Tui Yêu Bà, Ngốc

Chương 13: Chương 13




Sáng sớm.... Tất cả đều vác mông đi hết , chỉ còn nó ở nhà. Nó lầm bầm

- Bọn chết dẫm

Kèm theo lời nói là một sát khí nồng nặc hơn bao giờ hết. Khỏi nói cũng biết, nó bay thằng vào nhà wc làm VSCN và phi ra với vận tốc ánh sáng.

Về phía mấy người kia thì....

- Há mồm ra nào! - Mai cầm cái thìa đầy ự kem quay sang dương làm anh chàng bối rối

- Đâu cần thiết phải vậy???

Sau những lời nói ngọt ngào đó, là một đám sát thủ nhìn chằm chằm 2 người kia. Dương nhỏ mồ hôi hột quay sang đám sát thủ đang giở cái mặt hầm hầm về phía đó

- Ơ! từ từ đã nào...

- Cái gì mà từ từ, 2 cô cậu muốn tình tứ thì đi ra chỗ khác nhá! ở đây đông người lắm.

Cả đám chen nhau chửi 1 cặp tình nhân làm người ở quán coffe phải tránh xa thật xa.

Lúc này thì nó đang chăm sóc con mèo tam thể nhặt được từ hồi no nằm viện, nói chăm sóc thì đứng nhưng toàn bị ' con nhỏ' cào cho mấy phát thành sẹo để cho đẹp.

- mày còn cào nữa. tao cho mày đi đời bây giờ

Lời nói của nó chẳng thấm vào lỗ tai con mèo chút nào. Ngược lại nó còn cào dữ dội hơn nữa.

- rồi! tao hàng được chưa.

Nó xụ cái mặt, nói về đối phó với con chó thì nó dễ nhu ăn bánh, còn với mèo thì nó chịu thua. Ức chế thiệt!

Sau khi vứt con mèo sang 1 bên thì nó đứng dậy, định là sẽ đi tìm đám kia cho 1 trận thì.

Đầu nó đau như búa bổ, sau cơn đau ấy thì nó cảm thấy mình hoa mắt dần, không còn nhìn thấy được xung quanh rồi ngất đi giữa nền nhà gỗ không 1 chút do dự.

Con mèo sau khi thấy nó ngã quỵ bèn xù lông chạy vào chỗ tối như có kẻ thù trước mặt. Khi cả đám cùng nhau về nhà, mở cửa ra, cô thấy một con búp bê nằm sàn với tư thế ' chổng mông lên trời '( té đâu mà trúng cái tư thế khó coi thế ). cô vội vàng chạy đến nó

- Này như, mà có sao không vậy

Lay mãi, nó không tỉnh thì cô mới tá hỏa la hét đùng đùng

- MẤY NGƯỜI GỌI XE CẤP CỨU CHO TÔI

Mấy người đang đứng tán gần đó, ị ảnh hưởng bởi giọng nói vang khắp năm châu thì nhao nhao cả lên

- Có chuyện gì vậy

- Mới đi về mà bị tra tấn ai mà chịu nổi

- Chuyện gì vậy? con như nó bị sao à

Vân VÂn....

Tiếng còi inh ỏi của xe cấp cứu vang lên và kết thúc sau khi đến bệnh viện.

Hiện tại, ai cũng ở trạng thái ' người thực vật ' không nói cũng không rằng chỉ ngồi yên một chỗ chờ vị bác sĩ bước ra càng sớm càng tốt.

- Ai là người nhà của bệnh nhân?- bác sĩ cuối cùng cũng bước ra và ôn tồn nói

- Là tôi!

Anh đứng dậy. Vị bác sĩ có vẻ thận trọng nói với anh

- Cô bé bị chấn thương sọ não do lần trước. Hiện giờ đang mất trí nhớ tạm thời do bệnh cũ tái phát, Ngoài ra tôi còn có cái này đưa cho anh.- Vị bác sĩ rút 1 tờ giấy ra và đưa cho anh

- Đây là...

Anh nhìn tờ giấy từ nghiêm trọng chuyển sang ngạc nhiên làm 3 người kia đứng ngồi không yên.

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc em ấy. - Anh cúi chào vị bác sĩ rồi đi quay về phía mọi người.

- mọi người bình tĩnh nghe tôi nói!

Anh chìa mẫu giấy ra cho mọi người xem. Sắc mặt tất cả đầu thay đổi sau từng dòng chữ. Tờ giấy đó khiến ai cũng thốt ra một lời:

- Ruốt cuộc chuyện này là sao???

- Biết thế nào cũng có chuyện này mà!

Tất cả đồng loạt quay lại nhìn vào một bóng người đi đên gần

- Ngươi là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.