Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 4: Q.1 - Chương 4: mị âm uyển




Mị âm uyển là Tiêu Kim quật lớn nhất ở Vũ Kinh, tuy rằng nó chỗ hẻo lánh, nhưng lại không ảnh hưởng đến sử phát triển của nó, ngược lại bởi vì địa phương ở chỗ bí ẩn mà khiến khách nhân rất yêu thích!

Chỗ này hoàn toàn là một cái địa phương đốt tiền, phí vào cửa đều là một trăm lượng bạc, người bình thường không thể nào vào được! Cho dù đi vào, một đêm phỏng chừng có thể tiêu sạch của hắn tất cả gia sản.

Nơi này cái không thể thiếu nhất chính là mỹ nhân và rượi ngon, chỉ cần ngươi có tiền, bất luận nam nữ đều được đối xử bình đẳng, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi thích cái gì sẽ có cái đó!

Mị âm uyển lớn ước chừng nửa cái hoàng cung, nơi này có mỹ nhân đẹp nhất, rượi ngon quý nhất, còn có sòng bạc để tiêu khiển cùng đốt tiền, đồng dạng nơi này cũng là nơi tập trung nhiều tin tức lớn nhất, ngươi cũng có thể mua tin tức mà ngươi muốn từ nơi, nhưng cái giá phải trả kia người bình thường khó có thể trả được

!Mị âm uyển được chia làm bốn khu,khu thứ nhất là bình thường, chỉ cần ngươi thanh toán một trăm lượng bạc là có thể đi vào; khu thứ hai là khu khách quý, cần thân phận nhất định mới có thể tiến vào; khu thứ ba là khu đặc biệt, nhân tài quan trọng có thể vào được nơi này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khu cuối cùng là khu cấm địa, trừ bỏ vài người đặc biệt, cho dù hoàng đế cũng không thể vào được!

Mà giờ phút này Thiên Thanh Hoàng đang mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đi vào khu cấm địa; nếu như vô tình đi vào khu này sẽ phát hiện ra nơi này so với hậu viện của các khu khác cũng không có gì hơn, nhưng khác biệt ở chỗ sẽ có trăm ánh mắt ở nhưng nơi kín đáo nhìn ngươi chằm chằm, nếu ngươi đi vào thì trong nháy mắt họ sẽ lấy mạng của ngươi, cuối cùng đến cả thi thể cũng sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

“Tiểu thư! Chúng đang muốn đi tìm cái người Hoa Hồ Điệp sao?” Dù là ngữ khí hay sắc mặt đều có thể thấy được Hoan Hỷ rất không muốn nhìn thấy người mà nàng nói ‘‘ Hoa Hồ Điệp’’ !

“Hắn lại như thế nào trêu chọc ngươi ?” ‘Hoa Hồ Điệp’ ? xưng hô này thật ra rất phù hợp với hắn!

“Hắn vốn chính là con bướm, hơn nữa lại là một con bướm rất tự kiêu tự đại!” Hoan Hỷ tức giận nói.

“Nếu như Hoa công tử nghe được sẽ không dễ chịu đâu !” Hoan Lạc cười nói, nhưng đối với lời nói của Hoan Hỷ cũng không phủ nhận.

“Hừ! Hắn dám đem ta làm thế nào? Hắn dám khi dễ ta ta liền nói cho tiểu thư!” Hoan Hỷ đem khí chất của tiểu hài tử phát huy hoàn toàn.

“Hoan Hỷ ngoan ngoãn đang nói bậy gì về bản công tử sao ?Một thanh âm ngả ngớn cũng không kém phần khơi gợi vang, Khí diễm của Hoan Hỷ nhất thời bị tụt xuống, thân thủ bắt được góc áo của Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư cứu ta!”

“Bản công tử đáng sợ như vậy?” Một đạo hồng ảnh hiện lên, thân hình thon dài nhất thời xuất hiện ở trước mắt ba người, hé ra một khuôn mặt yêu mị cùng với một đầu tóc đen, bộ quần áo đỏ thẫm đang được măc trên thân hình có chút gầy yếu, lộ ra toàn bộ xương quai xanh, thân mình như không có xương tựa vào trên cây,đây đúng là một yêu nghiệt!

Hẹp dài đôi mắt Phượng hé mở, trên môi hàm chứa một chút cười xấu xa: “Hoan Hỷ ngoan ngoãn đã lâu không thấy, có hay không tưởng nhớ tới bản công tử? Ở nơi này của bản công tử còn thiếu một nha đầu ấm giường, hay bây giờ bản công tử kêu tiểu thư nhà ngươi mang ngươi tặng cho ta thì tốt rồi?”

“Không cần!” Hoan Hỷ nắm lấy quần áo của Thiên Thanh Hoàng một cách gắt, sợ Thiên Thanh Hoàng thật sự đem nàng tặng người !

“Tốt lắm! Đừng đùa nàng , nàng mà khóc thì ngươi chịu trách!” Thiên Thanh Hoàng mở miệng giải cứu Hoan Hỷ.

“Ha ha! Ngươi rốt cuộc không muốn đến nơi này của ta ở sao!” Hoa Úc ai oán khẩu khí, tựa như một nàng dâu bình thường bị người ta vứt bỏ.

Thiên Thanh Hoàng thân thủ xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da, đây là nguyên nhân vì sao nàng không muốn đến nơi này!

“Chúng ta đi vào trong phòng nói đi!” Hoa Úc đột nhiên ôm lấy cổ của Thiên Thanh Hoàng, hồng y chợt lóe, hai người nháy mắt biến mất ở tại chỗ!

Đối với chuyên tình có điểm kinh ngạc này, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc tỏ vẻ cực kì bình tĩnh, mỗi lần đến đều là như thế này, tuy rằng phương thức bất đồng, nhưng kết cục đại khái đều giống nhau, hai tỷ muội nhìn nhau cười, sau đó đi tìm nơi bí mật gần Ám Vệ môn để chơi.

Toàn bộ căn phòng to đều được bao phủ hoàn toàn bằng màu đỏ tươi, mỗi lần nhìn đến phòng này Thiên Thanh Hoàng đều nhịn không được trừu mắt, màu đỏ cửa phòng, màu đỏ cái bàn, màu đỏ ghế dựa, màu đỏ thảm còn có màu đỏ giường cùng chăn, trừ bỏ hắn, tất cả cái khác đều là màu đỏ, thật không biết người này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích màu đỏ.

Hoa Úc ôm Thiên Thanh Hoàng đi đến cái giường lớn màu đỏ, vừa muốn đặt nàng xuống thì Thiên Thanh Hoàng trong nhày mắt trốn thoát, chờ thời điểm hắn ngẩng đầu lên thì Thiên Thanh Hoàng đã ngồi xuống cạnh một bên bàn và uống trà!

“Hoàng Nhi ngươi luôn trốn cái gì a!” Hoa Úc ôm một cái gối màu đỏ, mị sắc trong đôi Phượng dâng lên, mặc cho ai nhìn đều rất đau lòng, chính là nếu như ngươi có thể nhìn sâu vào đôi mắt sẽ thấy một tia trêu tức cùng với khóe môi nhếch lên nụ cười gian tà !

“Tốt lắm! Trước tiên nói lần này tìm ta đến có chuyện gì đi!” Biết yêu nghiệt đáng chết này thích trang, Thiên Thanh Hoàng cũng không bị bộ dạng của hắn lừa.

Nói chính sự, Hoa Úc thần sắc hơi chút thu liễm, nhưng vẫn như trước ngả ngớn: “Ngũ Tử bảo ta nói cho ngươi biết là không cần gả cho người ở phía Tây, mạng ngươi tính ra có kiếp nạn lớn ở phương Tây, sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh!”

“Ngươi chừng nào thì tin tưởng cái lời nói của thối đạo sĩ?”

Thần tính Ngũ Tử được người giang hồ ca tụng ở trong miệng Thiên Thanh Hoàng lại là một cái thối đạo sĩ, tuy rằng nàng càng thích gọi hắn là miệng quạ đen! Bởi vì hắn nói cái gì liền đúng cái đấy, mỗi lần cùng Thiên Thanh Hoàng nói đều không có chuyện tốt, cho nên nàng thực chán ghét hắn.

“Nhưng hắn nói đều là sự thật không phải sao?” Hoa Úc từ trên giường đứng lên, lấy ngón tay sửa sang lại ống tay áo, lập tức ngồi vào bên cạnh của Thiên Thanh Hoàng, ngả ngớn nâng lên cằm của Thiên Thanh Hoàng: “Tuy rằng Hoàng Nhi không tính tuyệt sắc, nhưng ta còn có thể chấp nhận , hay Hoàng Nhi gả cho ta đi?”

“Ngươi xác định?” Nàng thật ra dám gả, nhưng không biết hắn có dám lấy nàng hay không?

“Hừ! Vật nhỏ vô lương tâm!” Chỉ biết mình không có biên pháp lấy, hắn tuy rằng đối Thiên Thanh Hoàng rất coi trọng, cũng từng có ý nghĩ muốn kết hôn lấy nàng làm vợ, đáng tiếc trước kia đem nữ tử trước mắt làm muội muội, lấy nàng? Trong lòng hắn đúng là không thể không kêu khổ! Hắn sủng nàng ái nàng, nhưng vĩnh viễn những điều ấy đều chính là ca ca!

“Tốt lắm ta đi về trước , chuyên tình xuất giá ngươi không cần lo lắng , là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, ta chưa bao giờ tin nhưng lời kia của Ngũ Tử, mạng của ta sẽ do chính tay ta nắm, ai cũng đều không động vào được!” Đây mới chân chính là Thiên Thanh Hoàng, kiêu ngạo, tự đại nhưng là lại không mù quáng.

“Ta biết!” Hoàng Nhi của hắn vĩnh viễn đều tự tin như vậy, như vậy cường đại, như vậy làm cho người ta đau lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.