Từ lúc lão đại kéo tên Lăng Hi bán nam bán nữ đi giáo huấn tới nay, lão đại như bị toạc mao suốt ngày không cho ai sắc mặt tối làm gương mặt trẻ con đáng yêu kia thành một mảnh tối tăm không cách nào cứu chữa được.
Khắc Hoàng kéo kéo khóe môi giật tay Lăng Khuyết muốn cậu tránh xa kẻ rắc rối Lăng Hi đang bị lão đại ngắm trừng. Nói đùa, ngay cả người ôn hòa không chịu ảnh hưởng áp lực của bất kì ai như Âu Thiệu Dương cũng không chịu nổi khí tức tĩnh lặng u ám của lão đại, hắn sao có thể để Lăng Khuyết đi tìm ngược.
Lăng Khuyết nhẹ giọng:“Em chỉ muốn hỏi Lăng Hi ngày đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Là chuyện gì mà có thể khiến hiện tại lão đại có bộ dáng 'ngươi muốn tìm ngược'?
Khắc Hoàng nghe xong lí do khiến vợ nhỏ phải đi tìm Lăng Hi cũng không hề có ý buông tay, ngược lại càng nắm chặt tay cậu nói:“Em không cần hỏi cậu ta, em chỉ cần biết, trình độ gây rối của cậu ta đã đạt đến tầm cao mới rồi.”
Phốc - - có lầm không vậy!!!? Cậu trêu chọc bọn họ hồi nào, vì sao lúc nào cũng lôi cậu ra chịu trận. Lăng Hi cậu vô cùng vô tội có được hay không
~Rốt cục cũng không chịu được mấy ngày bị vu cáo chỉ trích khắp nơi, Lăng Hi đứng dậy tới gần Tiệp Hạo huých tay hắn:“Rốt cục anh bị sao vậy hả?” Chẳng lẽ nước sông lạnh lẽo ngày đó làm não hắn teo rồi? Vậy cũng không phải a, ba phần tư nước sông lạnh lẽo đều bị cậu hấp thu, não teo kiểu gì?
Tiệp Hạo lạnh lẽo liếc nhìn lồng ngực Lăng Hi:“Tim cậu nằm bên phải?”
”Không phải rất rõ ràng sao?” Lấy tay Tiệp Hạo đặt lên ngực phải của mình để chứng minh sự tồn tại của trái tim cường đại đang đập thình thịch đều đặn, cậu nhếch môi cười.
”Cậu có dị năng hấp thụ*?” Thanh âm Tiệp Hạo càng lúc càng trầm thấp, thế nhưng Lăng Hi không nhận ra vẫn điềm đạm gật đầu.
* ( hấp thu + tiêu thụ )
Rầm! Tiệp Hạo nắm cổ áo Lăng Hi đẩy mạnh lên nắp xe, hơi thở hắn có chút bất ổn, nói:“Tại sao cậu không nói sớm? Cậu có biết lúc đó....” hắn đã lo lắng cậu biết bao. Hắn không hiểu cảm giác xa lạ này là gì, cũng không muốn bản thân đơn độc chịu đựng sự bức bối khó chịu trong lòng.
Thắt lưng đụng vào đầu xe, Lăng Hi hơi nhăn mặt cố hé mắt nhìn Tiệp Hạo đột nhiên nổi điên, khóe môi cong cong:“Sao hả? Thích tôi rồi à? Tôi là trai 100% đấy nhé.”
Tiệp Hạo mím môi lùi về sau mấy bước kéo dãn khoảng cách giữa hai người mà áp suất quanh hắn bắt đầu hạ thấp:“Từ nay tránh xa tôi ra.”
Lăng Hi nhún vai xoay người đi. Ánh mắt Tiệp Hạo dần trở nên sâu thẳm, chỉ là vẻ u ám chưa kéo dài được bao lâu đã bị cậu nhào tới đẩy ngã hắn trên nền đất, Lăng Hi ngồi trên bụng Tiệp Hạo cười rộ lên:“Anh bảo tôi đi, tôi liền đi à...” cậu vừa nói vừa xoa mặt hắn:“....Thực sự quá ngây thơ rồi.” Lòng nhịn không được cảm thán xúc cảm thiệt tốt nha.
Mặt trẻ con của Tiệp Hạo nhăn nhó nhưng lỗ tai lại đỏ bừng lên, mắt cậu rực sáng như tìm ra đại lục mới, phấn khích bừng bừng sờ tai mỏng ửng hồng của hắn.
Tiệp Hạo bị ăn đậu hủ không khỏi giật giật khóe miệng, cảm giác quái dị này là thế nào a?
(Bạn công còn kh tiến công, chắc sẽ trở thành thụ mất thôi~ phải cứu vớt ~ nhanh lôi Tiệp Hạo quay về con đường chủ công.)
Còn có, vì cái lông gì nơi Lăng Hi ngồi lên bắt đầu có phản ứng không đúng....
Mà tất nhiên Lăng Hi cũng cảm nhận được, cậu không khỏi sửng sốt nhìn Tiệp Hạo, sau đó lại cười rộ lên để lộ hai cái răng khểnh vô cùng dễ thương. Tiệp Hạo ngẩn người chốc lát, giây sau liền áp đảo cậu nằm bên dưới, sắc mặt hơi mất tự nhiên gầm nhẹ:“Không cho phép cười.”
Chỉ là hắn càng như vậy, cậu càng cười lớn hơn, cười đến cả người ửng hồng, hiển nhiên bộ dáng nhếch nhác của hắn khiến cậu rất vui vẻ.
Thấy Lăng Hi toát ra phong thái phong tình, bên dưới rục rịch liền cường đại thức dậy, mặt Tiệp Hạo triệt để đen thui. Hắn thế nhưng nổi lên phản ứng với cậu, dù cậu có gương mặt giống cô gái thì thế nào, cậu vẫn là con trai a!
Tiệp Hạo cảm thấy tam quan của hắn bị Lăng Hi triệt triệt để để phá hỏng rồi.
Vẻ mặt Lăng Hi chuyển sang lạnh nhạt nhìn Tiệp Hạo, cậu nhếch môi cười:“Anh muốn gì.” Cậu không muốn phí thời gian cùng hắn.
Tiệp Hạo cũng cười:“Làm bạn gái tôi.”
Lăng Hi:“... ......”
Cậu chuyển người thoát khỏi cự ly kiềm chế của Tiệp Hạo, đứng dậy đá Tiệp Hạo vẫn còn nằm rạp trên cỏ vì bị tập kích bất ngờ, thanh âm bức bách:“Khốn kiếp Tiệp Hạo...anh dám trêu tôi.”
Tiệp Hạo bắt chân Lăng Hi kéo mạnh quật ngã cậu, thân thể vừa chuyển liền áp cậu xuống bên dưới, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, môi mím lại toát lên vẻ nghiêm nghị:“Tôi không đùa? Làm người yêu tôi đi!”
Lăng Hi híp mắt nhếch mày nhìn Tiệp Hạo, khóe môi khẽ cong:“Được thôi! Nhưng phải có điều kiện...”
Nhìn bóng lưng hồ khởi khó giấu được vui vẻ của Lăng Hi hắn chợt cảm thấy mình điên rồi! Bằng không vì sao lại...
”Lão đại? Cậu điên rồi!!”
Từ xa xa đã nghe giọng điệu gay gắt của Khắc Hoàng, Tiệp Hạo có chút vô lực thở dài. Chuyện này đến cả Khắc Hoàng cũng không bình tĩnh được....kỳ thật Lăng Hi không điên mà là bị hắn điên. Bỗng dưng muốn nhìn thấy vẻ mặt giảo hoạt xảo quyệt của cậu mà làm ra quyết định xuẩn như vậy.....
”Không...tôi không phải. Tiệp Hạo nhà cậu bổ nhiệm chức vị này cho tôi rồi nha. Không thể nuốt lời đâu đó..” Lăng Hi tủm tỉm cười, chân lười nhác gác lên bàn xếp phẩy phẩy tay đắc ý nói.
Khắc Hoàng thấy hắn đi tới lập tức mở miệng chất vấn:“Lão đại, anh nói một câu đi! Đây không phải sự thật a~”
Chưa bao giờ thấy người yêu mình luống cuống như vậy, Lăng Khuyết không khỏi cười rộ lên.
Tuy hắn rất muốn ngẩng đầu nhìn trời bỏ mặc cục diện rối rắm do mình tạo thành qua một bên, nhưng chung quy thời gian không dài Tiệp Hạo chỉ có thể khoác áo lên vai tới gần Lăng Hi ôm eo cậu vẻ như tuyên bố:“Đây là đại tẩu cậu đó, đối xử với cậu ấy cho tốt đi.”
Gương mặt lạnh lùng của Khắc Hoàng thoáng cứng ngắc lộ ra nét khổ sở:“Đây không phải sự thật...đây không phải là sự thật a!”
Bị ôm eo như phụ nữ cũng không sao nhưng vừa nghe đến đại từ xưng hô đại tẩu Lăng Hi liền toạc mao:“Gì chứ!!? Tôi là lão đại, lão đại á! Có anh mới là đại tẩu!”
Tiệp Hạo cười khổ lắc đầu:“Cậu là lão đại, tôi là đại tẩu được chưa!?” Khổ rồi, chưa thổ lộ đã bị ăn suýt sao như vậy rồi, về sau muốn ở cạnh cậu chỉ sợ ngày tháng gian nan rồi a.
Lăng Hi gật đầu hài lòng về doanh trại của mình. Cậu vừa lên xe đã được Y Mẫn đón đầu rối rít hỏi:“Thế nào hả? Chuyện gì đã xảy ra mà mọi người tụ lại, cậu có bị ức hiếp không?” Được rồi, nếu Lăng Hi bị ức hiếp thì thế giới này xác thực rất huyền huyễn. Muốn cậu ta ăn khổ rất khó, dưới tình huống bên nãy xem ra Tiệp lão đại và Khắc Hoàng đều bị Lăng Hi cậu ta áp chế đến uất nghẹn.
Vứt cho Y Mẫn ánh mắt xem thường, Lăng Hi thả lưng lên ghế sau nhắm hờ mắt khẽ bâng quơ:“Y Mẫn, nếu chúng ta nhìn thấy một việc không xảy ra nhưng nó lại là hiện thực mà chúng ta không thể thay đổi, thì cô sẽ làm gì?”
Đôi mắt Y Mẫn lướt qua tia tăm tối, hồi tưởng lại lúc xuyên không vào thân thể này nhìn thấy kí ức trước kia của nguyên chủ, cảm thấy vô vàn phiền muộn không thôi cô chậm rãi súc tích đáp:“Thì tôi sẽ sống thật tốt với đoạn đường phía trước.”
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức cô lại cho rằng Lăng Hi ngủ thiếp đi, cậu mới nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
Y Mẫn mím môi cúi đầu, loại trường hợp giống vậy không phải chỉ xảy ra một lần. Mỗi lần luôn khiến cô có cảm giác Lăng Hi trước mắt này rất mông lung tựa như cậu ta không tồn tại.
Cô vô cùng ghét cảm giác này! Người đầu tiên ở thế giới này công nhận cô, không thể biến mất! Cô không muốn lại trải nghiệm sự bi thương đến từ mất mát cùng trống rỗng.
Vì vậy để lưu trữ người công nhận sự tồn tại của cô, cô phải bảo vệ cậu...
Trong nháy mắt, Y Mẫn gieo xuống hạt giống quyết tâm trong lòng mình.
.
Hoàn cảnh xung quanh mờ ảo dần rõ nét vẽ ra khung cảnh phòng thí nghiệm với các lọ thủy tinh chứa dung dịch và bản đồ thị các trị số dao động.
Tích! Tích!
Đi theo âm thanh bóng dáng người đàn ông gầy yếu ngồi trước máy tính ngừng tay cau mày suy tư dần hiện ra.
Người ngoài cửa thấy vậy do dự không biết nên đẩy cửa vào hay không, nếu làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của tiến sĩ hắn vạn chết cũng không thể bù đắp a.
Người đàn ông gầy yếu khẽ cong môi, đường nét tuần mỹ nhược thanh trở nên sinh động bớt đi vài phần nghiêm túc mà thêm vào đó chút tà khí:“Sao vậy, Lạc Quân?”
”Tiến sĩ, đã có kết quả.” Thiếu niên mĩ mãn cười đáp.
Nụ cười tinh thuần chợt mơ hồ, cảnh vật xung quanh xoay vòng 360°, tốc độ xoay cực kì nhanh làm người ta cảm thấy chóng mặt đến nôn.
Hình ảnh nhòe đi chuyển sang khung cảnh khác, lần này là một màn lửa xanh dương âm nhu bao bọc căn phòng trắng, màu xanh lan nhanh cháy mạnh rồi cũng nhanh tắt để lại làn khói mù mịt trong không gian tỏa tán loạn khắp nơi, không cách nào dập tắt được.
Không biết thời gian đã bao lâu nhưng lại khiến người khác cảm nhận được - thời gian tựa hồ đã ngưng lại.
Khói trắng tán đi.
Trên mặt đất lộ ra vô số thân thể mục nát đẫm máu ghê người, số lượng người bỏ mạng lên đến hàng trăm người.
À không, họ không bỏ mạng, nhưng nếu định nghĩa sống chính là vẫn còn hoạt động thì....họ còn sống.
Rất nhanh, nơi ngăn nắp trở nên hỗn loạn.
”Duệ...Duệ...mau tỉnh lại đi..”
”Hi Hi mau rời khỏi đây...”
”Tiến sĩ...tôi không thể...”
......
Lăng Hi bật người dậy ôm chặt đầu, nỗi đau như muốn xé rách đại não giày vò làm cậu suýt phát điên.
Đau, thực sự rất đau! Tại sao lại như vậy? Đó là...kí ức? Tràn cảnh đó là sao? Nếu đó là sự việc trong quá khứ, vậy nó xảy ra lúc khởi điểm mạt thế đúng không?
Trước khi bệnh độc lan truyền, cậu có mặt ở đó, phải không?
Nếu cậu ở đó, sao cậu có thể thoát được? Sao cậu không nhớ gì hết?
Không đúng! Chuyện gì đang xảy ra chứ! Cậu là nghiên cứu sinh của khoa Tâm Lí, tại sao cậu lại xuất hiện ở phòng thí nghiệm sinh hóa được??
”Lăng Hi, Lăng Hi...”
”Lăng Hi!!”
Thanh âm lo lắng nhanh chóng kéo cậu về với thực tại, Lăng Hi nặng nề mở mắt ra thấy bản thân đang nằm gọn trong lòng Tiệp Hạo không khỏi có chút hoang mang.
Tiệp Hạo lau mồ hôi trên trán cậu, nhẹ đáp:“Cậu gặp ác mộng.”
Lăng Hi nhíu mày ngồi dậy, là mộng trong mộng?
Không phải là trúng ảo thuật chứ! Bản thân cậu cũng không có tâm ma gì làm sao mơ thấy ác mộng chứ? Quá không khoa học rồi!