Bắc Thần Nghiêu nhiều năm ngồi trên ngai vàng, thiên uy sao có thể bị con trai mình khiêu khích?
Sắc mặt hắn tức giận, “Đây là thái độ mà ngươi nên có?”
“Phụ hoàng, nhi thần chưa bao giờ cầu xin người, nhưng hôm nay con muốn chính thức cầu xin ngài một chuyện, mặc kệ sau này người sẽ trừng phạt nhi thần như thế nào. Kính xin người hãy thả mẫu hậu! Nàng căn bản chưa bao giờ vui vẻ, ngài nhẫn tâm nhìn mẫu hậu mỗi ngày đều buồn bã sao?”
Nam nhi bảy thước mà lại lệ nóng quang vòng, như vậy phải đau đớn đến mức nào?
Bắc Thần Nghiêu dấu đi ánh mắt giật mình, nhìn về phía đứa con thứ hai này, giống như chưa từng biết qua.
“Thụy Nhi, ngươi có biết mình đang nói lời đại nghịch bất đạo?” Hai mắt Bắc Thần Nghiêu nheo lại, trong con ngươi tối tăm lóe lên ánh sáng lạnh thâm trầm.”
“Phụ hoàng, mười chín năm nhi thần không có tình thương của mẹ của mẹ cũng không sao, ít nhất hoàng nãi nãi còn quan tâm con, nhưng còn mẫu hậu? Người cấm mẫu hậu liên lạc với người ngoài, bao gồm cả người nhà, trong cung mẫu hậu không quen ai, hậu cung thì thường xuyên tranh đấu ngươi lừa ta gạt, phụ hoàng có từng nhìn thấy nụ cười thật sự của mẫu hậu?”
Nụ cười thật lòng? Đó là chuyện bao lâu trước kia? Hắn cũng hoài nghi mình chưa từng nhìn thấy? Chẳng lẽ Thanh Nhi vẫn luôn im lặng lạnh lùng thất vọng?
Có điều, cái này cũng không quan trọng!
Bắc Thần Ngiêu thu hồi ánh mắt suy nghĩ như có như không, sắc mặt đột nhiên hung ác, hai tay nắm chặt thành quả đấm, giọng nói không hề thương lượng, “Nàng là quốc gia chi mẫu! Đây mới là nơi nàng nên ở!”
Diệp Mạn Thanh nàng cả đời nay đừng mong rời xa hắn!
“Dù là giống như cái xác không hồn?” Bắc Thần Thụy thu hồi sự mềm yếu trong ánh mắt, nhìn về phía người phụ hoàng mà đến nay vẫn còn chưa biết hối hận, sắc mặt lạnh lẽo.
“Thụy Nhi, phụ hoàng hôm nay tha thứ cho những sự vô lý của con! Con thật sự khiến cho ta thất vọng!” Bắc Thần Nghiêu tức giận, nhất thời lại quên không khống chế giọng điệu!
Nhìn bộ mặt bướng bỉnh không hề hối cải của Bắc Thần Thụy kia, lông mày của Bắc thần Nghiêu dựng thẳng, nét mặt giận dữ nói: “ Như vậy quá hồ đồ! Trẫm vẫn luôn cho rằng ngươi thông minh hơn so với hoàng huynh của ngươi, không ngờ ngươi lại có lòng dạ đàn bà như như thế!”
Đế Vương, sao có thể bị vấp ngã bởi một chữ tình!
Thông minh hơn so với hoàng huynh? Đáy lòng Bắc Thần Thụy cười lạnh, hăn cũng muốn hằng ngày đều có thể ngu ngốc, hoặc không rảnh việc đời như tam hoàng đệ Bắc Thần Tinh vậy, dien#%$&uy** donnn tinh khiết như hài đồng, như vậy hắn cũng đã không cần phải nhìn trước ngó sau, luôn phải nghĩ biện pháp sao cho vẹn cả đôi đường, thế cho nên mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy, khiến mẫu phi phải chịu dằn vặt đau đớn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Hắn đã sớm biết phụ hoàng đã quyết định truyền ngôi vua cho hắn, sở dĩ hắn không lập tức nhận, vì chỉ vị trí thái tử đã khiến hoàng huynh sinh lòng khoảng cách, luôn muốn tìm phương pháp trừ khử hắn.
Hắn từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, hoàng nãi nãi thương yêu hắn nhưng lại có mục đích, lại bởi vì sự đau lòng của mẫu hậu, từ nhỏ hắn đã không muốn gần gũi với phụ hoàng, cho tới bây giờ, tình huynh đệ khó khăn lắm mới có được cũng bị thay đổi, gia đình bình thường huynh đệ yêu thương gắn bó với nhau nhưng đến bọn họ sao lại khó đến vậy?
Khóe miệng Bắc Thần Thụy cười khổ.
Ở Liễu Thành cũng thế, nếu không phải hắn dẫn theo người âm thầm ẩn nấp trong bóng tối, có phải hoàng huynh cứ như vậy cho người trừ khử hắn luôn trong một lần không? Sự tồn tại của hắn, thật sự làm mọi người khó chịu? Mẫu hậu cũng vậy, hoàng huynh cũng vậy.Nếu hoàng huynh biết Phụ hoàng đã sớm lập thánh chỉ muốn hắn làm thái tử thì không biết Hoàng huynh sẽ tận lực trừ bỏ hắn như thế nào?
Nếu như vậy, hắn cũng không cần gửi gắm hi vọng của mình ở người khác! Không bằng tự mình cố gắng!
“Phụ hoàng người trao ngôi vị thái tử cho hoàng huynh đi, nhi thần không muốn.” Sắc mặt Bắc Thần Thụy bỗng nhiên lạnh ngắt, giọng nói trầm thấp, giống như sự chỉ trích của Bắc Thần Nghiêu vừa xong làm hắn bị đả kích, nhưng trong con ngươi cụp xuống lãnh ý đã ngưng tụ, ánh sáng quỷ dị.
Bộ dạng Bắc Thần Thụy không có chút hi vọng, cay đắng tràn đầy quanh thân khiến nội tâm Bắc Thần Nghiêu khẽ động, hắn biết mấy năm nay đứa nhỏ này đã cực khổ nhiều rồi, nhưng hắn năm đó cũng phải đối mặt với những thứ như vậy? Bọn hắn giống nhau, từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, lúc ấy hắn còn từng bước làm cả hoàng cung kinh sợ, tình hình bây giờ của Thụy Nhi so với hắn tốt hơn nhiều. Nhưng để đứng vững trên cao, cần tôi luyện rất nhiều! Một chữ tình không phải chủ yếu! Thụy Nhi còn quá mềm lòng!
Hắn nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ bả vai Bắc Thần Thụy, “Thụy Nhi năng lực của ngươi cao hơn hoàng huynh ngươi, ngươi đừng từ chối nữa, ngày mai trẫm liền ban bố ý chỉ, về sau ngươi phải chuyên tâm học tập xử lý quốc sự.” Như vậy cũng làm cho Thanh Nhi biết hắn yêu thương đứa con của hắn và nàng.
“Chỉ là.” Bắc Thần Nghiêu ánh mắt biến đổi, hiện ra ánh sáng lạnh, “Ngươi không nên quản nhiều chuyện không cần xem vào.” Cảnh cáo lần nữa.
Oanh! Ở phòng ngoài, Dao phi nghe được chuyện này trợn tròn mắt phượng, không dám tin tất cả những điều mình nghe thấy, nàng ta như bị sét đánh trúng, chợt cảm thấy thế giới hoàn toàn sụp đổ!
Khi nàng phẫn hận từ tẩm điện của Diệp Mạn Thanh đi ra, đến nơi, chợt nghe thấy tiếng khiển trách, chung sống bấy lâu, nàng ta hiểu Bắc Thần Nghiêu. Tò mò, nàng ta thong thả nhẹ bước đến gần, phát hiện trong phòng còn có Bắc Thần Thụy, vừa trầm ngâm nghe liền phát hiện hoàng thượng đang trách cứ Bắc Thần Thụy, trong lòng nàng ta lập tức tràn đầy mừng rỡ, thầm nói đáng đời, sau đó hai người nói đến Vũ Nhi khiến nàng ta càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ lắng nghe.
Nhưng nàng ta không ngờ, trong lòng Bắc Thần Nghiêu đã sớm quyết định lập Bắc Thần Thụy làm thái tử? Hắn lại có thể, lừa gạt nàng sâu như thế! Một nhà ba người đó đã sớm tính toán tốt hết tất cả!
Thân thể Dao phi không kìm được run nhẹ, hai chân vô lực chống đỡ thân thể, mấy lần muốn ngã xuống mặt đất, không thể đứng dậy được nữa! Bàn tay trắng nõn của nàng ta bất ngờ che miệng lại! Không dám thở mạnh một cái nào! Nàng ta sợ nàng ta sẽ kinh động đến bên trong!
Những hình ảnh sợ hãi không tự chủ hiện lên trong đầu, Diệp Mạn Thanh đi lên ngôi vị thái hậu, Phượng bào đỏ thẫm trên thân, bễ nghễ dưới chân là nàng ta đang quỳ hèn mọn, Bắc Thần Thụy lên ngôi hoàng đế, Vũ Nhi chết không toàn thây, nàng uất ức đến chết, không cam lòng….
Mắt Phượng của Dao phi trợn tròn, khiếp sợ quá lớn làm nàng ta quên cả hô hấp, mười ngón tay từ môi hạ xuống diennn $%&nl *&*quydooon đặt ở trên ngực, nàng ta không tiếng động hít sâu mấy cái, không khí lạnh lẽo xung quanh xâm nhập vào da thịt khiến nàng ta giật mình một cái, trong đầu chợt tỉnh táo!
Không được, không thể như vậy, nàng ta sẽ không để ý nguyện của bọn họ được hoàn thành, tuyệt đối không!
Cuộc nói chuyện bên trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, hiển nhiên Bắc Thần Thụy đã tiếp nhận ngôi vị.
Năm ngón tay hung hăng nắm chặt, móng tay sắc nhọn đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đau đớn thoáng qua, làm cho nàng ta hồi hồi trở lại, đè xuống hoảng sợ trong mắt, nội tâm lo lắng. Nàng ta nắm chặt mảnh giấy trong tay, cố gắng đè xuống sự hốt hoảng dưới đáy lòng, làm như không có gì bước ra ngoài cung điện.
Nàng ta không biết vì sao Phúc Yên không canh chừng ở gian ngoài, nhưng dù vậy nàng ta cũng không thể coi thường, bằng không chờ nàng ta phía trước chính là vực sâu vạn trượng!
Bắc Thần Nghiêu thật đúng là rất yêu Diệp Mạn Thanh, hoàng đế của một nước lại có thể không có phòng bị nào nói ra người kế vị tiếp theo, hắn không sợ bị người có lòng nghe được? Hay là hắn quá mức tự tin không ai dám làm như vậy?
Khi tới gần bên ngoài điện, Dao phi liền thấy Dạ Nguyệt Ly đứng chung với Phúc Yên, nàng ta cười thản nhiên, quyến rũ đi đến, nhẹ nhàng nói: “Phúc Yên, hoàng thượng đâu?” Một bộ dạng dường như không hề biết gì.
Phúc Yên kỳ lạ liếc nhìn Dao phi, có điều sắc mặt cũng không để lộ nửa điểm tin tức nào.
Lão già này!
Trong lòng Dao phi tức giận mắng.
“Dao phi nương nương trở về đi, hoàng thượng đột nhiên có việc bận rộn, lệnh cho nô tài đợi ở đây, xin hỏi Dao phi nương nương, hoàng hậu có gì đáng ngại không?” Phúc yên nói sang chuyện khác, mặc dù không biết vì sao Dao phi đi từ trong tẩm điện ra ngoài lại không gặp hoàng thượng, nhưng nghĩ là hoàng thượng cố ý làm như vậy, nên hắn không muốn làm điều thừa.
“Đệ tử của thần y nói không sao, ngươi đi bẩm báo với hoàng thượng đi, trong cung ta còn có chuyện, đi trước.” Dao phi thản nhiên xoay người, đi về hướng cung Dao Vũ.
Sau một ly trà.
“Đi dạo một chút xung quanh có sao không?” Dạ Nguyệt Ly đột nhiên lên tiếng, Phúc Yên hoảng hốt, nghĩ đến việc hoàng thượng đã giao phó, chỉ cần Lương thương nhân không yêu cầu quá đáng, liền tùy hắn.
Phúc Yên nét mặt già nua tươi cười, cho rằng Dạ Nguyệt Ly chờ đợi nhàm chán muốn đi xung quanh một chút, hắn khách khí nói: “Dĩ nhiên có thể ạ, nô tài kêu người tới đi cùng đại nhân, đại nhân có thể tới cung điện phía trước chờ một chút.” Nơi này là hậu cung nơi ở của chúng phi tử, Phúc Yên chỉ có thể sai người dẫn hắn đi nơi khác.
“Ừ, khi Tiểu Tiểu đi ra ngươi bảo nàng chờ ta ở đây, ta sẽ nhanh trở lại.” Dạ Nguyệt Ly mặt không biểu cảm theo tiểu thái giám Phúc Yên mới gọi tới dời đi.