Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
“Hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm, Dao phi nương nương đến!”
Thanh âm lanh lảnh của thái giám hô to, Mộ Dung Tiểu Tiểu kìm lòng không được đôi mày thanh tú nhíu chặt, hoàng cung thật chán ốm.
Sau đó chỉ thấy thấy thái hậu cùng Dao phi đi vào, Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết vì sao Bắc Thần Nghiêu không đi vào, nhưng nghĩ đến Bắc Thần Thụy vẫn ở bên ngoài, sư huynh chắc sẽ không sao.
“Gặp qua thái hậu nương nương, Dao phi nương nương.” Nàng cúi mắt hơi hơi phúc thân xem như hành lễ.
Thái hậu ánh mắt mừng rỡ, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu liền cười mắng, “Đứng lên đi, ngươi cái tiểu nha đầu này sao vẫn còn hành lễ làm gì.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu lông mi khẽ run, khéo léo cười một tiếng, “Tạ thái hậu nương nương, Tiểu Tiểu thật không hiểu lễ nghi cung đình, cách làm cũng không đúng, khiến thái hậu phải chê cười rồi.” Xem ra, lần trước châm cứu, khiến thái hậu này khách khí với nàng hơn nhiều.
“Ôi, hoàng hậu của ta, ngươi cứ nằm là tốt rồi, để cho hoàng thượng thấy lại nỏi nóng với ai gia.” Thái hậu thét một tiếng kinh hãi, tràn đầy vội vàng, tựa như đối với việc Diệp Mạn Thanh di$%$n dan *&equydonnn định đứng dậy hành lễ vẫn còn rất bất mãn, đôi tay cầm bàn tay mềm mại của Diệp Mạn Thanh đỡ nàng dựa vào đầu giường, lời nói vẻ đau lòng, “Có khỏe hơn chút nào không?”
Hôm nay Dao phi một thân trường bào đỏ tím thêu chỉ vàng Mẫu Đơn, trước ngực là chiếc yếm đào thêu hoa hồng, quần dài lay động, tóc đen vấn cao, trâm cài chói mắt.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, nếu Diệp Mạn Thanh là U Lan lãnh tĩnh, không vướng bụi trần vân đạm phong khinh, thì Mộ Dung Dao này chính là đóa Mẫu Đơn cao quý, ung dung cao quý, hai người mỗi người một vẻ, đều là mĩ nhân hiếm có, chẳng qua nếu so sánh khí chất, nàng cho rằng Diệp Mạn Thanh ưu nhã lạnh lùng cao hơn một bậc.
Khóe mắt Dao phi giương cao, mắt phượng tràn đầy chế giễu, khóe miệng quyến rũ cười một tiếng, “Gặp qua tỷ tỷ. Vốn định cùng chính tỷ muội đến thăm tỷ tỷ, nhưng cuối cùng hoàng thượng chỉ cho phép mình muội muội đến, ai, xem ra chỉ có thể để lần sau dẫn chúng tỷ muội tới.” Dao phi khẽ che khóe miệng sau khăn tay, nhẹ nhàng thở dài, này cũng không che giấu được khuôn mặt đầy ngạo khí một bộ dáng nghiễm nhiên giống như nàng mới là người đứng đầu hậu cung!
Diệp Mạn Thanh hờ hững liếc nhìn Dao phi, rồi sau đó mới nhàn nhạt đáp lại thái hậu, “Nô tì cũng không có gì đáng lo.”
“Còn nói không sao, sắc mặt tái nhợt như thế, hoàng hậu phải chăm sóc tốt thân thể, ai gia có một củ nhân sâm ngàn năm, một lát nữa sẽ sai người đưa tới.” thái hậu lời nói khuyên nhủ tình cảm, ánh mắt thắm thiết làm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy khóe miệng rút gân, nếu không phải nàng hiểu rõ thái hậu là vì Bắc Thần Thụy mới ân cần với Diệp Mạn Thanh như vậy, thì nhìn thấy một màn này, nàng thật sự cho rằng hoàng hậu là con gái ruột.
Ánh mắt Dao Phi âm trầm, tiện nhân kia lại có thể không nhìn nàng! Trong nội tâm lại lạnh lùng chê cười, hai người này thật là thích diễn trò!
Hoàng thượng tới thì thế nào? Không phải chưa bước vào cánh cửa này sao? Diệp Mạn Thanh muốn tranh cùng nàng ta? Nàng ta sẽ làm nàng thất bại thảm hại! Đừng nói là Diệp Mạn Thanh, dù là con trai của nàng cũng không có tư cách tranh cùng Vũ nhi!
Cảm xúc trong mắt Dao phi dao động, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ liếc qua, trên bờ môi mím chặt có một nụ cười quỷ dị khó có thể phát hiện.
“Được rồi, Tiểu Tiểu ngươi qua đây chuẩn mạch cho hoàng hậu xem nào, nhìn một chút xem có phải thực sự không còn gì đáng ngại không?” Thái hậu nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tới trước giường nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng ngần của Diệp Mạn Thanh, tay nhỏ bé để trên cổ tay, tĩnh tâm chuẩn mạch.
Một lúc sau, “Thân thể nương nương không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng chút thuốc bổ, nghỉ ngơi thật nhiều.” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhàn nhạt cười một tiếng, đặt tay của Diệp Mạn Thanh vào trong chăn.
“Vậy thì tốt.” Khuôn mặt thái hậu tràn đầy vui mừng, hòa ái cười nói, dáng vẻ thở phào một cái giống như rất thật lòng.
Mi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu rủ xuống, thái hậu này đúng là lòng dạ đen tối, rõ ràng không nói rõ ra sự trào phúng Dao phi ngấm ngầm dành cho Diệp Mạn Thanh, bên ngoài lại giống như thật không tính nhúng tay vào chuyện hậu cung này rồi.
Ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn tới Diệp Mạn Thanh, sắc mặt nàng trần tĩnh, xa cách lạnh nhạt, hiển nhiên là bộ dạng không phục tùng.
Trong mắt Dao phi như có gai, nàng ta thật sự không nhìn nổi dáng vẻ dối trá này!
“Nô tỳ xin được đi trước trong cung còn có việc.” Trong lòng hừ lạnh, vung tay áo, bực tức rời đi.
Đi cũng tốt. “Thái hậu nương nương, nếu ngài đã tới, Tiểu Tiểu liền châm cứu luôn cho người được không, cũng không mất nhiều thời gian.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đề nghị.
“Cái này không được đâu, vẫn là về Vĩnh Thọ cung thôi, cũng không kém ở đây.” Giữa lời nói như vô tình liếc qua Diệp Mạn Thanh.
“Không sao.” Diệp Mạn Thanh vuốt chăn gấm chậm rãi đứng dậy, đi thẳng tới nơi rửa mặt ở sát vách.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười nói, đoán chắc thái hậu đã không chờ nổi từ lâu rồi, con người, càng già càng sợ chết, bởi vì là thời điểm liên quan đến tính mạng của bản thân.
Nàng phải nhanh một chút, còn có thể cùng sư huynh về nhà sớm, giao tiếp cùng đám người này thật mệt mỏi.
Thái hậu cười đến mặt mũi hiền hòa.
Trở lại thời gian Bắc Thần Nghiêu vừa đến Phượng Khuyết cung:
Từ sáng sớm tâm trạng Bắc Thần Nghiêu đã không tốt đến tận khi đến trước cửa Phượng Khuyết cung mới tốt hơn chút, suốt dọc đường nghĩ tới chuyện hôm qua mình gây nên, trong lòng dâng lên áy náy. Vừa định cùng thái hậu và Dao phi vào, liền trông thấy bộ dạng chần chừ không dám tiến vào của Bắc Thần Thụy. Lại nghĩ tới nếu đi vào chưa Dien $%an l%^uy$%donn chắc Thanh nhi sẽ để ý tới hắn, chẳng lẽ muốn quân vương của một nước như hắn phải nói xin lỗi? Hắn không làm được việc đó!
Liền nói, “Mẫu hậu và Dao phi đi vào xem một chút đi, trẫm còn có chút việc.”
Đợi đến khi hai người đi vào trong điện, Bắc Thần Nghiêu mới nói với Bắc Thần Thụy, “Thụy Nhi, đi cùng trẫm.” Nhấc chân đi vào điện bên cạnh, lúc đi ánh mắt có dụng ý khác liếc qua người bên cạnh Phúc Yên.
Phúc Yên tự nhiên hiểu được, cùng ở bên ngoài với Dạ Nguyệt Ly, thật ra là để trông chừng.
Dạ Nguyệt Ly cười lạnh, ngu ngốc! Nếu hắn muốn làm cái gì, Bắc Thần Nghiêu có thể ngăn cản?
Bên kia Phượng Khuyết cung.
“Thụy nhi, mẫu hậu ngươi không sao chứ?” Bắc Thần Nghiêu trầm giọng hỏi.
“Phụ hoàng nhắc tới cái gì? Thân thể của mẫu hậu? Hay nội tâm mẫu hậu?” Bắc Thần Thụy đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt chất vấn nhìn thẳng.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều không chân chính tôn kính phụ hoàng, ngay cả phụ hoàng là một vị vua yêu dân như con, chiến tích huy hoàng, nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới tất cả khổ sở mà mẫu hậu hắn phải chịu đều là do một tay của vị phụ hoàng tốt này tạo thành, hắn liền khó nén nổi nỗi buồn khổ trong lòng, hôm nay, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa rồi sao?
“Thụy nhi con đang nói chuyện với phụ hoàng sao?” Bắc Thần Nghiêu trầm giọng quát, trừng mắt lạnh lùng nhìn, sợ bị “người có lòng” ngoài điện nghe được, cố ý nhỏ giọng.
“Phụ hoàng người vì sao phải đối xử với mẫu hậu như vậy? Mẫu hậu đã làm gì sai?” Bắc Thần Nghiêu vẻ mặt buồn bã vô cùng, đôi mắt đậm vẻ đau xót.
“Càn rỡ!”