Nếu giờ phút có người khác ở đây, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất xỉu.
Khắp gian miếu cũ nát dơ bẩn vương đầy chân sứt tay cụt, máu tươi giăng bốn phía.
Từ nguyên bản vài người hoàn chỉnh, bấy giờ đã không còn sinh khí, tử trạng* thê thảm nằm giữa vũng máu.
(*tử trạng: tình trạng tử vong)
Hai tay bị chặt đứt, con ngươi bị móc ra thì lăn lóc giữa đất, chỗ đũng
quần bị nhuộm một màu đỏ sậm, hiển nhiên cái gì đó bên trong cũng bị
chém bay, ngay cả ba tên đã chết dưới kiếm Uất Trì Nghiên San cũng không thoát được tình trạng này.
Cho dù vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch tựa hồ vẫn chưa thấy hết giận, tiếp tục rút kiếm bổ mỗi thi thể thành tám khúc!
Một gian miếu đổ nhỏ nhoi nháy mắt biến thành địa ngục, mà Hoàng Phủ Vũ
Trạch với tròng mắt đỏ quạch cùng hơi thở tử vong quanh thân chính là
một vị Tu la tàn nhẫn khát máu!
“Vũ Trạch ······”
Tiếng nỉ non yếu ớt truyền tới lập tức đánh thức thần chí Hoàng Phủ Vũ Trạch.
Hắn thu kiếm, vừa tiến tới vừa cởi ngoại sam trên người ra, khoác lên
thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng.
Nhìn hai má sưng đỏ, Hoàng
Phủ Vũ Trạch lại thấy tâm can mình nhói đau từng trận, ngập trong đáy
mắt đều là cảm xúc đau lòng và thương tiếc mà ngay cả chính hắn cũng
không phát hiện ra.
“Vũ Trạch ······ Vũ Trạch ······”
“Ở đây, ta ở đây, đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Nghe được giọng hắn, Uất Trì Nghiên San rốt cục an tâm cười một cái rồi nặng nề hôn mê.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cẩn thận ôm lấy thân thể nàng, động tác ôn nhu đến cực độ
làm cho người ta không khỏi hoài nghi kỳ thực trong vòng tay hắn là một
khối thủy tinh dễ vỡ mới đúng.
Đột nhiên!
“Ầm” một tiếng,
cũng không biết có phải bất cẩn đụng trúng cơ quan hay không, mặt đất
dưới chân Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên tách ra, hai người trở tay không
kịp liền song song rớt xuống dưới.
Lại “rầm” một tiếng.
Vật nặng rơi xuống đất làm dậy lên tro bụi đầy đất. Hoàng Phủ Vũ Trạch đau
đớn khẽ rên một tiếng, hắn có cảm giác xương cốt toàn thân đều rạn nứt
hết cả rồi.
Đầu óc choáng váng, tầm mắt tối sầm lại, hắn cũng lâm vào hôn mê.
Mà hai tay gắt gao che chở cho bảo bối trong ngực thì thủy chung chưa từng buông lỏng nửa phần.
Hố đen trên đỉnh đầu chậm rãi khép vào, không để lại một khe hở nào hết.
Đến khi Uyển Quân và Ảnh mang người tới miếu đổ, mọi người nhìn đến thảm
trạng trước mắt thì cả người không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tâm
can hoảng sợ run rẩy, thậm chí cũng có không ít người lập tức nôn như
điên.
“Ọe  ̄ sao ······ sao lại như thế này? Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Tiểu thư đâu? Tiểu thư!” Uyển Quân cố nén ghê tởm trong lòng, lo lắng tìm kiếm chung quanh.
Ảnh ở một bên cũng lo lắng không
yên, ngựa Vương ở bên ngoài, vậy nhất định Vương đã đến và chưa rời khỏi đây. Nhưng người đâu? Vì sao không thấy?
Còn có đống thi thể thê thảm này, rốt cuộc ai đã hạ độc thủ? Chẳng lẽ là Vương nhà bọn họ sao?
Hẳn là không phải, Vương xưa nay giết người chỉ thích một kiếm chấm dứt mọi việc cho đơn giản, thủ đoạn tàn nhẫn gì gì đó đều là tin đồn vô căn cứ, mà trần đời còn việc gì có thể làm Vương trở nên điên cuồng như thế này được chứ?
Không phải, hẳn là không phải đâu, có lẽ là người khác······
“Khởi Lăng!” Uyển Quân nhất thời kinh hô một tiếng, chạy tới nâng Khởi Lăng
lên, lo lắng hỏi: “Khởi Lăng, muội thế nào rồi? Mau tỉnh lại đi!”
Lúc này, mê dược trên người Khởi Lăng đã tiêu tán trong không khí, trên người không có vết thương, vậy mà hôn mê bất tỉnh mãi.
Uyển Quân cố sức đỡ Khởi Lăng dậy, nhưng chỉ là một nữ nhi yếu mềm, cho dù
biết võ nghệ đi nữa thì đỡ ai đó cùng tạng người với mình cũng không
phải việc dễ dàng.
“Này! Ngươi là người chết à? Mau đến giúp ta
một tay đi!” Nhìn bộ dạng Ảnh rõ ràng viết mấy chữ ‘chả liên quan’ trên
mặt, Uyển Quân nhất thời tức đến phát điên, giận dữ gắt lên.
Ai ngờ người ta lại lãnh khốc ném lại một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Ngươi ······ ngươi đừng quên tiểu thư nhà chúng ta là Vương hậu tươi lai của
ngươi đấy nhé! Nếu nha đầu tiểu thư sủng ái nhất xảy ra chuyện gì, ngươi chờ mang đầu tới gặp đi!”
Nghe vậy, Ảnh không khỏi nhíu mày, quay qua phân phó tùy tùng bên người: “Ngươi đi hỗ trợ.”
Cho người hỗ trợ, không phải vì sợ Vương hậu, hay vì uy hiếp gì đó, mà là
do hắn nhớ tới thái độ của Vương thôi. Dáng vẻ khẩn trương như vậy, từ
trước tới nay, hắn chưa từng nhìn tới.
“Ngươi tránh ra!” Uyển Quân đẩy cánh tay của tên tùy tùng đi, nói với Ảnh: “Ngươi tới đây đi!”
“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Thì sao chứ? Nếu ngươi dám không tuân, chờ tiểu thư nhà chúng ta cáo trạng với Vương đi ······”
“Ngươi ······ Hừ, nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi!” Ảnh nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một câu, không tình nguyện tiến đến ôm Khởi Lăng lên.
Phía sau, Uyển Quân vừa lòng nhếch môi, một loại ánh sáng gian xảo lóe qua đáy mắt cô.
Để đề phòng, cứ bắt hắn làm là tốt nhất, nếu không, nhỡ đến lúc đó có lời
đồn thất thiệt làm hỏng danh tiết của Khởi Lăng, chẳng lẽ phải đệ muội
muội tốt gả cho mấy tiểu tử vô danh kia?
Về phần tên này, các phương diện có thể coi là hạng nhất, khá xứng đôi với muội muội nhà mình······
“Truy Vân, em có thể tìm được tiểu thư đúng không? Mang chị tới chỗ tiểu thư, nhé?” Uyển Quân ôn nhu vuốt ve Truy Vân, ánh mắt mong chờ nhìn chú
ngựa.
Ai ngờ Truy Vân chỉ ngửa đầu hí một tiếng, sau đó lại
nghiêng đầu, tiếp tục ‘vành tai tóc mai chạm nhau’ với Tia Chớp một thân đen tuyền rực rỡ và hình thể to lớn duyên dáng ở bên cạnh, bộ dáng vô
cùng thân thiết cứ như một đôi vợ chồng ngọt ngào.
Uyển Quân nghi hoặc nhíu đôi mi thanh tú. Truy Vân là hãn huyết bảo mã hạng nhất, bất
luận chủ nhân ở đâu đều có thể dựa vào khứu giác để truy tìm. Bây giờ nó lại không hề nhúc nhích, vậy là sao?
“Chẳng lẽ ······ Tiểu thư vẫn chưa rời khỏi đây?”
Tựa như trả lời cô, Truy Vân lại ngửa đầu hí, Tia Chớp cũng phụ họa theo một tiếng.
Thấy phán đoán của mình vừa được chứng thực, Ảnh lập tức hạ lệnh: “Tìm chung quanh cẩn thận cho ta, nhất định phải mau chóng tìm được Vương!”
“Dạ!”
Trong tầng hầm của tòa miếu đổ.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tỉnh lại, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, tâm
can nhất thời cũng trở nên mềm đi không ít, cứ như đầy tràn cái gì đó,
cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có làm hắn không tự chủ được mà
cong cong khóe miệng.
Chính lúc ấy, lớp vải bết dính bàn tay vừa
chạm đến nhất thời làm cho đầu óc nổ “Ầm” một tiếng, hắn lập tức xoay
người ngồi dậy, vừa lột ngoại sam trên người nàng ra nhìn một cái thì
trái tim suýt nữa đã phải ngừng đập!
Trên cánh tay mảnh khảnh của nàng, một vết đao dữ tợn đâm sâu đến nỗi lộ cả xương đang không ngừng
chảy máu, chỗ vai phải cũng đang trào ra chất lỏng màu đỏ sẫm ấy, cơ hồ
như cả tấm lưng nàng đều bị nhiễm đỏ.
Không kịp đau lòng sầu não
cái gì, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, xé hai miếng
vải có vẻ sạch sẽ trên y phục của mình ra, động tác mềm nhẹ mà cẩn thận
băng bó lại miệng vết thương cho nàng.
Bị động vào chỗ đau, Uất Trì Nghiên San không khỏi nhíu chặt mày, hai mắt cũng chậm rãi mở ra.
“Vũ Trạch ······” Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trên dung
nhan trắng bệch của Uất Trì Nghiên San không khỏi tràn ra một nụ cười
tuyệt mỹ.
Nhưng ở giây tiếp theo, tất cả những gì đã phát sinh
trước khi hôn mê lập tức nhảy vọt ra trước mắt như thủy triều, cảm giác
những bàn tay thô ráp xấu xí ấy vuốt ve trên thân thể của chính mình vẫn còn đó ······
Tươi cười nhất thời cứng đờ, nước mắt không khỏi lăn dài.
“Chúng ta ······ giải trừ hôn ước thôi.”