Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 5: Chương 5: Thiếu niên vô tình




“Khốn kiếp!” Cậu ta giận dữ gào lên, bàn tay túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi từ trên giường lại gần, mặt đối mặt với cậu ta.

“Đừng tưởng cô sinh con trai cho ta là có thể đổi đời! Đừng cho rằng ta ngủ với cô là cô có thể từ thân phận thấp hèn trở thành vợ của ta! Đừng tưởng cô giở chiêu trò tức sữa thấp kém này là có thể giành được trái tim ta! Ta nói cho cô biết, không bao giờ! Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó!”

Môi cậu ta mấp máy liên hồi, từng chữ từng chữ vang lên như pháo nổ. Tuy nói nhanh, nhưng vẫn có thể khiến người khác nghe thấy rõ ràng.

Tôi ôm mặt nghe những lời lên án cay nghiệt của cậu ta, không chỉ cảm thấy khiếp sợ, mà còn cảm thấy nhục nhã nữa.

Hóa ra hành động của tôi lại khiến cậu ta hiểu nhầm tới mức này. Càng không ngờ cậu ta lại nghĩ tôi đang làm trò để chiếm cảm tình của mình.

Lửa giận trong mắt cậu ta bùng lên rõ rệt, sắc mặt xanh mét, cơ bắp căng cứng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi thôi.

Trong lòng tôi run rẩy, cảm giác nhục nhã bùng lên nhanh chóng. Tôi bỗng đưa tay túm lấy cổ áo cậu ta, lớn tiếng phản bác: “Cậu mới là kẻ khốn kiếp! Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ sinh con mà được đổi đời! Cũng chưa từng nghĩ chỉ vì quan hệ với cậu mà có thể trở thành vợ cậu! Cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn tức sữa để chiếm lấy trái tim cậu! Cậu là đồ nhóc con kiêu căng, vốn chẳng hiểu gì! Cậu có tư cách gì quát tôi chứ!”

Hét xong, tôi dùng sức gạt tay cậu ta ra, “Nếu cậu thấy không vừa mắt thì có thể viết hưu thư! Tôi và cậu từ nay về sau đoạn tuyệt, không ai nợ ai cả!”

Cậu ta sao có thể ngông cuồng như thế chứ? Nếu ở thế kỷ 21, chắc chắn phải đưa cậu ta vào “Trại quản giáo thiếu niên” để giáo dục lại.

Thật đáng ghét! Tuổi còn nhỏ mà đã độc mồm độc miệng như vậy, sau khi chết chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục!

Sau khi nghe tôi hét một tràng dài như vậy, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta trở nên vặn vẹo, sắc mặt đen sì rất đáng sợ. Cơ bắp trên mặt co rút, hai nắm tay kêu răng rắc. Nhìn bộ dáng cậu ta như muốn đấm chết tôi vậy.

Tôi ngẩng cao đầu, đầu hướng tới trước mặt cậu ta, giận dữ hét lên: “Hoặc là cậu đánh chết tôi! Hoặc là cậu bỏ tôi! Nếu tôi nhíu mày một cái thì tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc!”

Vẻ mặt cậu ta vốn đang giận dữ vô cùng, sau khi nghe những lời tôi nói liền trở nên lạnh lùng đáng sợ, ngay cả tiếng cười cũng lạnh băng khiến người khác run sợ: “Ta thấy cô muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng đến sắp điên rồi. Cô chỉ là nương tử nuôi từ bé thấp hèn, ta sao có thể cưới cô được chứ? Hưu thư vốn không cần viết! Cô muốn chết? Sao có thể dễ dàng như vậy! Ta nói cho cô biết, đời này cô vĩnh viễn là nương tử nuôi từ bé của Liệt Minh Dã ta. Trừ khi ta chết, nếu không vĩnh viễn cô đừng nghĩ đến chuyện được giải thoát!”

Lời nói của cậu ta thật tàn nhẫn vô tình, vẻ mặt cậu ta cũng như thể tôi dường như không phải là người sống, mà chỉ là một vật chết, để mặc cậu ta tùy ý muốn làm gì thì làm, không có quyền phản kháng.

Đầu tôi trở nên trống rỗng, tôi dùng ánh mắt kinh ngạc như thấy cá đi trên bờ nhìn chằm chằm cậu ta.

Cậu ta mới chỉ có mười ba, mười bốn tuổi sao? Tại sao những lời cậu ta nói ra lại lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác tan nát cõi lòng như vậy?

Tan nát cõi lòng?

Dường như tôi thật sự khiếp sợ. Bởi tôi như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát, từng mảnh vỡ đâm đau trái tim tôi, đâm đau thân thể tôi.

À, không phải, phải nói là trái tim của chủ nhân thân thể này mới đúng.

Tôi nghĩ tình cảm của cô ấy đối với thiếu niên trước mặt này rất sâu sắc, nếu không sao lại thấy tan nát cõi lòng như vậy.

Một cô gái cổ đại khi bị một người đàn ông chiếm giữ, thì cả thân thể lẫn trái tim đều thuộc về người đàn ông đó. Cho dù anh ta vô tình với cô, làm tổn thương cô sâu sắc, cô ấy cũng sẽ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, vui vẻ chấp nhận.

Tôi yên lặng, miệng cong lên cười khổ. Cười nhạo bản thân mình đã quên đi thân phận nương tử nuôi từ bé, những lời vừa rồi nói với cậu ta chẳng khác nào một câu chuyện cười. Tôi không thể lấy lại nhân quyền và tự do cho chủ nhân vốn có của thân thể này, tôi không thể….

Có lẽ nụ cười khổ của tôi đã khiến cho sắc mặt của thiếu niên trước mặt hòa hoãn lại, nhưng giọng điệu mỉa mai của cậu ta vẫn còn.

“Cô tốt nhất là nên làm tốt bổn phận của mình đi. Vĩnh viễn đừng có vọng tưởng những gì cô không thể có được! Nếu không, ta chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Cậu ta nói xong những lời tuyệt tình đó liền tức giận đứng lên, phất tay áo rời đi.

Cậu ta vừa đi khỏi lập tức toàn thân tôi mềm nhũn ngã phịch xuống giường, cả người cứng ngắc, run rẩy không ngừng.

Tính cách cậu ta sao có thể quyết liệt tàn bạo như vậy được chứ? Cậu ta nào có khác Tần Thủy Hoàng là bao?

Cũng may, cậu ta không phải là một đế vương, nếu không không biết bao nhiêu con dân sẽ bị hành hạ đến chết!

Tôi yên lặng nằm trên giường nhìn cửa phòng đung đưa, một lúc sau mới ngồi dậy, tức giận vung tay đập cái gối xuống giường, vừa đánh vừa mắng: “Thằng nhóc chết tiệt! Này thì ngông cuồng! Này thì ngang ngược!”

Tôi sao có thể ngu ngốc như vậy? Tại sao lại không tát lại cho cậu ta một phát cơ chứ? Tôi đường đường là cô gái hiện đại hai mươi sáu tuổi lại bị tên nhóc con mười ba mười bốn tuổi vắt mũi chưa sạch tát!

“A………………..!” Tôi giận dữ hét lớn một tiếng, bàn tay càng dùng sức đánh xuống, tưởng tượng cái gối này chính là đầu tên thiếu niên khốn kiếp kia.

Tình cảnh này thật uất ức! Vô cùng uất ức!



Liệt Minh Dã dường như muốn trừng phạt tôi vì tội mơ mộng hão huyền, ba bữa liên tiếp không cho người mang cơm tới cho tôi. Tôi đói đến mức da bụng dán vào da lưng, đầu óc choáng váng, hai chân run rẩy, đứng cũng không vững.

Thằng oắt chết tiệt, tôi nguyền rủa cậu ta khiếp sau đầu thai làm con gái để cậu ta nếm thử nỗi khổ của phụ nữ, để cho cậu ta nếm thử đau đớn khi sinh con.

Tôi đói bụng đến không thể chịu được nữa, đành phải vịn tường đi ra cửa phòng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra phía cổng viện hình vòm. Phải đi tìm chút gì đó để ăn, nếu không nhất định sẽ chết đói mất.

Bước ra khỏi tiểu viện đẹp đẽ, tôi không khỏi há hốc miệng. Tôi cũng biết người xưa xây nhà rất chú ý đến phong thủy và đối xứng, nhưng cũng không cần phải đối xứng đến mức này chứ! Nhìn đâu đâu cũng thấy giống nhau. Tôi biết tìm phòng ăn ở đâu đây?

“Đáng ghét……………!” Tôi yếu ớt mắng, cố kìm nén cơn giận trong lòng, nhìn khắp xung quanh một lượt. Rốt cuộc tôi nên đi hướng nào đây?

Nghĩ mãi cũng không biết làm thế nào, nếu đi sai lại sợ sẽ bị người khác phát hiện.

Nghĩ vậy, tôi cuối cùng cũng đành chọn phương pháp ngớ ngẩn nhất. Đó chính là nhắm mắt xoay một vòng, mở mắt ra thấy hướng nào thì đi hướng đó.

Xoay tròn một vòng, đầu óc choáng váng suýt nữa ngã xuống đất. Cố sức đứng vững, tôi mở mắt ra nhìn quanh……..Khóe miệng không khỏi co rút, đáng chết, tôi quay một vòng cuối cùng lại quay ra hướng vừa đi ra.

Tôi đói sắp không chịu được rồi. Cắn răng một cái, mặc kệ tất cả, cứ đi sang bên phải xem thế nào……….

Suốt dọc đường chú ý để không chạm mặt ai cả, cuối cùng lại tới một tiểu viện yên tĩnh. Quay đầu nhìn lại, tiểu viện này cách chỗ ở tạm của tôi cũng không xa lắm.

Thức ăn quan trọng hơn, giờ tôi không có tâm trí đâu để nghĩ nhiều. Nuốt nước miếng xuống, tôi dáo dác nhìn quanh tiểu viện.

Bên trong tiểu viện yên tĩnh không một tiếng động.

Không thể đợi thêm được nữa, tôi rén rón bước chân vào trong viện, khom người đi về phía nhà chính.

Đi đến cửa tôi vui mừng đến nỗi suýt hét lớn lên! Hay quá, không gặp ai cả!

Nhìn thấy đĩa điểm tâm trên bàn hai mắt tôi sáng lên. Mặc kệ nó tên là gì, mùi vị thế nào, tôi nhét tất cả điểm tâm kia vào miệng, vừa ăn vừa rướn cổ nhìn ra bên ngoài xem có người vào hay không.

Ông trời cũng không đối xử với tôi quá tệ, ăn no rồi mà vẫn không ai đến.

Lấp đầy bụng, đặt chén trà xuống, tôi khoan khoái thở ra một hơi.

Rốt cục cũng được ăn no. Vì tôi phải nhịn đói đã lâu, dạ dày cũng đã co lại, cho nên trên đĩa vẫn còn dư lại một miếng điểm tâm.

Nhìn miếng điểm tâm cô đơn nằm một mình trên đĩa, tôi theo bản năng lè lưỡi liếm môi. Thay vì để nó cô độc nằm đó, hay là cứ cất nó đi chờ đến lúc đói mang ra ăn.

Nghĩ vậy, tôi liền cất miếng điểm tâm vào trong người.

Đúng lúc đó, một tiếng ‘A!’ vang lên, tôi rút bàn tay đặt trong ngực ra, nghiêng đầu lắng nghe.

Từng tiếng ‘a, a’ vang lên, non nớt vô cùng.

Tôi vừa mới ăn no, đầu óc có chút chậm chạp, hai chân đã hành động trước suy nghĩ bước đi tìm kiếm tiếng kêu đó.

Vén màn che lên, một gian phòng tao nhã cùng một với một đứa nhỏ đang nằm trên giường huơ huơ tay đập ngay vào mắt tôi.

Tôi ngớ người một lát, nhưng ngay sau đó hai mắt lại trừng lớn, nhanh chóng bước tới bên giường.

Trên giường là một đứa nhỏ xinh xắn, hai mắt đen bóng khẽ chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, lộ cả lợi hồng hồng.

Tôi ngây ngốc nhìn đứa nhỏ trên giường, trái tim liền trở nên dịu dàng.

Nó……đứa nhỏ này………chính là đứa con mà tôi phải trải qua đau đớn vô cùng, dùng hết sức sinh ra sao?

Đứa nhỏ này nhìn thấy tôi cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn huơ huơ nắm tay lên chào hỏi, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng ‘ê ê a a’.

Thấy vậy, tôi không khỏi vui mừng, ngồi xuống gần nhìn nó.

Nó thật xinh xắn, trắng nõn mập mạp. Khuôn mặt bảy phần giống Liệt Minh Dã, ba phần giống tôi. Đặc biệt là đôi mắt dường như biết nói kia khiến người khác nhìn vào thì không thể dời đi.

“Tiểu bảo bối, con thật đẹp!” Tôi không nhịn được khen. Mặc dù nó là cốt nhục của Liệt Minh Dã và chủ nhân thân thể này, nhưng tôi vẫn thích nó. Có lẽ bởi vì nó là do tôi đau đớn sinh ra.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của nó, tôi không kìm lòng được muốn sờ nắn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu này, chắc chắn cảm giác sẽ vừa mềm vừa mịn.

Trong đầu còn nghĩ vậy, bàn tay cũng vươn ra. Lúc đầu ngón tay sắp chạm đến da thịt mập mạp trắng trẻo của nó, một giọng nữ the thé chợt vang lên phía sau. Âm thanh vang lên đột ngột khiến tôi hoảng sợ, lập tức rụt tay về, đứng phắt dậy.

“Tiện nhân, ai cho phép cô bước chân vào đây? Lại còn muốn sờ vào tiểu thiếu gia nữa! Hừ, tiểu tiện nhân!”

Cùng với tiếng quát mắng, cơ thể tôi cũng bị kéo ra xa chiếc giường, ngay sau đó, một cái tát xé gió đánh tới rất mạnh.

Tốc độ rất nhanh! Tôi không thể né tránh được, một tiếng ‘bốp’ thanh thúy vang lên, má trái đã bị cô ta đánh trúng.

Lần thứ hai! Đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên không tới cổ đại tôi bị người ta tát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.