Không muốn tiếp tục chuyện này, Uất Trì Nghiên San quyết đoán chuyển đề tài,
“Phụ thân, nếu một ngày con ······ gián tiếp phá hoại thanh danh của Uất Trì gia, làm người không còn mặt mũi nữa, người có trách con không?”
“Phá hoại thanh danh, làm ta mất mặt?” Uất Trì Văn Cảnh nhíu mày nói: “Ví dụ?”
“Ví dụ như ······ Có kẻ nào đó làm ra việc tổn hại đến mặt mũi và tôn
nghiêm của người, mà vì nguyên nhân nào đó lại không thể không động tới
kẻ ấy, bởi vậy rất có khả năng sẽ hại người trở thành trò cười cho kẻ
khác nhạo báng, thậm chí còn tổn hại đến tôn nghiêm nam tử hán
nữa······”
Uất Trì Văn Cảnh yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, trong ánh mắt như có như không lóe ra ám quang.
Lúc lâu sau, ông mới cười nói: “Vậy con thấy, cứ để vi phụ bị người ta lừa
gạt đùa bỡn, để những kẻ ấy tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, hay là trừng
phạt cho đúng người đúng tội, để những kẻ ấy trả giá đại giới vì những
chuyện mình từng làm, cái nào thống khoái hơn?”
“Mấy chuyện mặt
mũi này, vi phụ từng để ý sao?” Uất Trì Văn Cảnh ý vị thâm trường tiếp
tục: “Để ý mới bị thương tổn, dõi mắt khắp thiên hạ, chuyện duy nhất
trên đời này vi phụ để ý cũng chỉ có con mà thôi, những kẻ khác, đều là
người qua đường Giáp Ất Bính Đinh có cũng được mà không có cũng chẳng
sao.”
(*Giáp Ất Bính Đinh: tương tự với cách nói người A/B/C/D thường gặp ở Việt Nam)
“Con muốn làm gì thì cứ thoải mái mà làm đi, chỉ cần cam đoan chính mình
không bị thương tổn là được. Vô luận xảy ra chuyện gì, trời sập cũng đã
có vi phụ đỡ cho con.”
Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, hai mắt
Uất Trì Nghiên San không khỏi nhòe lệ, đáy lòng lạnh băng được rót vào
một dòng nước ấm ôn nhuận.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động.
Một đạo bóng dáng cao gầy như tia chớp chui vào trong viện tử thanh u nào
đó, trước mặt thủ vệ phủ tướng quân sâm nghiêm, lại giống như tiến nhập
chỗ không người, nhanh đến quỷ mị.
Đẩy cửa phòng ra, một mùi hương thanh nhã thơm ngát phả vào mặt, gian ngoài lịch sự tao nhã vắng tanh, không một bóng người.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nghi hoặc nhíu mày, đóng cửa phòng lại rồi đi vào bên trong.
Đã trễ thế này, nữ nhân kia không ở trong phòng còn đi đâu?
Bỗng nhiên, “Uyển Quân? Đặt quần áo trên ghế là được rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ người nào đó “có tật giật mình”, vừa nghe thấy giọng nói ấy, trong
lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên cả kinh, lắc mình một cái nhảy hẳn lên xà ngang trên trần nhà.
Nhưng mà, ở chỗ cao, một màn nhìn tới, cũng suýt nữa thì làm hắn cả kinh rớt luôn xuống dưới!
Phía sau bình phong lớn, mỹ nhân dục đồ rõ ràng hiện ra trước mắt hắn!
Mái tóc như mực được bới cao, lộ ra cái cổ và tấm lưng trắng nõn như ngọc,
mấy cánh hoa nổi bập bềnh khó có thể che khuất nửa bộ ngực trên mặt
nước, đáy nước mờ mờ phủ lên cảnh xuân vô hạn bên dưới, lại làm bộ ngực
sữa như ẩn như hiện càng thêm mê người.
Mũi nhất thời nóng lên,
một dòng nước ấm chuẩn bị phun ra! Hoàng Phủ Vũ Trạch gắt gao bịt mũi
lại, trái tim bùm bùm nhảy lên mãnh liệt, nơi nào đó trên thân thể tựa
hồ có chút động tĩnh.
Rất muốn nhắm mắt lại không để ý tới một
màn “phi lễ chớ nhìn” này nữa, nhưng ánh mắt chết tiệt của hắn giống như được dính trên thân thể của nàng vậy, vô luận thế nào cũng rời không
được nửa phần, thậm chí ngay cả chớp cũng không chớp lấy một cái! [TND:
Đùa, rõ ràng là anh ‘phi lễ nhanh nhìn’, lại còn đổ cho ánh mắt làm gì
nữa =))]
Chết tiệt! Nữ nhân này đến tột cùng có ma lực gì vậy? Nữ nhân bên cạnh Hoàng Phủ Vũ Trạch chẳng phải không có ý đồ quyến rũ hắn, kể cả cởi hết đứng trước mặt bày ra các loại tư thế trêu chọc hắn cũng
không hề ít, chỉ là, hắn luôn cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Nhưng nữ
nhân này, chỉ bằng một phần da thịt tí ti lõa lồ, lại có thể làm cho hắn nổi lên loại xúc động trước nay chưa từng có như vậy?!
Nhưng mà, hắn suýt hỏng mất không chỉ vì chuyện đó, mà sau đó ······
Giai nhân trong thùng tắm bỗng nhiên đứng lên, cứ như vậy, nửa người trên
hoàn mỹ không tỳ vết không giữ lại cái gì hiện ra trước mắt hắn! Xương
quai xanh xinh đẹp, eo thon nhỏ một bàn tay cũng có thể nắm chặt, cùng
với nơi nào đó mãnh liệt ······
Còn không chờ hắn kịp phản ứng
lại, giai nhân bất ngờ nhấc chân dài tinh tế cân xứng lên, bước ra
ngoài! Khu vực thần bí nhất, xuân sắc mê người nhất, cứ như vậy bại lộ
rõ ràng!
“Ầm” một tiếng, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cảm thấy đầu óc
chính mình chợt trống rỗng, trái tim điên cuồng kịch liệt đập như hận
không thể nhảy khỏi cổ họng hắn! [TND: Tèn ten, ác lang biến thân thành
sắc lang =))]
Một loại ngây thơ trước nay chưa từng có dâng lên,
Hoàng Phủ Vũ Trạch ghen tị đám nước tắm dừng trên người nàng, ghen tị vì chúng nó có thể thân mật như vậy, không kiêng nể hôn lên thân thể của
nàng như vậy, nhấm nháp mỹ vị của nàng như vậy!
Một cỗ nham thạch nóng cháy ở bụng dưới điên cuồng sôi trào, toàn bộ thân thể tựa như
bình hỏa, dòng máu nóng rực bắt đầu khởi động lan tràn khắp cả người.
Thậm chí, Hoàng Phủ Vũ Trạch còn cảm thấy, cứ như vậy mãi, hôm nay hắn
rất có khả năng vỡ mạch máu mà chết!
“Tách”— Một giọt máu ấm từ
cạnh bàn tay rơi xuống, hạ trên bộ ngực sữa ngọc ngà của giai nhân,
giống như một đóa hồng mai diễm lệ đến loá mắt nở rộ trên tuyết phong,
xinh đẹp mà vô cùng mị hoặc.
Uất Trì Nghiên San nghi hoặc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, xấu hổ quẫn bách và cả kinh hoảng sợ cùng dâng lên.
Theo phản xạ có điều kiện, Uất Trì Nghiên San há cái môi anh đào nhỏ định
kêu to, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức nhảy xuống bịt chặn miệng nàng lại,
thở dốc ở bên tai nàng, trầm giọng nói: “Không được kêu! Nếu không cô
vương không ngại ‘làm’ ngươi luôn!”
Đáng chết, nhìn lén nữ nhân
tắm rửa đến chảy cả máu mũi đã đủ mất mặt rồi, nếu để người bên ngoài
biết được việc hôm nay, sau này Hoàng Phủ Vũ Trạch hắn biết lấy thể diện ở chỗ nào?!
Nghe lời này của hắn, mặt Uất Trì Nghiên San nhất
thời đỏ bừng, lại nghĩ đến thân thể đương nhiên đã bị hắn nhìn sạch sẽ,
khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn nháy mắt liền hồng giống như muốn trào máu
luôn, trái tim “thình thịch” đập loạn, liên tục gật đầu ý bảo nàng đã
biết, sẽ không kêu bậy.
Đợi Hoàng Phủ Vũ Trạch vừa buông lỏng,
nàng liền vội vàng thoát khỏi ôm ấp của hắn, lấy tay rút một kiện ngoại
bào nhanh chóng mặc lên, che khuất cảnh xuân mê người lại.
Ôn
hương nhuyễn ngọc vừa rời khỏi vòng tay, Hoàng Phủ Vũ Trạch chợt thấy
mất mát trong lòng, trái tim đột nhiên trầm xuống tựa như bị rút đi một
thứ nào đó.
Nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng,
tâm tình mất mát lập tức lại tốt hơn một cách khó hiểu, trong lòng dâng
lên một loại ác thú, cười tà trêu đùa: “Hiện tại mới che không phải quá
muộn rồi sao? Nên nhìn hay không nên nhìn, cô vương cũng đã nhìn vài
lượt rồi.”
Uất Trì Nghiên San nghe vậy, khuôn mặt nhỏ như muốn
phát hỏa, ánh mắt ngượng ngùng mơ hồ, lại nhìn thấy vệt đo đỏ dưới mũi
hắn, không khỏi cười ra tiếng.
Hắn cố ý đùa giỡn nàng để che giấu xấu hổ quẫn bách của mình sao?
Mỹ nhân thản nhiên cười một cái, hào quang sáng rực, người nào đó ngắm nhìn đến độ hồn xiêu phách lạc.
Nâng khăn tay mềm mại, ôn nhu tận tình lau vệt máu đi, hai người đối mặt gần gũi như thế, hô hấp cũng hòa vào hô hấp ấm áp của đối phương, quyến
luyến triền miên, ôn nhu ái muội.
Mâu quang Hoàng Phủ Vũ Trạch
trầm xuống, hô hấp dồn dập hơn, tầm mắt dính vào cánh môi nàng phấn nộn
trơn bóng trước mặt, cổ họng khô nóng, ánh nhìn cũng dần trở nên sâu
thẳm mê ly.
Cánh tay sắt bất giác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm
mại, dùng sức kéo sát, làm cho thân thể của hắn và nàng dán chặt vào
nhau, không sót một khe hở nào.
Thậm chí, Uất Trì Nghiên San còn
có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập “thình thịch” của bản thân. Mắt
thấy môi hắn càng ngày càng gần, mâu quang bất giác lóe lên, theo bản
năng nhắm mắt lại, trong lòng có chút sợ hãi, có chút khẩn trương, nhưng càng nhiều một phần mong chờ ······