Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 2: Chương 2: Thanh cũng thích cậu ấy rồi à?




Khi nhỏ đang cắm cúi đọc sách, thì có hai phong chocolate được ném lên bàn cái phịch, nhỏ ngẩng đầu dậy, quay lại phía sau - một cậu bạn có sống mũi khá cao với đôi mắt màu đen đặc, nói với nhỏ:

“Ăn đi!”

“Ăn cái này á?”

“Chứ không lẽ ăn tôi?”

“Nhưng sao cậu lại cho tôi?”

“Có dư thì cho.”

“Vậy hả? Cảm ơn.” Nói xong nhỏ lấy 2 thanh chocolate đặt sang 1 bên và cúi xuống tiếp tục đọc. Được chừng 20 giây, cậu bạn nọ lại giật quyển sách của nhỏ:

“Sao không ăn?”

“Thì để lát về ăn..”

“Tôi muốn cậu ăn ngay!”

Long cứ nhìn nhỏ trừng trừng, và vì sợ, nhỏ lột thanh chocolate ra và bỏ vào miệng.

“Ngon không?” Long hỏi

“Không..”

“Sao không? Chocolate ngoại mà không ngon à?”

“Ừ.. ngon..”

“Sao lúc nãy bảo không bây giờ bảo ngon?”

“Thì tại cậu muốn tôi nói ngon.”

Hai mắt của Long sững ra như hai hòn bi trong vắt, rồi lại phì ra cười có vẻ như thích thú lắm.. (từ trước đến nay có vẻ cậu ta chưa cười với ai như vậy) Cả hai người họ chẳng thể nhận ra rằng hàng loạt nữ sinh trong lớp đều nhìn họ với vẻ mặt trầm trồ, vô cùng ngạc nhiên, nhất là Thiên Ân.. Một bạn nữ sinh trong lớp đã vội lấy smartphone ra, chụp lại cảnh Uy Long nói chuyện và cười nói với Nam Thanh đăng lên group trường..

“Cậu nghe lời quá nhỉ?” Long hỏi Thanh tiếp

“...”

“Biết tên tôi chứ?”

“Không”

“Đoán đi.” Cậu ta khoanh tay trước ngực, lại nói tiếp:

“Cho gợi ý nhé, tên của một con vật oai phong!”

Con vật oai phong à? Con hổ? Sư tử? Hay là đại bàng? Nhưng tại sao nhỏ phải đoán tên cậu ta làm gì.. chỉ việc hỏi Vân Du là ra ấy mà.

“Cậu ngồi sau mình tên gì vậy Du?” -Thanh quay lên hỏi.

“Ai?” Du hỏi ngạc nhiên.

“Thanh cũng thích cậu ấy rồi à?”

“Hử?”

“Nhưng Long là nam thần của trường đó, khó mà lọt vào mắt cậu ấy được à. Vả lại cậu ấy ít nói với khó gần lắm..”

“Là sao?” Thanh khó hiểu, cậu ta ít nói á? Vừa nãy cậu ta nói nhiều như vậy mà thuộc kiểu ít nói sao, thật khó hiểu aizzz.. Thực chất nhỏ cũng không muốn rây rưa với nam thần, chả hiểu sao Du lại nói vậy.. Du cười cười và không nói gì nữa, lấy bút ra làm bài, nhưng Thanh cứ biết cậu ấy tên Long là được rồi, Long là con rồng, cũng oai phong thật.

* * *Giờ ra về***

“Này, biết tên tôi chưa?” Long hỏi.

“Long.” Nhỏ thản nhiên đáp.

“Sao biết? Có hỏi ai không?”

“Có”

“Sao không đoán?”

“Đoán không ra.”

“Được rồi. Mai gặp!” Long bước ra khỏi ghế, cậu ấy lại tiếp tục cái phong thái điềm tĩnh và “cool ngầu” của mình, trên tai cậu ta đeo mp3 và từ từ ra về..

Thanh đi bộ về, có vài học sinh hoặc tự đi xe máy, hoặc có bố mẹ đón bằng ô tô, trông họ rất sành điệu. Ngôi trường này cũng khá “đẳng cấp”, hầu hết chắc toàn con nhà giàu theo học. Do nhà dì Hồng khá giả nên Nam Thanh mới được học ở đây. Nhỏ đi trên dãy hành lang của trường, cô giáo chủ nhiệm đi ngang qua tay ôm một chồng sách khá nặng. Cô chợt dừng chân, tay vẫy vẫy chỗ Nam Thanh:

“Nam Thanh, em cầm giúp cô chồng sách này lên văn phòng giáo viên ở khu B dãy bên kia nhé! Cô đang bận chút việc.”

“Dạ được. Cô bận gì thì cứ làm đi ạ.” Nhỏ đáp với vẻ mặt tươi cười.

“Vậy em bê giúp cô lên văn phòng rồi để trên bàn là được.”

Nam Thanh cầm lấy chồng sách khá dày kia rồi bước đi.. mà vừa nãy cô nói văn phòng giáo viên ở khu nào nhỉ, khu A hay khu B đây? Nhỏ đi qua mấy dãy hành lang rồi mà vẫn chưa thấy căn phòng đó đâu. Khổ nỗi ngôi trường này khá rộng, chỗ nào cũng chẳng khác nhau mấy. Thanh đã đi lòng vòng ở đây khá lâu, sau đó nhỏ bước đến một chỗ nào đó, trông có vẻ giống phòng để dụng cụ chơi thể thao. Bước vào căn phòng vài bước, Nam Thanh chợt dừng lại, có lẽ vì nơi này khá âm u và tối. Nhỏ bước thêm mấy bước nữa, tay vẫn cầm chồng sách, cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì bất giác thấy một dáng người nào đó, có vẻ như là con trai đang nằm ngủ say sưa dưới sàn nhà, hình như là một học sinh, sao giờ này còn chưa về mà nằm đây ngủ.. Thanh giật mình, mắt mở to sừng sững nhìn với sự hoảng hốt, nhỏ trượt chân vào quả bóng tennis dưới sàn nên vấp ngã làm rơi hết chồng sách lên mặt cậu bạn nào đó nằm ở dưới..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.