Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 3: Q.1 - Chương 3: uy hiếp hạ




“Ôi! Thắt lưng của ta a!” Mẹ đang ngã ở trong bùn đất ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy vạt áo màu trắng xuất hiện ở trước mặt.

“Nghe nói lão mẹ ở trong cung là người rất nghiêm khắc, được hoàng hậu nương nương rất yêu thích, những cung nữ thái giám ở bên người đều là được mẹ dạy dỗ , ngay cả các tú nữ tiến cung cũng được mẹ dạy dỗ trở lên dễ bảo!” thanh âm lạnh lùng của Thiên Thanh Hoàng vang lên, làm cho mẹ nhịn không được ngẩng đầu lên tưởng muốn nhìn xem đây là cái dạng người như thế nào.

“Ngươi chính là Thiên Thanh Hoàng?” Lập tức hiểu được thân phận của người ở trước mắt, mẹ lập tức không hề nể mặt nhìn đến, chật vật theo trên đất ngồi dậy, rốt cục thấy rõ được bộ dáng của Thiên Thanh Hoàng, đến khi nhìn đến khuôn mặt bình thường không một chút nổi bật của nàng, biểu tình trên mặt nháy mắt biến thành khinh thường.

“Ngươi nếu biết ta là người như thế nào, vậy hiện tại ta nghĩ muốn xử trí tỳ nữ của ngươi chắc là ngươi sẽ không ngăn trở đi!” Thói quen mở miệng uy hiếp người, phải biết rằng thân phận của nàng đến cả tứ phi cũng phải sợ nàng mất phần, quán tính kiêu ngạo , tự nhiên liền dưỡng ra tập tính không coi ai ra gì, đáng tiếc hiên tại nàng gặp là Thiên Thanh Hoàng!

“Rất nhiều người đều nói Cửu tiểu thư của Thiên Gia là người nhát gan yếu đuối thường xuyên bị người khi dễ, nhưng là mẹ à, ngươi có biết những người khi dễ này đi nơi nào không?” Thiên Thanh Hoàng như trước ngữ khí thản nhiên, nhưng đột nhiên khiến lưng của mẹ có cảm giác lạnh cả người.

“Tại đây mặt sau rừng trúc của Thúy Trúc có một cái giếng cạn, tất cả bọn họ đều ở bên trong đó, mẹ có nghĩ là đi vào?” Nói xong, Thiên Thanh Hoàng còn đối nàng nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười này lại giống như Tu La ở trong địa ngục, sợ tới mức thiếu chút nữa khiến mẹ hôn mê.

“Cửu tiểu thư… Ta. . . Ta nhưng là người của hoàng hậu nương nương!” Nàng rốt cuộc biết người trước mắt một chút cũng không giống như bên ngoài đồn đãi, nghe ngữ khí của nàng chỉ sợ mạng người chết trong tay nàng cũng không ít, hiện tại chỉ hi vọng thân phận hoàng hậu nương nương có thể khiến cho nàng kiêng kị.

“Ta đương nhiên biết ngươi là người của hoàng hậu nương nương!” Thiên Thanh Hoàng mím môi cười, nói: “Hoan Lạc, thay mẹ chuẩn bị phòng ở tốt nhất, trước khi ta xuất giá, mẹ tạm thời ở nơi này, hảo hảo dạy ta lễ nghi!”

“Cửu tiểu thư ngươi…” Mẹ nhất thời hiểu được đây là Thiên Thanh Hoàng muốn giam lỏng mình, nhưng lại cho thấy nàng không sợ hoàng hậu, nhất thời mẹ trở lên hoảng hốt , muốn cầu xin tha thứ, lại phát hiện Thiên Thanh Hoàng đã muốn đi xa !

“Mẹ thỉnh đi!” Hoan Lạc cười yếu ớt thân thủ đi lên đỡ mẹ, tay kia thì cầm một khối Thạch Tử(tảng đá), ở trước mặt nhẹ nhàng nắm chặt, Thạch Tử nháy mắt dập nát, bột phấn theo khe hở giữa các ngón tay chảy ra, nháy mắt chặt đứt sở hữu niệm tưởng của mẹ!

Ngày thứ hai, tại thời điểm Thiên Thanh Tuyết cùng Thiên Thanh Liên mang theo một nhóm người đến xem kịch vui, khi nhìn thấy mẹ tất cung tất kính chỉ giáo Thiên Thanh Hoàng lễ nghi, so với thời điểm đối mặt hoàng hậu còn muốn cung kính hơn; làm cho những người biết nàng nhất thời vẻ mặt trở lên mờ mịt: “Đây là mẹ, người của mẫu hậu ta sao?chính là mẹ ư? Không lầm đi?”

Tư Đồ Vãn Nguyệt cùng Tư Đồ Văn Thiên không thể tin nhìn lão mẹ thật cẩn thận giúp đỡ Thiên Thanh Hoàng đi cầu thăng bằng, đối với người vô cùng thần khí lão mẹ thường xuyên đi theo mấu hậu của mình, tính tình của mẹ không ai hiểu rõ hơn các nàng, người mà luôn có bộ dáng mắt cao hơn đỉnh đầu, cho dù nhìn thấy các nàng cũng không nhìn thấy cung kính nhiều lắm, giờ phút này các nàng nhìn thấy gì? Chẳng lẽ là không tỉnh ngủ?

“Hoàng hậu nương nương không phải nói phái tới lão mẹ rất nghiêm khắc sao?” Thiên Thanh Liên không hiểu hai người công chúa vì sao khuôn mặt biêu tình như đang gặp quỷ !

“Đây tất nhiên là lão mẹ luôn ở bên người mẫu hậu ta, cung nữ thái giám đều sợ nàng, ngay cả phi tử nhìn thấy mẹ cũng muốn sợ hãi ba phần, nhưng là…” Mặt sau Tư Đồ Vãn Nguyệt cũng không nói thêm được câu gì, nhưng mọi người đều hiểu những gì mà nàng đang định nói.

“đến xem sẽ biết!” Thiên Thanh Tuyết liếc mắt một cái khiến mọi người bừng tỉnh mộng, Tư Đồ Văn Thiên lập tức vỗ tay: “Đúng! Chúng ta hiện tại đi qua đi!”

Các nàng chỉ biết là mẹ thay đổi tính tình, lại không biết lão mẹ giờ phút này đang chua sót trong lòng biết bao nhiêu, nàng dạy dỗ cung nữ, tú nữ nhiều như vậy, bình thường đều là nàng nói người khác làm, mà giờ phút này chẳng những muốn đích thân ra trận, Thiên Thanh Hoàng còn đem một nửa sức nặng thân mình đặt ở trên người nàng, khiến hiện tại nàng khổ không nói nổi.

“Công chúa giá lâm!” Thái giám gọi một tiếng, tiếp theo mấy người đi đến!

“Lớn mật! Nhìn thấy công chúa còn không được lễ?” thái giám đối với Thiên Thanh Hoàng quát lên.

“Hành lễ?” Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc, ở từ điển của nàng không có hai chữ này.

“Hai vị công chúa bớt giận, muội muội của ta từ nhỏ không có tập quá lễ nghi, có chỗ bất kính thỉnh xin công chúa thứ lỗi!” Thiên Thanh Tuyết hơi hơi hạ thấp người, thanh âm ôn nhu làm cho người ta không đành lòng trách cứ!

“Thanh Tuyết ngươi không phải giúp cái kia ngu ngốc nói chuyện , nàng không đáng!” Tư Đồ Văn Thiên kéo tay Thiên Thanh Tuyết , vẻ mặt tức giận bất bình!

“Mẹ không phải đang dạy Cửu tiêu thư lễ nghi sao? Chẳng lẽ hiện tại Cửu tiểu thư còn không có học được?” Tư Đồ Vãn Nguyệt nói, ánh mắt dừng khuôn mặt thường thường không chút nổi bật của Thiên Thanh Hoàng, ý tứ rõ ràng khinh thường.

Thiên Thanh Hoàng nhìn mấy người đang tìm cớ gây sự, nháy mắt cảm thấy buồn cười, thật sự cảm thấy nàng dễ khi dễ sao? Thần sắc vừa chuyển, từ trên cầu thăng bằng cao thấp đi xuống, tiến đến một bên ghế trên dày ngồi xuống: “Mẹ là người hiểu lễ nghi nhất ở trong cung, vậy hiện tại xin mời mẹ nói cho mọi người, cái gì kêu lễ nghi, cái gì kêu tôn ti thân phận!”

“Ách!” Mẹ mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng nàng cũng biết giờ phút này nên đứng ở bên nào, thỉnh khụ một tiếng nói: “Thiên tiểu thư đã được Hoàng Thượng phong làm Định Quốc công chúa, tự nhiên bây giờ không cần hướng hai vị công chúa hành lễ, sắc phong của Định Quốc công chúa gần với thái tử điện hạ, cho nên theo lý hai vị công chúa còn phải hướng công chúa hành lễ!”

“Cái gì? Muốn chúng ta hành lễ với cái người ngu ngốc?” Mẹ vừa dứt lời liền khiến mọi người kinh ngạc, nhưng Tư Đồ Văn Thiên lập tức mặc kệ , nàng cho tới bây giờ sẽ không đem những gì thánh chỉ nói thành điều quan trọng, hiện tại cư nhiên có người nói cho nàng biết địa vị của cái người ngu ngốc kia lại cao hơn chính mình, nàng làm sao có có thể chấp nhận được?

“Mẹ đang nói sự thật sao?” sắc mặt của Thiên Thanh Tuyết có chút cứng ngắc, đến nụ cười đều trở nên mất tự nhiên !

“Chẳng lẽ ta còn có thể lừa Thiên tiểu thư?” Mẹ là lão nhân trong cung, kĩ xảo này của Thiên Thanh Tuyết chẳng lẽ nàng còn không nhìn thấy, vừa vặn giờ phút này nàng tâm tình đang không tốt, nhìn thấy ai đều cảm thấy không vừa mắt!

“Thanh Tuyết ngươi không cần để ý, chim trĩ chính là chim trĩ, cho dù đưa cho nàng nhất kiện áo khoác Phượng Hoàng nàng cũng sẽ không trở thành Phượng Hoàng được đâu, chúng ta đi!” Tư Đồ Văn Thiên oán hận lôi kéo Thiên Thanh Tuyết rời đi, những người khác cũng đi theo, được một lúc nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

“Xem ra lão mẹ quả nhiên là người dạy lễ nghi tốt nhất tốt!” Thiên Thanh Hoàng bỏ lại một câu khiến lão mẹ phải suy nghĩ, mang theo Hoan Lạc và Hoan Hỷ ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.