Túng dục

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3 

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, không lâu sau là âm thanh cửa phòng bật mở, Triển Phi phủ lên người một bộ áo tắm đơn giản, lau tóc đứng nhìn Quý Ngật Lăng cong người nằm trên giường duy trì tư thế như cũ, hỗn hợp gồm máu cùng dòng chất lỏng trắng đục sền sệt từ giữa hai bắp đùi chảy xuống, dính lên tấm ra trải giường tuyết trắng nhìn thật ghê người.

Quả trứng tự động trước đó đã được lấy ra, không cần xác nhận, Triển Phi cũng biết bộ vị kia đã sớm bị rạn nứt thương tổn, có thể nói là huyết nhục mơ hồ.

Thở dài, Triển Phi đi đến bên người đang nằm trên giường, nhẹ nhàng cởi trói trên tay Quý Ngật Lăng, rồi mới vươn tay ôm ngang người cậu bế lên. Lúc di chuyển không cẩn thận khiến miệng vết thương cọ nhẹ lên ra giường, Quý Ngật Lăng vì đau đớn mà rên khẽ một tiếng, cả người co rút một trận, mồ hôi lạnh từng hạt lớn chảy xuống.

Không thể phủ nhận cũng không nghĩ che giấu sự đau lòng, động tác trên tay Triển Phi theo bản năng càng thêm ôn nhu, cánh tay cứng cáp hữu lực, nhưng bàn tay khi chạm vào da thịt Quý Ngật Lăng lại dịu dàng không khác gì vũ mao [lông vũ]

Dùng khuỷu tay và thân người để đẩy cửa phòng tắm, trong nháy mắt nhiệt khí tràn ngập bên trong xông thẳng vào mặt. Không chần chừ, Triển Phi trực tiếp đem người đang ôm trong lòng đến bên bồn nước, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong dòng nước ấm.

Do tư thế bế ngang thân nên phần mông bị chạm vào mặt nước trước tiên. Từ miệng vết thương liền truyền đến cảm giác đau nhức khiến Quý Ngật Lăng vẫn còn hôn mê không nhịn nỗi, vùng lên quẫy đạp, muốn tránh xa khỏi mặt nước ấm làm cậu đau đớn.

Động tác quá đột ngột, Quý Ngật Lăng bỗng co giật mạnh tựa như bị rút gân, nếu không phải Triển Phi phản ứng nhanh nhẹn, thân thể ổn định, khí lực trên tay đủ lớn, thì với một Quý Ngật Lăng đang quằn quại vùng vẫy, kẻ lãnh hậu quả tuyệt đối chính là cậu! Kỳ thật, kết quả cuối cùng so với bị ngã vào trong bồn nước cũng không khác biệt nhiều lắm.

Triển Phi trước tiên ôm chặt để ổn định người trong lòng, đồng thời hơi bế cậu nâng lên một chút, không để cậu phải chạm lại vào nước ấm. Nhưng đây cũng chỉ là phản ứng bản năng mà thôi, không giống với ý định ban đầu của hắn.

“Miệng vết thương thật nghiêm trọng, cố nhẫn nại, phải tẩy rửa một chút mới được.” Tuy ngoài mặt không để lộ ra sự quan tâm, nhưng giọng nói lại chứa đựng nhiều tình cảm.

Nổ lực bình ổn hơi thở, đau đớn quá mức đột ngột vừa rồi khiến Quý Ngật Lăng cơ hồ mất hết sức lực. Bộ vị kia đã sưng đỏ cả lên, thậm chí vết thương cũng bị vỡ miệng không ít, mà nơi đó lại tập trung nhiều dây thần kinh mẫn cảm. . . . . . Loại đau đớn này giống như lấy khoan xuyên tim, là đau đớn không cách nào hình dung được, cho dù khả năng chịu đau của bản thân cũng không tệ lắm thì Quý Ngật Lăng cũng vô pháp chống đỡ được nữa.

Phong bế hai mắt, một màn ta sống ngươi chết ban nãy ở trên giường lần lượt được tái hiện. Biết rõ loại hành vi thô lỗ này sẽ mang đến hậu quả như thế nào, nhưng Triển Phi vẫn cứ khăng khăng cố chấp, thầm nghĩ chỉ cần mình muốn, thì dù có đùa giỡn đến hủy hoại cả cơ thể của bản thân cũng chẳng là cái thá gì. Chính mình đối với cậu ta mà nói tuần cuối cùng này vốn không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là tận dụng thời cơ để phát tiết dục vọng bất cứ lúc nào mà thôi.

Triển Phi một lần nữa mở mắt ra, đôi con ngươi của Quý Ngật Lăng cũng đồng thời trở nên lạnh lẽo.

“Dù tôi sống hay chết, có bị nhiễm trùng hay thối rữa, thì cũng không liên quan đến anh.” Không chịu lùi bước, Quý Ngật Lăng gằn từng tiếng thật rõ ràng, đem từng lời từng chữ khắc vào tai người trước mặt. Theo số lượng chữ gia tăng, đôi mắt màu xám vốn trời sinh lãnh khốc cũng càng lúc càng trở nên thâm sâu, càng lúc càng lạnh.

Đúng vậy, chẳng qua anh chỉ muốn đem cơ thể tôi ra để đùa giỡn đến khi mất hứng thì thôi. Nên hà tất phải lưu tâm xem cái thân thể rồi sẽ bị anh mất hết hứng thú này đến tột cùng có còn hoàn mĩ hay không mà làm gì.

Ngay tại thời điểm chữ cuối cùng vừa được nói xong, Triển Phi cũng thu hai tay đang bế Quý Ngật Lăng lại, làm cậu trực tiếp rơi tự do xuống bồn tắm, tiếng động thật lớn hòa cùng âm thanh đám bọt nước bắt tung tóe, khiến tiếng kêu đau đớn của cậu trong chớp mắt cũng bị vùi lấp hơn phân nửa. Không thèm liếc nhìn kẻ vừa bị mình ném xuống nước, Triển Phi cứ thế quay người ly khai.

Miệng vết thương giống như bị bàn là ủi qua khiến cho cơn đau kịch liệt từ hạ thân thần tốc thông qua mỗi dây thần kinh truyền đi khắp cơ thể. Quý Ngật Lăng đau đến thiếu chút nữa ná thở. Ngẩng cao đầu liều mạng hô hấp, muốn mượn quy luật hít thở sâu để giảm bớt cảm giác đau buốt ở hạ thân. Nước ấm cùng độ cứng của đáy bồn làm phóng đại tối đa mức độ kích thích tới miệng vết thương vốn đã chịu đủ loại tàn phá.

Đau, một cái đau chưa từng nấm trải, giờ đây lại nhờ tay Triển Phi tặng cho mình.

Định bụng cố nhẫn nhịn để rời khỏi bồn nước, nhưng cậu từ đầu đến cuối đều không dám tái động đậy. Miệng vết thương kia dù chỉ di chuyển một chút cũng sẽ vô cùng đau đớn, khiến Quý Ngật Lăng không dám nhúc nhích, chỉ có thể tự ám thị, hướng suy nghĩ đến chuyện khác để giúp miệng vết thương từ từ thích nghi với tình cảnh hiện tại.

Đang giữa lúc dùng phương pháp tự an ủi thì cửa phòng tắm lại lần nữa bật mở. Giương mắt liếc nhìn kẻ vừa tới, Quý Ngật Lăng cũng chỉ có thể im lặng hít khí, không thể tin được nhìn hắn. Trong phút chốc vì quá khần trương, cậu dường như quên mất cơn đau do bất cẩn đụng phải miệng vết thương gây ra. Trừ bỏ trừng mắt chằm chằm nhìn Triển Phi đang tiến lại càng lúc càng gần, thì không còn bất cứ động tác nào khác.

“Anh. . . . . .” Mới nói được một tiếng, miệng lần nữa bị khí cụ chặn lại, không cho thốt thêm bất kỳ chữ nào nữa.

Động tác Triển Phi cực kỳ lưu loát cũng không hề do dự. Đương lúc Quý Ngật Lăng còn đang trợn mắt há mồm, hắn cởi bỏ lớp áo khoác vừa mới mặc ban nãy, sải chân bước vào bồn tắm đủ cho ba người mặc sức tung hoành, rồi lôi ra bốn bộ vòng da màu đen, hai cái một cặp, thứ này so với vòng xích chó cũng không khác biệt lắm. Một tay tóm lấy chân Quý Ngật Lăng, đem một cái cột lại quanh đầu gối, tay kia thì nắm lấy cổ tay cậu, dùng một cái vòng khác giống với cái trước phía trên có một dãy móc khóa, buộc chặt một bên tay cùng chân của cậu vào nhau. Động tác không chút ôn nhu, tốc độ thì vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cơ hồ không thèm nhìn đến người vì miệng vết thương khẽ động mà đau đến nhăn mặt nhíu mày, chảy mồ hôi hột.

Mãi đến khi tất cả các bộ vòng đều được khóa lại, Triển Phi mới lộ ra vẻ mặt hơi hài lòng ngắm nhìn thân thể bị mở rộng trước mắt. Hai chân tạo thành hình chữ M cùng hai tay bị trói gô vào một chỗ. Do lệch trọng tâm khiến thân thể cậu hơi hơi ngã ra phía sau, nếu không nhờ nước trong bồn che chắn giúp, thì Quý Ngật Lăng chẳng khác nào đang nhếch mông, chủ động dâng nơi tối riêng tư đến trước mặt Triển Phi.

Nhìn ngắm không bao lâu, Triển Phi duỗi tay xuống dưới mặt nước, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bộ vị đã có chút thích ứng với nước ấm. Cảm giác bị ngoại vật chạm vào làm Quý Ngật Lăng theo bản năng lùi lại, nhưng bởi vì hai chân đều mất tự do khiến cậu căn bản vô pháp tránh né, chỉ có thể mặc cho ngón tay của Triển Phi đem bộ vị sưng đỏ kia ra sờ soạng khắp nơi.

Mà cái nơi ngay cả bị gió thổi vào cũng thấy đau ấy sao chịu nỗi loại tra tấn này. Muốn cắn vào thứ gì đó để quên đi đau đớn, nhưng do cấu tạo đặc thù của khí cụ bịt miệng, không những không để Quý Ngật Lăng thực hiện được ý nguyện, ngược lại còn làm cho cậu có cảm giác thoát lực mất sức. Ngay đến miệng cũng bị phong bế, cùng với đau đớn ngày càng dữ dội, chất lỏng trong khoang miệng trào ra liền xuôi theo cạnh khí cụ chảy xuống dưới, bộ dáng không khác gì cẩu vật khi nhìn thấy miếng thịt thăn.

Quá sức mất mặt, Quý Ngật Lăng muốn quay đầu để không phải nhìn thấy động tác của Triển Phi nữa. Nhưng trong khoảng khắc tấm mắt vừa mới dời đi, cậu liền cảm thấy đầu ngón tay đang táy máy nơi bộ vị sưng đỏ không ra hình dạng kia, bắt đầu có ý đồ chui vào trong.

“Ô ô ô _____” muốn hét lên ngăn cản, nhưng ngoại trừ tiếng rên rỉ ô ô khe khẽ, thì cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh rõ ràng nào khác. Quý Ngật Lăng thống khổ khiến cả gương mặt đều trở nên vặn vẹo.

Triển Phi cũng chẳng khá hơn chút nào. Hắn vốn không định giày vò mà chỉ muốn giúp cậu tẩy rửa, nên sẽ không cưỡng ép cậu cho mình tiến vào. Nhưng không vào thì làm sao có thể lấy hết dịch thể bên trong ra được? Cứ giữ lại trong bộ vị bị tổn thương kia chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?

Nhìn con người trước mặt, cả đầu đều cúi thấp xuống trước ngực, non nửa vầng trán đã chìm vào trong nước, còn bộ vị nơi tay hắn chạm vào lại đang run rẩy kịch liệt. Triển Phi đưa tay lục lọi áo tắm bị ném trên sàn nhà, nhớ rõ bên trong có cất một thứ. . . . . .

Tay chân bị trói buộc ửng lên từng mảng đỏ thẫm, mồ hôi và nước trong bồn hòa cùng nước bọt. Quý Ngật Lăng đã hết phân biệt được mình đang ở nơi nào, chỉ biết phía dưới giống như muốn nở hoa, đau đến mức cậu không còn tinh lực để tự hỏi bất kỳ điều gì nữa.

Nguyên nhân là do đau đớn, chỗ kia cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm, toàn bộ ý thức của cậu đều tập trung về nơi đó. Nên khi Triển Phi đem món đồ vật trong suốt nhẹ nhàng sáp nhập vào bộ vị sưng đỏ ấy, cảm giác bị một thứ trơn bóng nhưng có chút lạnh lẽo chui vào trong cơ thể trở nên thật rõ ràng. Tựa hồ mỗi lần nó tiến vào từng chút một, trừ bỏ đau nhức ra, còn có một loại cảm giác khác không mấy xa lạ.

Chết tiệt, mình thật sự đã bị dạy dỗ đến quá mức nhạy cảm rồi thì phải !?

Ống thủy tinh nhỏ mảnh, nhẹ nhàng sáp nhập cơ thể Quý Ngật Lăng. Không hề có ý định khiêu khích, chính là sau khi nó chui vào làm cho huyệt khẩu sưng đỏ hơi hơi căng ra, giúp hỗn hợp bạch trọc sắc đỏ từ trong thuận theo dòng nước chảy ra ngoài.

Khi cảm thấy các thứ ở bên trong đã thuận lợi trôi ra hết, Triển Phi trực tiếp tháo nắp đậy bồn tắm để chất lỏng đặc sệt mà mình đã bắn vào trong cơ thể Quý Ngật Lăng theo dòng nước chảy thẳng xuống cống thoát nước. Cùng với mực nước trong bồn dần dần hạ xuống, cả thân thể Quý Ngật Lăng cũng chầm chậm hiện ra. Đầu tiên là gương mặt vô lực hấp khí, tiếp theo đến ngực, rồi đến nhũ đầu bị cắn thương đang khe khẽ run lên, kế tiếp là cổ tay và đầu gối bị cột chặt với nhau. Do tư thế lúc này của cậu khiến bụng dưới hóp lại, tính khí ngoan ngoãn trầm ngủ, cuối cùng chính là bộ vị sưng đỏ vẫn còn bị ống thủy tinh cắm xuyên qua, hoàn toàn hiển lộ ra trước mắt Triển Phi.

Mức độ sưng đỏ rất trầm trọng, dường như tại nơi đó phô ra một khối thịt non mềm, là loại thịt bên trong chứa đầy dây thần kinh, huyệt khẩu bị đè ép đến cơ hồ không thấy rõ cũng không cam chịu tịch mịch mà nhếch lên, lấy những thứ đã hút vào trước đó phun ra ngoài. . . . . . Quá trình diễn ra rất tốt đẹp, thật giống một chiếc miệng nhỏ đang hé ra nuốt vào chiếc ống thủy tinh trong suốt tinh tế.

Triển Phi nhẹ nhàng di chuyển đạo cụ trong tay. Quả nhiên, cái miệng nhỏ kia cũng khẩn cấp mở ra, lại bị vách tường sưng đỏ cản trở, chỉ có thể dùng sức đem cái ống hút lại càng nhanh, tựa như không muốn để nó rời đi.

Cong khóe môi ngắm nhìn thân thể xích lõa. Kết quả của thản thành tương kiến(*) khiến hai người đối với dục vọng của nhau cũng không hề kiềm nén. Triển Phi thật không biết mình được sỡ hữu một thể lực tốt như vậy. Trong vòng một ngày sau khi đã đạt đến cao trào nhiều lần, vẫn còn đủ khí lực để cương cứng trở lại.

Nheo mắt, Triển Phi nhìn tính khí của Quý Ngật Lăng đang phơi bày trước mặt mình, khi nãy vẫn còn say ngủ, mà giờ đã chậm rãi ngẩng đầu như đang tìm kiếm đồng loại.

Ha ha, vì không thể một lần nữa chà đạp huyệt khẩu đã sưng đỏ vô cùng thể thảm của cậu, Quý Ngật Lăng a Quý Ngật lăng, cậu đang thử tôi luyện ý chí của tôi đấy hả?

 

—————————————–

Chú thích:

(*) Thản thành tương kiến : thẳng thắng gặp thành thật, cụm này thì đọc sao hiểu vậy, ý nói hai người đối với nhau thành thật, không che giấu.

Không thực hiện động tác kế tiếp, Triển Phi cứ như vậy chằm chằm nhìn vào dục vọng của Quý Ngật Lăng. Dưới cái nhìn chăm chú áp bách đến cực điểm, dục vọng kia lúc trước mới chỉ hơi ngẩng đầu đã dần trở nên thẳng tắp, nhẹ nhàng ép lên trên bụng. Sau đó, tiểu huyệt bên trong vẫn còn cắm chiếc ống thủy tinh cũng không chịu thua kém, thuận theo sự run rẩy của khối dục vọng dựng thẳng mà chầm chậm run theo.

Đây thật sự là một bức tranh tuyệt mỹ quá mức rung động lòng người. Quý Ngật Lăng ngạo mạn tự đắc, thậm chí lần đầu gặp mặt cũng không đem hắn để vào mắt, vậy mà giờ đây bộ mặt *** đãng đã bị lột trần. Mặc dù hết thảy việc này đều là do chính hắn tạo ra.

Hai má ửng đỏ, cậu cố ra sức che đậy. Cả người bởi vì khô nóng cùng hậu quả của mấy đợt cao trào tình ái khi nãy mà trở nên phiếm hồng. Tư thế hậu huyệt chịu trói buộc, bị cưỡng ép phơi bày hết ra bên ngoài. Cho dù cố gắng muốn giấu đi, nhưng nếu di chuyển sẽ vô cùng đau nhức nên cậu cũng mất dần khả năng suy xét. Khối dục vọng kia trong tình trạng dù chưa chịu bất cứ sự đụng chạm nào cũng dần dần tự mình ngẩng đầu dậy, đến lúc này thì đã dựng lên thẳng tắp, tựa như một con người có ý thức và suy nghĩ riêng, chậm rãi từ trạng thái ngồi chuyển dần sang trạng thái đứng.

Không nghi ngờ gì nữa. Mới có một ngày nhưng thân thể Quý Ngật Lăng nhờ được chính hắn dạy dỗ đã trở nên cực kỳ mẫn cảm. Nhìn dục vọng vì không thể khống chế mà dựng đứng cả dậy, Triển Phi nói không nên lời đây rốt cuộc là loại tư vị gì.

Lấy sở thích của Triển Phi ra mà nói, loại người với cá tính thẳng thắng, vô luận là đàn ông hay phụ nữ, thì mới có thể chân chính hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nếu không phải vì sự xuất hiện của Quý Ngật Lăng, Triển Phi thậm chí cũng chẳng lo lắng liệu bản thân có phải là gay hay không. Nhưng đã gặp mặt, rồi bị hấp dẫn, hiện tại đã phát triển thành một mối quan hệ không cách nào vãn hồi được nữa. Sau khi cùng cậu phát sinh quan hệ, hắn cũng không còn cảm giác ham muốn đối với bất kỳ kẻ nào khác.

Loại tư vị chậm rãi chinh phục một người xuất sắc giống mình, quả thật tuyệt vời không sao tả xiết. Huống hồ, cho dù khi đang ân ái, Quý Ngật Lăng tuy nằm dưới cũng không tỏ ra yếu thế như phụ nữ, ngược lại còn có bản lĩnh chiếm hữu, thời gian nắm giữ quyền chủ động so với với hắn cũng không hề thấp hơn.

Cho nên mới nghiện, mới không thể tự kiềm chế.

Vậy mà bây giờ cậu ta lại trở mặt. Vì lợi ích của bản thân, chỉ một câu đơn giản, nói muốn đi Anh Quốc gầy dựng lại sự nghiệp, liền đem mối quan hệ không thể tiết lộ ra ngoài này triệt để chặt đứt. Về lý trí khả dĩ còn có thể lý giải, nhưng về tình cảm thì phải tiếp nhận như thế nào đây?

Có lẽ khi cậu không còn sức hấp dẫn đối với hắn nữa, thời điểm trong mắt hắn cậu bắt đầu giống với những kẻ bình thường khác. Khi mà chính bản thân đối với cậu không còn dục vọng nào nữa. Hoặc nên nói rằng, khi hắn có lại ham muốn đối với người khác. . . . . . Đây là một cách nghĩ khó có thể diễn đạt rõ ràng.

Đợi đến lúc những thèm khát kia không còn tồn tại nữa, cậu đi cũng được, lưu lại cũng được, đối với bản thân hắn liền không còn quan trọng nữa.

Bởi vậy Triển Phi mới có khao khát đem ngạo khí của cậu tiêu diệt triệt để. Muốn khiến thân thể cậu không còn bất cứ lực hấp dẫn nào đối với hắn, muốn hoàn toàn hủy diệt cậu trong hắn.

Nhưng giây phút nhìn thấy Quý Ngật Lăng cả người run rẩy, thân thể ngượng ngùng toàn bộ phơi bày trước mặt. Không những không vì tư thế cùng vẻ mặt *** loạn của cậu mà mất đi hứng thú, ngược lại còn có tác dụng thúc tình.

Đưa tay phủ lên khí quan đang dựng thẳng, cơ hồ ngay tại giây phút chạm vào nơi ấy, hắn có thể cảm thấy rõ ràng sự co giật kịch liệt từ dục vọng của cậu. Người này chắc chắn đã không còn chút khí lực nào, vậy loại mong chờ cấp thiết này rốt cuộc là gì đây?

“Còn muốn sao?” Đem thân thể xâm nhập vào giữa hai chân đang mở rộng của cậu, cả nửa thân trên của Triển Phi đều dựa sát vào. Dùng giọng nói trầm thấp đặc biệt có hơi khàn khàn, chậm rãi tập kích vào màng nhĩ của Quý Ngật Lăng, khiến dục vọng trong lòng bàn tay càng thêm run rẩy, gần như muốn nhảy dựng lên.

Vì không được cởi bỏ khí cụ bịt miệng, tất nhiên là cậu không có khả năng trả lời hắn. Hay nói đúng hơn, Quý Ngật Lăng căn bản đã không còn khí lực để nói chuyện được nữa. Chẳng qua khi cố gắng hô hấp, cậu chỉ muốn đem hơi thở thối nát đang quấn quanh thân kia ngăn lại, giúp đầu óc được thanh tỉnh. Cơ thể dần phát nhiệt, đầu óc cũng nóng lên, dục vọng cuồn cuộn như muốn phát điên.

Đúng vậy, chính là muốn phát điên!

Thể lực sớm đã cạn kiệt, hậu huyệt bị sưng đỏ ở một mức độ hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Loại đau nhức một chút khí lực cũng không còn nhưng vẫn ngang ngạnh dựng đứng, nếu không phải vì hai tay bị trói chặt, Quý Ngật Lăng thật có thôi thúc muốn đánh một quyền vào dục vọng của chính mình.

Dù không còn khả năng đạt đến cao trào thêm nữa, thế nhưng nơi đó vẫn cứ cao cao đứng thẳng không chịu ngừng nghỉ. Đau nhức đến mức Quý Ngật Lăng có ảo giác không biết thắt lưng của mình có phải đã đứt đoạn rồi hay không.

Cậu ra sức đàn áp cỗ dục vọng xuống. Dù biết với thể lực hiện tại của bản thân sẽ nhất định chống đỡ không nỗi, nhưng vô luận cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì bàn tay đang bọc lấy khối dục vọng kia cũng sẽ không có khả năng giúp cậu được toại nguyện. Ngoài ra còn thêm thanh âm mê hoặc thần trí, dây thanh đới rung lên nhè nhẹ, một đường từ vành tai di chuyển xuống phía dưới, mang theo tiếng cười trầm thấp đầy dụ hoặc, lưu lại những dấu ấn chỉ thuộc về riêng hắn.

Đã không còn chút khí lực kháng cự, Quý Ngật Lăng chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, cơ thể bị thiêu đốt như một hỏa lò. Đầu lưỡi của Triển Phi tựa như một mồi lửa phát hỏa ra xung quanh, nguyên bản đem thân thể đang phát nhiệt của cậu triệt để đốt cháy.

Cảm thấy hầu kết bị cắn nhẹ một cái, hành động đó như một kíp nổ. Cậu hơi ngẩng đầu, cảm thụ sự chuyển động của đầu lưỡi trên trái cổ, động tác mềm mại lại chứa cường quyền chiếm hữu. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đảo ra bốn phía, gậy nên cảm giác mềm mại tê dại hoàn toàn vô pháp khống chế, bộ vị đang ngẩng cao đầu theo bản năng vì động tác của hắn mà giật nảy một cái, nước bọt từ trong khóe miệng không thể khép kín của Quý Ngật Lăng trào ra ngoài, nương theo chiếc cằm giương cao chảy xuống hầu kết đang bị liếc mút, rồi tiếp tục trườn về phía xương quai xanh. Thật là một hình ảnh kiều diễm nóng bỏng đầy mị hoặc.

Khoang miệng đang bao lấy hầu kết không hề báo trước mà đột nhiên mãnh liệt mút vào, hai tay đang vuốt ve cổ tay cậu cũng thình lình dùng sức bóp mạnh, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt khiến hô hấp của Quý Ngật Lăng vốn yếu ớt lập tức đình chỉ. Cậu thống khổ nhíu mày muốn uốn người vùng ra, lại phát hiện toàn thân đã trở nên bất lực, hoàn toàn không thể động đậy.

Tầm nhìn toàn bộ biến thành màu trắng, thân ảnh rất gần lại như rất xa trước mặt có vẻ đang bị chấn động, một âm thanh hốt hoảng như từ một nơi xa xôi truyền lại. Trước khi chìm vào hôn mê, cuối cùng Quý Ngật Lăng cũng nghe được giọng của hắn gào lên.

“Chết tiệt, tại sao người của cậu lại nóng đến như vậy. . . . . . Này. . . . . . Lăng, cậu mau tỉnh lại. . . . . . Lăng!!!”

Phun ra một câu chửi thề, Triển Phi nhìn người yêu đã mất đi ý thức nằm trong lòng mình, cơ thể vẫn còn giữ nguyên tư thế nhục nhã. Hắn chỉ thấy cả người rét run, người này nóng ít nhất cũng phải ngoài 39 độ.

Lòng đầy phẫn nộ, không biết là vì thân thể cậu quá yếu đuối không chịu nổi kích tình hay vì hành động quá phận của chính hắn, nhưng tóm lại, hiện tại cả người Triển Phi chứa đầy oán khí. Quay người còn chưa kịp mặc xong quần áo, liền cứ như vậy trần truồng ôm lấy Quý Ngật Lăng đã được cởi trói bế ra khỏi phòng tắm, đặt lại lên chiếc giường vẫn còn vương vãi dấu vết tính ái kịch liệt ban nãy, trên ra giường tuyết trắng thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu ghê người.

Kéo chăn ra, đem cả người cậu bọc nhanh vào, rồi sờ lên vầng trán nóng hầm hập. Khi nghe thấy tiếng cậu mơ màng rên rỉ khó chịu, Triển Phi thấy chính mình sắp không khống chế được nữa.

Đem khăn ướt đặt lên trán Quý Ngật Lăng, giúp cậu lau đi mồ hôi lạnh toàn thân, còn lo lắng nghiêng người cậu để không đè lên miệng vết thương ở phía sau, lúc này Triển Phi mới cảm thấy ổn định lại đôi chút. Sau đó hắn mặc lại áo ngủ rồi bước qua phòng làm việc ở cách vách để tìm thuốc giảm nhiệt.

Triển Phi càng gấp gáp, thì càng trở nên hỗn loạn. Ước chừng mất hết một phút hắn mới lấy được thuốc giảm nhiệt ra khỏi tủ thuốc ở ngay trước mặt. Vừa xem ngày sản xuất, đồng thời cất bước quay về phòng ngủ ở bên cạnh, để rồi lần nữa bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh.

Nguyên bản người vốn đã nằm ngay ngắn trên giường, lúc này lại đang khó chịu nghiêng người nằm úp xuống, khăn ướt lúc nãy còn đặt ở trên trán cũng sớm bị tuột sang bên cạnh rơi lên gối đầu. Cậu cả người co nhỏ lại, chăn cũng bị đá sang một bên, khắp người đổ đầy mồ hôi, chưa kể hô hấp cũng trở nên dồn dập giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ánh mắt gắt gao đóng chặt, thống khổ nhăn nhíu đầu mày.

Nhìn xuống chút nữa, liền bắt gặp cậu đang tự tay cầm lấy dục vọng của chính mình, liều mạng ma sát lên ra giường, muốn mượn phương thức này để giúp dục vọng khó chịu bình ổn trở lại. Nhưng vô luận có cố gắng thế nào đi nữa thì dục vọng trướng to đến tím đỏ kia vẫn không có chút bộ dáng muốn phóng thích, chỉ gắt gao mắc nghẹn ở bên trong, giày vò bòn rút chút thể lực còn sót lại của cậu.

Quý Ngật Lăng hẳn vẫn còn chưa thanh tình, chỉ là đang hành động một cách vô thức.

Trong khi mở hộp thuốc giảm nhiệt, Triển Phi cũng đồng thời hướng về phía người đang nằm trên giường chậm rãi đi tới. Hắn lấy từ trong hộp thuốc một miếng bọc ngón tay khử trùng dùng một lần đeo vào ngón trỏ tay phải, rồi mới cầm viên thuốc mỡ hình viên đạn màu trắng, ngồi xuống bên cạnh Quý Ngật Lăng dựa người sát vào, nhẹ nhàng đẩy mạnh viên thuốc giảm nhiệt vào trong cơ thể cậu.

“Ân ô ____” Tuy còn trong trạng thái hôn mê, nhưng đau nhức do chạm phải miệng vết thương vẫn khiến cậu không ngừng nức nở, dục vọng bị đè ép đến biến dạng cũng càng thêm trướng đau.

Ngón tay sau khi đẩy mạnh vào trong cũng không lập tức rút ra. Động tác của Triển Phi vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, cũng thật nhu hòa. Hắn dùng ngón trỏ nhờ vào nhiệt độ nóng ẩm ở bên trong để hòa tan viên thuốc, ngay trên tràng bích bị tổn thương không ngừng nhịp nhàng xoa bóp. Trong lúc ấy tay kia cũng dùng sức nắm lấy một bên chân của cậu mở rộng ra, lật người cậu lại thành tư thế nằm ngửa, không để cậu lại tiếp tục giày vò dục vọng của chính mình nữa.

Bất mãn vì bị cưỡng ép đoạt mất quyền lợi tự an ủi, Quý Ngật Lăng bắt đầu lẩm nhẩm nói thầm, ừ a a vài tiếng, liền có ý đồ một lần nữa lấy tay bắt lại khối dục vọng đã trướng to hơn.

Không để cậu có cơ hội táy máy, Triển Phi cúi đầu đem dục vọng đáng thương kia nuốt vào trong miệng, phối hợp cùng đầu ngón tay đang hòa tan viên thuốc giảm nhiệt ở phía sau, tại nơi cộm lên bên trong bích tráng nhẹ nhàng xoa ấn theo một nhịp độ nhất định. Đầu lưỡi hoàn hảo kích thích lên lổ nhỏ trên đỉnh dục vọng. Tay kia cũng cực kỳ lão luyện, sau khi vân vê hai khối tiểu cầu ở bên dưới một hồi, thì dùng ngòn trỏ và ngón giữa kẹp lấy dục vọng thô to vuốt một đường hướng lên trên, rồi bắt đầu vuốt ve lên xuống thật nhanh. Dục vọng nguyên bản một chút cũng chưa có dấu hiệu phóng xuất, nhưng sau khi hắn hơi hơi dùng sức, cuối cùng cũng ép được cậu phun ra một chút bạch trọc.

Thỏa mãn vì được phóng thích cùng với cảm giác thả lỏng thư giãn khiến Quý Ngật Lăng khoan khoái thở nhẹ một tiếng, cả người mềm nhũn nằm bò ra, trong nháy mắt đã rơi vào mộng đẹp.

Đem tinh khí phóng ra không được nhiều lắm nuốt xuống, đồng thời thoáng hôn lên dục vọng thật vất vả mới thu nhỏ lại được của Quý Ngật Lăng. Triển Phi đắp lại chăn cho cậu, rồi hôn một cái lên trán, cuối cùng cầm lấy khăn ướt bị rơi trên gối mang trở vô phòng tắm.

Mở nước lạnh vòi sen ở chế độ lớn nhất, Triển Phi đem trán tựa vào bức tường gạch men, nước lạnh cứ như thế tuôn ra, hắn bắt đầu đả thủ thương [thẩm du], tựa hồ muốn đem phần tạp niệm đáng ghét này triệt để đập nát. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ giống như ác lang, vĩnh viễn ăn không đủ no, rồi sẽ đem cậu toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Khốn khiếp, hiện tại mới là ngày đầu tiên, trong tận sáu ngày tới, cậu ta vẫn là của mình, chỉ còn có sáu ngày ______

Muốn để bản thân bình tĩnh suy xét, nhưng lại một lần nữa thất bại. Triển Phi ra sức trừu động lên xuống dục vọng của chính mình, tựa như đang làm cho hả giận. Mãi đến khi bộ vị chịu ủy khuất kia điên cuồng bắn ra bạch trọc, lúc này hắn mới có cảm giác bại trận sâu sắc.

Đến tột cùng. . . . . . Đến tột cùng thì phải cần bao lâu, đến tột cùng thì cần phải làm gì mới có thể khiến mình đối với cậu ta không còn ham muốn mãnh liệt như vậy nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.