Thu Nghiên chậm rì rì đi quanh nhà tiêu thực, nhìn Mạc Thiên Hàm đem ván lót xe kéo ra, cầm cây trúc to tạo thành từng khung tròn, rồi dùng vải bông phủ lên căng chặt, ngoài cùng còn trùm một lớp vải ô.
Vải ô là một loại vải bông quá mức thô ráp không thể mặc lên người, loại vải này thường dùng để làm vải bồng che mui thuyền cùng mui xe, hơn nữa bởi vì sợi bông dùng để dệt vải ô rất thô, lúc dệt phải dùng lực thật mạnh, vải dệt ra rất chặt chẽ, vải ô này cũng rất chống nước.
Lúc ăn cơm xong đã là hoàng hôn, lúc Thu Nghiên đi bộ tiêu thực xong thì Mạc Thiên Hàm cũng dựng xe ngựa xong, một cái mui xe dùng trúc làm khung nên có thể giảm phụ tải cho xe ngựa rất nhiều, vải che mui là vải ô dư lại lúc xây nhà, trước kia hắn luôn là dùng vải ô làm vải chống thấm.
Buổi tối hai người tắm xong rồi ngủ, Thu Nghiên vốn có chút căng thẳng, cho rằng Mạc Thiên Hàm sẽ có chút hành động gì đó, nhưng Mạc Thiên Hàm không có, chỉ ôm y nằm trong ổ chăn, thân thể y hơi lạnh, được Mạc Thiên Hàm ôm, ấm áp, thân thể không lạnh, tâm, cũng ấm lên.
Mạc Thiên Hàm quen mỗi ngày đều tắm, Thu Nghiên lại quen thuận theo tướng công, tắm vào đêm tân hôn một lần, sau đó bị bệnh ba ngày không tắm, còn lại đều giống Mạc Thiên Hàm, mỗi ngày đều tắm một lần.
Ăn cơm ngon, tắm nước nóng, nằm trên giường mềm mại, trong phòng đốt một chậu than, Mạc Thiên Hàm ôm Thu Nghiên nhẹ nhàng trò chuyện.
Thu Nghiên cảm thấy cuộc sống như thế này làm y sống cả đời y cũng nguyện ý.
Chủ yếu đều do Mạc Thiên Hàm nói, Thu Nghiên lắng nghe, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là Mạc Thiên Hàm nói một chút tính toán cho ngày sau của hắn, cùng với chuyện ngày mai đi ra ngoài, mà Thu Nghiên thì ngoan ngoãn để người ôm ngoan ngoãn lắng nghe, sau đó từ từ được lời nói nhẹ nhàng của tướng công ru ngủ rồi.
Sáng sớm Thu Nghiên dậy trước, mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt ngủ say của tướng công, tướng mạo anh tuấn tính cách cần lao, còn có ngôi nhà ấm áp vững chãi này, y không chỉ một lần cảm tạ trời xanh đã ban cho y một tướng công tốt còn hạnh phúc vì có thể cho song thân mỉm cười dưới chín suối.
Vốn định đứng dậy nấu cơm sáng, lại đỏ mặt phát hiện trên eo đang bị tướng công ôm, mà y gối đầu cũng là cánh tay của tướng công, hít thở đều là mùi vị nam tính trên người tướng công, mặt càng ngày càng đỏ, trái tim cũng giống như nai con không ngừng nhảy nhót lung tung.
Dựa vào ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ thấu vào, y lén đánh giá hán tử sẽ làm bạn y cả đời này, trên mặt Thu Nghiên hơi treo lên tươi cười, nụ cười nhạt kia làm dung nhan thanh lệ của y càng thêm rực rỡ, cả người như đang sáng lên.
Nhìn đủ chưa? Tướng công của ngươi phải dậy nấu cơm cho phu lang nữa. Mạc Thiên Hàm đang nhắm mắt lại đột nhiên nói chuyện với Thu Nghiên đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Thu Nghiên hoảng sợ, lúc này không chỉ mặt đỏ, trên cổ cũng tràn đầy màu đỏ, lập tức đem đầu rút vào trong chăn, không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm.
Ha ha.. Tiếng cười dày nặng mang theo chút từ tính tràn ra từ trong miệng Mạc Thiên Hàm, hai mắt sáng ngời nhìn Thu Nghiên như đà điểu, lại còn toàn thân đều đo đỏ vô cùng đáng yêu, phu lang của hắn càng nhìn càng thích, hắn chưa từng gặp ai đáng yêu như vậy, không nhịn được liền thực tự nhiên mà ôm lấy người vào ngực hôn hôn lên gương mặt non mềm: Ngoan, nằm thêm một lát.