Túng dục

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

.

Đem Quý Ngật Lăng một thân mồ hôi lau chùi sạch sẽ, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cây kim giờ đã tiến gần đến số ba. Thở dài, Triển Phi ngắm nhìn người đang thoải mái chôn sâu đầu vào trong gối nằm mềm mại, kéo chăn ra sau lưng đắp lại cho cậu, không để cho gió lạnh có cơ hội luồn vào.

Giúp cậu lau khô vần trán ấm nóng, dường như cơn sốt cao đã dần lùi bước, hẳn sẽ không còn chuyện gì nữa.

Triển Phi lúc này mới tắt đèn bàn, nhẹ nhàng hôn lên mũi người yêu một cái, xoay người bước về phía phòng làm việc.

Mở máy tính, vừa nhận mail, vừa kiểm tra những văn bản khẩn cấp từ công ty cần được phê duyệt, dùng máy in bên cạnh để in ra, rồi từng tờ từng tờ chăm chú lật xem.

Vì một tuần ước định này, đối với Quý Ngật Lăng mà nói, chính là làm việc không ngừng nghỉ, trước tiên sẽ đem tất cả công việc sau này xử lý hoàn tất, còn đối với Triển Phi thì vấn đề lại càng thêm trầm trọng.

Tất nhiên là không thể đến công ty làm việc như bình thường. Bằng không nếu đem tất cả khoảng thời gian ban ngày trong một tuần trừ bỏ hết, thì bọn họ có thể ở bên nhau được mấy giờ? Một khi đã như vậy, tất cả công việc tất phải hoàn thành tại nhà. Hiện nay thị trường vẫn còn đang biến hóa quỷ dị do vụ phá sản đầy chấn động của Quý gia, phong ba bất cứ lúc nào cũng có thể một lần nữa thổi qua nền kinh tế, nên hoàn toàn không thể làm qua loa.

Nhắm mắt lại, xoa nhẹ vào huyệt tình minh [huyệt đạo ở khóe mắt], xem xét bảng kế hoạch do cấp dưới chuyển tới dù đã được chỉnh sửa ba lần nhưng vẫn cảm thấy còn khuyết điểm. Cầm lấy cây bút máy ở bên cạnh, đánh dấu lên mấy điểm tương đối trọng yếu. Sau khi viết ra phương hướng sửa đổi khái quát, Triển Phi miệng ngậm điếu thuốc, đi chân trần, đem bản in của bảng kế hoạch vừa được điều chỉnh đến bên máy fax, gửi cho trợ lý tại văn phòng.

Sau đó tiếp tục uống cà phê và đọc mail.

Ngoài mấy bức mail thỉnh cầu rườm rà phiền phức, có một bức không được đánh dấu đỏ ngược lại càng thêm nổi bật, thu hút ánh nhìn của hắn. Ha ha, quả nhiên không hổ danh là trợ thủ đắc lực nhất, hắn biết rõ giữa một đống mail đầy dấu đỏ thì một bức mail màu đen không dấu trái lại càng thêm bắt mắt. Tim bất giác đập nhanh hơn một chút.

Đó là một mail báo cáo điều tra, đem tất cả thông tin liên quan đến Quý gia điều tra vô cùng tỉ mỉ chi tiết, liệt kê toàn bộ tổn thất lần này của họ. Đáng chú ý nhất, là ngay cả nội tình hiện nay của Quý gia cũng được tìm hiểu cực kỳ cẩn thận. Bao gồm việc lần này bọn họ chuẩn bị chuyển tài sản sang Anh cũng như quy mô đầu tư công ty, vân vân và vân vân…

Chuyển hướng đến thị trường tương đối truyền thống của Anh Quốc, dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, xem ra không phải hoàn toàn là không có khả năng. Với thực lực của Quý Thiên Hùng cùng kinh nghiệm nhiều năm của Quý gia đối với thương giới mà xem xét, quyết định này tuy nói là phá phủ trầm phù(*) [bạt mạng làm liều], nhưng xác xuất thành công cũng không thấp. Bất quá cũng chỉ là “không thấp”, nhưng không thể nói là hoàn toàn sẽ thành công.

Mà nếu muốn Quý gia có thể tiếp tục sinh tồn tại Thượng Hải. . . . . . Nhìn vào hạng mục công việc chất chồng la liệt, đồng thời tính ra số tiền bảo hiểm, ít nhất phải cần đến 50 triệu đôla Mĩ mới khả dĩ có thể tạm thời kéo dài sự tồn tại. Còn muốn gỡ lại vốn và sinh lợi nhuận, thì số tiền ấy hoàn toàn không đủ.

Thật sự. . . . . . đối với Triển Phi mà nói, đây là một báo cáo không hay lắm.

Đem tách cà phê đặt qua một bên, Triển Phi bắt đầu nghĩ về việc viết một phong thư. Tuy rằng nói có tinh thần phấn đấu như vậy là tốt, nhưng không thể phủ nhận nếu có thể bình tĩnh suy nghĩ thêm chút nữa, Quý Thiên Hùng ở độ tuổi này, cũng không nên tận lực nhảy vào hố lửa, chứng minh mình là siêu nhân làm gì.

Không đợi được thư xin viện trợ, đối phương cũng không ngỏ lời, Triển Phi lại không thể chủ động giơ tay cứu giúp.

50 triệu đô la không phải là không lấy được. Nhưng dưới tình hình hiện tại, mặc dù là Quý Thiên Hùng một nhân vật như vậy, cũng không nhất định có thể bảo đảm sẽ đứng vững nếu chỉ dựa vào chút tiền ấy. Phong ba lần này mang đến thương tổn nghiêm trọng xa hơn so với những gì được hình dung từ bên ngoài. Những số liệu này mãi về sau mới điều tra ra, chỉ e bọn họ từ đầu cũng đã tính đến, vì vậy mới có thể đưa ra một quyết định dứt khoát như thế.

Nói đi liền đi, không hề có một chút lưu luyến.

Mà nếu có thể có một trăm triệu đô để đánh cược trận này, phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời lấy ra một trăm triệu để giúp Quý gia đầu tư, đối với sự nghiệp của Triển gia mà nói, cũng rất có khả năng vì vậy sẽ gặp phải nguy cơ xưa nay chưa từng có.

Nhưng may mắn là toàn bộ sự nghiệp của Triển Thị hiện đều đã nằm trong tay hắn, và Triển Phi cũng tin tưởng chính mình có đủ năng lực để chống đỡ hết thảy hậu quả. Bởi vậy, trong bức thư gửi cho Quý Thiên Hùng, hắn nêu ra hai phương án để vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cho ông ta lựa chọn.

Phương án thứ nhất là hai gia tộc sẽ hoàn thành mối quan hệ hữu nghị, đem cô con gái độc nhất của Quý gia, cũng chính là em gái Quý Ngật Lăng gã cho hắn, cứ như vậy, hai nhà có thể chân chính sáp nhập, đồng chiến sa trường.

Tất nhiên như vậy cũng có nghĩ Quý gia cần thiết phải bỏ ra một chút gì đó, trở thành công ty con phụ thuộc vào Triển gia. Nhưng làm thế cũng có một điểm hay, chính là tất cả mọi người sẽ thành người một nhà, đối nội thì không bàn tới nhưng đối ngoại hết thảy đều có thể dễ dàng đối phó, chuyện tiền bạc cũng không còn là vấn đề.

Với phương án thứ hai, Triển Phi sẽ đại diện gia tộc, tiến hành đầu tư vào Triển gia, kim ngạch là một trăm triệu đô, sau này tính trên lợi nhuận thu được của Quý gia, sẽ hoàn khoản theo từng kỳ, hàng năm chỉ cần trả một phần trăm lợi nhuận là đủ. Nhưng với điều kiện này sẽ có một điều kiện phụ kèm theo, đó chính là muốn Quý Ngật Lăng, con trai độc nhất của Quý gia đến làm việc cho công ty của Triển gia đến khi trả hết số nợ đã vay. Coi như dùng nhân tài để gán nợ, mượn tiền đầu tư.

Không thể trách Triển Phi ngay cả của bố thí cũng khắc nghiệt như thế, dù sao tất cả mọi người đều là dân kinh doanh, không ai lại đi làm chuyện đầu tư lỗ vốn không có lãi, cho dù ngươi có van xin lạy lục thì cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng bất quá, có thể đem toàn bộ sự nghiệp của cả gia tộc ra làm tiền đánh cược, cũng đủ thấy Triển Phi quyết tâm muốn lưu lại Quý Ngật Lăng.

Dùng bút máy cẩn thận viết xong bức thư rồi niêm phong lại. Sau đó nhắn tin cho trợ lý bảo anh ta ngày mai đến đây giúp hắn chuyển bức thư này đến tận tay Quý Thiên Hùng.

Chờ sau khi giải quyết xong tất cả công việc, chén cá phê thứ hai cũng đã nhìn thấy đáy, xoay vặn bả vai có chút cứng ngắt, Triển Phi đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn. Những tia nắng sớm đã xuyên qua lớp sương mù chiếu nghiêng nghiêng rải xuống khắp không gian, dự báo một ngày mới sắp bắt đầu.

Nheo nheo đôi mắt, Triển Phi mở cửa sổ đón lấy ngọn gió buổi sớm mang theo chút mát mẻ thổi đến, không hề giấu giếm ý định luồn vào trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình của hắn, mơn man làn da màu đồng.

…………..

Ngủ thẳng một giấc tỉnh dậy, đã bao lâu, đã bao lâu không thoải mái được như vậy? Cảm giác được ngủ một giấc không mộng mị, tựa như các bắp thịt cùng thần kinh siết chặt toàn thân dần dần thả lỏng. Không cần suy nghĩ xem ngày mai sẽ như thế nào, không phải quay đầu nhìn lại quá khứ, không bận tâm cảm thán cho hiện tại, chỉ đơn thuần chìm vào giấc ngủ.

Vụ phá sản của Quý gia bất đắc dĩ buộc phải công bố. Trước đây, họ cũng từng thử giẫy giụa, ý đồ xoay chuyển càn khôn, định dùng hết lực lượng sau cùng còn xót lại dĩ độc trị độc. Nhưng, hết thảy đều chính là một cơn ác mộng hỗn loạn. Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, nhân định thắng thiên, câu này cũng chỉ có ích nhân lúc dùng để cổ vũ khích lệ tinh thần cho công nhân, còn hiện thật thì vừa tàn khốc lại vừa chân thật.

Khoảng thời gian tối tăm này đã được bao lâu rồi? Trong một khắc Quý Ngật Lăng phát hiện được sự chuyển động, liền lập tức tỉnh như sáo không thể ngủ lại được nữa.

Hơi hơi mở mắt, cậu cảm thấy phía sau có chút mát lạnh thay thế cho sự đau nhức bỏng rát trước đây. Cả người lại khô thoáng dễ chịu, hoàn toàn tương phản với cảm giác nóng bức nhơ nhớp như vừa bước ra từ trong ngục lúc trước. Bản thân hẳn đã đổ rất nhiều mồ hôi, dù khi đó đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cậu vẫn có thể khẳng định như vậy. Lời lý giải khả dĩ duy nhất chính là có người giúp mình lau chùi, vả lại còn thay chăn và ra giường thơm tho sạch sẽ.

Cho nên cảm giác khi chạm vào da thịt mới có thể thoải mái được như vậy.

Mà ổ chăn so với bình thường ấm áp hơn rất nhiều nhờ vào nguồn nhiệt truyền lên từ phía sau. Có hơi chút thanh tỉnh hơn một ít, Quý Ngật Lăng rốt cuộc cũng biết chính mình sở dĩ ngủ ngon như thế, nguyên nhân hoàn toàn là vì cả người cậu đều đang gối lên cánh tay của Triển Phi, còn lưng kề sát vào ngực hắn, được hắn gắt gao khóa lại trong lòng.

Hơi hơi giật mình, cánh tay đang ôm ngang trước ngực của cậu liền động nhẹ một cái, lập tức thanh âm quen thuộc, đặc biệt mang theo ngữ khí lười nhác lúc sáng sớm truyền đến bên tai, “Tỉnh rồi à?”

Không biết hắn bởi vì mình giật mình làm tỉnh giấc hay vốn đã tỉnh ngủ và đang nằm quan sát mình. Tuy vậy lúc này, Quý Ngật Lăng đột nhiên có hơi không biết nên đối mặt với Triển Phi như thế nào, hiện tại hết thảy đều trở nên lúng túng, không biết phải làm sao.

Cũng may, Triển Phi không nhân cơ hội đó mà bắt Quý Ngật Lăng cứ như thế mặt đối mặt, thẳng thắn nói chuyện với nhau. Sau khi xác nhận người trong lòng đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi môi kia dường như không thể chờ thêm được nữa, liền một đường từ vành tai quét xuống chiếc cằm hơi nhọn, tìm kiếm bờ môi của cậu.

Nửa thân trên dễ dàng bị lật quay lại, lập tức bị ôm hôn, trên ngực cảm nhận được một sức nặng quen thuộc áp xuống, khoang miệng bị ôn nhu xâm chiếm, khiến Quý Ngật Lăng có loại ảo giác nửa mơ nửa tỉnh, vô cùng tốt đẹp đến mức hầu như không thực.

Nhẹ nhàng hôn liếm đôi môi cậu, tựa như đang nâng niu một món đồ trân bảo, chỉ cần hơi thô lỗ dùng sức sẽ lập tức khiến nó vỡ vụn. Đầu lưỡi linh hoạt, cẩn thận liếm láp từng góc nhỏ trong khắp khoang miệng, vô luận là phần lợi răng mẫn cảm hay vòm miệng khiến kẻ khác nhịn không được mà run rẩy. Quý Ngật Lăng thoải mái phong bế đôi mắt hưởng thụ sự âu yếm được trao cho này.

Mà tay Triển Phi cũng cực kỳ ôn nhu, ngón tay giống như có chứa ma lực, nương theo da thịt mẫn cảm của cậu một đường đi xuống, tựa như ảo thuật gia dùng ma thuật thắp sáng đêm đen, lập tức trên bầu trời có vô vàn ánh sao lấp lánh hiện ra. Làn da coi như sinh mệnh được vuốt ve liền co giật run rẩy, ngọn lửa trong cơ thể thoáng chốc đã bị nhen nhóm.

Thời điểm vừa thức tỉnh vốn là khoảng thời gian dễ bị xúc động kích thích nhất. Vì được ngủ đủ giấc, thể lực tất nhiên đã sớm hồi phục. Mà động tác kia tựa như có như không, lại càng giống như đang khiêu khích, khiến toàn bộ thân thể Quý Ngật Lăng càng thêm khô nóng, làm mỗi một phản ứng của cậu cũng tự nhiên hiển lộ hết ra bên ngoài.

Triển Phi dường như cũng biết hết thảy đều giống nhau, lực dụng trong tay thập phần thỏa đáng, môi lưỡi giao triền thuận theo lực độ của ngón tay lại dần dần sâu thêm. Thời điểm sự ôn nhu biến thành nỗi kích động, dục vọng cũng hoàn toàn triệt để bị khiêu khích khuấy động.

Ưỡn thắt lưng thấp thêm chút nữa, đem bộ vị đã nóng như lửa của mình húc nhẹ vào dục vọng của Quý Ngật Lăng, cứ như thế thong thả ma sát, thể xác càng cấp tốc được hâm nóng. Giữa hai ***g ngực dán sát vào nhau, có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương cũng giống mình, đều đang phập phồng hít thở kịch liệt.

Không tránh né chính là tiếp nhận. Quý Ngật Lăng cũng vươn tay, đem đầu Triển Phi  kéo sát về phía mình thêm chút nữa, càng làm sâu thêm nụ hôn nồng nhiệt vô pháp khống chế. Tay kia đồng thời vuốt ve theo đường cong của tấm lưng khêu gợi xuống phía dưới mơn trớn, áo ngủ vốn đã lộn xộn buông lỏng rất nhanh bị cởi bỏ.

Mở lớn đôi tay, Triển Phi dùng lòng bàn tay cảm thụ da thịt săn chắc tinh tế ở hạ thân của Quý Ngật Lăng, tại vòng eo nấn ná không rời. Nơi đó chính là vị trí tối mẫn cảm của Quý Ngật Lăng, dường như chỉ cần dùng hai tay tóm chặt chiếc eo nhỏ của cậu, cậu sẽ hết dám cựa quậy mà ngoan ngoãn nằm yên.

Khẩn thiết muốn vùng thoát ra khỏi sự khiêu khích quá trực tiếp này, Quý Ngật Lăng hơi thử vặn vẹo thắt lưng. Khỏi nói cũng biết, hai bộ vị gần như kề sát tại một chỗ lập tức nhận thấy nơi đó của đối phương vốn đã nóng rực, trong nháy mắt lại càng thêm bành trướng.

“Ách ___” khàn giọng hít một ngụm khí lạnh, Triển Phi chưa bao giờ cho rằng định lực của chính mình mạnh hơn so với người nằm dưới thân.

Một tay duỗi ra, cơ hồ vì cấp bách khó nhịn mà hướng nhanh xuống dưới, cầm lấy dục vọng ướt sũng của cả hai, dùng sức siết chặt một cái.

“A ____” không nghĩ Triển Phi lại đột nhiên lại làm như vậy, tay vốn đã chạm đến mông của hắn cũng bất giác co rút một chút. Mãi đến khi tay Triển Phi từ từ buông lỏng, đồng thời bắt đầu chà xát lên xuống hai khối dục vọng, cậu mới có thể hô hấp bình thường trở lại.

Tay còn lại của Triển Phi hướng lên trên vuốt ve, không ra sức âu yếm hai nụ hoa căng tròn dựng thẳng, mà trực tiếp dùng lòng bàn tâm mơn trớn. . . . . . Đầu ngực bị thứ thô ráp như thế đụng chạm, lại sinh ra nhiều kích động đáng sợ hơn so với bị trực tiếp nắm lấy, tựa như có một luồng điện năng vô tình đánh trúng.

Thân thể cậu trong nháy mắt theo bản năng uốn cong lên, mặc cho ngón tay còn đang âu yếm xoa nắn dục vọng của hai người có thể chạm vào nơi hậu phương của chính mình.

Thân thể đã sớm vô cùng quen thuộc, từ lâu đã cùng kết hợp không biết bao nhiêu lần, đối với nhau quá mức thấu hiểu, biết nên làm gì để giúp đối phương có được sự thoải mái nhất, cũng biết chính mình muốn nhất là điều gì.

Buông tha cho đôi môi đã bị hôn đến sắp hít thở không thông, Triển Phi bắt đầu nhẹ nhàng mút mát chiếc cằm đang vươn cao của Quý Ngật Lăng, một đường đi xuống. Trong lúc ấy, bàn tay trước ngực cũng cùng phối hợp, tùy ý châm lửa, đem đến cho cậu khoái cảm ở mức độ cao nhất. Tay còn lại mượn ít niêm dịch dinh dính, đang chảy xuôi xuống của hai người matxa bộ vị mới hôm qua còn bị chà đạp của cậu.

Nhẹ nhàng đè ép, cũng không vội vàng sáp nhập, cứ như thế tại huyệt khẩu đã tan vết bầm của Quý Ngật Lăng từng vòng khuấy đảo. Thẳng đến khi cậu khó chịu mà vặn vẹo thân thể, hoàn toàn không hề báo trước, cánh tay đột nhiên dùng sức kéo mạnh thân thể Triển Phi về phía mình. Triển Phi nguyên bản chỉ chuyên tâm khiêu khích Quý Ngật Lăng, không hề nghĩ cậu lại đột ngột chủ động như thế, thân thể hoàn toàn mất kiểm soát, liền lập tức đè sát xuống người cậu. Chỉ một chấn động này thôi, nhưng đã mang đến hiệu quả quá mức mãnh liệt.

Nhũ tiêm trước ngực cậu thẳng tắp đâm lên, bộ vị vốn đã dựng thẳng không thể khống chế càng thêm sưng đỏ đứng sừng sững, điện lưu trong ***g ngực chạy tán loạn, đầu ngón chân của Triển Phi cũng nhịn không nỗi muốn gào lên hưng phấn, hạ thân thiếu chút nữa đã trực tiếp phun ra.

Thở hổn hển nhè nhẹ, Quý Ngật Lăng hướng mắt nhìn Triển Phi, dục vọng trong ánh mắt cũng trần trụi không hề che giấu, “Vào đi, sẽ không có việc gì đâu.”

Thật giống như một cái vỏ bọc, một khi xé ra, sẽ vô pháp ngăn chặn dòng nước từ bên trong tuôn xối xả ra ngoài.

Bờ môi một lần nữa bị nhay cắn. Ở khuấy động lần này Quý Ngật Lăng rất hiểu ý, tự động nâng mông mình lên phối hợp cùng ngón tay của Triển Phi, cửa vào chậm rãi được mở rộng. Chờ cho nơi đó căng mở thêm chút nữa, thứ cứng rắn nóng hổi quen thuộc kia mới chầm chậm đĩnh nhập từng chút một vào bên trong, động tác rất từ tốn, cũng thực ôn nhu. Nhờ vậy, tuy huyệt khẩu hôm qua mới bị sưng đỏ có hơi nhiễm trùng, nhưng hôm nay đã không còn đau đớn như thế nữa, trái lại còn được lấp đầy bẳng cảm giác sung sướng thỏa mãn.

Cảm giác này vừa vặn tựa như có người cách một lớp quần áo dùng tay cọ nhẹ, khiến cậu ngứa ngáy vô cùng, cả trái tim cũng như muốn bốc cháy, ngón chân căng thẳng, co quắt lại. Quý Ngật Lăng nhắm chặt mắt, cảm thụ thân thể của mình bị người kia từng chút một chiếm hữu.

Ngay tại giây phút dục vọng của hắn toàn bộ tiến vào, Quý Ngật Lăng thình lình dùng sức ôm chặt cổ Triển Phi, phía dưới liền bị một trận co rút, không thể đè nén mà phun thẳng vào bên trong bích tràng.

“A___ cáp a______” Trong nháy mắt đạt đến cao trào, Quý Ngật Lăng buông ra tiếng rên rĩ dễ chịu. Dũng đạo kia vì liên tục bị bắn vào ba lần mà run run, hơn nữa siết lại càng chặt chẽ, hoàn toàn không có nửa điểm thả lỏng. Triển Phi nhẹ nhàng phong bế hai mắt, cảm thụ cái ôm quá sức mãnh liệt của cậu.

Có người từng nói, đây chính là tâm linh tương thông. Không phải tại thời điểm cao trào khi đang ân ái, cũng không phải lúc hôn sâu đến mất hết phương hướng, mà chính là cái ôm siết gắt gao trong một khoảng khắc.

Đây là cái ôm chứa đựng nhiều ý nghĩa, Quý Ngật Lăng lời nào cũng chưa nói, nhưng tại thời khắc đạt đến cao trào cùng khoảng thời gian sau khi cao trào đi qua, đôi tay vẫn không hề buông lỏng. . . . . . Nhiều thật nhiều, không cần bất cứ ngôn từ nào, Triển Phi tự nhiên đều có thể hiểu được.

Trở tay ôm Quý Ngật Lăng, siết lại càng chặt thêm. Khi cậu đã thoáng trầm tĩnh trở lại, Triển Phi mới bắt đầu trừu sáp dục vọng một lần nữa. Khoảng khắc tốc độ càng lúc càng nhanh, hai người đều nhịn không được mà gầm nhẹ rên rỉ, cuối cùng vẫn chịu không nổi áp lực mà bạo pháp.

“Lăng, đừng đi.”

Ngay trong nháy mắt đạt tới cao trào, Triển Phi không khống chế được mà thốt ra ước nguyện sâu trong tận đáy lòng.

————————————–

Chú thích:

(*) Phá phủ trầm chu – đập nồi dìm thuyền: Nói về trận đầu tiên cũng là trận nổi tiếng của Hạng Vũ, tháng 11 năm 207 TCN, Hạng Vũ thống lĩnh hai vạn đệ tử binh vượt sông Hoàng Hà, sau khi đến bờ sông đã cho đập hết nồi niêu, đánh đắm hết chiến thuyền (phá phủ trầm chu) để đưa quân mình vào đường cùng, khiến binh lính sĩ khí nâng cao chiến đấu đến cùng. Nên Hạng Vũ chỉ hai vạn quân đã đại phá ba mươi vạn đại quân Chương Hàm ở Cự Lộc. Phá phủ trầm chu cũng trở thành một điển tích.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, anh dũng tiến lên quyết một trận tử chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.