Khiêu khích! Công khai miệt thị khiêu khích!
Đại tiểu thư của Độc Vương cốc lưu luyến si mê Minh Vương, theo đuổi không
dứt, việc này thế nhân đều biết, chỉ là không ngờ nàng ta lại kiêu ngạo
cuồng vọng như thế!
Nghĩ rằng Độc Vương cốc một mình nắm giữ thế gian này chắc? Buồn cười!
Ngay cả Hoàng Phủ Nhiễm Trần tốt tính cũng không nhịn được mà nổi giận,
nhưng trích tiên* dù sao cũng là trích tiên, cho dù lại giận cũng nhìn
không ra một tia phát hỏa dấu vết, như trước là như vậy vân đạm phong
gió nhẹ độ chỉ có.
(*trích tiên: tiên nhân bị đày xuống trần)
“Làm phiền cô nương cũng chuyển lời cho tiểu thư nhà cô hộ ta. Lấy ai là
chuyện của Đại hoàng huynh, không cần người ngoài lo lắng. Thân là nữ
tử, rụt rè kín đáo mới tốt. Đại hoàng huynh trời sinh khó tính, mà ghét
nhất chính là loại nữ nhân chủ động.
Ta và Đại hoàng huynh nhà ta từng đi qua Vạn Hoa lâu, lúc đó, một đám nữ nhân cũng xông tới như ong
thấy mật, kết quả đều bị Đại hoàng huynh phế hết. Tiểu thư nhà cô bám
lấy Đại hoàng huynh đã ba năm có thừa, vậy mà vẫn chưa thiếu tay thiếu
chân, Nhiễm Trần thật sự bội phục, bội phục!”
“Ngươi ······ Ngươi dám đánh đồng tiểu thư nhà ta với đám kỹ nữ thanh lâu hạ lưu ý?” Hồng y nữ tử tức giận đến không thể át.
“Cô nương hiểu lầm, Nhiễm Trần không có ý đó, chỉ đang ví dụ thôi. Cô nương trăm ngàn đừng hiểu lầm. Tiểu thư nhà cô là thiên kim của cốc chủ Độc
Vương cốc a, sao giống kỹ nữ thanh lâu được? Cùng lắm là hành vi tương
tự nhau, thật sự không quan hệ gì tới hạ lưu cả.”
“Ngươi ······ ngươi ······”
“Phì—” Uất Trì Nghiên San nhịn không được mà bật cười. Ai có thể nghĩ đến, một nam nhiên có diện mạo trích tiên kia, bên trong lại phúc hắc đến vậy.
Khí chất thiên tiên, bản chất ác ma, tuyệt đối có tiềm chất bức thánh nhân phát điên.
Hồng y nữ tử cũng đã nhận ra, nói chuyện với hắn càng nhiều, chính mình lại
càng chịu thiệt, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, thanh âm trở lại lạnh lùng:
“Bất luận như thế nào, ta đã nói rồi, nếu Uất Trì Đại tiểu thư thức thời thì xin mời quay về đường cũ, lập tức bỏ hôn đi! Nếu không, đừng trách tiểu thư nhà ta không khách khí! Minh Vương là của tiểu thư nhà ta, khắp
thiên hạ chỉ có tiểu thư mới đủ tư cách đứng bên người Minh Vương!”
“Nga? Vậy sao? Ta thật muốn xem thử, nếu không nhường thì sẽ thế nào đây.”
Cùng lúc giọng nói vang lên, cửa xe cũng chậm rãi mở ra, khuôn mặt tuyệt mỹ
đến kinh tâm động phách lập tức làm mọi người ở đây ngây ngẩn.
Dưới ánh trăng, Uất Trì Nghiên San trở nên phá lệ xuất trần, nguyệt quang
nhu hòa phủ thêm một lớp áo váy mông lung cho nàng, dung mạo thiên tiên
tăng thêm vài phần thần bí mị hoặc, duy mĩ động lòng người, thần thánh
thuần khiết.
Nàng giống như một tiên nữ lạc xuống phàm trần, bất
luận người nào vật nào ở trước mặt nàng đều phải xấu hổ cúi đầu, không
thể xuất hiện ý tứ mạo phạm hay tâm tư khinh nhờn.
Hoàng Phủ
Nhiễm Trần kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, trái tim yên lặng như mặt hồ sâu suốt mười tám năm lần đầu tiên sống dậy, nhưng lại vì người con gái đã là của đại ca. Sự thật châm chọc, tàn nhẫn đến dường nào a ······
Cưỡng chế bản thân thu hồi ánh mắt, Hoàng Phủ Nhiễm Trần không khỏi cười tự giễu, một chút chua sót xẹt qua đáy mắt.
Thân hình gầy yếu đơn bạc lộ ra một tầng cô đơn tịch liêu nồng đậm, tựa hồ
toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một mình hắn, ưu thương thản nhiên vờn
quanh bên người, quyến luyến không chịu rời đi.
Một làn gió nhẹ
nhàng vuốt khẽ lên khuôn mặt ấy, giống như đang nói: Chàng trai, đừng
buồn. (TND: Hiu hiu, làn gió nói hộ lòng ta =]])
Ôi chàng trai làm người ta thấy tan nát cõi lòng ······
Ông trời, vì sao ông có thể nhẫn tâm như vậy?
“Ngươi ······ ngươi là Uất Trì Nghiên San?”
Ngữ khí không thể tin nổi của hồng y nữ tử cất lên đánh vỡ sự yên tĩnh quỷ dị.
Uất Trì Nghiên San khẽ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu : “Cô thấy ta không giống sao?”
Nghe lời đồn, Uất Trì Nghiên San là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà nhìn nữ tử
trước mắt này, thử hỏi trên đời còn có thể tìm ra người nào đẹp hơn nàng sao?
Đáp án đương nhiên là không thể!
Đột nhiên, hồng y nữ tử cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Cái gì mà ‘khắp thiên hạ chỉ có tiểu thư mới đủ tư cách đứng bên người Minh Vương’?
So với nữ tử trước mắt, tiểu thư nhà mình có phần thắng nào sao?
Tối thiểu, nếu bản thân là nam tử, mình cũng chọn cô gái này ······
“Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, người ta sẽ dễ dàng hiểu lầm cô có ý đồ quấy rối ta đấy nhé.”
“Ngươi ······” Sắc mặt hồng y nữ tử chợt hồng vọt lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ
nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì chứ? Cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Nga, vậy không biết so với tiểu thư nhà cô thì thế nào?”
“Ta ······ tiểu thư nhà ta đương nhiên xinh đẹp hơn ······ hơn ngươi!”
Nói xong câu đó, mặt hồng y nữ tử đỏ như sắp nhỏ máu ra đến nơi, ánh mắt mơ hồ, hiển nhiên cũng biết một lời trái lương tâm vừa nãy buồn cười cỡ
nào.
A, nha đầu này cũng rất đáng yêu.
Uất Trì Nghiên San cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Các người mau đi đi, sắc trời đã muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Không được! Ngươi không thể gả cho Minh Vương!”
“Nói như vậy tức là, các ngươi không đạt mục đích quyết không bỏ qua?” Uất
Trì Nghiên San nhẹ nhàng mị mị con ngươi xinh đẹp, ám quang nguy hiểm
hiện lên đáy mắt.
Hồng y nữ tử bị khí thế của nàng ép cho không
thở nổi, bất giác rụt cổ, nhưng vẫn bướng bỉnh cố nói: “Mục đích bọn ta
tới đây chính là ngăn cản ngươi tới đất phong!”
“Một khi đã như vậy, ta không khách khí.”
Uất Trì Nghiên San vừa định ra tay, lại nghe Hoàng Phủ Nhiễm Trần nói: “Đại hoàng tẩu, người đang mặc hỉ phục, không tiện động thủ, cứ giao cho
Nhiễm Trần xử lý là được rồi.”
Uất Trì Nghiên San nghe vậy mới
cúi đầu nhìn áo cưới rườm rà trên thân, phía sau còn kéo vạt dài đến
chín trượng, không khỏi nhíu mày liễu.
Lại quay đầu nhìn nhìn
thân hình đơn bạc của hắn cùng khuôn mặt tái nhợt, lo lắng không yên
nói: “Nhưng mà thân thể của đệ ······”
Nhận ra sự quan tâm từ tận đáy lòng nàng phát ra, Hoàng Phủ Nhiễm Trần hé ra một mạt cười khuynh
thành, mê hoặc ánh mắt mọi người, trong khoảnh khắc, có cảm giác trăng
sao vốn ngời sáng cũng trở nên lu mờ.
“Đại hoàng tẩu yên tâm,
Nhiễm Trần mặc dù bất tài, nhưng đối phó vài người vẫn có thể, nếu không thì sao Đại hoàng huynh có thể yên tâm giao người cho ta bảo hộ được?”
Uất Trì Nghiên San nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này cũng không sai, mà nàng cũng tin tưởng thực lực của hắn, cho nên không nói thêm gì nữa, thản nhiên
gật gật đầu, nhẹ giọng dặn một câu “Cẩn thận.”
Lại không biết chỉ hai chữ đơn giản, đối với Hoàng Phủ Nhiễm Trần mà nói, lại khắc sâu ý nghĩa đến dường nào.
Cũng chính vì hai chữ này, trên con đường nhân sinh tương lai, Hoàng Phủ
Nhiễm Trần mới có thể vững chân đi theo đạo nghĩa không thể chùn bước.
Thậm chí, cam nguyện trả giá bằng sinh mệnh······