Dân chúng vây xem thấy không còn gì náo nhiệt nữa, lại sợ khí thế của Minh
Vương, đều tự tản ra. Tuy vậy, lực lượng quần chúng tuyệt đối không thể
khinh thường, năng lực bát quái kia quả thật là ······
Không đến
một canh giờ, hai nhân vật phong vân Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ
Trạch từ bản chính ban đầu “Nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt nên trao đổi tín vật đính ước” phát triển thành “Tình so với kim kiên,
chí tử không du”*, thậm chí còn có lời đồn, bọn họ đã lưỡng tình tương
duyệt từ lâu, lần này Tiên hoàng ban di chỉ cũng vì muốn thành toàn cho
hai người.
(*Tình so với kim kiên, chí tử không du: Tình cảm hai người còn bền vững hơn cả vàng, đến chết cũng không thay đổi)
Nhưng vấn đề là, Hoàng Phủ Vũ Trạch từ mười năm trước đã rời kinh thành tới
đất phong, đây là lần đầu hắn trở về, mà mười năm trước Uất Trì Nghiên
San mới sáu tuổi, chẳng lẽ một đứa bé sáu tuổi có thể nói chuyện yêu
đương?
Mấy lời đồn bát quái vô căn cứ này thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thực buồn bực, hắn lần này có thể nói là ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.
Mà Minh Vương đại nhân giận dữ, kết cục của “Kẻ lừa gạt” nào đó không cần
nghĩ cũng có thể biết được, dù sao từ sau khi bị mang về biệt viện Minh
Vương đại nhân, không ai nhìn thấy tên kia đi ra nữa, chỉ trong một đêm
đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Hộ quốc Đại Tướng quân phủ, trong
khuê phòng Uất Trì Nghiên San, phụ thân và con gái ngồi yên đối mặt
nhau, một người lạnh nhạt, một người thì đầy mặt âm trầm.
“San
Nhi, con thành thật nói cho vi phụ, chuyện hôm nay có phải do Minh Vương bày ra hay không? Con đã sớm đoán được hắn sẽ giở chiêu này, phải
không?”
Hôm qua nhìn thấy nó viết chữ tiểu triện, ông còn có chút nghi hoặc, bây giờ ngẫm lại, nhất định là đoán được mục đích của Minh
Vương nên mới cố ý làm vậy!
Đại tiểu thư của Hộ quốc Đại Tướng
quân phủ nổi tiếng “Triện giai không viết chỉ dùng chữ thảo”, điều này
toàn kinh thành đều biết, mà Hoàng Phủ Vũ Trạch thì hàng năm chỉ ở đất
phong cách kinh thành mấy vạn dặm xa xôi, đương nhiên không rõ mấy
chuyện này, vì vậy mới có lỗ hổng để Uất Trì Nghiên San lợi dụng.
Chỉ là mọi người còn không biết, không phải Uất Trì Nghiên San duy độc
không viết thể triện, mà tương phản, đó là kiểu chữ nàng viết tốt nhất!
Chữ triện là do chính mẫu thân Uất Trì Nghiên San tự tay dạy nàng, cũng là loại chữ bà am hiểu nhất.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Uất Trì Nghiên San tất nhiên cũng có cảm
tình với kiểu chữ này, nhưng sau khi mẫu thân qua đời, nàng lấy đó làm
một loại tưởng niệm, một loại dựa dẫm về mặt tinh thần.
Mỗi khi
viết một bức thể triện, nàng đều thiêu hủy để dâng lên mẫu thân trên
trời cao, mười mấy năm nay, thư phòng nàng chỗ nào cũng có chữ thảo, lại duy độc không một bức thể triện.
Người ngoài chỉ nghĩ nàng không biết, mà tự nhiên nàng cũng không cần giải thích, thế nên mới có sự việc và kết quả như hôm nay.
Mà nàng có thể dự kiến trước như thế, là dựa vào hiểu biết về hắn từ kiếp trước.
Uất Trì Nghiên San không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Uất Trì Văn Cảnh nhất thời giận tím mặt, hung hăng vỗ một chưởng lên mặt bàn!
Ông xanh mặt, cả giận nói: “Hắn đến tột cùng có ý gì? Nữ nhi của Uất Trì
Văn Cảnh ta chẳng lẽ còn không xứng với hắn sao? Hừ! Đến Tiên hoàng còn
phải lấy lễ đối đãi với Uất Trì gia, hắn lại dám làm thế với nữ nhi của
ta? Động vào thử xem, lão tử mang binh đi san bằng đất phong nhà hắn!”
“Phụ thân đừng kích động vội!”
“Tên tiểu tử kia đã khi dễ đến trên đầu khuê nữ nhà ta, làm sao có thể không kích động được chứ? Lần này nếu không phải con tỉnh táo, thanh danh đã
hoàn toàn bị hủy rồi!”
“Nữ nhi nhà lão tử tài mạo song tuyệt,
không xứng với cái tên tiểu tử kia chỗ nào? Tự cho mình là Vương thì
giỏi lắm hả? Khốn kiếp!”
“Năm đó là do tổ tiên Uất Trì gia chán
ghét ngôi vị hoàng đế, tự nguyện làm Võ tướng ra trận giết địch, giờ hắn có tư cách nào mà đứng đây kiêu ngạo sao? Nói cho cùng, địa vị hôm nay
của hắn đều nhờ Uất Trì gia chúng ta ban tặng!”
Năm đó tổ tiên
Uất Trì gia và Hoàng Phủ gia là hảo huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau,
hai người một văn một võ giữa thời kỳ loạn thế dẹp được một mảnh trời
riêng.
Uất Trì gia vốn thượng võ đời đời, bất luận nam nữ người
người đều có thể ra chiến trường giết địch, công đầu không phải Uất Trì
gia thì không được.
Nhưng mà tổ tiên Uất Trì gia cũng không thích làm hoàng đế, vì thế liền đẩy hảo huynh đệ lên thượng vị, chính mình
cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Mà tổ tiên Hoàng Phủ gia vì báo đáp Uất Trì gia tộc, cũng lập nên tổ huấn:
Nhiều thế hệ gia chủ của Uất Trì gia tộc đều được hưởng quyền nhiếp chính,
ban cho Kim Long quyền trượng, trên đánh hôn quân, dưới trảm nịnh thần!
Nhiều thế hệ con cháu của Hoàng Phủ gia tộc đều phải lấy lễ đối đãi với người Uất Trì gia, không thể lấy quyền ép buộc, không thể vọng động tư quân,
nếu không phải cùng hung cực ác thì không thể động vào hậu thế!
Cho tới nay, vô luận là thật tâm hay giả ý, nhiều thế hệ Hoàng Phủ tộc đều
cẩn tuân tổ huấn, ngay cả Đại vua của một nước cũng đều như thế!
Mà hành vi của Hoàng Phủ Vũ Trạch, xác thực đã khiêu khích đến tổ huấn bọn họ, hơn nữa, làm cho Uất Trì Văn Cảnh khó có thể chấp nhận, nữ nhi ông
vẫn nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo lại bị người ta ghét bỏ, bị người ta khi dễ !
Uất Trì Nghiên San khẽ thở dài, nàng biết phụ
thân đau lòng cho nàng, thấy bất công vì nàng tổn thương, nhưng cũng
không thể trách hắn, so với những điều nàng từng làm thì chuyện này có
đáng gì đâu.
“Phụ thân, nếu người thật sự đau lòng nữ nhi, vậy
hãy nghe nữ nhi nói một câu đi, đừng so đo việc này nữa được không?
Không phải huynh ấy có ác ý với Uất Trì gia chúng ta, cũng không phải cố ý khiêu khích ······”
“Hắn không có ác ý, chính là không muốn
lấy nữ nhi của lão tử thôi chứ gì?!” Uất Trì Văn Cảnh vẫn canh cánh
trong lòng chuyện Hoàng Phủ Vũ Trạch ghét bỏ con gái nhà mình, tức giận
bất bình nói:
“Lão tử lập tức lấy Kim Long quyền trượng tiến cung đi cầu hoàng thượng bác bỏ hôn sự này. Có Kim Long quyền trượng, ta
không tin hoàng thượng không đồng ý! Tên tiểu tử chết tiệt, hắn không
muốn con, lão tử cũng chẳng thèm làm nhạc phụ của hắn!”
“Nữ nhi
ngoan, con đừng khổ sở, hắn không biết quý trọng là tổn thất của hắn,
lần sau phụ thân sẽ tìm cho con vài đứa tốt gấp trăm ngàn lần, vứt cái
tên tiểu tử mặt sắt kia đi!”
“Phụ thân!” Uất Trì Nghiên San một
đầu nhào vào kia ấm áp dày rộng ôm ấp trung, nước mắt nhịn không được
ngã nhào đi ra, nàng không nghĩ tới, phụ thân thế nhưng nguyện ý vì nàng giao ra Kim Long quyền trượng ······
“San Nhi sao vậy? Sao lại khóc? Có phải lại vì tiểu tử ······”
“Không, không phải, chỉ là con rất cao hứng.” Uất Trì Nghiên San mỉm cười lau
nước mắt, sau đó chân thành nói: “Phụ thân, con không muốn từ hôn, con
muốn gả cho huynh ấy, con muốn làm thê tử của huynh ấy!”
“San Nhi con ······ con yêu tiểu tử kia rồi?” Uất Trì Văn Cảnh kinh ngạc nói.
“Vâng.” Chỉ có như vậy, phụ thân mới không động tới hắn nữa, nếu để hai người bọn họ đấu đá lẫn nhau, vậy hậu quả ······
“Nhưng mà hắn ······”
“Phụ thân cứ yên tâm đi. Chẳng lẽ người còn chưa tin nữ nhi của mình sao? Nữ nhi nhất định sẽ cố gắng làm huynh ấy yêu con!”
“Con… Cái nha đầu này, trên đời có nhiều nam nhân tốt như vậy, sao phải vì
hắn mà ủy khuất chính mình chứ?” Uất Trì Văn Cảnh đau lòng nói.
Uất Trì Nghiên San không khỏi cô đơn cười khổ, “Con nào có ủy khuất đâu,
thế gian này trừ huynh ấy ra, không còn nam tử nào khác có thể, chỉ có
huynh ấy mới đáng giá để con làm tất cả mọi chuyện…”