Từ lúc lên Y Mẫn đã rất nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước không hề nhích mắt nhìn xem trận cảnh cấm trẻ em dưới 18 đằng sau xe.
Kỳ thật cô đang rất nghiêm túc ngẫm nghĩ từ lúc nào cô trở nên nhân hóa làm osin cho người khác rồi, cô không có nhìn lén đâu, cô thề á.
Bởi không nhìn cô cũng có thể nghe thấy âm thanh sống từ phía xe không ngừng vang dội.
Tiệp Hạo thở dốc một hơi:“Cậu đã là người yêu của tôi thì việc này có là gì?”
Tiệp Hạo ngập ngừng:“Chịu chút...tôi nhét vào đây...”
Giọng Lăng Hi lộ rõ sự đau đớn:“Rất đau...tôi không cho phép...”
Bên dưới xe lắc mạnh một chút, Y Mẫn nín thở lắng nghe mặt khác giữ chặt tay lái vững vàng.
Tiệp Hạo mím môi rõ ràng là dùng sức đẩy mạnh:“Chịu chút đi....uh...hơi chật..”
Lăng Hi:“Bỏ ra..a mau bỏ ra! Đau quá!”
Nghe Lăng Hi la oái oái, Y Mẫn run môi mắt cố nhìn đường mặt nghiêm túc tai cố gắng không đỏ lên.
Tiệp Hạo:“Chịu chút sẽ tốt thôi, tôi động nhé?”
Lăng Hi nghiến răng:“Đau...a tôi giết anh a!”
Tai Y Mẫn đã đỏ đến mức nhỏ ra máu, cô tức tối không nghe được nữa phanh kít quay người lại rống lên:“Hai người tiết chế một chút có được hay không?” Làm ơn để ý đến cảm nhận của một cô gái nhỏ tuổi như tôi có được hay không!!!!!!
Lăng Hi chớp mắt nhìn Tiệp Hạo rồi lại liếc sang Y Mẫn, có chút không hiểu hỏi:“Tiết chế gì?”
”Tiết chế...tiết...khụ...hai người cứ tiếp tục.” Y Mẫn xoay người lại thản nhiên lái xe tiếp. Trong lòng không ngừng hào hét - làm ơn! Làm ơn đừng gây ra âm thanh khiến người khác hiểu lầm như vậy chứ!
Lăng Hi nhún vai đá cho Tiệp Hạo ánh mắt tiếp tục, miệng đe dọa:“Anh nhẹ nhàng cho tôi! Nếu chiếc nhẫn này còn không vào tôi nhất định vứt nó.” Cậu sẽ không ủy khuất bản thân để ăn đau vô ích như vậy đâu. Đeo nhẫn cặp có ích lợi gì chứ, làm việc vô bổ!
Lăng Hi thầm khinh bỉ Tiệp Hạo quá lằng nhằng giống phụ nữ.
”Tùy cậu vậy.” Tiệp Hạo bất đắc dĩ cười, nắm tay cậu thở dài:“Cậu thả lỏng chút đi.”
”Nhưng rất đau...chặt quá” Tay cậu thon dài nhưng cũng bị cạ sát đến rỉ máu.
Tiệp Hạo cười khổ. Bởi vì đây là nhẫn dành cho phụ nữ a. Không sai, đây là kĩ vật của mẹ hắn, dành cho con dâu Tiệp gia.
Tuy đưa cho Lăng Hi hơi sớm nhưng hắn không hối hận về quyết định của mình. Có lẽ hắn sẽ không tìm ra người thứ hai khiến tim hắn lay động, dù có thì vẫn không tiếc nuối. Đối với hắn, Lăng Hi là một người đặc biệt chót đặt chân vào vùng đất cấm trong tim hắn.
”Tôi sẽ nhẹ nhàng, vết thương nhỏ kia xử lí sau.” Tiệp Hạo nhẹ giọng nói.
Lại nữa...mấy người nói chuyện đàng hoàng tử tế không được à? Y Mẫn hết sức đau khổ nôn máng, mặt ngoài lại vô cùng bình tĩnh lái xe.
Hai người ghế sau yên ả làm việc không đả kích Y Mẫn nữa.
Đến khi xe dừng lại thêm xăng Lăng Hi mới cất tiếng thở phào:“May quá vào rồi. Hại tôi đau chết đi được.”
Vẫn là Âu Thiệu Dương không nhịn được hiếu kì hỏi:“Mặt Tiệp đại tẩu bị sao vậy Lăng lão đại?” Hiện tại hắn đã hoàn toàn thích nghi xưng hô 'đại nghịch bất đạo' này rồi.
Lăng Hi hiếm khi nhăn nhún, cậu xoay mặt chỉ trích Tiệp Hạo:“Đều tại anh ta! Không biết nhẹ nhàng, đau chết tôi, lãng phí cả chục lít máu của tôi...”
Cả chục lít máu...
Quả nhiên Lăng Hi vừa lạm dụng từ ngữ bừa bãi cả đội ngũ liền yên lặng quỷ dị, mỗi một người đều có biểu cảm cực kì đặc sắc.
Khoa trương nhất vẫn là Âu Thiệu Dương, vẻ mặt nghẹn đỏ:“Lão đại hai người...thực sự...”
Tiệp Hạo tương đương bình tĩnh:“Đừng nghe cậu ấy, không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
”Oh!” Âu Thiệu Dương liếc mắt trên xuống thấy Lăng Hi vẫn yên ổn đứng đây liền tán đồng ý kiến của lão đại lên chức đại tẩu.
Li Âm lặng lẽ nhìn sang đánh giá Lăng Hi cao thấp, sau đó phun ra giọng điệu kinh người:“Cựu lão đại nằm dưới sao?”
Tiệp Hạo không cảm thấy có gì bất thường, thản nhiên gật đầu. Hắn quả thật bị cậu đè xuống đánh suýt bể phổi đây này.
Li Âm:“.....” Là thật thật sao sao sao?
Khắc Hoàng một bộ dạng bị đả kích nghiêm trọng ôm Lăng Khuyết quay lưng đi.
Một thời oanh liệt
Nay lão đại còn đâu
Chỉ sót lại người nằm dưới
Sự thật quá tàn nhẫn a a !
Trong lòng Khắc Hoàng không ngừng nôn máu, mặt khác cực kì áy náy nhìn trời Lão nhân Dash con thực có lỗi với người! Lỡ một bước chân, hối hận thiên cổ a!
Không kịp ngăn lão đại bước vào con đường này....là lỗi của con!
Lăng Khuyết mím môi nén cười nhìn người yêu chìm trong ảo tưởng bi thương.
Y Mẫn chết lặng che mặt. Một đám này đều là cực phẩm hết a! Đã một lão đại mù mờ còn thêm một đám thuộc hạ có năng lực ảo tưởng bậc nhất. Thực sự không dám khen tặng!
Mà thủ phạm gây nên hiểu lầm xa xôi này lại không có chút tự giác nào vẫn thản nhiên phun ra từ ngữ chao đảo tam quan:“Ừm mà cảm giác ngồi trên thật sướng...” Đi qua chỗ Tiệp Hạo vỗ vai hắn cười tiếp tục tội ác vô tri:“Cũng nhờ anh tôi mới phát tiết hết buồn bực trong người.”
Lần này Tiệp Hạo không trả lời mà chỉ giương khóe môi cứng ngắc nhìn cậu. Rốt cục hắn cũng ý thức được vấn đề khiến các anh em trưng bày vẻ mặt kinh dị....
Hiểu lầm như vậy.....nên giải thích thế nào a a a!
”Guys~ guys~”
Lăng Hi nhíu mày theo âm thanh thấy Y Mẫn đang hoảng hốt lùi về sau, Y Mẫn áp chế kinh sợ xuống đáy lòng cô bình tĩnh phân giải:“Dựa theo mức độ rung chuyển và tốc độ di tán của đàn chim...e rằng một hồi sẽ là cuộc rượt đuổi sống còn.”
Lăng Hi cong môi cười:“Tôi thích chơi trò chơi.”
Sao cậu không nói luôn cậu thích cảm giác kích thích đi! Y Mẫn hết sức khinh bỉ Lăng Hi kẻ lấy mạng sống chơi đùa.
Tiệp Hạo bất đắc dĩ sờ sờ tóc Lăng Hi, hắn nghiêng đầu nói với đội viên của mình:“Các cậu đi trước, tôi sẽ không sao.”
Ngoài dự liệu lần này Âu Thiệu Dương là người phản đối đầu tiên:“Tôi không đồng ý.”
”Lão đại anh không thể vì một quyết định của cậu ta mà bỏ mạng. Anh đâu nhất định phải yêu chiều cậu ta, cậu ta sẽ biết ơn anh sao? Không hề! Nếu muốn chơi đùa thì tất cả phải cùng ở lại.” Bản tính lạnh lùng của Khắc Hoàng lâu nay vừa gặp phải vấn đề liên quan đến Lăng Hi, hắn liền toạc mao.
Lăng Khuyết không phản đối mà đứng bên cạnh dùng im lặng để biểu quyết sự ủng hộ.
Tuy Li Âm không nói gì nhưng vẻ mặt lạnh lẽo cố chấp của cậu ta đã nói lên rất cả.
Tất cả mọi người thực sự rất cứng đầu. Hậu quả duy nhất chính là ai cũng sứt mẻ vài miếng dưới móng vuốt của tang thi động. Tuy nhiên trong trên dưới sứt mẻ đó có phần tử duy nhất còn nguyên vẹn không khuyết như cũ hoàn hảo - Lăng Hi.
Nếu không phải Tiệp Hạo bảo hộ quá tốt thì chính là cậu ta đụng phải vận khí cứt chó - chẳng có tang thi nào chạy tới xác thương cậu ta. Đó có thể gọi là năng lực không nhỉ?
Đương nhiên cũng nhờ vào vài phần hơi khí của Lăng Hi mà người bên cạnh như Tiệp Hạo và Y Mẫn được nhẹ nhõm chút đỉnh.
Tuy vậy vẫn không thoát khỏi số phận tốn tinh hạch cho việc đi vào căn cứ mới lập gần đó nghỉ ngơi.
Nếu giờ phút này ai vẫn còn tinh lực chạy nhảy tiếp thì kẻ đó không phải là người rồi. Hiển nhiên không nên tính tới kẻ phi nhân loại như Lăng Hi.
Tổng sơ quát căn cứ hiện tại bọn họ đang trú ngụ rất an toàn, tuy phòng ốc có chút sơ xài nhưng đặc quyền dành cho dị năng giả rất tốt, huống chi họ đi cả nhóm người nhưng chỉ lấy một phòng cỡ lớn cho nên càng khỏi nói căn phòng có bao nhiêu cao cấp.
Chẳng qua đối với họ, này đó không có gì ưu việt. Điểm khiến họ thích nhất ở đây chính là mạng lưới liên lạc, tuy rất yếu nhưng vẫn đủ để họ liên lạc với người ở thủ đô.
Nằm trên bụng Tiệp Hạo, Lăng Hi nhàm chán che miệng ngáp. Nhìn cậu mà mặt hắn không khỏi văng đầy hắc tuyến, bọn họ đã thương sĩ thế này rồi mà cậu còn chưa thấy đủ.
Người này....thực sự luôn làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu Lăng Hi làm cho Tiệp Hạo tràn đầy bất đắc dĩ thì đối với Khắc Hoàng, hắn ta hoàn toàn muốn lăng trì cậu.
Trên thân thể nhỏ gầy của Lăng Khuyết lại nhiều thêm vài vết thương, sao có thể không khiến hắn đau lòng cho được chứ.
”Gì chứ? Ba mẹ không đùa?” Lăng Khuyết kích động đứng dậy, chưa kịp nhúc nhích đã bị Khắc Hoàng ôm chặt không cho làm sằng bậy.
Biết bản thân quá xúc động Lăng Khuyết cố bình tĩnh lại ngồi yên hỏi:“Từ lúc nào con thêm một người anh trai a?”
Người mẹ bên đầu dây vẫn cảm thấy không có vấn đề gì to tát thản nhiên trả lời:“Ba mẹ chưa nói với con sao? Giờ thì con biết rồi, vậy nên nhanh chóng tìm A Duệ về đi đừng để nó chạy đi gây họa cho thế giới nữa.”
Khóe miệng Lăng Khuyết co rúm lại:“Con làm sao biết Duệ ca là ai?” Có ai vô trách nhiệm như ba mẹ không?
”Con gặp nó, liền sẽ biết nó chính là Lăng Duệ.” Bà mẹ nói đương nhiên.
Lúc này Lăng Khuyết thực sự rất muốn khóc thét lên, ít nhất cũng phải cho cậu một đặc điểm để tìm người chứ! Một câu gặp sẽ biết, nói thật hay a.
”À mà con nhớ kêu A Duệ dắt con dâu về cho mẹ xem. Bằng không thì kêu nó cút đi, đã hai mấy tuổi đầu mà còn chưa có bạn gái..hừ! Con liệu mà tranh thủ lừa nó về. Tạm biệt! Không có việc gì thì đừng gọi cho mẹ....bíp bíp...”
Mặt Lăng Khuyết đơ ra vài giây. Hiện tại cậu đã biết, muốn tìm ra anh trai mới lòi ra kia, nhất định phải tìm một con yêu nghiệt họa thủy.
Không biết bất hạnh hay vạn hạnh, trong Lăng gia chỉ duy nhất cậu nhỏ gầy phong thái (thực sự) nhã nhặn lịch thiệp.
Nhưng, nghĩ tới con yêu nghiệt họa thủy cậu lại không nhịn được phóng mắt tới trên người Lăng Hi.
Cậu ta có thể là anh trai....mới lạ! Mắt cậu đúng là bị dính ghèn mới có thể nghĩ viễn vông như vậy.
Cuối cùng cậu vẫn chạy đến cạnh Lăng Hi hỏi:“Hi Hi, ở nhà cậu có nhũ danh không? Ví dụ như A Duệ chẳng hạn?” Thái độ thân thiết này nhất thời làm khí chua bay khắp phòng.
Lăng Hi nhăn mày suy tư:“Tôi có nhà sao? Còn có nhũ danh là cái quái gì?”
Lăng Khuyết:“.....” Thực sự không phải sao? Nhưng là, cậu cảm thấy Lăng Hi rất giống miêu tả của mẹ a!