Đi vào khuê phòng nữ nhi, nhìn sắc đỏ ngập tràn, hốc mắt Uất Trì Văn Cảnh không khỏi phiếm hồng , trong lòng cảm khái ngàn vạn.
“Phụ thân ······”
Uất Trì Văn Cảnh từ ái nhìn con gái càng lớn càng giống người ông yêu
thương cả đời, khẽ thở dài: “Bất tri bất giác, nha đầu của cha đã trở
thành một đại cô nương, đã phải gả đi làm người thê tử người khác mất
rồi. Đáng tiếc, mẹ con không có phúc khí chứng kiến ngày hôm nay ······”
“Phụ thân ······” Nước mắt ấm áp không khỏi lăn dài trên khuôn mặt, nghĩ đến việc mình sắp gả đi phương xa, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi
luyến tiếc nồng đậm.
Nàng luyến tiếc vùng đất có phụ mẫu nàng yêu nhất, luyến tiếc để người thương yêu nàng nhất một mình ở lại.
“Phụ thân, hay người từ quan, theo con đến đất phong đi? Về sau chúng ta có thể cùng chung sống hạnh phúc với nhau ······”
“Nha đầu ngốc.” Uất Trì Văn Cảnh buồn cười, đưa tay vuốt ve tóc đen mềm mại
của nàng, “Mẹ con ngủ say dưới mảnh đất này, cha muốn vĩnh viễn cùng bà
ấy. Nếu chúng ta đều đi cả, một mình mẹ con nhất định sẽ cô đơn lắm.
Chưa kể, con thấy Hoàng thượng sẽ cho phép ta từ quan tới đất phong sao?”
Uất Trì Nghiên San trầm mặc, đương nhiên nàng biết đề nghị của mình ngây thơ buồn cười đến cỡ nào.
Không nói đến việc phụ thân là Chiến thần thủ hộ Nguyệt Hoa quốc, chỉ vì
khống chế nàng, Hoàng Phủ Nhiễm Phong đã tuyệt đối không thả ông rời
khỏi kinh thành nửa bước rồi.
Nhưng mà, nếu sự thật là vậy, sau này Hoàng Phủ Nhiễm Phong lấy phụ thân ra uy hiếp thì nàng phải làm sao bây giờ?
Nhìn Uất Trì Nghiên San chần chừ suy nghĩ, Uất Trì Văn Cảnh không khỏi cười
an ủi: “Nha đầu ngốc, không cần lo lắng cho vi phụ, tên tiểu tử lông
vàng kia không làm gì được ta đâu. Liều mạng nhiều năm rồi, chẳng nhẽ vi phụ lại không có tuyệt chiêu bảo mệnh?
Cho nên, đừng để hắn bức
bách con làm ra việc gì trái với lương tâm. Vi phụ nhìn ra được, Minh
Vương······ là nam nhân tốt, đáng giá phó thác chung thân.
Con
phải nhớ kỹ, hạnh phúc của con mới là ước nguyện lớn nhất đời cha. Nếu
không phải vì bảo bối nữ nhi của cha, sợ con bị người ngoài khi dễ,
không được hạnh phúc, e là cha đã đi gặp mẹ con từ lâu rồi ······”
“Phụ thân! Người nói cái gì vậy chứ? Sao người lại có loại ý tưởng này chứ?
Nếu người dám bỏ lại nữ nhi một mình, nữ nhi nhất định sẽ hận người cả
đời!”
Uất Trì Nghiên San nhào vào vòng ôm ấm áp dày rộng của ông, trái tim vì một câu nói mà sợ tới suýt nữa thì đập lệch.
“Thật sự là nha đầu ngốc mà, không phải vi phụ vẫn đang khỏe mạnh đứng đây
sao?” Uất Trì Văn Cảnh trìu mến vỗ lưng nàng, cười nói: “Vi phụ nói như
vậy là muốn cho con biết, hạnh phúc của con chính là động lực vi phụ
tiếp tục sinh tồn.”
Nói theo một cách khác, có phải nếu sự tồn
tại của người làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của con, người sẽ không do dự
mà lựa chọn rời đi hay không?
Uất Trì Nghiên San không dám hỏi,
nàng sợ phải nghe câu trả lời, tình thương trầm trọng như vậy, nàng thật sự không thừa nhận nổi!
“Được rồi, chớ khóc nữa, ngày mai còn làm tân nương tử, khóc sưng mắt lên thì không phải trở thành trò cười rồi à.”
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của nàng, đôi tay dính đầy máu tươi, vốn chỉ biết chém giết, giờ phút này lại vô cùng ôn nhu
thay nàng lau nước mắt, mang theo nồng đậm yêu thươmg, sưởi ấm lòng
người.
Uất Trì Văn Cảnh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong
lòng ra một khối lệnh bài màu đen, trên mặt còn khắc hình ảnh hùng ưng
sống động đang giương cánh bay cao.
Ngẩng đầu kiêu ngạo, sát khí
thị huyết trong mắt ưng khiến người thường không dám nhìn thẳng. Khí thế dũng cảm lao lên, giống như cùng ta thề nguyện sống chết giữa chiến
trường đẫm máu, mạnh mẽ rung động lòng nàng!
Tuy kiếp trước đã từng thấy khối lệnh bài, nhưng đến kiếp này nhìn lại, không khỏi tiếp tục rung động, vì nó mà bị hưởng ứng!
Đây là kiêu ngạo của Uất Trì gia tộc, là kiêu ngạo chỉ có mỗi đời đại gia chủ mới có tư cách kế thừa!
“Đây là vật tượng trưng cho Uất Trì gia chủ, cũng là bằng chứng để hiệu lệnh Ưng vệ của Uất Trì gia. Hiện tại, vi phụ chính thức giao nó cho con.”
Nhắc đến tư quân nhà Uất Trì – Ưng vệ, trên mặt Uất Trì Văn Cảnh tràn đầy sắc thái kiêu ngạo.
“Uất Trì Nghiên San, quỳ xuống!”
Uất Trì Nghiên San sửng sốt, theo bản năng quỳ gối.
“Hiện tại, ta lấy thân phận gia chủ Đệ Thập, chính thức ban cho con trở thành gia chủ Đệ Thập Nhất của Uất Trì gia, chính thức tiếp quản Huyết Ưng
lệnh!”
“Phụ thân?” Uất Trì Nghiên San kinh ngạc trợn tròn mắt, vì sao cảnh này lại xuất hiện trước hai năm so với kiếp trước?
“Uất Trì Nghiên San tiếp lệnh!”
“Dạ ······ Uất Trì Nghiên San xin tiếp lệnh.” Thấy phụ thân đã quyết, Uất
Trì Nghiên San bất đắc dĩ nâng cao hai tay, cung kính tiếp nhận Huyết
Ưng lệnh nặng nề.
Uất Trì Văn Cảnh bấy giờ mới tươi cười, nâng
nàng dậy, nói đầy hi vọng: “Vi phụ mong rằng, Uất Trì gia trong tay con
có thể nâng cao một bước, Ưng vệ dưới sự dẫn dắt của con có thể huy
hoàng hơn nữa, kéo dài đến thiên thu muôn đời sau!”
Uất Trì
Nghiên San nghiêm túc, nói năng khí phách đáp lời: “Vâng! Uất Trì Nghiên San nhất định sẽ không làm phụ thân thất vọng, làm liệt tổ liệt tông
Uất Trì gia thất vọng!”
“Giỏi! Giỏi! Giỏi!” Trong hai tròng mắt
từ ái chảy ra lệ quang vui mừng, lại nhìn bả vai gầy yếu của nữ nhi, Uất Trì Văn Cảnh bất giác áy náy mà thương tiếc.
“San Nhi, làm khó
con rồi ······ Phụ thân không có nhi tử, trọng trách nặng như vậy chỉ có thể giao cho con gánh, là phụ thân có lỗi······”
“Phụ thân, xin người đừng nói vậy, con là một phần tử của Uất Trì gia, đó đều là việc con nên làm.”
“Biết vì sao phụ thân không cử hành nghi thức ở từ đường tổ tông, ở trước mặt toàn bộ tộc nhân, cho con được đàng hoàng vinh quang ngồi lên vị trí
này hay không?”
“Phụ thân biết cánh chim con chưa đủ cứng cáp, sợ truyền ra sớm lại thành hại con, đúng không ạ? Kỳ thật, thế này cũng
tốt, những kẻ ngày đêm mơ ước Huyết Ưng lệnh không ít. Hiện tại không
phải thời điểm thích hợp để chiêu cáo thiên hạ.”
Uất Trì gia
không chỉ có một nhà Hộ quốc Đại tướng quân phủ, đấy là nhất mạch gia
chủ mà thôi, vẫn còn rất nhiều nhánh gia tộc khác trải khắp mọi nơi.
Bọn họ thèm nhỏ dãi Huyết Ưng lệnh đã lâu, một khi biết được Huyết Ưng lệnh nằm trong tay Uất Trì Nghiên San, đối với Uất Trì Nghiên San của hiện
tại mà nói, tuyệt đối là đại nạn.
Nhưng nàng tin tưởng, không đến bao lâu sau, nàng nhất định có thể kiêu ngạo tuyên bố cho khắp thiên hạ — Uất Trì Nghiên San, chính là gia chủ Đệ Thập Nhất của Uất Trì gia
tộc!
Không bỏ lỡ sự tự tin và ngạo nghễ trong mắt nữ nhi, Uất Trì Văn Cảnh vừa lòng nhếch môi, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. “Quả nhiên
không hổ là con gái Uất Trì Văn Cảnh này yêu nhất! Luận tài trí, luận
tâm kế, luận thiên phú, luận thực lực, luận tâm tính ······ mọi thứ đều
không thua nam nhi, thậm chí so với đại bộ phận nam nhi đều vĩ đại gấp
trăm lần, vi phụ tin tưởng con!”
Cầm nhi, nàng có nhìn thấy không? Con gái chúng ta thật sự rất vĩ đại.
Cám ơn nàng, cám ơn nàng đã để lại cho ta một niềm kiêu ngạo như vậy.
Hôm sau, vạn dặm trời quang, thiên thanh nắng ấm.
Phủ Hộ quốc Đại tướng quân vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều tràn
đầy tươi cười, nơi nơi đều đỏ rực, mỗi chỗ đều lộ ra không khí vui mừng, ngọt ngào hạnh phúc.
Bởi vì, hôm nay, Đại tiểu thư nhà bọn họ sẽ xuất giá.
Rốt cục, giữa những chờ đợi mong ngóng, một bóng dáng yểu điệu thướt tha
mang theo sắc đỏ rực lửa, được tỳ nữ chầm chậm đỡ ra trước cửa lớn.
Mũ phượng khăn trùm đẹp đẽ mà quý giá cao nhã, nháy mắt đã hấp dẫn tầm mắt mọi người, cộng thêm ba rồng ba phượng tinh xảo tuyệt luân trên mũ, khí chất cao quý uy nghiêm càng sống động hơn cả.
Toàn bộ mũ phượng
được khảm chín trăm chín mươi chín viên bảo thạch, nhất là chính giữa
còn cài một viên Hồng bảo to bằng nắm đấm trẻ con, xa hoa đến khó tin!
Nàng mặc gả y đỏ rực, chín mươi chín kim phượng trên thân sống động khoe sắc với đủ loại hình thái và kích cỡ khác nhau. Bên hông, một đai lưng mềm
mại hoàn mỹ ôm lấy dáng người mạn diệu mê người ấy, làn váy dài đến chín trượng chín, trải trên bậc thềm dài thật dài.
Tân nương tử chầm
chậm đi về phía xe ngựa khắc hình kim phượng, được tám con Hãn Huyết bảo mã cao lớn thuần trắng kéo, từng bước dưới chân như nở hoa, dáng người
thướt tha yêu kiều, khí chất tao nhã cao quý, ánh mặt trời ấm áp vì nàng mà phủ lên một tầng hào quang sáng ngời, tựa như thánh thần bất khả xâm phạm.
Một màn diệu thế vô song ấy, lắng đọng tại đáy lòng mỗi
người ở đây. Thậm chí, đến nhiều năm về sau, thế nhân cũng chưa bao giờ
quên – từng có một kì nữ trong khoảnh khắc đã xâm nhập lòng người như
thế.