Màn đêm buông xuống, tại một góc khuất trong màn đêm, bốn bóng dáng đứng nơi đó, cả bốn người đều choàng áo choàng đen nhưng vẫn làm cho người
khác mơ hồ cảm nhận được khí chất nguy hiểm từ họ toát ra. Bỗng một
người trong bốn người gỡ cái mũ trùm ra, lộ ra dung nhan thanh tú đáng
yêu của một tiểu cô nương, nhưng đôi mắt lại vô cùng âm lãnh.
Một nam tử mang theo ba người trên vai nhưng lại dửng dưng như không bỗng
nhiên xuất hiện trước mặt tiểu cô nương. Nam tử liền không nhẫn nại mà
quăng ba thân ảnh đó xuống đất như cảm thấy rất kinh tởm. Khuôn mặt nam
tử thanh lãnh lại mang theo vài phần nhu hòa, nhưng đôi mắt lại giống
như mãnh thú rình mồi trong đêm. Lạc Tử Băng liếc mắt, ngồi xổm xuống,
dùng tay nâng mặt một trong ba tên, trầm giọng nói
"Các ngươi lấy đâu ra viên minh châu để đem đi đấu giá? Nếu câu trả lời làm
ta hài lòng, ta sẽ suy nghĩ về việc tha cho ngươi một mạng" giọng nói
tựa như màn đêm không chút ánh sáng hi vọng cho người khác, nhìn khuôn
mặt khả ái dễ nhìn lại vô cùng ngoan độc, không hợp với tuổi làm người
khác run sợ. Mà những người đằng sau nàng cũng chỉ đơn giản là nhìn một
lát rồi không thèm để ý, vì bọn hắn tin nàng không phải là một đứa trẻ
bình thường
"Tại...tại sao ta phải nói
cho các ngươi?" Hắn đang cùng huynh đệ uống rượu thì bị một nam nhân bắt mang tới đây, nam nhân đó không hề dùng bất cứ thứ gì cũng có thể dễ
dàng vác bọn hắn đi. Thật đáng sợ! Mà tiểu cô nương trước mặt này trông
còn đáng sợ hơn!
"Tại sao? Ngươi có tư
cách để đặt câu hỏi với ta? Ngươi chỉ cần khai ra là có thể an ổn sống,
thế nào?" Lạc Tử Băng bỗng cường to, vô cuồng cuồng ngạo nói, một thanh
thủy chủ đã ở trên tay nàng, không ngừng quơ qua quơ lại
"Bọn...bọn ta lấy được...được từ Bắc Thần gia..." Tên nam tử trung niên đó có chút hoảng sợ lắp bắp nói, nhưng hắn càng ngày càng nhận thấy được mình
chẳng khác nào cá lọt lưới
"Hừm? Vậy sao? Nếu như ngươi ngoan ngoãn khai ra từ đầu phải tốt không? Lúc đó ta chắc chắn sẽ lưu cho ngươi một mạng. Nhưng giờ thì không!" Lạc Tử Băng vểnh
môi, ngón tay trắng nõn mềm mịn xoa má tựa như đang suy nghĩ gì đó
"Băng nhi, muội không cần đụng đến loại người bẩn thỉu này, kẻo hôi tay. Để
ta xử là được" Tiểu Tinh bỗng cởi áo choàng, nhìn lũ người đang nằm bất
lực mà khinh thường càng lúc càng nhiều
"Ân" Lạc Tử Băng lười biếng ngả vào lòng Tiểu Hồ mà nhắm mắt, nàng lấy ra
viên Minh Châu mà được gọi là bảo bối mà mẫu thân định để lại cho nàng,
nàng thử dùng tinh thần lực dò xét thì thấy được một nguồn nội lực rất
lớn trong đó, gặp được tinh thần lự của nàng thì không ngừng trào ra mà
cuồn cuộn xông vào cơ thể nàng. Tiểu Hồ im lặng nhìn Lạc Tử Băng, dùng
một tư thế thoải mái cho nàng tu luyện rồi dùng ánh mắt ra hiệu với Tiểu Tinh
Tiểu Tinh không nhanh không chậm
lấy ra một lọ ngọc, đổ hết chất lỏng vào miệng ba người đó. Bỗng ba
người đó bắt đầu la thét điên cuồng thì bốn bóng dáng đã mất hút. Tiểu
Tinh thầm nghĩ, chọc giận chủ nhân, dù có dùng đến Mộng Ám cốt vẫn là
không đủ, nhưng chủ nhân khoan hồng độ lượng, ta cư nhiên sẽ chỉ phạt
ngươi ba ngày chìm đắm trong ảo tưởng địa ngục ba ngày rồi sẽ tự chảy
máu mà chết.
Chợt quanh thân của Lạc Tử
Băng bao phủ tầng ánh sáng nhạt làm Tiểu Hồ phải ra hiệu dừng lại. Tiểu
Hoàng nói nhỏ "Chủ nhân hình như đã hấp thụ xong nguồn sức mạnh bên
trong viên Minh Châu" Tiểu Sư cũng gật đầu phụ họa, Tiểu Tinh thì tươi
cười đầy mặt. Khoảng một khắc sau, ánh sáng cũng dần biến mất, mái tóc
đỏ rực như rửa dần hiện ra, khuôn mặt vốn thanh tú đáng yêu giờ lại kiều mị quyến rũ làm lòng người ngứa ngáy, hàng lông mày chứa hàng vạn phong tình hơi nhíu để lộ đôi môi ướt át mà kiều diễm
"Đi về thôi, muội mệt!" Lạc Tử Băng ngáp dài, mái tóc đỏ xỏa trên bộ bạch y của Tiểu Hồ lại đặc biệt nổi bật, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên đôi tử
mâu trong trẻo mà nhiều tinh quang.
"Ân" Tiểu Hồ gật đầu, lại liếc mắt ra hiệu với ba cái đầu Ma Thú bên kia. Cả bốn bóng người chợt biến mất trong màn đêm, chỉ để lại tàn ảnh vẫn còn
chưa phai làm người khác rét run. Bên trong Hỏa Ngọc Giới, tiểu cô nương nằm trong ôn tuyền, quay xung quanh là mười một người đang không ngừng
đấu tranh mồm miệng
"Tại sao con chim
thối như ngươi lại được chở chủ nhân mà không phải ta?" Tiểu Loan rất
không phục chỉ vào mặt của Tiểu Hoàng mà chửi túi bụi, mái tóc tím đen
buộc cao trông gọn gàng, khuôn mặt mang theo vài nét trẻ con nhưng cũng
mang theo ma mị quyến rũ, đôi con ngươi màu đen không ngừng phóng ra
điện, tựa như rất muốn giật chết cái mỹ nhân trước mặt
"Vì Lôi Loan Điểu ngươi không đẹp bằng ta!" Tiểu Hoàng hất mái tóc màu cam
vàng ra đằng sau, một bộ dáng nữ vương tự cao tự đại không ngừng đả kích lòng tự tôn của ai đó
"Ta không phục! Cớ sao ngươi lại có bộ dáng mỹ miều hơn ta!" Tiểu Loan ngồi bệch xuống,
khuôn mặt méo mó vì bị ủy khuất, tay không ngừng quơ loạn xạ như đứa trẻ mất kẹo làm Tiểu Lân bên cạnh cười đến nghiêng trời lở đất
"Tiểu Loan, đừng nháo! Chủ nhân đang tu luyện" Tiểu Lam kí đầu Tiểu Loan một cái, rất hảo tâm nhắc nhở nàng
"A!" Tiểu Loan ôm đầu, ủy khuất nhìn Tiểu Tinh nhưng lại chỉ nhận được ánh
mắt như đang xem kịch vui của đại mỹ nhân đó. Tiểu Loan không thể phát
tiết chỉ có thể một mình gặm nhắm nỗi đau a! Còn Lạc Tử Băng đã nhịn
cười đến muốn nội thương nhưng vẫn bày ra bộ dáng
Mà trong lúc này, tại một khu rừng u ám và tăm tối, mười ba cái ánh sáng
đang rực rỡ bỗng nhiên phát nổ. Mưa bụi bay tứng tung mù mịt, mà mười ba cái nam nhân vẫn đứng trụ ở đó, mặt không đổi sắc, bỗng La Dực lên
tiếng
"Chúng ta tu luyện bao lâu rồi?"
Mái tóc vàng kim dưới ánh trăng lóe lên vài sợi bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ
mang theo ma mị quyến rũ cũng mang theo lạnh nhạt kiêu ngạo, giọng nói
hơi cao lại vô cùng êm tai, càng nghe lại càng như một bản nhạc làm
người ta không thể dứt
"Chắc tầm mấy
tháng, theo thông tin thì mấy tháng cũng chỉ lên được Tứ Hoàng Ngũ Cấp"
Nhiễm Viên Hoàng hơi duỗi mình, làm một động tác tập thể dục, áo đã sớm
rách lộ ra cơ thịt chắc với cơ thể hoàn mỹ trên từng tấc thịt làm người
khác điên đảo, diệu quan như ngọc lại ôn hòa như nước, mang theo nét u
buồn cùng dịu dàng trầm lắng. Mái tóc vàng nhạt làm cho sự nhu hòa trên
khuôn mặt càng tăng thêm vài phần. Đôi mắt nâu nhạt như gió xuân ấm áp
động lòng người, để lại cho người khác dư âm của mùa xuân
"Không phải trong chúng ta ít nhất cũng đã là Thập Đại Hoàng Bát Cấp ư? Là do
chúng ta quá thiên tài hay là do lũ người kia không biết tu luyện?" Hải
Nhất Nam nhìn sơ qua huynh đệ rồi gật đầu chắc nịch nói. Mái tóc đen dài rối tung lại mang tới sự hoang dã và mạnh mẽ của một con mãnh thú làm
người khác phải sợ hãi. Đôi mắt màu cam như chứa lửa lúc nào cũng mang
theo tia lửa nóng nhưng sâu trong đáy mắt là sự lãnh liệt. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đến tinh xảo, lại chứa đựng sự mãnh liệt khiến người khác
hỏa đốt khắp người
"Hình như ai cũng vậy, chắc là do chúng ta quá thiên tài!" La Dực cũng gật đầu như đúng rồi,
rất khẳng định cái danh thiên tài rất xứng với hắn
Nam nhân văn tĩnh với mái tóc màu bạch kim vô cùng nổi bật giữa màn đêm lại mang tới cho người khác sự rét lạnh, tựa như một ác quỷ giữa đêm đòi
mạng nhưng lại trưng bộ mặt thiên thần, khuôn mặt hao hao nữ nhân mang
ba phần nhu hòa cùng đễ chịu nhưng cũng sắc bén và yêu nghiệt tới đáng
sợ! Đôi con ngươi màu đỏ như máu luôn yên tĩnh như mặt nước không gợn
sóng, làm người khác không thể biết được trong con ngươi đó đang suy
nghĩ gì, chỉ có thể cảm nhận được sự mơ hồ. Khí chất thanh tao mà thanh
lãnh toát ra từ hắn lại mang cho người khác sự dễ chịu, nhưng cũng bức
người đến không tưởng. Hắn nhàn nhạt nhếch môi nói
"Đi thôi, không thể ở đây lâu. Băng nhi chắc chắn đang chờ chúng ta" Tôn
Hàn Phong thấp giọng nói, giọng nói vốn trầm ấm giờ lại tưa như dạ phong thoảng qua tai, không có lạnh run cũng không có ấm áp, chỉ là nhàn nhạt nói.
"Hắc hắc, đầu tiên chính là tìm
được một nơi dung thân để gây mồng mấm tai họa a!" Tư Mạnh Quân cười đến sáng lạn, mái tóc đen cũng hắn không gió mà bay, vô cùng quỷ dị mà kì
ảo. Khuôn mặt vốn mang theo nét ngây thơ lại tinh nghịch ranh mãnh không hợp với tuổi, đôi con ngươi màu lam nhạt trong veo như hồ nước lại ánh
lên sự tàn nhẫn bên trong vẻ mặt ngây thơ, điển hình của sói già đội nón cừu non a! Mà khí chất của hắn mang theo vài phần cao ngạo khó nói nên
lời
"Hình như chúng ta đang ở Hỏa DIễm
quốc, nếu ta không lầm thì nó là nữ tôn" Tần Thiên Minh xoa cái cằm nhẵn nhụi, ánh mắt chợt lóe lên một đạo tinh quang làm con ngươi màu lục
càng thêm thâm trầm. Khuôn mặt tuấn mỹ phong tình làm hại biết bao nhiêu con tim của thiếu nữ nhưng ánh mắt lại lạnh băng chẳng có lấy một tia
cảm xúc, mùi hương bạc hà từ người hắn thoang thoảng trong không khí cực kì dễ chịu như ru ngủ người khác
"Hắc
hắc, vậy thì đi xem coi nữ tôn khác nam tôn chỗ nào a!" Tư Mạnh Quân cực kì hào hứng, hắn tưởng chừng như muốn la toáng lên, cũng may là Tư Mạnh Thiên bên cạnh kịp che đi cái miệng của hắn. Tư Mạnh Quân ai oán nhìn
đệ đệ sinh đôi của mình, khuôn mặt giống y đúc mình nhưng lại là mặt
than và trầm tính hơn a!
"Có người đến!"
Hải Nhất Nam bỗng lên tiếng, mười ba nam nhân nhìn nhau rồi cùng phi
thân lên cành cây to lớn. Thì phát hiện một nữ nhân cùng vài nha hoàn đi theo, hẳn là người của Hỏa Diễm quốc.
Hải Nhất Nam không nghĩ ngợi gì nhiều liền phi thân xuống, chiếc áo sơ mi
màu đen đã rách lộ ra cơ bắp chắc cùng màu da mật ong, vì hắn đứng nép
mình vào bên trong góc khuất nên chỉ có thể thấy mơ hồ được khuôn mặt
như mãnh thú lại vô cùng tà diễm, đôi con ngươi màu cam lóe sáng
Nữ nhân vận hồng y mỏng, búi tóc sơ sài lại lộ ra mấy phần quyến rũ đa
tình, khuôn mặt tinh xảo nhưng lại dong chi tục phấn làm Hải Nhất Nam vô cùng khinh bỉ, bỗng nữ nhân như nhìn thấy được bảo vật
"Oa! Ngươi trông thật tuấn tú a! Đi theo bản tiểu thư về phủ làm nam sủng,
bản tiểu thư sẽ hảo hảo yêu thương ngươi" Nữ nhân như muốn áp cà cơ thể
vào người Hải Nhất Nam, mấy tên ở trên thì một bộ dáng xem kịch vui
nhưng trong mắt đã lóe lên tia sát ý. Băng nhi trước giờ ghét nhất chính là không sạch sẽ, mà quan niệm của bọn hắn, loại nữ nhân như vậy chạm
vào chính là cực kì dơ bẩn. Như vậy Băng nhi sẽ không vui!
Mà Hải Nhất Nam chưa để nữ nhân kia hoàn thành ý đồ liền né sang một bên,
còn trầm giọng nhắc nhở, hắn chỉ là muốn đi nhờ được không? Hắn không có hứng thú với cái loại nữ nhân này đâu!
"Cô nương xin tự trọng, tại hạ chỉ muốn nhờ cô nương chỉ đường thoát ra
khỏi đây, không có ý định sẽ về phủ cô nương làm phu quân. Tại hạ đã có ý trung nhân rồi" Giọng nói trầm của hắn vang giữa màn đêm lại đặc biệt
kích thích khiến cả người nữ nhân kia ngứa ngáy, sáng giọng nói
"Bản tiểu thư xem trọng ngươi đã là phúc ba đời của ngươi, ngươi có biết có
bao nhiêu nam nhân muốn làm nam sủng của bản tiểu thư mà không được
không? Ngươi vì lí do gì lại phải chung tình với nữ nhân ngu ngốc ki..." Nữ nhân chưa kịp dứt lời đã bị bàn tay của Hải Nhất Nam bóp chặt lấy
cổ, lực đạo không mạnh nhưng lại làm cho nữ nhân hít thở không thông. Mà mấy nha hoàn đi theo nàng đều đã bị thủy chủ cắt đứt cổ từ lúc nào
"Ngươi là thứ gì mà muốn xúc phạm lấy nàng ấy? Ngươi chẳng qua chỉ là một cái
nữ nhân nho nhỏ mà ta không thèm để vào mắt. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hứng
thú với cái cơ thể ẻo uột của ngươi? Đừng ảo tưởng nữa! Cái loại nữ nhân luôn tỏ ra mình thanh cao nhưng thật chất chẳng bằng kỹ nữ như ngươi
vốn còn không thể sống thiếu hơi nam nhân mà còn muốn nói nàng ấy ngu
ngốc?" Hải Nhất Nam híp mắt, lực đạo trong tay càng thêm mạnh nhưng
không thể làm nữ nhân kia tắt thở, chỉ có thể giãy giụa trong vô ích.
Bây giờ nàng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt, có thể bị chặt đứt bất
cứ lúc nào. Bây giờ nữ nhân mới xanh mặt, lắp bắp muốn nói nhưng lại
không thể nói, nàng nhìn thấy sát khí không nhỏ từ đôi con ngươi màu cam kia
"Nam đệ, chúng ta còn cần phải ra
khỏi đây. Cứ để nữ nhân này mang chúng ta theo, nàng ta nếu dám phản
kháng thì giết sau cũng không muộn" Đồ Thiết Kiệt vỗ vai Hải Nhất Nam
trong ánh mắt không thể tin được của nữ nhân kia, hắn xuất hiện từ khi
nào? Sao nàng lại không cảm nhận được?
"A! nữ nhân à, nếu ngươi triệu hồi Linh Thú ra thì sẽ cực kì hối hận đấy"
Đồ Thiết Kiệt thân thon dài, do đứng khá gần nàng nên nữ nhân mới có thể thấy được gần hết khuôn mặt của nam nhân này. Mái tóc màu nâu đậm ôm
sát khuôn mặt tuyệt mỹ gần như là hoàn hảo, làn da trắng dưới ánh trăng
càng thêm sức sống. Cánh mũi thon dài với làn môi mỏng hơi cong tạo nên
sự yêu mị từ trong xương tủy toát ra, đôi mắt màu nâu lai chút đen vô
cùng sâu như vực thẳm lại mang theo nét tươi sáng. Nam nhân này tựa như
độc dược lại khiến người khác phải sợ hãi.
Hải Nhất Nam bây giờ mới buông lỏng tay để nàng ta có thể nói chuyện, nàng
được hít thở không khí thông thoáng liền thở gấp vô cùng, khuôn mặt vốn
inh xảo giờ lại vô cùng thê thảm, nàng là Triệu Hoán Sư Ngũ Hoàng Tam
Cấp thế mà một chút phản kháng cũng không thể? Cả cơ thể nàng tựa như bị đông cứng không thể di chuyển, những người này quá mức nguy hiểm. Nếu
như không nghe lời chắc chắn cái mạng nhỏ này sẽ không còn mất
"Ta...ta đồng ý dẫn...dẫn các ngươi ra khỏi...khỏi đây. Với điều...điều kiện
phải tha...tha cho ta" Nữ nhân thở gấp nói, sợ những người này sẽ đổi ý
mà giết nàng. Chợt mười một đạo thân ảnh quỷ dị lại xuất hiện nữa. Mười
ba cái tầng hào quang nhạt bao phủ mười ba người rồi biến mất, để lại
mười ba cái dung nhan của nam tử bình thường vô cùng.
"Nữ nhân! Nên biết giữ mồm miệng nha! Không thì ta cũng không ngại cắt đứt
họng ngươi đâu" Đồ Thiết Kiệt nâng cằm của nữ nhân này, nữ nhân lắp bắp
nói không nên lời. Chợt một nam nhân mở miệng
"Ngươi tên Bắc Thần Quỳnh? Dẫn bọn ta đến Kim Hỏa thành mau lên!" Tư Mạnh Quân vội thúc giục
Bắc Thần Quỳnh kinh ngạc, người này sao biết tên của nàng, nhưng mà nàng
đành cắn răng dẫn trước đoàn người này ra khỏi khu rừng này, nàng đi
Thủy Thiên Thành chơi, không ngờ về trễ, phải băng qua khu rừng này mới
về tới nhà. Không ngờ lại gặp những người này, hôm nay thật là xúi quẩy. Mà những nam nhân nào đó đang mở cờ trong bụng, còn thầm cười và nghĩ,
Băng nhi a! Bọn ta sẽ xây dựng cái lực lượng cho muội vui chơi thỏa
thích!