Uất Trì Nghiên San tự cắn mạnh vào đầu lưỡi. Mùi máu tươi tanh nồng tràn ra trong khoang
miệng, kích thích đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh hơn một chút, nhưng
thân thể vẫn mềm oặt vô lực như trước.
Rơi vào đường cùng, nàng
chống kiếm xuống đất, quỳ một gối xuống đất rồi dồn phần lớn sức nặng
lên thân kiếm, gắng gượng không cho chính mình ngã xuống.
Trong
lòng nàng rất rõ ràng, một khi đã ngã xuống, nàng sẽ không còn khả năng
đứng lên nữa, đến lúc đó thật sự chỉ có thể làm cá nằm trên thớt mặc
người chém giết.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, Uất Trì Nghiên San lập tức đề cao cảnh
giác, siết chặt kiếm trong tay, thân thể gồng lên tựa như loài báo đang
vận sức chờ tấn công!
Đám người đang tới đại khái khoảng mười
tên. Chúng cẩn thận nhìn một lát, đến khi thấy Uất Trì Nghiên San đã
trúng mê dược, mới đồng thời cất tiếng cười đáng khinh, bước nhanh vào
trong miếu đổ.
“Chậc chậc, quả là tiểu mỹ nhân trăm năm khó gặp! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta thật có phúc!”
“Không tồi không tồi, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, chỉ nghĩ đã thấy mất hồn
CMN rồi!” Ánh mắt tham lam của tên đàn ông nào đó nhìn chằm chằm vào Uất Trì Nghiên San, thậm chí khóe miệng còn chảy ra chất lỏng ghê tởm.
Uất Trì Nghiên San âm lãnh trừng mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng cất lời: “Không muốn chết thì đừng chạm vào bọn ta! Nếu không, chỉ cần bổn tiểu thư còn một hơi thở, chắc chắn có thể bầm thây vạn đoạn các ngươi!”
Mấy
người bị khí thế của nàng làm cho sợ hãi chấn động, cả đám sững sờ một
lúc lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại, tươi cười ngu ngốc: “Huynh đệ
chúng ta đều là đồ tể bán mạng, còn có thể sợ chết sao?”
“Chết
dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Hôm nay nếu được ái ân cùng
tiểu nương tử này, cho dù lập tức đòi mạng, lão tử cũng xin cam tâm tình nguyện!”
“Đúng vậy! CMN, cả đời lão tử cũng chưa gặp được mỹ nữ
như thế này bao giờ, chỉ nhìn thôi đã hưng phấn lắm rồi, không biết sờ
vào da thịt thân thể này sẽ có loại cảm giác gì······”
Nói xong, nam tử đáng khinh đi đầu tới bên cạnh Uất Trì Nghiên San, giơ tay định chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc trước mặt.
Đáy mắt Uất Trì Nghiên San lóe lên một tia tàn nhẫn, nhanh chóng giương kiếm đâm vào trong ngực hắn ta!
Máu tươi phun ra, nam tử mắt mở trừng trừng, không cam lòng đình chỉ hô hấp.
Uất Trì Nghiên San chán ghét lau máu tanh bắt trên mặt, không lưu tình rút
nhuyễn kiếm lại, thân thể cao lớn lập tức đổ ầm xuống dưới chân nàng.
Chín người còn lại đến lúc ấy mới kịp phản ứng, tận mắt nhìn huynh đệ của
mình bị giết, bọn chúng đều nảy sinh ác độc, rút vũ khí quây lấy nàng.
“Tiểu tiện nhân mày được lắm, dám giết huynh đệ của lão tử? Quả là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Thiếu giáo dưỡng như vậy thì để lão tử đặt ngươi dưới thân dạy dỗ một phen thật tốt đã!”
“Mọi người cẩn thận chút, nhưng lỡ tay giết mất tiểu mỹ nhân nhé, chúng ta còn chưa được hưởng hương vị của người ta đâu đấy.”
“Tiểu tử ngươi yên tâm đê, cho dù muốn giết cũng phải chờ các huynh đệ yêu thương xong cái đã, đúng không?”
Ô ngôn uế ngữ lọt vào tai, cho dù trong lòng Uất Trì Nghiên San có phẫn
nộ như thế nào thì vẫn chỉ mím môi không nói được một lời.
Bị mê
dược tra tấn lâu như vậy, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đứng được ở đây đã khá là miễn cưỡng, căn bản không thể lãng phí thêm khí lực để
đấu võ mồm với chúng.
Nàng muốn giải quyết toàn bộ đám người này trước khi mình ngã xuống, nếu không ······
Sát khí trong mắt bùng nổ, nhuyễn kiếm trong tay cũng quyết đoán mà sắc bén đâm tới!
Không có sức để huy động nội lực, nàng chỉ có thể dựa vào kiếm chiêu cao thâm và kinh nghiệm phong phú để ra tay.
Tệ hơn là, bởi vì mê dược tác dụng, toàn thân nàng đã chẳng còn chút khí lực nào, chỉ dùng ý chí để cố gắng chiến đấu mà thôi.
Từng đợt choáng váng lại xuất hiện, tầm mắt trở nên mơ hồ hơn hẳn, Uất Trì
Nghiên San không cẩn thận một cái liền bị chém phải cánh tay trái, sâu
đến lộ cả xương!
Tuy vậy, nàng lập tức tập trung lại, kiếm vung
về phía cổ người nọ, nhẹ nhàng vẽ ra một đường chỉ hồng, máu tươi lập
tức tràn ra.
Cùng lúc đó, một trường kiếm sắc bén cũng từ phía sau lưng đâm vào vai phải của nàng!
Uất Trì Nghiên San kinh hô một tiếng đau đớn, tay phải run lên, nhuyễn kiếm rơi xuống.
Một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, Uất Trì Nghiên San loạng choạng ngã
xuống đất, hai má trắng nõn sưng đỏ, khóe miệng chảy ra một tia đỏ sẫm,
đầu óc vốn đã hỗn loạn giờ lập tức đình chỉ hoạt động, lăn ra bất tỉnh
nhân sự.
“Tiện nhân, dám giết ba huynh đệ của lão tử!”Nam tử hung tợn nhổ một ngụm nước bọt, sắc mặt âm trầm.
“Ôi đại ca, sao huynh chả biết thương hương tiếc ngọc gì thế, mỹ nhân bị
đánh hủy cả dung rồi đây này.” Nam tử đáng khinh cười nói: “Muốn trừng
phạt thì lột nàng ra rồi đặt dưới thân hung hăng trừng phạt chẳng phải
tốt hơn nhiều sao?”
“Tên tiểu tử không có tiền đồ!” Nam tử được gọi là ‘đại ca’ âm hiểm cười một tiếng: “Dù vậy, lão tử cũng thích!”
“Roẹt”— Uất Trì Nghiên San chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh. Ngoại sam đơn bạc
đã bị xé bỏ, cái yếm màu vàng nhạt và xuân sắc khôn cùng cứ như vậy bại
lộ trước mắt đám đàn ông đáng khinh.
“A ······ Quá đẹp!”
“CMN, không hổ là tiểu thư nhà giàu, nhìn làn da này một cái, mềm mại vắt ra cả nước cũng nên!”
Thủ cung sa đỏ tươi trên cánh tay nàng đập vào mắt, đám đàn ông lại bắt đầu buông tiếng cười đáng khinh quái dị, “Còn là xử nữ kìa, lão đại, có
phúc lớn rồi!”
Trong chốn u mê, Uất Trì Nghiên San vẫn có thể cảm thấy có một bàn tay to lớn thô ráp đang vuốt ve cánh tay lõa lồ của
mình ngược xuôi, một loại ghê tởm và khuất nhục dâng lên tận họng.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự khó mà thoát được một kiếp
này? Muốn nàng hủy thân dưới tay đám sâu bọ dơ bẩn ghê tởm này, chẳng
thà cho nàng một kiếm thống khoái mà chết còn hơn!
Trước mắt chợt hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ, nhất thời, nước mắt Uất Trì Nghiên San tuôn rơi như mưa.
Cứ nghĩ, một lần trọng sinh, nàng sẽ có cơ hội giao bản thân thuần khiết cho hắn, vậy mà lại như hôm nay ······
Vũ Trạch, xin lỗi, thật sự xin lỗi chàng, ta không thể bảo vệ chính mình,
không thể gìn giữ tấm thân thuần khiết này… Ta sắp trở nên không sạch sẽ rồi, có phải cũng sẽ mất đi tư cách yêu chàng hay không?
Nhưng phải làm sao bây giờ, không được yêu chàng, vậy ta nên làm cái gì nữa đây?
Không thể lại yêu chàng, vậy về sau ta phải làm sao đây? Phải dùng lý do nào để tiếp tục sống sót đây?
Vũ Trạch ······ Vũ Trạch ······ chàng ở đâu? Chang có biết hay không, ta nhớ chàng, thật sự rất nhớ chàng ······
“San San!”
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Uất Trì Nghiên San chỉ cảm thấy cõi lòng chấn động, chảy lệ, tươi cười.
Hắn đến rồi, hắn thật sự đến rồi, Vũ Trạch của nàng đã đến rồi ······
Vừa xông vào miếu đổ nát đã nhìn thấy một màn trước mắt này, Hoàng Phủ Vũ
Trạch chỉ thấy trái tim như bị xé nát ra, bật thốt lên một tiếng, lập
tức gọi ra cái tên vô cùng quen thuộc mà lại xa lạ kia.
Y phục nàng rách tung, hai má sưng đỏ, cánh tay còn đang đổ máu ······
Đáy mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch dần bùng nổ vẻ lo lắng, mà hơn cả thế là loại
sát khí hủy thiên diệt địa bao trùm toàn bộ gian miếu đổ. Tầm mắt lạnh
băng không mang theo một chút độ ấm nào, sắc bén tựa đao, chém lên người đám đàn ông kia. Thanh âm vang lên giống như chuông câu hồn đòi mạng
vọng lên từ địa ngục:
“Kẻ nào động nàng, chết!”