trên đấu bóng cả buổi, đến lúc nghỉ ngơi giữa trận bị đuổi đi cả đám mới chịu tan.
Tề Phi chính là nam sinh lần đó hỏi Quý Khâm Dương có thân với Tạ Mạnh không, “Nghe nói đám lớp 11 tính lập band nhạc, mày có hứng thú không?”
Quý Khâm Dương nằm trên mặt đất, hai tay gối sau đầu, thờ ơ đáp “Cũng chỉ chơi cho vui thôi, không có ý nghĩa.”
“Nói vậy cũng không hẳn,” Tề Phi bật cười “Nghe nói hát chính là Ân Lạc Tuyết.”
Nghe được tên của Ân Lạc Tuyết, Quý Khâm Dương ngẩn người “Cô ta lại bày trò gì nữa?”
Tề Phi nhún vai “Tao làm sao biết, người ta ngàn dặm truy phu thôi… Mày chia tay với nó lúc nào vậy?”
Quý Khâm Dương hừ cười một tiếng, nét cười trên mặt vẫn không giảm, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười, chỉ lạnh nhạt nói “Tao với cô ta không có quan hệ gì cả, thích làm gì là chuyện của cô ta.”
Tề Phi chậc chậc mấy cái “Người ta là chân tình tha thiết với mày đó, nghe nói mày vào trường này liền đuổi theo sau, hồi lúc huấn luyện quân sự tao có gặp, thấy nó cặp mắt giống như keo dán dính chặt lên người mày.”
Quý Khâm Dương không nói lời nào…
Lúc này đã là tháng 11, không khí cũng bắt đầu lạnh dần, Quý Khâm Dương vừa nằm một lát đã cảm thấy lạnh, bèn bật dậy định lấy áo khoác đắp lên người, ngoái đầu nhìn sang thì thấy Tề Phi đang cầm tài liệu đề thi xem.
“Mày đổi tính chăm chỉ từ khi nào vậy?” Quý Khâm Dương trêu ghẹo, chồm người nhìn một cái “Chép bài của ai đó?”
Tề Phi nói “Tạ Mạnh chứ ai.”
Quý Khâm Dương nhướng mày, có chút ngạc nhiên hỏi “Mày quen thân với tên đó từ bao giờ?”
“Cần gì quen thân hay không thân.” Tề Phi không để ý nói “Hỏi nó một tiếng nó liền cho mượn thôi, tính ra cũng tốt phết.”
Quý Khâm Dương nghe vậy, vẻ mặt trờ nên có chút kỳ quái, bất ngờ đưa tay giật lấy xấp đề bài của Tạ Mạnh, mặc kệ Tề Phi ở sau lưng oai oái la to.
Chữ viết của Tạ Mạnh rất giống với con người của cậu ta, sạch sẽ, lưu loát… không tới mức xinh đẹp, nhưng so với đại đa số nam sinh mà nói thì sạch gọn hơn nhiều lắm. Quý Khâm Dương nhìn một hồi liền thấy nhàm chán, vứt trả lại cho Tề Phi, sau đó lấy áo khoác mặc vào.
“Mày tính chép tới chừng nào nữa?” Quý Khâm Dương đá đá đầu gối Tề Phi “Đi thôi.”
“Đi ăn cái gì đi.” Tề Phi từ từ thu dọn sách vở “Thịt dê được không?”
Quý Khâm Dương lắc đầu “Tao hứa với mẹ về nhà ăn rồi.”
“Tiên nữ tỷ tỷ hôm nay nấu cơm.” Tề Phi hỏi.
Quý Khâm Dương liếc xéo bạn mình một cái “Ai cho mày gọi mẹ tao như vậy?”
“Hây da, kêu tiên nữ tỷ tỷ sai chỗ nào chứ, lần trước đi nhảy máy khiêu vũ mẹ mày bị một đám sinh viên năm nhất lại bắt chuyện làm quen, lúc đó sao không thấy mày nổi giận?”
Quý Khâm Dương không nói chuyện, khoác tay đè đầu Tề Phi, dưới tay ra sức như tỏ vẻ cảnh cáo…
***
Tạ Mạnh được người khác nhắc nhở mới phát hiện di động trong túi áo đang run lên, màn hình biểu thị người gọi đến là Trương Giang Giang.
“Cậu đang ở đâu vậy?” giọng nói của Trương Giang Giang nghe có vẻ gấp gáp “Tui gọi ông mấy cuộc rồi đó!”
“…” Tạ Mạnh thở dài “Xảy ra chuyện gì?”
Trương Giang Giang “Đề bài thi thử hôm trước đó, quá trời đề tui không biết làm luôn… mấy hôm nay tui cũng không gặp Nhu Nhu, đề của ông đâu?”
Tạ Mạnh “Cho Tề Phi mượn rồi.”
Trương Giang Giang kêu gào đầy thảm thiết “Cho tên đó mượn làm gì chứ! Tui với ông quan hệ ra sao, không để lại cho tui mà cho tên đó mượn!”
Tạ Mạnh sờ sờ chóp mũi, chỉ đành nói “Hay là cậu đến chỗ tớ đi, tớ giúp cậu giải.”
“Được đó!” Trương Giang Giang nói “Cho tui địa chỉ, tui tới liền!”
Tạ Mạnh “Số x đường y, phòng số 2 lầu ba.”
Trương Giang Giang than thở “Lầu ba… phòng 2…” hơi dừng một chút, ngữ khí lại trở nên có chút cẩn thận hỏi “Chỗ đó… không phải là trung tâm võ thuật nổi tiếng của thành phố sao…”
“Phải đó.” Ngữ khí của Tạ Mạnh ôn hoà lại thản nhiên “Tớ đang ở sân tán đả, nhớ đừng đi nhầm chỗ đó.”
Trương Giang Giang “…”
***
Lúc Quý Khâm Dương về đến nhà thì Quý Sơn Dung đang ngồi xem báo trong phòng khách, ông nhìn thấy con trai trở về cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ nói “Về rồi à.”
Quý Khâm Dương ừ một tiếng, Mạc Tố Viện từ phòng bếp bước ra, trong tay bưng một cái chảo to.
“Mau đi rửa tay đi.” bà lên tiếng thúc giục “Ba của con hôm nay mua cua, lát nữa ăn nhiều một chút.”
Quý Khâm Dương không quá thích ăn cua, cậu rửa tay rồi liền bước đến bàn ăn ngồi xuống, nhìn con cua trên đĩa, có chút thiếu hưng trí dùng tay gõ gõ chân cua. Quý Sơn Dung hôm nay khó được có mặt ở nhà, ông là nhà địa chất học, mỗi ngày đều phải đi đông đi tây để khảo sát, với ông mà nói nghiên cứu đất đá còn có ý nghĩa hơn là bỏ thời gian quan tâm con trai mình.
Mạc Tố Viện giúp hai cha con lột thịt cua, vừa câu được câu không trò chuyện với con trai mình.
“Học ở trường vui không?” Quý Khâm Dương mặc dù đã lên cao trung, nhưng Mạc Tố Viện lại không hề cảm thấy khẩn trương hay lo lắng, bà vĩnh viễn chỉ hỏi một câu có vui hay không, giống như con trai mình đến trường là để vui chơi chứ không phải học tập vậy.
Quý Sơn Dung tháo ra gạch cua để qua một bên, lại chấm nước dấm pha gừng, gắp đưa đến bên miệng vợ mình, căn dặn “Ăn từ từ, nóng” sau đó nhìn vợ mình vui vẻ ăn gạch cua.
“…” Quý Khâm Dương bất ngờ không kịp đề phòng bị buộc phải chứng kiến cha mẹ ân ái, than thở một câu “Chó cũng cần trân trọng chứ bộ…”
“Nói cái gì đấy.” Mạc Tố Viên tươi cười, đưa tay xỉ xỉ đầu Quý Khâm Dương, lặp lại câu hỏi “Ở trường vui không?”
Quý Khâm Dương gặm chân cua, đáp cho có lệ “Cũng tạm được… khá thú vị.”
Mạc Tố Viện “Có cô bé nào xinh không?”
Quý Khâm Dương ậm ờ nói “…Không để ý.”
Mạc Tố Viện “Còn con trai?”
Quý Khâm Dương hơi hơi dừng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt Tạ Mạnh, cậu khẽ nhíu mày.
Mạc Tố Viện mở to mắt nhìn, hơi nở nụ cười “Hiếm thấy à nha? Có đứa dễ nhìn hơn cả con hả?”
Quý Khâm Dương liếc nhìn mẫu thân vẻ ngoài hệt như mình, lại nhìn về phía phụ thân. Quý Sơn Dung còn đang chậm rãi lột chân cua, hai cha con tầm mắt giao nhau, ông làm bộ ho khan nói “Bà quan tâm con trai lớp nó để làm gì?”
Mạc Tố Viện cười khanh khách, nũng nịu nói “Ông ghen hả?”
Quý Sơn Dung đối với bà vợ tuổi tác một bó to mà vẫn cứ tưởng mình là cô bé mười tám thật sự là bó tay không có biện pháp, bất đắc dĩ nói “Phải phải”, lại gắp thịt cua bỏ vào bát vợ mình.
“Phải kết bạn kết bè nhiều chút.” Mạc Tố Viện đưa tay xoa xoa mái tóc xoã tung của con trai “Đi học mà, vui vẻ là tốt rồi.”
***
Trương Giang Giang ôm túi sách, nơp nớp lo sợ đứng ở ngoài sân võ, Tạ Mạnh lúc nãy chào hỏi cậu một tiếng đã bước vào sân… Nam sinh hình thể nhìn qua rõ ràng vô cùng mảnh khảnh, nhưng so chiêu với người khác thì lại tràn đầy dẻo dai, mặc một thân mã quái ôm sát người, lúc Tạ Mạnh tung chưởng, tay áo tung bay tạo đường cong như gợn sóng…
Cậu so với sư phụ mình hơn ba bốn mươi chiêu mới thu lại thế, vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài sân.
“Đề bài đâu?” Tạ Mạnh nhìn Trương Giang Giang “Không biết chỗ nào?”
Nghe vậy, Trương Giang Giang mới sực nhớ lại mục đích đến đây của mình, vội vàng lấy đề thi từ trong túi ra.
Tạ Mạnh tuỳ tay vắt khăn choàng lên cổ, một tay cầm lấy xấp đề lấy bút ra sửa chữa. Trương Giang Giang đứng bên cạnh nhìn, tóc mái của nam sinh hơi dài, có chút ẩm ướt dính trên trán…
“Bỏ cái này vào, sau đó khai căn rồi cộng lại…” Tạ Mạnh tạm dừng một lát, tầm mắt dừng lại ở vẻ mặt như đang đi vào cõi thần tiên của Trương Giang Giang, khẽ thở dài “Cậu có nghe không đấy?”
Trương Giang Giang “…Cậu ngầu thật đó!”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang “Cậu bắt đầu học tán đả từ hồi nào vậy?”
Tạ Mạnh “Hồi trước bởi vì thân thể yếu nên bà nội gửi tớ đến học… Đề hình học này là…”
“Khoan khoan, trước khoan giảng đã, không cần gấp như vậy.” Hiển nhiên, điểm chú ý của Trương Giang Giang đã bắt đầu lệch đi “Cậu học cái này có tác dụng sao? Đánh nhau phòng thân và vân vân…”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Tạ Mạnh im lặng nhìn cậu bạn.
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?” Trương Giang Giang tạo dáng đại hiệp.
Tạ Mạnh rốt cuộc nhịn không được “Tớ chỉ học tán đả thôi, không có ý định trở thành super man hay là spider man gì cả, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Trương Giang Giang vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục truy vấn “Vậy học để làm gì?”
Tạ Mạnh kiên trì nói “Trước là muốn cường thân kiện thể…”
Trương Chuẩn Chuẩn hai mắt biến thành ngôi sao “Vậy còn về sau.”
“Về sau… có lẽ…” Tạ Mạnh bị cậu ta nhìn đến mức phát hoảng, cuối cùng nói bừa “Bảo… bảo vệ quốc gia một chút… đi?”
“Dù thế nào đi nữa…” Trương Giang Giang chăm chú nhìn Tạ Mạnh “Cậu thật sự là quá ngầu!”
Tạ Mạnh “…Cảm ơn.”
Giúp Trương Giang Giang giải xong hết cái đề bài, thời gian cũng đã sớm quá giờ cơm chiều, hai người liền vào quán thịt dê ở gần hội quán võ thuật giải quyết bữa chiều.
“Hổm rày Nhu Nhu giống như cũng rất bận, hình như bên trường nhỏ cũng chuẩn bị thi…” Trương Giang Giang hút mì xì xụp “Nhỏ còn bảo tớ phải cố gắng học tập, mỗi ngày đều phải phấn đấu vì tương lai nữa…”
Tạ Mạnh đang híp mắt dùng đũa cẩn thận gắp tỏi trong bát mì bỏ ra ngoài, nghe thấy câu ‘cố gắng học tập phấn đấu vì tương lai’ thì có hơi sửng sốt một lát.. Hai ánh mắt đen tuyền của Tạ Mạnh cách một tầng sương khói nóng bốc lên từ bát mì nước, cứ như vậy chằm chằm nhìn Trương Giang Giang, không nói lời nào.
Trương Giang Giang giống như hiểu được cái nhìn của đối phương đang hoài nghi điều gì, vẻ mặt sữa non choẹt của cậu chàng nháy mắt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nó “Tui… tui với nhỏ hổng phải yêu sớm đâu… Chỉ, chỉ là lẫn nhau cổ vũ… chia, chia sẻ thôi…”
“Cậu không thích cô ấy?” Tạ Mạnh cuối cùng cũng hoàn thành công trình ‘tiêu diệt tỏi’, bắt đầu dùng đũa kẹp lấy mì gắp lên, nhẹ nhàng thổi nguội “Mỗi ngày cậu ngoại trừ hỏi tôi chuyện bài tập, còn lại đều nói về Nhu Nhu… Hai người làm sao quen nhau?”
Trương Giang Giang trên mặt vẫn chưa hết đỏ hồng, cả người thoạt nhìn vừa ngại ngùng vừa xấu hổ “Tui với nhỏ… quen nhau qua một nhóm chat học tập…”
“…” Trong nhất thời, Tạ Mạnh không kịp phản ứng “Nhóm chat học tập” là cái gì…
“Chính… chính là một nhóm chat, có… có rất nhiều học sinh giỏi ưu tú tham gia, thảo luận bài tập vân vân…” Trương Giang Giang có chút xấu hổ nói “Tui, tui… lén trà trộn vào nhóm chat của học sinh S cao.”
Tạ Mạnh há hốc miệng “…Chép đán án của nhau sao?”
“Tất nhiên không phải!” Trương Giang Giang hoảng sợ, lời nói chính trực phản bác lại “Nhu Nhu lợi hại lắm! Bọn họ toàn là giảng mấy đề bài siêu khó không à, mỗi lần thảo luận cũng rất nghiêm túc, rất nhiệt liệt nữa!”
Tạ Mạnh không thể tưởng tượng hình ảnh một đám học sinh giỏi cùng nhau thảo luận đề bài, cỡ nào ‘đẹp’ a, cậu nghĩ một chút mới hỏi “Bọn họ biết cậu học W cao sao?”
“Không biết…” Trương Giang Giang lập tức tỏ ra cô đơn “Tui xấu hổ không dám nói, mấy đề mà bọn họ thảo luận khó lắm, tui không hiểu… Có lần tui lỡ miệng hỏi mấy chỗ tui không hiểu, mỗi Nhu Nhu chịu trả lời tui…”
Tạ Mạnh không nói lời nào, cậu đưa tay vỗ vỗ vai Trương Giang Giang, trầm mặc một lúc mới nói “Cậu rất tốt, không hiểu cách giải đề là chuyện bình thường không có gì đáng xấu hổ cả, bọn họ không thèm để ý tới cậu đó là bọn họ có vấn đề.”
Trương Giang Giang nở nụ cười “Nhu Nhu cũng nói y như vậy.”
Tạ Mạnh gật đầu “Cô ấy nhất định rất ưu tú.”
Trương Giang Giang lại đỏ mặt, cảm giác giống như người được khen ngợi là mình vậy, nở nụ cười ngây ngô…
“Cậu cũng rất ưu tú.” Trương Giang Giang hơi hơi đẩy bả vai Tạ Mạnh “Tui cảm thấy mấy đề mà họ thảo luận cậu nhất định biết làm, chỉ là cậu không vào S cao như họ thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”
Tạ Mạnh buồn cười, cũng đẩy bả vai Trương Giang Giang một cái xem như đáp trả, chậm rãi nói “Trên thế giới này chỉ có hai thứ là công bằng, chính là tri thức cùng thời gian, nếu như nghĩ thông suốt được điểm này thì học ở đâu cũng là giống nhau cả.”
Trương Giang Giang cả miệng toàn là mì, vẻ mặt đầy sùng bái giơ ngón cái lên khen ngợi.
“Ừm.” Tạ Mạnh thảnh thơi uống hớp nước canh thịt dê cuối cùng, nói “Bất quá câu mới nãy không phải là do tớ nói.”
Trương Giang Giang “…”
__________________
Giải nghĩa :
+ Về con kiến và hình lập phương : có cái đề bài này thật đó, mời gu gồ =v= (hoặc tham khảo ở đây : link)
+ Nhân trung : là khoảng nằm giữa mũi và môi ấy, nghe đồn ai bất tỉnh bấm mạnh vào chỗ này nó sẽ tỉnh lại ngay lập tức (nghe đã thấy thốn rồi…)
+ Về câu ‘chó cũng cần được trân trọng’, bên TQ có lối nói là độc thân cẩu, đa số mấy đứa FA thường xưng như vậy, ở đây QKD thấy cha mẹ mình ân ái mới than nên ‘trân trọng’ con cẩu độc thân là con trai mình.
+ Tán đả : một trong ba trường phái của tán thủ, một môn võ thuật dân dụng phổ biến rộng rãi.