Tuế Nguyệt Gian | Tháng Năm Qua

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 42

 

 

 

 

 

 

14 Votes

Ở Iraq hơn một năm nay, Trương Giang Giang đã có thể thuần thục sử dụng ngôn ngữ Arab trong giao tiếp hàng ngày, trên người cậu cũng mang theo súng, những lúc chụp ảnh ở dã ngoại hoặc chiến khu đều sẽ chú ý đến tư thế, cố gắng nằm sát hoặc là vểnh mông (?) tránh cho đạn không biết từ đâu lạc tới bắn trúng.

Mà những khi không có công tác, Trương Giang Giang cũng rất ít đi dạo đây đó, rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, sau mỗi trận chiến thành phố cơ hồ thành phế tích, chẳng có gì đẹp để phải liều mạng chụp cả, nên cậu thà lưu lại những nơi mà lũ trẻ tập trung hơn.

Mặc dù thực sự mà nói thì nơi này cũng không hẳn là an toàn…

“Giang, xem ảnh.” Thasary chỉ mới 10 tuổi, nhưng nó hiện đã là thủ lĩnh cầm đầu lũ trẻ ở khu vực này, nó phát âm tên Trương Giang Giang có chút không chuẩn lắm, gọi Giang mà phát âm như kang.

Trương Giang Giang đang ngồi mày mò điện thoại, hướng nó cười nói “Chưa chụp được cái gì mới cả, cũng chỉ mấy hình cũ thôi.”

Thasary cau mày “Tụi này muốn xem ảnh anh chụp lúc trước.”

Sau lưng nó có bảy tám đứa trẻ theo cùng, trong đó có một cô bé thoạt nhìn chỉ mới bốn năm tuổi, ôm trong lòng một con búp bê rách rưới.

Trương Giang Giang chỉ di động của mình “Album nằm trong này, nhưng không lên mạng được, không thể xem.”

Thasary chỉ về phía cô bé kia “Mái nhà Dana có thể, chúng ta đi chỗ đó xem.”

Trương Giang Giang không khuyên được bọn trẻ, đành phải đi theo đám Thasary.

Giữa những căn nhà đều có treo một tấm drap giường làm mành với đủ thứ màu sắc, đây là một kiểu thủ thuật che mắt khi có bắn nhau, những lúc không nguy hiểm cũng sẽ có vài đứa trẻ rủ nhau chơi trốn tìm dưới những tấm mành, tiếng cười sạch sẽ của bọn chúng vang lên khắp nơi, gió thổi luồn qua những ngôi nhà, hất bay những tấm mành rực rỡ lên cao…

Trương Giang Giang cũng từng chụp rất nhiều tấm ảnh như vậy, thi thoảng lấy ra xem một chút, có thể khiến trái tim chết lặng của cậu tan chảy đi một ít…

Mái nhà của Dana quả nhiên có thể bắt được sóng mạng, mặc dù rất yếu, Trương Giang Giang cau mày thử đăng nhập vào weibo, thử vài lần rốt cuộc vào được.

“Di động Trung Quốc thật là vĩ đại,” Trương Giang Giang nói thầm “Ngành thiết bị lợi hại như vậy… cả nơi này cũng lắp tới rồi sao?”

Thasary nghe không hiểu tiếng trung, có chút mất hứng mím môi “Giang, xem ảnh.”

“Ok ok có ngay.” Trương Giang Giang ngồi xổm xuống mở ra weibo của mình, đã gần hai năm cậu không vào trang chủ weibo của mình, thứ nhất là vì trốn tránh để khỏi nhớ về ai đó, thứ hai là để mình đừng vì nhớ lại mà sinh ra cảm xúc hối hận đến không thể ức chế… Cho nên, khi album [Dòng thời gian] lại một lần nữa xuất hiện trước mặt thì, có một lúc thật lâu Trương Giang Giang không biết phải làm ra biểu tình gì cho thích hợp.

Cậu bấm xem từng tấm từng tấm ảnh chụp, vòng tròn loading giống như lưỡi dao bén ngót xé toang mở ra khung cảnh mưa bụi Giang Nam, ngày trời đầy tuyết, tiểu kiều lưu thuỷ cùng các thiếu niên năm xưa…

Ngón tay của Trương Giang Giang chậm rãi kéo trượt trên màn hình di động, những tấm ảnh chụp chung cả bọn dưới bầu trời sao ngàn dặm hôm lễ yết thần tiên, hôm cùng nhau ăn mừng năm mới ở nhà Tạ Mạnh, ánh pháo hoa rực rỡ chiếu sáng những gương mặt với nụ cười còn vươn nét trẻ con của mọi người, ảnh chụp ngẫu nhiên hôm đi dạo ngõ hẻm Bắc Kinh, ảnh chụp cánh rừng mai trắng hơn cả tuyết, Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận, môi Hàn Đông khẽ chạm lên trán cậu.

Ảnh chụp cuối cùng, là dòng chữ mà cậu đã viết trên bãi cát ở Tượng Sơn.

Thanh xuân bất hủ, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau!

Thasary lần đầu tiên nhìn thấy những phong cảnh khác xa so với quê hương của mình, nó rất tò mò, liền đoạt lấy di động của Trương Giang Giang lục xem từ đầu tới cuối, lại đột nhiên a lên một tiếng.

“Giang!” Nó chỉ vào ảnh “Ai vậy?”

Trương Giang Giang lau mặt, hai hốc mắt đỏ bừng nhưng lại không có nước mắt, đợi đến khi nhìn thấy ảnh chụp kia, cậu có hơi ngẩn ra.

Trước lúc đến chiến địa, cậu đã lục ra hết ảnh chụp Hàn Đông gửi lại cho đối phương, không ngờ vẫn còn sót một tấm.

Đó là tấm ảnh đầu tiên cậu chụp Hàn Đông.

Trong ảnh, thiếu niên Hàn Đông vẫn còn mang nét ngây ngô hơi nghiêng mặt nhìn về màn ảnh, dưới ánh sáng rực của pháo hoa tung bay trên nền trời, mỉm cười đến ôn nhu.

Trương Giang Giang nhìn thấy dòng chữ chú thích của mình khi đó “Hàn đại nhân rốt cuộc cũng cười với tui rồi.”

***

Tạ Mạnh nhận được điện thoại của Trương Giang Giang thì kinh ngạc đến suýt chút nói không ra lời “Cậu đang ở đâu? Về nước rồi à?”

“Chưa về.” Trương Giang Giang giải thích “Tui đang ở một tiệm ăn quen ở Baghdad, mượn điện thoại một lát, không nói được lâu đâu…” Cậu quay đầu nói gì đó bằng tiếng Arab với bà chủ tiệm, có hơi bất đắc dĩ nói với Tạ Mạnh “Giống như sắp có người đến lắp thiết bị… Tui cúp máy đây, ở thêm chừng năm nữa tui sẽ về, mọi thứ đều bình an, không cần lo cho tui.”

Tạ Mạnh cũng không nói nhiều lời, lập tức căn dặn “Nhất định phải chú ý an toàn, đừng đi đến nơi nhiều người… Tuyệt đối tuyệt đối phải giữ liên lạc.”

Bà chủ bên kia lại lên tiếng hối thúc, Trương Giang Giang chỉ có thể nói “Tui biết rồi, cậu với Quý đẹp trai cũng phải ân ái yêu nhau đó, chờ tui trở lại ha.”

Nói liên tục mấy tiếng tạm biệt, Trương Giang Giang mới lưu luyến không thôi cúp điện thoại, ngoài cửa tiến vào một vị ăn mặc giống như là thợ lắp thiết bị, Trương Giang Giang nói một câu thật có lỗi bằng tiếng anh, sau đó nghiêng người nhường chỗ đặt điện thoại.

Vị thợ lắp thiết bị đứng bên cạnh đang định ngồi xuống bắt tay vào công tác đột nhiên khựng lại một chút, người nọ đội nón, hơi hơi nghiêng đầu, giống như muốn ngước lên nhìn rõ mặt Trương Giang Giang.

Trương Giang Giang “?”

Bên ngoài đột nhiên có người hô to “Trong xe có một ả đang ngồi! Hình như có bom! Có bom!”

Trương Giang Giang hoảng sợ nhìn bên ngoài, bà chủ tiệm ăn đã muốn thất thanh hét lên, xe đỗ ngay sát cửa sổ bên ngoài tiệm, bây giờ chạy ra ngoài không còn kịp nữa rồi. Trương Giang Giang theo phản xạ tính tìm chỗ ẩn nấp, lại không ngờ bị thợ lắp thiết bị bên cạnh túm ôm lấy.

“Anh tính làm gì…!?” Trương Giang Giang bị doạ đến phun luôn tiếng mẹ đẻ, đối phương lại không nói lời nào, trực tiếp ôm chặt thắng lưng cậu xoay người lăn vào mặt sau quầy bar.

Trương Giang Giang ngẩn ngơ đến há cả mồm, nhìn chăm chăm gương mặt quen thuộc dưới chiếc mũ.

Hàn Đông dùng thân mình đè lên người cậu.

Trương Giang Giang bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

“Đừng nhúc nhích nữa coi! Hàn Đông tức giận hét to “Nằm yên cho tôi!”

Trương Giang Giang bị ép đến nghẹt thở, đỏ bừng mặt hướng về phía Hàn Đông quát to “Nghiêng người qua! Muốn bị thương sao? Đừng có lo bảo vệ tui thôi chứ!”

Hàn Đông “…”

Cuối cùng Hàn Đông chịu thua, anh hơi nghiêng người một chút, bất quá vẫn cố chấp nằm chắn bên ngoài, hai tay hai chân gắt gao ôm chặt lấy Trương Giang Giang, mặt của cả hai người cơ hồ là dán sát vào nhau, đầy ắp trong khoang mũi đều là hương vị của đối phương.

Chờ mãi mà chẳng thấy có tiếng nổ nào vang lên, Trương Giang Giang bị ôm chặt đến đổ cả mồ hôi, mặt đối mặt với Hàn Đông, liền bắt đầu tìm đề tài “Sao lại tới đây?”

Hàn Đông hạ tầm mắt nhìn vào môi cậu “Tôi chuyển công việc, đến đây chi viện kỹ thuật.”

“Ồ.” Trương Giang Giang liếm liếm môi “Bận không?”

Hàn Đông “Bận chết đi được, tìm cậu hơn nửa năm, hoá ra là ngay dưới tầm mắt.”

Trương Giang Giang cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng “Tìm tui làm gì?”

Hàn Đông “Cậu nói thử xem.”

“…” Trương Giang Giang cũng không biết nên nói cái gì.

“Còn cậu?” Hàn Đông hỏi “Tính ở thêm bao lâu nữa?”

Trương Giang Giang thật thà đáp “Một năm nữa đi… Trở về cũng không biết để làm gì.”

“Vậy muốn cùng nhau không?” Hàn Đông đột nhiên hỏi.

Trương Giang Giang vẻ mặt mờ mịt “Chúng ta hiện tại không phải đang cùng nhau sao…”

Hàn Đông hít sâu một hơi “Tôi bảo chúng ta cùng nhau là…”

Có người gõ lên quầy bar, Trương Giang Giang cùng Hàn Đông đồng thời quay đầu lại, người nọ là một sĩ binh vác theo súng, bên cạnh là một sĩ binh khác mặc áo chống nổ.

“Đã gỡ bom rồi.” Đối phương mở miệng nói bằng giọng mỹ tiêu chuẩn, còn có tâm tình trêu ghẹo họ “Không cần ôm nhau chặt vậy, sẽ không trở thành uyên ương bỏ mạng đâu.”

“…”

***

Bước ra khỏi tiệm ăn, Trương Giang Giang mới phát giác hai chân của mình mềm nhũn, một mình cậu đi ra, đứng dựa ở ngoài cửa một lát, cho đến khi Hàn Đông lái chiếc Jeep dừng lại cái két trước mặt cậu.

Trương Giang Giang “…”

Hàn Đông đưa tay đẩy vành nón, ra lệnh “Lên xe.”

“…Hung dữ như vậy làm gì chứ.” Trương Giang Giang vừa lầm bầm vừa bò lên xe, Hàn Đông cúi người qua giúp cậu thắt đai an toàn, đột nhiên ngẩng đầu, cằm khẽ chạm vào mặt cậu, Trương Giang Giang có thể cảm giác được vụn râu cạo không sạch sẽ lấm tấm bên trên da của đối phương, có hơi đỏ mặt.

Hàn Đông vỗ đầu cậu “Nghĩ cho kĩ đi.”

Trương Giang Giang nhìn đối phương một cái “Nghĩ cái gì?”

“Nói xem, nghĩ cái gì?” Hàn Đông thành thạo kéo cần số đạp ly hợp “Có muốn cùng tôi không.”

Trương Giang Giang tức giận “Tui muốn Nhu Nhu.”

Hàn Đông nở nụ cười “Không có Nhu Nhu, chỉ có Hàn Đông thôi, tôi sẽ tốt với em hơn cô ta, yêu em hơn cô ta.”

Trương Giang Giang há hốc miệng, chật vật nói “Nói chuyện buồn nôn.”

“Tình sâu chỉ là một hồi bi kịch mà chỉ có cái chết mới chấm dứt được.” Hàn Đông đột nhiên nói, quay sang hỏi Trương Giang Giang “Có biết ý nghĩa của câu này không?”

Trương Giang Giang vẻ mặt dấu chấm hỏi lắc đầu “Không biết…”

“…” Hàn Đông quả thực không biết nói gì “Không biết còn gửi cho người khác?”

Trương Giang Giang vô tội “Lúc ấy tức muốn chết, nên mới lên mạng tìm một câu đặc biệt gây xúc động… Chọn tới lui mới chọn câu này.”

Hàn Đông “…”

Trương Giang Giang gãi đầu nói “Rốt cuộc có ý gì?”

Hàn Đông thở dài “Bỏ đi… Không biết cũng tốt.”

“…” Trương Giang Giang nóng nảy “Mau nói tui biết coi!”

Hàn Đông dùng sức đạp chân ga, lốp xe jeep bám theo một lớp cát bụi mờ mịt, gió nóng thổi thốc từng trận vào mặt, Trương Giang Giang nheo hai mắt, đưa tay che khuất ánh mặt trời chói chang chiếu qua trần xe.

“Sớm sớm chiều chiều, dẫu đã biết sinh mệnh vô vàn biến chuyển, vẫn tận sức cho đi vô tận nhẫn ái.” Hàn Đông yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói “Hiểu những lời này không?”

Trương Giang Giang ngơ ngác với mái đầu bị thổi thành một đống rối bù “?”

“Ngu ngốc.” Hàn Đông đưa tay xoa xoa đầu của cậu “Mau mau yêu tôi đi, xem như vì tôi yêu em nhiều như vậy.”

__________________

+ Về câu văn nghệ của TGG : Nó là những câu nói được trích dẫn trong tác phẩm “Tứ nguyệt liệt bạch” (四月裂帛) của tác giả Giản Trinh (简媜).

Nguyên văn hai câu như vầy (vì văn của tg này khá là triết lý, tớ cũng sợ mình dịch không đúng)

旦夕之间, 情知对于生命的千般流转, 尽须付与无尽的忍爱

Đán tịch chi gian, tình tri đối vu sinh mệnh đích thiên bàn lưu chuyển, tẫn tu phó dữ vô tẫn đích nhẫn ái

(Lược nghĩa : Giữa sớm và chiều, đã biết đối với sinh mệnh là muôn ngàn lưu chuyển, tận sức giao phó vô tận nhẫn ái)

深情即是一桩悲剧必得以死来句读

Thâm tình tức thị nhất thung bi kịch tất đắc dĩ tử lai câu độc

(Lược nghĩa : Thâm tình tức là một cọc bi kịch chỉ có thể lấy cái chết đến chấm hết)

**Nhẫn ái : là kiên nhẫn và yêu thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.