Tư Doãn không tự chủ mà cong khóe môi, tâm tình như có dòng nước ấm chảy qua làm hắn vô cùng thoải mái. Xích Dạ còn nhớ hắn? Thật tốt! Nhưng sao ánh mắt của hai nam tử bên cạnh Xích Dạ nhìn hắn lại không tốt lắm thì
phải, hắn hình như chưa đắc tội với hai bọn họ thì phải?
Tiểu Lang nhíu mày nhìn Lạc Tử Băng "Bây giờ thì chúng ta làm gì? Giết hết
rồi tự mình đi lấy hay là kiên nhẫn trà trộn rồi lấy?" Mà Tiểu Hồ nghe
xong thì vô cùng khinh bỉ cốc đầu Tiểu Lang một cái "Ngươi nghĩ bộ dáng
của ngươi trà trộn sẽ thuận lợi sao? Chưa tính chúng ta chỉ có ba người, so với những nhân loại kia thì quá ít"
Lạc Tử Băng nghiêng đầu rồi vẫn giữ nguyên nụ cười thanh lãnh mà nhàn nhạt. Nhưng mà Tiểu Hồ và Tiểu Lang thì đang đập bàn trong lòng, mà lí do thì đơn giản thôi! Đừng có bất cứ ai bị cái dáng vẻ ngây thơ vô tội đó của
Lạc Tử Băng lừa, nàng ta đích thật là một con hồ ly a! Một con hồ ly cực kì vô sỉ mà cũng siêu cấp mặt dày! A!!! Băng nhi đang nghĩ ra cái chủ
kiến nào đây? Đốt rừng? Chôn sống cả đám người kia?
Tiểu Lang và Tiểu Hồ không dám nghĩ tới nữa, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn khuôn
mặt đang tươi cười như thiên sứ của Lạc Tử Băng. Lạc Tử Băng không nói
một lời, chậm rãi đi thẳng vào vùng lân cận của đám người. Tư Mộng thấy
ca ca mình có vẻ thất thần thì cũng tinh nghịch nhìn theo hướng của Tư
Doãn, nếu là bình thường nàng tuyệt đối không để ý. Nhưng người đang
chậm rãi thưởng thức phong cảnh đó mà ca ca nàng đang nhìn lại là Xích
Dạ! Môi nàng không tự chủ mấp máy vài câu
"Xích Dạ..." Mà đám người kia nghe xong thì cũng giật mình quay đầu lại nhìn, mà không khỏi sững sỡ. Nhưng Lạc Tử Băng một chút cũng không thèm để ý, nàng được cái lợi là hiện giờ không ai chú ý đến nàng nhiều, nhưng khi
nàng cùng Tiểu Lang và Tiểu Hồ chuẩn bị bước vào khu rừng thì Tư Doãn
mặt mày rạng rỡ vội chạy lại. Lạc Tử Băng chỉ hơi nhướn mày cười nhạt
"Cơ duyên xảo hợp nhỉ? Bất quá hiện giờ ta không có thời gian bồi các vị"
Lạc Tử Băng nàng không có muốn lãng phí thời gian một chút nào, nàng
xoay người ung dung tiến vào trong bao con mắt kinh ngạc của những nhóm
người xung quanh. Còn Tư Doãn thì thất thần vô cùng, người này...quả
nhiên xa cách!
Tiểu Hồ biết Lạc Tử Băng
rất có hảo cảm với Tư Doãn nên cũng cười với hắn một cái rồi chọn cách
mặc kệ không để ý. Lạc Tử Băng tiến vào mà càng ngày càng thấy sương mù
dày đặc, còn có Linh Thú xung quanh bắt đầu có ý công kích thì chỉ cười
lạnh. Mái tóc nàng trở thành một màu đỏ tươi như máu, vô cùng quỷ dị mà
kiều diễm. Linh Thú xung quanh đang có ý định tấn công cũng nhu thuận
nằm xuống, không có nửa điểm phản kháng.
Lạc Tử Băng thấy có một tiếng rống to thì nhún người vận khinh công tiến
nhanh vào, hai người Tiểu Lang và Tiểu Hồ cũng chạy theo sau. Khoảng một khắc sau, nàng đã tiến đến ven bờ rìa đỉnh Băng Tuyết Sơn, nhưng mà có
một con Linh Thú Thập Nhị Kim Tinh Thập Cấp đang hoa hoa lệ lệ chắn
đường nàng, đây nếu nàng không nhầm là Băng Linh Huyển Điểu, một trong
Ngũ Linh đi!
Tiểu Lang rống to "Băng
Linh Huyển Điểu to gan! Dám chắn đường Vương, đi ra!" Băng Linh Huyển
Điểu vừa thấy hai con Ma Thú thì chân đã run rẩy, mà nghe được chữ Vương càng thêm kịch liệt run rẩy. Bất quá nó cũng rất thông minh mở miệng,
Băng Linh Huyển Điểu là một con Linh Thú sắp tấn cấp Thần Thú, có thể
nói chuyện cũng là chuyện bình thường
"Vương! Ngài cần Lam Tiên Thảo sao? Thần là Linh thú bảo hộ nó" Băng Linh Huyển Điểu cúi đầu nói, nếu như có người khác ở đây chắc chắn sẽ vô cùng sợ
hãi Lạc Tử Băng, khiến Linh Thú cúi đầu như thế không phải quái vật sao?
"Tốt, mang ta đến đó. Ta đang cần Lam Tiên Thảo" Lạc Tử Băng cười nhạt rồi
nhảy lên đầu Băng Linh Huyển Điểu, Tiểu Lang và Tiểu Hồ cũng nhảy theo,
Lạc Tử Băng sờ bộ lông trên đầu Băng Linh Huyển Điểu, cũng may nàng đã
dùng nội lực bao bọc cơ thể, nếu không chắc chắn sẽ bị băng hàn từ người Linh Thú làm cho chết rét mất.
Băng
Linh Huyển Điểu mang theo ba người mà chân không ngừng run, trên đầu hắn là hai con Ma Thú và Vương đó! Nhưng mà Lạc Tử Băng càng làm cho nó
kinh ngạc hơn "Ngươi muốn đi theo ta chứ? Ta đang cần một thú cưỡi như
ngươi"
Băng Linh Huyển Điểu mừng còn
không kịp, vội nói "Thần rất vinh dự" Tiểu Hồ và Tiểu Lang thì đang
trừng mắt nhìn con Linh Thú nào đó đang mừng như mở cờ trong bụng. Mà
Băng Linh Huyển Điểu vô cùng nổi bật, làm đám người ở dưới đang an vị
trố mắt nhìn, còn run run hét to
"Băng Linh Huyển Điểu kia! Là ai kí khế ước với nó?"
Mà Tư Doãn nghe xong trong đầu chỉ có một khuôn mặt với chiếc mặt nạ ngân
sắc, vội ngước nhìn thì chết lặng. Người đó có mái tóc dài đỏ như máu,
vẫn là khuôn măt đó nhưng giờ lại có khí chất vô cùng vương giả...Xích
Dạ? Hắn đã hiểu cái tên này có ý nghĩa gì rồi. Tư Doãn lắp bắp, miệng
lẩm bẩm nhưng vẫn không rời mắt khỏi nơi đó.
Mà có người kí khế ước với Băng Linh Huyển Điểu đã tạo nên không biết bao
nhiêu chấn động, trên đại lục một lần nữa lại thêm một vị cường giả ai
mà không thấp thỏm? Mấy quốc gia lại càng thấp thỏm lo sợ cường giả lọt
vào cường quốc khác. Vì vậy mà tin đồn một người có mái tóc đỏ rực như
lửa đã trở thành đề tài rất được quan tâm trong vài ngày tới a!
Lạc Tử Băng vẫn duy trì nụ cười nhạt nhìn xung quanh, qua một khắc thì một
hẻm băng lớn hiện ra trước mặt, nơi đó không có gì khác ngoài một cây
thảo dược, đó chính là Lam Tiên Thảo, Lạc Tử Băng nhìn rồi liếc Băng
Linh Huyển Điểu
"Ta ở đây tu luyện, ai
đến làm phiền thì cứ cho vào, nhưng sống hay chết thì còn tùy thuộc, khi hoa đã nở đánh thức ta. Còn Lang ca và Hồ ca đi tìm dùm muội Bắc Thần
gia ở nơi nào" Nói xong Lạc Tử Băng liền bắt đầu tu luyện, bỏ lại ba cặp mắt ai oán. Lạc Tử Băng vận nguyên khí, một hình bát quái từ dưới nàng
hiện ra tạo nên luồng ánh sáng bao bọc lấy nàng. Còn Băng Linh Huyển
Điểu thì nhìn không chớp mắt, nhưng vẫn luôn chú ý xem có ai ngu ngốc mà tiến vào làm phiền Vương hay không
Tôn Hàn Phong nhìn thành quả của các huynh đệ mình đã làm nên, giờ hắn
mới biết làm sơn tặc cũng thật vui nha! Chỉ là hình như không được hoan
nghênh cho lắm. Đoạn Triết Cường vứt một đoản kiếm xuống rồi nằm nhoài
ra bãi cỏ nhìn trời, còn Mặc Tề Viên và Mặc Tề Vũ thì vẫn còn đang rất
không vui vì hành động lười biếng của Đoạn Triết Cường. Rõ ràng là nói
sẽ giúp bọn hắn nâng cao thực lực, thế mà mới nâng được một chút đã than trời lở đất
"Đừng có nhìn ta bằng con mắt đó, coi
chừng ta lấy ra dùm hai đệ đó. Hai đệ tự luyện đi, ta thật sự rất lười"
Đoạn Triết Cường bĩu môi vô cùng vô sỉ nói, còn Mặc Tề Viên và Mặc Tề Vũ đầu đã sớm giăng hắc tuyến, rất không cam lòng vì cái lí do không chính đáng của Đoạn Triết Cường, không phải là lười sao? Nói thẳng ra cũng
được mà, còn lí do đủ điều.
Đoạn Triết
Cường nhìn sâu vào hai huynh đệ họ Mặc rồi ngồi dậy phủi bụi đất trên y
phục, bộ lam y bằng vải thô nhưng vận trên người hắn lại tựa như loại
vải trân quý nhất, lại càng làm cho khí chất kiêu ngạo nhưng không muốn
bị gò bó, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ được ánh nắng chiếu lên lộ ra phong thái chính trực của đấng anh hùng mà cũng tà mị và phong lưu. Sóng mũi
sắc xảo làm ngũ quan càng thêm phần kiêu ngạo với môi mỏng hơi cong. Làn da trắng mịn nhưng không yểu điệu làm thân thể thon dài cường tráng
nhưng cũng nhẹ nhàng. Mái tóc màu nâu đậm dài được buộc cao bằng một
mảnh vải màu lam cùng màu với y phục, làm cho con ngươi màu lục ẩn hiện
lạnh lẽo trông vô cùng hài hòa, màu nâu nhạt từ trong con ngươi toát ra
vô cùng quỷ dị nhưng lại làm cho màu lục càng thêm phần quyến rũ.
"Hai đệ cũng thật ham học hỏi a! Ta đành đáp ứng vậy, nhưng nếu không đỡ
được ba chiêu của ta thì phải ngoan ngoãn tự mình luyện, ta cho phép hai đệ dùng Kiếm Khí đấu với ta" Đoạn Triết Cường cười sáng lạn nhưng sát
khí nhàn nhạt từ người hắn toát ra thật sự có chút không bình thường.
Mặc Tề Viên và Mặc Tề Vũ rùng mình, bọn hắn biết rằng những người này
đều thâm tàng bất lộ, võ công xuất quỷ nhập thần, còn rất kì lạ. Nhưng
mà đáng sợ là tay không cũng có thể đầu lại Kiếm Khí! Nó có biết bao
nhiêu dọa người cơ chứ?
Đoạn Triết Cường
không nói một lời, chỉ cười nhạt cầm một cành cây mỏng, dùng nội lực
phóng về Mặc Tề Viên, rồi lại phóng nhanh về Mặc Tề Vũ, cành cây bị ném
dần biến thành một lưỡi dao sắc bén.
Mặc
Tề Viên xoay người né tránh, quả thật khi hắn biết Cường ca có được dị
năng kinh thế hãi tục như thế hắn cũng vô cùng hoang mang, nhưng riết
rồi cũng đã quen, ví như cành cây vừa nãy đã biến thành một lưỡi dao
chán sắt như chém bùn. Còn Mặc Tề Vũ thì nhanh chóng gọi ra Kiếm Khí,
một đoản kiếm dài toàn thân phát ra hào quang màu hoàng kim, đoản kiếm
này tên Kim Dược Tử, Kim nguyên tố.
Đoạn Triết Cường bĩu môi đổi hướng, không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau Mặc Tề Vũ, Mặc Tề Viên vô cùng phối hợp trói Đoạn Triết Cường vào thế
gọng kìm, Kiếm Khí của Mặc Tề Vũ đánh tới thì Đoạn Triết Cường lại điểm
huyệt của hắn, còn Mặc Tề Viên chưa kịp tấn công đã bị hắn điểm huyệt
nốt. Đoạn Triết Cường làm mặt quỷ với hai người rồi cười sảng khoái
"Hai đệ còn non lắm, muốn chạm tới lọn tóc của ta cũng phải tu luyện rất lâu a!" Xong rồi hắn giải huyệt rồi quay về bãi cỏ mà hoa hoa lệ lệ ngủ, để mặc cho hai tên nào đó vẫn còn đang đầu giăng hắc tuyến. Nhưng bọn hắn
ngẫm lại, dạo này thực lực bọn hắn tăng không ít, cũng là nhờ những
người kì lạ này. Bọn họ không chỉ giúp bọn hắn tập luyện võ công còn dạy rất nhiều thứ khác.
Tôn Hàn Phong sau
khi đã kiểm tra xong mấy món đồ vật rồi thì tiến lại vỗ vai Mặc Tề Viên
và Mặc Tề Vũ "Hai đệ hiện giờ còn rất yếu, vẫn là nên chịu khó tu luyện, muốn đấu với Cường đệ e rằng còn rất lâu" Mặc Tề Viên cười toe toét còn Mặc Tề Vũ thì gật đầu kiên định
Tôn Hàn
Phong thấy hai người này đã phục hồi tinh thần thì cười nhạt, xong rồi
xoay người cầm bản đồ bắt đầu tỉ mỉ phân tích. Mái tóc màu bạch kim
buông lỏng xỏa dài trên bờ lưng vững chắc, màu nắng chíu lên làm mái tóc như ngả màu vàng kim nhưng toát lên phong thái vương giả. Bộ bạch y
trắng thuần trên người hắn càng làm hắn như một vị thần không nhiễm bụi
trần, sạch sẽ mà tinh khiết. Khuôn mặt tinh xảo với ngũ quan như được
điêu khắc tỉ mỉ, có phần tựa nữ nhân nhưng vẫn toát lên nét tuấn mỹ
tuyệt trần, lại có chút dịu dàng mà lạnh nhạt. Làn da trắng sáng làm nổi bật làn môi hồng luôn tồn tại nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Đôi huyết mâu
tà mị nhưng cũng sáng ngời, nhưng đôi con ngươi luôn bao phủ hơi nước
che giấu đi cảm xúc trong mắt, làm người khác nhìn vào chỉ thấy hắn
trông vô cùng nguy hiểm nhưng lại yêu nghiệt! Khí chất vừa cao ngạo, vừa văn tĩnh lại mang theo hơi thở quyến rũ, làm người khác nhìn thì thấy
ôn hòa nhưng cũng vô cùng lãnh khốc
Tư
Mạnh Quân bỗng xuất hiện, khuôn mặt vốn luôn ngây thơ mang theo nét ranh mãnh giờ lại vô cùng lãnh liệt, khóe môi còn cong thành đường cong
khinh bỉ nhạo báng, mặc dù không biết nhạo báng gì nhưng nó lại ẩn chứa
sự rét run và vô tâm. Mái tóc đen dài được hắn buộc gọn lại càng trông
thêm nghiêm túc, khí chất nhu hòa nhưng ẩn chứa với cuồng vọng không thể với tới
"Phong ca! Ta mới biết được là
Bắc Thần gia đã từng cướp của Lạc gia một món đồ, ta không rõ giá trị
nhưng có vẻ nó rất quan trọng. Và nó có liên quan tới Lạc Tử Băng" Tư
Mạnh Quân ngồi xuống, tay xoa đầu có chút bất đắc dĩ nói nhưng khuôn mặt vẫn ẩn chứa sát ý
"Hửm? Vậy thì cứ để họ an nhàn một lát nữa đi, cứ để Băng nhi tự mình xử họ thì hơn" Tôn Hàn
Phong cười mỉm, nhưng ánh mắt cũng cũng không chứa lấy một tia tình cảm. Mà bọn hắn cũng không biết sao lại tin tưởng Băng nhi của bọn hắn có
liên quan tới Lạc gia nữa, nhưng bọn hắn tin nghi ngờ của bọn hắn là
đúng!
"Ân! À mà đệ đã làm xong việc huynh giao rồi" Tư Mạnh Quân dự định đi tìm Đồ Thiết Kiệt thì nhớ tới gì đó nói
"Ừ, cứ theo kế hoạch mà làm" Tôn Hàn Phong vẫn cười mỉm, khuôn mặt đã trở
nên nhu hòa hơn một chút. Tư Mạnh Quân cười khì khì rồi nhanh chóng đi
tìm người.
Trong lúc đó, Lạc Tử Băng đang tu luyện thì bỗng mở mắt, con ngươi màu tím đảo quanh hang động một cái rồi cười nói vào không trung "Các hạ thích xem lén người khác đến vậy
sao?" Mái tóc đỏ tươi như lửa mang theo sự quyến rũ tựa như thiêu đốt
tất cả, đôi con ngươi sau chiếc mặt nạ ngân sắc như lóe sáng
"Ngươi phát hiện ra ta?" Một hắc y nam tử xuất hiện, một nửa khuôn mặt cũng
dùng mặt nạ màu trắng ngà che đi, để lại nửa khuôn mặt phấn điêu ngọc
trác, vô cùng hoàn mỹ lại có chút nguy hiểm. Làn da trắng làm cho con
ngươi màu đen sâu thẳm thêm thâm trầm, hắc y nam tử tầm mười sáu nhìn
Lạc Tử Băng mà trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc
Hắn vừa nãy xông vào thì thấy Thần Thú Băng Linh Huyễn Điểu, nhưng nó thấy
hắn cũng không tấn công, chỉ xem xét hắn như thể muốn nhìn xem hắn có
địch ý hay không rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn cũng thuận theo chỉ đi bộ
vào, nhưng bước vào thì lại thấy một người với mái tóc đỏ như máu đang
tu luyện, người này đeo mặt nạ nên hắn nhìn không rõ mặt nhưng khí chất
đó lại vô cùng cuồng ngạo làm hắn có một tia tán thưởng. Nhưng người này phát hiện ra hắn?
"Phải, ngạc nhiên lắm
sao? Bất quá ta cũng không có ý định thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi
không gây hại cho ta là được" Lạc Tử Băng vân vê lọn tóc, không nhanh
không chậm nói, khuôn mặt thoáng nét thần bí nhưng cũng cao quý khó ngờ
"Ngươi thật thú vị! Ngươi tên gì?" Nam tử cười to rồi nhìn nàng với ánh mắt
tìm tòi. Nếu hắn không lầm thì con Thần Thú kia cũng là nghe theo lệnh
của người này, làm Thần Thú phải nghe lời như vậy, người này cũng thật
khó lường
"Xích Dạ, còn bây giờ thì đừng
có làm phiền ta tu luyện" Lạc Tử Băng bĩu môi khinh thường rồi mặc cho
ánh mắt đang vô cùng không hài lòng nhìn nàng, nàng cũng lười quản mấy
chuyện này. Đừng có lấy Lam Tiên Thảo của nàng là được, nếu không nàng
cũng không ngại tay nhiễm bẩn đâu.
-Một phút tự kỉ của tác giả-
Ta dạo này thật sự khá bận, lại bị sư muội đáng yêu lừa viết thêm một
truyện cho muội ấy, thật sự là viết hai truyện cũng tốn rất nhiều thời
gian. Ta thật đáng thương! Rất đáng thương! Mà không ai thương ta hết!
À chỉ là mấy dòng tự kỉ của ta thôi...