Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 47: Chương 47: Chương 44: Tâm tư bị nhòm ngó(1)




Đêm tối đang qua đi, trời mới tờ mờ sáng, ánh nắng mai tinh sương chiếu rọi, nhanh chóng yên tĩnh.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ trong tiểu viện của Mộ Dung Tiểu Tiểu, từ âm thanh có thể nghe được, người tới rất vội vàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu che lấp trong khuỷu tay sư huynh bị đỏ bừng hết cả, không kiên nhẫn dụi dụi vào bên trong, muốn tránh khỏi tiếng ồn ào quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

Dạ Nguyệt Ly chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng, không giống mới vừa tỉnh ngủ chút nào.

“Hoàng hậu bị bệnh.” Lời nói lạnh nhạt.

Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ, làm sao vậy? Ngày hôm trước không phải còn tốt lắm sao? “Đi xem một chút thôi.”

Dù sao cũng cần phải vào cung. Mộ Dung Tiểu Tiểu từ trong chui ra ngáp dài một cái, hai tay dang ra, chờ người khác mặc quần áo cho nàng.

Âm thanh trong viện biến mất, nghĩa là đã bị Toái Nguyệt ngăn lại, như vậy sư huynh cũng biết tình huống rồi? Lại là dùng truyền âm mật?

Trong mắt Dạ Nguyệt Ly lóe lên ý cười, nha đầu này đúng là hiểu được hưởng thụ hắn hầu hạ, nhưng mà hắn muốn chính là loại hiệu quả này.

Tập thành thói quen tự nhiên.

Động tác sư huynh lần nữa thong thả chậm chạp làm Mộ Dung Tiểu Tiểu cau mày, nếu như nàng nghĩ không sai, bên kia hoàng cung chắc rất gấp gáp. Là mẫu hậu của Bắc Thần, nàng nên giúp một chút.

“Thì tốt rồi.” Dạ Nguyệt Ly sắc mặt khó chịu, hắn đã đồng ý cho tiểu nha đầu đi chuẩn bệnh cho mẫu thân tình địch rồi, còn muốn để hắn tăng nhanh tốc độ? Nha đầu này thật không có lương tâm.

Dưới ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly chậm rì rì chỉnh trang cho người trong lòng xong, lúc này mới ôm người từ không trung phi thân một đường đến hoàng cung, cũng không chậm hơn so với kiệu mềm được phái tới đón.

Vừa tới cửa cung đã có người lo lắng ở đó chờ đợi, “ Cô nương mời cùng lão nô đi bên này.”

Phúc Yên xoa xoa mồ hôi trên trán rơi xuống, trong nội tâm than thở lần nữa, hai người hoàng thượng hoàng hậu thật là hành hạ lẫn nhau, tối hôm qua vừa mới nháo xong, hôm nay hoàng hậu liền bị bệnh, hoàng thượng lòng lo lắng như lửa đốt. Thiếu chút nữa ngay cả thượng triều cũng không đi rồi, vẫn là hắn hết lời khuyên can mới khuyên được người đi.

Ngược lại nhị hoàng tử lại ngay lập tức có biện pháp mời đồ đệ của thần y đến chuẩn bệnh, không giống hoàng thượng, chỉ biết gấp đến độ xoay quanh, lại không dám đi thăm hoàng hậu.

Vừa vào Phượng Khuyết cung, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền cảm giác không khí bất thường, cung nhân sắc mặt tái nhợt cúi thấp đầu, tiêu điều lạnh lẽo, đau thương buồn bã, riêng có một tiểu cung nữ còn núp ở một bên lên lén khóc thút thít, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì?

Đi vào cửa tẩm điện, âm thanh quen thuộc từ trong điện truyền ra, là Bắc Thần Thụy, chỉ là giọng nói trầm thấp, mang theo tia đau lòng.

“Mẫu hậu, nhi thần đã mời đồ đệ của thần y tới, người thử khám một chút xem sao.”

Vừa mới bước vào tẩm điện, đã thấy cảnh này, Bắc Thần Thụy quỳ ở trước giường, Diệp Mạn Thanh đắp cái chăn gấm trên mình, nghiêng người mà nằm, hướng mặt vào trong giường, không thấy rõ cảm xúc của nàng.

“Hoàng hậu nương nương, nhị hoàng tử.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đáp xuống khỏi vòng tay của sư huynh, nhàn nhạt lên tiếng.

“Tiểu Tiểu, ngươi đã đến rồi, nhanh, mau tới xem cho mẫu hậu một chút.” Bắc Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu y hệt như cứu tinh, con mắt vằn đầy tia máu, nét mặt chờ đợi.

Nụ cười bên môi hắn kéo xuống vặn vẹo, Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy cứng nhắc tới cực điểm, muốn bao nhiêu khổ sở có bấy nhiêu khổ sở.

Trong nội tâm Bắc Thần Thụy cười khổ, hắn cũng không muốn ở trước mặt Tiểu Tiểu lộ ra một bộ mặt như vậy, nhưng hắn không thể thay đổi, nếu là thái y trong cung tới xem bệnh, mẫu hậu càng sẽ không đồng ý.

Tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Bắc Thần Thụy như vậy, râu ria đầy mặt, xiêm y nhăn nhúm, cũng không còn hình tượng của công tử thanh nhã, nàng khẽ nhíu mi, “Ừ.”

Đã có thân mẫu, vì sao không thể yêu thương?

Chỉ là một người đáng thương thôi.

Lông mày Dạ Nguyệt Ly nhíu lại, n hắn không thích tiểu nha đầu đi quan tâm chuyện của người khác! Tiểu nha đầu của hắn chỉ cần quan tâm hắn là đủ!Dư quang nơi khóe mắt liếc xéo Bắc Thần Thụy trên mặt đất, tròng mắt dấu diếm một tia ánh sáng hiện lên.

“Mẫu hậu, đứng lên cho Tiểu Tiểu xem một chút đi, một lần là được rồi.” Lời nói Bắc Thần Thụy đã không còn là khuyên bảo, mà gần như là cầu xin.

Diệp Mạn Thanh vẫn không lên tiếng, trong viện đột nhiên yên tĩnh lại.

Lúc Bắc Thần Thụy chuẩn bị mở miệng khuyên bảo lần nữa, thì yên tĩnh trong điện bị phá vỡ, một chữ đột ngột vang lên:

“Cút.”

Mặc dù Diệp Mạn Thanh nói nhẹ, nhưng lại giống như tiếng chuông vang dội trong tim Bắc Thần Thụy, mặt mũi hắn khổ sở, hai tay đặt trên mặt thảm cả mười DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn đầu ngón tay đều cắm sâu vào da thịt, tự như bất mãn, tựa như khổ sở, giãy giụa không dứt, rồi sau đó, bất thình lình buông lỏng.

“Nhi thần bây giờ…Cút.” Bắc Thần Thụy ngước mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Mạn Thanh trầm giọng đáp.

TỪ khi đi vào Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn yên lặng quan sát hai mẫu tử, nàng phát hiện khi miệng Bắc Thần Thụy vừa nói “cút”, thân thể mảnh mai của Diệp Mạn Thanh có chút cứng ngắc, vô cùng không rõ ràng, nhưng nàng nhìn không sai.

Hít sâu một hơi, Bắc Thần thụy ngẩng đầu xoay mình, ánh mắt kiên định, “Mẫu hậu, nhi thần ở bên ngoài tẩm điện, đến khi xác định thân thể người không đáng ngại, nhi thần mới có thể đi!”

Bước chân hắn rời đi có chút lảo đảo, xem ra, quỳ đã tương đối lâu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc nhìn sư huynh mình một cái, đây là hậu cung, vả lại đây là tẩm điện nằm giữa, sư huynh cùng nàng đồng thời đi vào đã là không hợp quy củ, lúc này Bắc Thần Thụ vừa đi, nàng cũng không thể để sư huynh ở lại nơi này, tránh cho sinh chuyện không hay.

Dạ Nguyệt Ly sắc mặt đen lại, mi tâm cũng nhíu chặt gay gắt.

Ánh mắt u oán của ai kia đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé của nàng khiến người ta không để ý không được, Mộ Dung Tiểu Tiểu thong thả đi đến bên cạnh người nào đó, bàn tay trắng nõn kéo bàn tay to lớn của người nào đó qua trên cao, vỗ nhẹ nhàng hai cái tựa như an ủi.

Tạm được!

Dạ Nguyệt Ly cười, lúc này mới nhấc chân, chỉ là khi đi ra khỏi tẩm điện dùng truyền âm mật nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Tự mình chú ý. Sư huynh ở ngay bên ngoài.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ cười, như thế nào nàng lại cảm thấy sư huynh mới thật là một cái tiểu hài tử.

Đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhúc nhúc nhích, ngoái đầu lại nhìn về phía Diệp Mạn Tanh, đáy mắt cũng mang theo vài phần nghi ngờ, “Hoàng hậu nương nương, xin lấy tay ra, để ta xem bệnh cho ngài.”

“Đi đi, không cần.” Giọng nói lạnh lùng, Diệp Mạn Thanh vẫn không nghiêng người hay quay đầu lại.

“Nương nương nếu không quý trọng thân thể mình, nhị hoàng tử sẽ rất lo lắng.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt hạnh nheo lại, lời nói như có như không vô ý nhắc đến Bắc Thần Thụy.

“Không cần cô nương quan tâm.” Lời nói Diệp Mạn Thanh lạnh nhạt xen lẫn một chút không kiên nhẫn, hiển nhiên không muốn cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu nói về vấn đề này.

“Hoàng hậu muốn tốt cho nhị hoàng tử cũng không cần dùng cách như vậy.” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói, âm thanh không một chút thay đổi, không cách nào nhìn ra tâm tư của nàng lúc này.

Diệp Mạn Thanh nhẹ nhàng lật người, môi mỏng nói nhỏ, “Xin chỉ giáo?”

Tuy tóc của nàng hơi rối, sắc mặt dù nhợt nhạt, nhưng phần bệnh này lại làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuyệt sắc, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu ẩn chứa nhiều điểm khinh thường, một đứa nhỏ đang lớn lại nói giống như mình thật sự biết cái gì! Không biết tự lượng sức mình!

“Là thế nào hoàng hậu tự mình hiểu rõ, có đôi khi ngươi cho rằng tốt cho hắn nhưng không hẳn đã tốt.” Lời nói Mộ Dung Tiểu Tiểu không cố kỵ gì, hắn, tự nhiên là nói Bắc Thần Thụy.

Diệp Mạn Thanh mím môi cười lạnh, “Vậy ngươi thử nói một chút, ta phải làm cái gì, ta vì cái gì phải làm như vậy?” Nàng cũng muốn xem một chút, tiểu nữ oa này có thể nói ra cái gì.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt, đáy mắt ánh sáng lung linh, nàng làm như vậy không phải vì cảm thấy nữ nhân này đáng thương, chỉ có thể coi là vì Bắc Thần Thụy ở kinh thành đối với các nàng tốt cả một đoạn đường đều chăm sóc cẩn thận, phải nói rằng, nam nhân như vậy về sau làm hoàng đế cũng không tệ, hơn nữa, nàng cũng không ghét hắn.

“Có lẽ trước kia ngươi hận hắn, nhưng thời gian càng lâu, ngươi cũng phát hiện việc hắn ra đời cũng không phải làm cho ngươi hoàn toàn khổ sở, hơn nữa giữa mẹ con còn có máu mủ thân tình. Người ngươi hận là một người khác, mặc dù ta không biết dinendian.lơqid]on vì sao ngươi phải mang hận thù đặt lên người hắn, nhưng ta cho là trong chuyện này hắn vô tội, bởi vì hắn cũng không làm gì sai. Mặc kệ ngươi là tính toán như thế nào với hắn, ta cảm thấy được, ngươi nên hỏi hắn nghĩ như thế nào, cũng thử thoáng quan tâm cảm nhận của hắn.”

Về chuyện giữa mẹ con này, nàng và sư huynh đã từng nói qua, lúc này trong điện không có người khác, Mộ Dung Tiểu Tiểu không sợ có người nghe được, trực tiếp nói ra.

“Lời nói vô căn cứ!” Diệp Mạn Thanh lạnh giọng quát, nhưng ẩn sau trong con ngươi là tia sáng khiếp sợ! Không phải vì lời nói của tiểu cô nương này rung động lòng người, mà là tâm tư của nàng hơn hai mươi năm nay lại có thể bị nói rõ ra.

“Ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, nương nương có thể xem là ta nói hươu nói vượn.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mặc dù không thấy được tâm tư Diệp Mạn Thanh, nhưng nàng không vội, có thể làm gì nàng đều đã làm, tiếp đó, cũng chỉ có thể dựa vào Diệp Mạn Thanh tự mình nghĩ thông suốt.

Nàng khẽ nhấc môi, “Nương nương, chúng ta hãy chuẩn mạch đi, sau đó ta còn phải đến xem mạch cho thái hậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.