Nhà hàng Rome, dạ tiệc lúc mười giờ..
Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong khu tổ chức tiệc của nhà hàng, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười đưa tình. Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly..
Bên trong phòng chuẩn bị, tay quản lý nhà hàng đang rối ren đi lại lo lắng vì dàn nhạc diễn tấu cho bữa tiệc vẫn chưa có mặt. Từ xa, một cô gái phục vụ đi đến, dừng chân chỗ tay quản lí hỏi:
“Anh Khang, sao anh cứ đi lòng vòng hoài vậy?”
“Mười giờ rồi.. dàn nhạc diễn tấu vẫn chưa có mặt. Anh đang sốt ruột lắm đây. À mà đúng rồi Đường Nam Thanh, nghe nói em biết chơi piano?” Quản lí nhìn chằm chằm vào Nam Thanh.
“À dạ em cũng từng chơi qua piano, mà anh hỏi có việc gì vậy?” Nét mặt Thanh đầy tò mò.
“Vậy thì tốt quá rồi, dàn nhạc tấu hôm nay sẽ do em thay!”
“Cái gì cơ ạ?” Nhỏ vô cùng ngạc nhiên, hôm nay cô sẽ được đàn cho nhiều người thế này sao? Không thể tin nổi.
“Đúng vậy, mau mau vào phòng thay đồ đi sắp trình diễn rồi.” Tay quản lí vừa nói vừa kéo nhỏ đi vào.
Một lúc sau..
“Nam Thanh! Nhanh tay một chút. Quản lí tìm em kìa, lề mề quá.” Giọng chanh chua cất lên, là của phục vụ lâu năm trong nhà hàng, chuyên đi ăn hiếp người mới.
“Dạ! Dạ! Em xong ngay đây..” Nhỏ kính cẩn, nhanh miệng đáp xoa dịu.
“Cứ từ từ, bà đó giỏi ăn hiếp, lại đây chị trang điểm cho một chút thêm tươi nào” một cô make up niềm nở.
“Dạ thôi! Em không quen. Như vậy được rồi chị.”
“Nào được! Nhà hàng, em cũng là bộ mặt của nơi đây, để mặt mộc nhợt nhạt thế này lên, mọi người thấy sẽ chê cười nhà hàng bây giờ.” Giọng nói nghiêm nghị hơn nhưng trong đó có phần đùa giỡn nhỏ.
Biết không thể từ chối nhưng chị make up nói rất đúng nên Nam Thanh phải ngoan ngoãn nghe theo..
* * *
Từ trên tầng hai, một cô gái từ từ bước xuống, tay vịn lên lan can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống bữa tiệc xa hoa bên dưới. Bộ váy trắng đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại nhưng trong đôi mắt trong veo màu nâu khói xinh đẹp kia lại mang vẻ ngây thơ có chút không phù hợp với không khí bữa tiệc này. Nam Thanh bước đến bên chiếc đàn piano, nhẹ nhàng ngồi xuống. Trông nhỏ hiện tại không khác gì một nữ thần, người đàn ông nào cũng có thể “say” ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp, những ngón tay trắng mịn lần trên những phím, đàn những điệu nhạc đầu tiên..
Ở một góc, một người thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không rõ tướng mạo lắm nhưng bóng dáng cao lớn của anh lộ rõ vẻ cao quý, chững chạc. Long hơi nghiêng người, nhìn lên phía tiếng đàn piano cất lên. Ánh đèn trên tường giao hòa khiến tướng mạo cô gái đang đàn piano kia hiện lên rõ ràng trước mắt anh. Vẻ mặt Nam Thanh bây giờ thì vô cùng bình tĩnh, không hề biết một người con trai đang khẽ nhếch môi, rõ ràng đem toàn bộ sự chú ý đặt vào mình. Đôi mắt cô long lanh nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng kia nở một nụ cười dịu dàng. Từng tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên nghe vô cùng êm tai, dường như tất cả mọi người đều bắt đầu hòa mình vào giai điệu piano du dương ấy.
Một người đàn ông trung niên đang say mèm, loạng choạng đi đến chỗ Uy Long ngạc nhiên hỏi:
“Đây chẳng phải là thiếu gia Uy Long, cháu trai độc nhất của Tống Uy Vũ đây sao? Xin được làm quen!”
Long vẫn ngồi yên, dường như tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm đến lời ngỏ chào của ông ta. Tay quản lí riêng tên Jack của anh vội vàng lên tiếng:
“Lam Tổng thứ lỗi, thiếu gia nhà tôi tính hơi ít nói, không thích giao tiếp.”
“Vậy thì thôi.” Lam Tổng vừa nói vừa quay đi.
Ông ta bắt đầu chuyển hướng đi đến gần chỗ một cô gái xinh tựa thiên thần đang đánh piano kia. Ông ta đứng bên cạnh Nam Thanh, đôi bàn tay bắt đầu lần lên đôi vai gầy trắng trẻo của cô. Sau đó hắn ta khẽ cúi xuống ghé vào tai Nam Thanh thì thầm:
“Cô em xinh đẹp thật!”
Nam Thanh sau khi nghe ông ta nói thì lạnh hết cả sống lưng, tâm trạng có chút chuyển biến. Lam Tổng ngày càng lấn tới hơn, tay ông ta liền nhéo vào eo Nam Thanh làm cô đánh sai một nốt nhạc. Từ đằng xa kia, Uy Long thấy hết mọi chuyện xảy ra trước mắt, anh liền lôi từ trong túi ra chiếc smartphone của mình rồi điều chỉnh gì đó. Bàn tay bên phải của Long đang nắm chặt từ từ đếm từ ngón tay út: 1, 2, 3!
BỤP!
Toàn bộ hệ thống điện tự động trong nhà hàng đều bị ngắt, tiếng nhạc piano cũng không còn, mọi người nhốn nháo nhưng riêng Long thì vẫn vô cùng bình thản, tay nâng ly rượu vang sóng sánh nhẹ nhàng nhấp trên môi.. Nam Thanh thấy đây chính là cơ hội để thoát khỏi tên sở khanh đang đứng bên cạnh, nhưng Thanh lại mắc chứng sợ bóng tối nên ra khỏi đây quả là điều khó khăn! Cô vẫn hết sức bình tĩnh nhưng mắt vẫn rít chặt, cố gắng lắm nhỏ mới từ từ mở mắt, bước khẽ ra khỏi ghế và lần mò rời bữa tiệc.. Về phía Lam Tổng, hắn loạng choạng trong bóng tối tìm “nữ thần” vừa rồi nhưng chưa kịp thấy đâu thì cô đã rời mất. Dưới phòng điều chỉnh ánh sáng:
“Quản lí Khang, toàn bộ hệ thống điện tự động trên máy tính của chúng ta đều bị hack sập hết rồi!”
“Mau mau phục hồi lại, các quan khách đều đang nhốn nháo hết lên rồi.” Tay quản lí liền nói với nhân viên.
“Vâng em làm ngay đây!”
Về phía Nam Thanh, do tâm trạng thay đổi với chứng sợ bóng tối nên nhân cách lạnh lùng của nhỏ xuất hiện, nhỏ để lại dòng tin nhắn cho quản lí rồi về nhà luôn.. (Năm 10 tuổi, do bị tai nạn xe nên cả bố và mẹ của nhỏ đều mất nhưng may mắn chỉ có mình Nam Thanh sống sót. Do vậy, chịu cú sốc quá lớn nên nhỏ bị trầm cảm một thời gian và bị mắc bệnh “đa nhân cách“. Hiện tại, nhỏ đang sống cùng dì và em họ)
* * *
“Giờ mới chịu vác mặt về đấy à?” Thiên Ân-con gái dì Hồng vừa thấy cô về liền xỉa xói. Nam Thanh vốn không thích nói nhiều chỉ “ừ” một cái cho qua chuyện rồi chuẩn bị bước lên phòng. Đi vào phòng khách, tiếng dì Hồng đã vang lên:
“Cháu gái dì về rồi đấy à. Mau tắm rửa rồi ăn cơm. Đồ ăn dì còn để trong bếp đấy.”
“Dạ vâng.” Nam Thanh đáp.
“À mà Thanh này, dì đã làm thủ tục nhập học cho con xong rồi. Con với Thiên Ân, hai chị em học chung với nhau luôn. Thôi con ăn uống rồi ngủ sớm đi, sáng mai còn đi học.”
“Con cảm ơn dì!” Nhỏ nói sau đó bước đi lên phòng luôn. Phía dưới phòng khách vẫn có tiếng:
“Mẹ này, con chẳng muốn học chung trường với chị Thanh chút nào. Mẹ làm mà chả bao giờ hỏi ý kiến của con.” Ân hoàn toàn khó chịu, đôi lông mày cau lại.
“Con gái, con phải biết chị con rất đáng thương không có ba mẹ, với lại bố con đi công tác xa mình mẹ cũng không quan tâm con nhiều nên để Nam Thanh học chung với con cũng rất tốt.” Bà mẹ vừa nói vừa xoa đầu đứa con gái.
Nghe xong Thiên Ân hậm hực về phòng, miệng còn lẩm nhẩm: “Nam Thanh, Nam Thanh, lúc nào cũng Nam Thanh. Bực mình!”
Còn Nam Thanh, sau khi tắm rửa, ăn uống cô nhanh chóng sắp xếp sách vở cho ngày đầu tiên đi học rồi bắt đầu đi ngủ..
Sáng hôm sau..
Ngủ một giấc đến sáng, Nam Thanh tỉnh dậy, tâm trạng vô cùng thoải mái đi đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới nhà chuẩn bị đi học luôn. Phía dưới phòng khách, không một bóng người, chắc dì Hồng đã đi làm từ sớm còn Thiên Ân thì cũng đã đi học trước. Nhỏ vội vàng xách cặp đi đến ngôi trường mới một mình.
* * *
Trường Trung học Lập Trương
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn nữ mới chuyển đến học. Cô mong các em sẽ giúp đỡ bạn mới!” Cô giáo dẫn Nam Thanh vào lớp giới thiệu. Cả lớp đang nhốn nháo bỗng đột nhiên chuyển sự chú ý sang bạn học sinh mới.
“Chào các bạn, mình tên là Đường Nam Thanh, mới chuyển đến.” Thanh giới thiệu, nét mặt đầy sự vui tươi. Cả lớp thì vô cùng hưởng ứng, vỗ tay chào đón học sinh mới. Tuy chỉ có duy nhất một cậu nam sinh ngồi cuối lớp tai nghe mp3, hơi cúi đầu xuống bàn tỏ vẻ như chẳng quan tâm gì mấy tới bạn nữ chuyển đến. Và đương nhiên, cậu nam sinh ấy không ai khác chính là Tống Uy Long. Cả lớp im lặng, không ai nói gì, Thanh cúi mặt run run, mồ hôi bắt đầu túa ra.
“Chào, Nam Thanh. Ở đây còn chỗ trống nè!” Giọng một bạn nữ cất lên và cô giáo cũng vỗ vai Thanh:
“Thanh, em đến ngồi phía dưới Vân Du nhé.”
Vân Du vẫy tay với Thanh, đó là một cô gái khá dễ thương, đôi mắt to tròn và long lanh, tóc cô ấy cột thành đuôi gà.
Nam Thanh xuống chỗ ngồi của mình, lúc đi xuống nhỏ chợt nhìn thoáng qua phía cậu bạn ngồi dưới mình. Hai ánh mắt màu nâu khói và đen đặc giao nhau một thoáng rồi quay đi. Long sựng lại một chút, mắt vẫn không chớp, nhận ra bạn nữ vừa chuyển đến ngồi ngay trên chính là cô gái ở bữa tiệc hôm qua.
Thanh vỗ vai nói lí nhí với cô bạn ngồi trên:
“Vân Du, cảm ơn nhé!”
Du mỉm cười rất thân thiện, cô chính là người bạn đầu tiên của nhỏ ở đây. Còn người bạn thứ hai, sau vài ngày mới bắt chuyện với nhỏ...