Đến chỗ bẫy rập, bên trong nằm hai con sói, đói đến thoi thóp, Mạc Thiên Hàm sờ sờ mũi, không phải hắn ngược đãi động vật, mà là do mấy hôm nay hắn bận chăm sóc Thu Nghiên, không có thời gian lên núi thu con mồi, đem hai con sói giết chết rồi kéo ra bẫy rập, dùng dây thừng cột lại quấn vào hai đầu một nhánh cây làm đòn gánh vác đi, lại đi xem mấy nơi khác, bên trong có con thỏ đã chết, hắn liền vứt đi, sống thì giết rồi mang xuống núi.
Không dám mang trực tiếp về nhà, đi đến chỗ dòng suối hắn hay gánh nước, ở vùng hạ du, xử lý sạch sẽ con mồi, lột da chặt thịt, chờ đến khi làm xong mới mang theo một đống da cùng thịt xương về nhà.
Tướng công!
Rất xa liền nhìn thấy ở cửa nhà có bóng người đứng chờ, có người đứng chờ mình về nhà, cái loại cảm giác này, làm cho Mạc Thiên Hàm vô cùng hạnh phúc, bước chân đều nhanh lên ba phần.
Aiz, chậm một chút. Nhìn Thu Nghiên vui vẻ muốn nhào tới, Mạc Thiên Hàm cười kêu y cẩn thận.
Dạ. Mặt đỏ bừng, muốn đưa tay nhận lấy đồ trong tay tướng công, lại không biết làm sao, mấy thứ kia đều được tướng công dùng dây cỏ cột chắc rồi dùng đòn gánh vác về.
Tới, cầm cái này. Nhìn ra Thu Nghiên bối rối muốn giúp đỡ lại không biết làm sao, liền gỡ xuống túi đựng linh chi cột bên hông đưa cho y cầm.
Quả nhiên, Thu Nghiên cười nhận lấy, đi theo tướng công về nhà.
Mạc Thiên Hàm đã ăn cơm trưa trên núi, mà Thu Nghiên thì đem bánh bao còn dư lại lúc sáng làm cơm trưa nên cơm chiều đương nhiên phải nấu đồ mới.
Hôm nay được mấy con thỏ, để tướng công làm món ngon cho ngươi. Thỏ cùng sói săn được hắn đều đã xử lý tốt, ngoại trừ da lông mang đi đổi tiền, thịt cùng nội tạng hắn đều giữ lại để nhà mình dùng ăn.
Dạ, Nghiên nhi giúp tướng công. Tài nghệ nấu nướng của Thu Nghiên rất bình thường, lúc ở trong nhà thúc thúc, tuy rằng mỗi bữa đều do y nấu, nhưng cũng chỉ là một ít rau củ bình thường, rất ít khi ăn thịt, huống chi là loại thịt của động vật hoang dã này.
Không cần giúp, Nghiên nhi đi đem thịt ướp muối tình cùng nước chấm, treo lên mái hiên phía sau để hong gió, còn có trong túi kia có chút mộc nhĩ cùng nấm, nhặt ra rồi đem phơi, đợi đến mùa đông làm đồ ăn. Việc này nhẹ nhàng, thực thích hợp Thu Nghiên, còn Mạc Thiên Hàm thì nhanh chóng chặt thịt thành kích cỡ vừa vặn để nấu ăn.
Hôm nay hắn phải làm một bàn tiệc toàn thỏ, bởi vì chỉ có hai người, số lượng không nhiều nhưng chủng loại không ít, đầu thỏ sốt cay, thịt thỏ rôti, thịt thỏ kho tàu cùng gân thỏ trộn rau.
Đồ ăn bày đầy một bàn nhỏ, đầu thỏ làm bốn cái, đêm lên hai cái, hai cái chừa lại cho bữa sáng ngày mai. Món chính là cơm, nhưng Mạc Thiên Hàm ở kiếp trước đã kĩ tính, nên nhà hắn chưng cơm đều dùng ống trúc, cơm luôn mang theo mùi thơm thoang thoảng của trúc.
Thu Nghiên đương nhiên mà ăn nhiều, bụng nhỏ đều phình lên, Mạc Thiên Hàm sợ y không thoải mái lập tức để y đi mấy vòng quanh nhà để tiêu thực, còn hắn thì dọn dẹp rồi đem phương tiện giao thông duy nhất – xe ngựa mang ra.
Trong viện ngoại trừ lầu trúc còn có hai chỗ ở, phía đông là để nuôi gia cầm, phía tây là chuồng ngựa, hộ gia đình duy nhất bên trong, chính là chú ngựa Mạc Thiên Hàm mua để kéo xe.
Trước kia Mạc Thiên Hàm là dùng xe ngựa để chở đồ, nhưng ngày mai là mang theo Thu Nghiên, đương nhiên là Thu Nghiên phải ngồi xe, nhưng xe ngựa vốn chỉ ghép lại từ hai bánh xe cùng một tấm ván, Mạc Thiên Hàm dùng để kéo đồ cảm thấy không có gì, hiện tại để người ngồi liền không được. Vì thế Mạc Thiên Hàm liền tính làm một thùng xe, ít nhất có thể để cho Thu Nghiên ngồi thoải mái chút.