CHƯƠNG 43
10 Votes
Sang năm tiếp theo, Sở Khang Lâm xác nhận chuyển đến làm giám đốc chi nhánh ở khu vực khác, trước khi chuyển đi cũng đề cử Tạ Mạnh thay thế vị trí quản lý của mình. Các đồng sự khác trong công ty tối đó khui champagne chúc mừng hai người, Tạ Mạnh còn nhận được một bó hoa.
“Bữa rượu này là trốn không thoát rồi.” Sở Khang Lâm cười cười chạm cốc với Tạ Mạnh “Chúc cậu sự nghiệp thành công.”
Tạ Mạnh cũng chân thành nói “Cảm ơn Sở tổng.”
Sở Khang Lâm vỗ vỗ vai Tạ Mạnh, uống một lát mới hỏi “Lát nữa có người đón sao?”
“Ừm.” Tạ Mạnh ôm bó hoa trong tay, liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình di động “Lát nữa bạn tôi sẽ đến rước.”
Sở Khang Lâm “Là người hôm đó chờ cậu ở ngoài cổng đấy à?”
Tạ Mạnh ngẩn người, do dự một chút mới đáp “Đúng vậy.”
Sở Khang Lâm mỉm cười “Tình cảm cả hai người tốt thật nhỉ.”
Quý Khâm Dương đang ngồi trong xe nói điện thoại, liếc mắt thấy Tạ Mạnh từ toà nhà đi ra, mới nhăn mặt nói “Ngày mai nói sau đi, tôi còn có việc.”
Bên kia điện thoại vẫn vang lên tiếng ai đó liên tục, Quý Khâm Dương dứt khoát cúp máy. Quay đầu lại thấy Tạ Mạnh ôm trong tay bó hoa, liền nhướng mày “Ai đưa đấy?”
Bởi vì mới uống rượu, nên gò má của Tạ Mạnh hơi hồng lên “Đồng nghiệp đưa, anh mở cốp sau ra đi.”
Quý Khâm Dương ấn nút mở cạnh cửa xe, trong nháy mắt cốp xe bật tung lên, phần phật bay lên hơn mười cái bong bóng.
“…” Biểu tình của Tạ Mạnh quả thực rất buồn cười.
Quý Khâm Dương chống cửa xe nói “Mừng thăng chức, Tạ tiên sinh.”
Tạ Mạnh xoay người bỏ hoa vào, trước khi lên xe vói tay sờ đầu Quý Khâm Dương “Cảm ơn.”
“Em không thích bong bóng à?” Quý Khâm Dương nhoài người đeo đai an toàn giúp Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhìn đối phương “Đang nói đùa đấy à?”
Quý Khâm Dương không nói gì, lẩm nhẩm hát cái gì đó vừa duỗi tay từ sau chỗ ngồi lấy ra một cái bong bóng.
Tạ Mạnh che mặt “Tha cho em.”
Quý Khâm Dương đẩy bong bóng đến trước mặt, Tạ Mạnh mới phát hiện bên dưới có buộc một cái hộp nhỏ.
“?” Tạ Mạnh hoài nghi cầm cái hộp trong tay “Anh lại chơi trò bất ngờ gì đây?”
Quý Khâm Dương nhấn chân ga, thừa dịp đảo tay lái rẽ se khom người qua hôn lên mặt Tạ Mạnh “Sau khi thả bong bóng thì cầu hôn, trong phim toàn diễn thế mà.”
Tạ Mạnh “…”
Trên đường trở về, di động của Quý Khâm Dương vang lên liên hồi, Tạ Mạnh nhìn mấy lần, mới nhịn không được nhắc nhở “Không cần nghe hả?”
Quý Khâm Dương liếc nhìn một cái, nói bằng giọng mặc kệ “Cũng không phải việc gấp, về nhà trước rồi tính.”
Tạ Mạnh thấy đối phương nói thoải mái như vậy cũng không nói thêm gì nữa, hai người về đến nhà rồi, mà Quý Khâm Dương lại không vội đi vào.
“Band nhạc xảy ra chút chuyện.” Quý Khâm Dương một tay khoác kính xe “Em vào nhà trước đi, đừng mở hộp nhé, đợi anh trở lại.”
Tạ Mạnh hôn đối phương “Biết rồi, đi mau về mau đi.”
***
Đã gần hai giờ sáng, nhưng trong sàn đấu vẫn sáng đèn, đoàn phim vẫn đang tiến hành quay phim.
Trịnh Minh chụp xong cảnh diễn của mình liền chui ra một góc ngồi ghế lướt weibo, trợ lý đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn vị nào đó ngồi xem hết rồi like toàn bộ status của một weibo tên Hùng Bảo Bảo, like một lần cảm thấy chưa đủ, bắt đầu lùi lại unlike hết, sau đó bắt đầu vòng like mới.
“…” Trợ lý “Anh đang cố chứng tỏ mình tồn tại đấy hả?”
Trịnh Minh thành thật gật đầu “Ừ.”
Khác xa so với hình tượng xuất thần nhập hoá trên màn ảnh, con người trong đời thật của Trịnh Minh có thể nói là hoàn toàn tương phản lại, nhưng bởi vì vẻ bề ngoài của người này rất có tính lừa gạt, cho nên đến nay chỉ có người đại diện cùng với trợ lý đã ở cạnh Trịnh ảnh đế tám năm mới biết sự thật này.
“Anh thích thì tỏ tình theo đuổi người ta đi.” Trợ lý thực lòng khuyên bảo “Bây giờ anh nổi tiếng như vậy rồi còn sợ cái gì nữa? Hành động số một, doanh thu bán vé hàng đầu, vào giới tám năm nhưng lại thủ thân như ngọc chưa từng dính scandal tình ái nào, còn cái gì có thể ngăn cản anh nữa đây nam thần?”
Trịnh Minh trầm mặc ngồi ở đằng kia, không lên tiếng, tiếp tục quá trình like – unlike của mình.
Trợ lý “…”
Trang đầu weibo của Hùng Bảo Bảo đều là về những bộ phim cậu quay mấy năm nay, số lượng fan cũng đã có mười mấy ngàn. Dạo gần đây Hùng Bảo Bảo đang chuẩn bị cho dự án movie khá lớn, lần đầu làm tổng đạo diễn đương nhiên là khẩn trương vô cùng, nên hay chụp lại mấy cái linh tinh lắt nhắt ở trường quay hàng ngày rồi up lên weibo, bên dưới có không ít fan cổ vũ bình luận.
“Bảo Bảo! Anh nhất định làm được mà! Chúng em ủng hộ anh!”
“Bảo Bảo, chúng em mang thức ăn đến cho anh nè, anh muốn ăn cái gì?”
Bên dưới là câu trả lời của Hùng Bảo Bảo “Muốn ăn cơm sốt thịt kho tiêu, bát siêu bự, phải năm bát!”
“…” Trịnh Minh nhìn đi nhìn lại mẩu tin nhắn này mấy lần, cuối cùng mới ngẩng đầu bảo trợ lý “Có số điện thoại của khách sạn X không?”
“Làm gì?” Trợ lý vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương, cô tưởng Trịnh ảnh đế hỏi như vậy là vì muốn kêu bữa ăn khuya. Đừng đùa chứ phim này ảnh đế vào vao một bệnh nhân tâm thần, nửa đêm rồi còn đòi ăn lỡ béo làm sao giờ!?
Trịnh Minh “Kêu giúp tôi năm bát siêu bự cơm sốt thịt kho tiêu, gửi sang chỗ Hùng đạo diễn đi.”
Trợ lý “…”
***
Lúc Quý Khâm Dương đến bệnh viện, Bích quy đang mang cái khẩu trang đứng lấp ló ở góc phòng, cậu chàng thấy Quý Khâm Dương trước liền kích động kêu nhỏ “Anh Dương! Anh Dương!”
“Rốt cuộc là sao?” Quý Khâm Dương bước qua đi, Bích quy nhìn thấy nam nhân, suýt nữa khóc lên “Tiền Mạch anh ta, anh ta… Văn Đao uống quá chén mới, mới đánh…đánh nhau với người khác…”
Quý Khâm Dương nhẹ ấn đầu Bích quy nói “Bình tĩnh, nói từ từ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Bích quy nghe lời hít sâu một hơi, mất một lúc mới sắp xếp lại mớ lộn xộn trong đầu, cũng nói rõ ràng mọi chuyện.
Chuyện bắt nguồn từ tháng trước, Quý Khâm Dương đã hao phí rất nhiều tiền bạc cùng chạy quan hệ mới giúp band nhạc đoạt được một suất tham gia trong một trận đấu âm nhạc. Vốn Quý Khâm Dương tính mượn sự kiện này làm tiếng trống tinh thần thúc đẩy cả band nhạc chính thức ra mắt công chúng, kết quả ông chú của Bích quy thấy band nhạc của bọn họ rất có tiềm lực phát triển liền bắt đầu giở chiêu trò, dụ dỗ lừa gạt Tiền Mạch rời khỏi band nhạc để ký hợp đồng solo với công ty của mình.
Cũng không biết điều kiện của đối phương là gì mà thuyết phục được Tiền Mạch, từ buổi sáng hôm nay đã mất tăm mất tích. Tiền Mạch không dám đi đối mặt với Quý Khâm Dương, nên buổi tối mới lén lút tìm Văn Đao thương lượng, kết quả Văn Đao nổi trận lôi đình, liền lao đến quần ẩu với đám người Tiền Mạch.
Quý Khâm Dương lạnh lùng cả gương mặt nghe toàn bộ câu chuyện, cố gắng đè xuống lửa giận, gượng giọng nói “Tiền Mạch muốn solo thì cứ mặc nó đi đi, chúng ta cũng không phải tìm không ra ca sĩ thay thế khác, còn vài tháng nữa mới đến trận đấu, vẫn còn kịp chuẩn bị. Mấy chuyện đánh nhau như vậy lỡ bị paparazzi phát hiện tung hê lên, vậy mọi chuyện tôi làm trước giờ đều coi như công cốc, mấy người có suy nghĩ tới điều này không?”
Bích quy ngập ngừng không dám hó hé, Quý Khâm Dương suy nghĩ một lúc mới nói “Đưa số của chú cậu cho tôi, để tôi thương lượng với ông ta.”
Bích quy vội vàng lấy điện thoại lục danh bạ tìm số, Quý Khâm Dương khoanh hai tay đứng bên cạnh nhắm hai mắt chờ đợi một lát, đột nhiên sực nhớ cái gì, mới cúi đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn.
***
Tạ Mạnh pha cho mình một cốc cafe, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, máy cd phát đĩa nhạc mà Quý Khâm Dương ghi âm riêng cho cậu, đĩa nhạc chạy gần hết, di động bên cạnh bất ngờ sáng lên.
Nội dung tin nhắn của Quý Khâm Dương chỉ vỏn vẹn mấy chữ “Văn Đao uống hơi nhiều, bị loét dạ dày vào bệnh viện, nên tối nay anh sẽ không về.”
Tạ Mạnh vừa định trả lời, đối phương lại nhắn thêm một tin nữa “Ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
Tạ Mạnh trầm tư một lát, mới hồi phục “Ừm, anh cũng đừng vất vả quá, có thể chợp mắt được lúc nào thì hay lúc đó.”
Quý Khâm Dương trả lời rất nhanh “Đã biết… Ngủ ngon, anh yêu em, Tạ Tiên sinh.”
Tạ Mạnh nhìn tin nhắn, bất giác cười khẽ, đứng dậy lấy quần áo đi tắm rửa, lúc đi ra đưa mắt nhìn thấy chiếc bóng bay trên bàn, hơi do dự một lát liền bước đến tháo chiếc hộp cột ở dưới ra.
Chiếc hộp được gói rất kỹ, Tạ Mạnh mất một lúc mới mở được nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim kiểu nam.
__________________