Tuổi Nổi Loạn

Chương 17: Chương 17




-Chào cả nhà. Buổi sáng tốt lành.

Vừa vào tới lớp tôi đã nhí nha nhí nhảnh. Kệ mẹ những chuyện không vui, sống cho ngày hôm nay trước đã rồi tính, vứt cái cặp lại bàn của mình rồi bu lại bà tám với lũ bạn trong lớp. Từ đâu con nhỏ Thảo lấy ra bộ bài rủ đảnh. Nhanh chóng tôi cũng mấy đứa nhảy tót lên bàn và bắt đầu trận chiến đấu. Lũ con trai thì vào lớp đưa cái ánh mắt ngạc nhiên nhìn tụi tôi. Có gì lạ đâu, chỉ đánh bài thôi mà. Thằng Dương là người tiếp nhận thông tin nhanh nhất lật đật lấy giấy A bốn viết lên dòng chữ: Không phận sự miễn vào dán vào trước cửa. Thằng này coi bộ hiểu tâm lí ghê.

Đóng cửa, che rèm, tắt đèn ôi không khí thật là náo nhiệt. Thằng Lâm lôi đâu ra được cái đèn nhấp nháy như quán bar treo giữa lớp. Rồi xong, lớp đang mở party lớn. Từ ngăn tủ của lớp thằng Tuấn với thằng Lâm lôi ra mấy chai rượu cùng với ly. Đến giờ quẩy của lớp rồi đây. Tụi con gái tụi tôi vứt bộ bài sang một bên bay lên bàn thầy cô ngồi vừa ngồi vừa nói chuyện ba láp ba xàm. Tiếng nhạc xập xình do chiếc loa mini phát lên làm cái lớp chẳng thua gì cái vũ trường thu nhỏ. Tôi liếc mắt nhìn hắn. Hắn đang cầm chai vodka mà uống ừng ực như nước lã. Hắn bị điên rồi hả trời, rượu chứ bộ nước lã hay sao mà uống như điên vậy chứ, giựt lấy chai rượu, tôi uống một hơi rồi đặt lên bàn không cho hắn uống nữa. Men của rượu làm tôi hơn choáng, bà mẹ nó thiệt mình mới uống chút xíu mà đã muốn ngủ rồi nãy giờ hắn tu cầu nửa chai, hắn là quáy vật hở trời.

-Mày điên hả, biết uống rượu không mà uống.

Tiếng hắn vang lên với giọng cằn nhằn tôi, nhìn mặt hắn nhăn mà tôi thấy thật bực mình, ăn gì nhăn hoài, cười đi cho nó đẹp trai, con trai gì đâu á. Tôi lấy tay bẹo má hắn vừa bẹo má vừa nói.

-Mày nhăn hoài, cười lên mới đẹp trai.

Nói xong tôi đi loạng choạng lại chỗ mấy đứa con gái đang ngồi chồm hổm nói chuyện. Tụi nó đang mặc váy đấy may là bên trong tụi nó có may thêm cái quần nhỏ không thì mất thể diện chết. Quần áo bây giờ của lớp xộc xệch, rượu thì đổ lai láng, uổng chết đi được, tiếng của nhạc thì cứ vang lên. Đang ngồi lắc lư theo điệu nhạc thì từ đâu một ánh sáng chói lói xóa hết bóng tối quanh ta bừng lên. Từ đằng phía cửa dáng người bà cô Hoa bước vào. Bà này chủ nhiệm lớp kế bên cay cú lớp tôi lắm tại một lần chơi bả. Bã giờ tìm cái gì mà tụi tôi sai xót là chửi rủa. Bả không phải giáo viên dạy giỏi gì, dạy thì dở ặc cứ như tiến sĩ gây mê vậy, ngườ gì đâu mà cứ adua không. Bã vừa vào lớp đã chửi rủa:

-Tổ cha nhà tụi bay, ăn rồi phá trường phá lớp, tụi mày không học thì làm ơn để cho lớp khác học với. Tao mà giết được tụi bay là tao giết rồi. Học hành không lo học mà đàn đúm, tụi bay không phảil à con người,... vân vân và mây mây.

Bã chửi phần bã đứa nào đứa nấy cầm ly rượu vừa uống vừa nghe bã chửi, nghe bã mà từ tư thế chồm hổm chuyển sang tư thế ngồi bệt cho đỡ mỏi chân. Bả chửi mệt rồi bả nghĩ thì thằng Tuấn lấy cái điện thoại ra mở lại cuộc ghi âm từn ãy giờ mà bã chửi. Công nhận giọng bả chanh chua thiệt, vào máy rồi mà nó vẫn còn chanh chua, thôi nghe mà thấy ớn lạnh. Mà thằng Tuấn thông minh thiệt, có bằng chứng nào thì xem bã còn có thể tiếp tục dạy được không. Mặt bã giờ trông xanh như tàu lá chuối, van xin tụi tôi, bỏ mặc ngoài tai lời bã, tôi cùng lũ quỷ lớp lại xách cặp đi về. Nói đi về cho oai thôi chứ thật ra là đi tăng hai.

Kéo nhau ra nhà xe lấy xe, leo lên chiếc A.B của mình, bà mẹ nó ãy uống rượu đầu nó quay quay khó lái xe thấy bà, nhìn đi nhìn lại đứa nào đứa nấy cũng ngà ngà say rồi, giao tính mạng cho nó còn nguy hiểm hơn, thôi tự mình đi cho nó chắc ăn. Quay đầu xe lại cả lớp tôi tiến tới nhà của con Hà để tăng hai. Nhà nó phẻ không có người ở nhà tha hồ mà quẩy. Mười lăm mười sáu chiếc xe phóng vèo vèo trên đường, bụi bay mù mịt. Vừa đến nhà con Hà mười mấy mạng người bỏ xe phóng cái vèo vào nhà nằm lăn quay ra nhà nó. Đứa nằm trên sopha, đứa nằm đất chân gác lên nhau, tướng nằm rất bá đạo. Đang nằm thì đột nhiên có tin nhắn vang lên. Tò tay vào cái balo lấy điện thoại ra xem thử, số điện thoại nào lạ hoắc mở ra xem thì cười chảy nước mắt. Nội dung toàn bộ tin nhắn là vầy:

"Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc Lập----Tự Do---Hạnh Phúc

Bản Kiểm Điểm

Kính gửi cô giáo chủ nhiệm.

Hôm qua, trong giờ ra chơi, bạn Hiếu ngồi cạnh em loay hoay phẫu thuật cái bút mực. Dù bạn không cố tình song lực quán tính vẫn khiến mực rơi vào áo em. Bạn ấy không hề xin lỗi cũng như không chịu chấm dứt ngay việc giải phẫu vật đáng ra nên đưa vào viện bảo tàng từ lâu rồi. Máu dồn vào tim khiến em đã dùng 1 lực xấp xỉ 400N tác dụng lên người bạn ấy trong khoảng thời gian xấp xỉ 0,5s. Vì xung của lực bằng độ biến thiên động lượng nên đáng ra bạn ấy phải chuyển động lùi nhưng thật tiếc, bạn ấy béo quá, phản lực tác động lên tay em còn lớn hơn cả 400N kia. Theo phản xạ tự vệ, bạn ấy lao vào em với vận tốc khá lớn, không một chút do dự. Kết quả là em bị bắn vào tường, mà tường lại nặng hơn em rất nhiều. Tuân theo định luật III Newton, tường đứng yên, em bật ngược trở lại .

Tuy có hơi đau nhưng do cay cú, em liền áp dụng ngay định luật "Húc". Chỉ tại tội thừa mỡ nên va chạm giữa đầu em và bụng bạn ấy là ... va chạm dẻo, lực của em bị triệt tiêu. Liên tiếp sau đó là một chuỗi quy tắc bàn tay trái, quy tắc bàn tay phải khiến em bị dao động với tần số lớn. Đến lúc này, em không còn đủ sức chiến đấu nữa vì theo một vế của định luật bảo toàn năng lượng thì năng lượng không tự nhiên sinh ra, trong khi bữa sáng của em lại có hạn. Biết thân biết phận, em đã dựa vào Định luật bảo toàn tính mạng mà tự rút lui ôm hận về nhà .

Hôm nay, em viết bản kiểm điểm này để mong cô tha thứ. Em hứa lần sau nếu có đánh nhau, em sẽ chuẩn bị bữa sáng chu đáo hơn hay ít ra, cũng chọn đứa gầy hơn em làm đối thủ.

Viết vậy được chưa mày."

Chả hiểu tại sao lại lọt vào cái điện thoại của tôi, đọc xong, lăn ra cười, mấy đứa kia tò mò bu lại đọc rồi cũng lăn ra cười nốt. Thằng nào xui mà gửi nhầm vào số tôi cũng chả biết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.