Sau sóng gió của ngày hôm qua, rạng sáng ngày kế tiếp báo hiệu cho vòng
thứ năm của đại hội võ lâm bắt đầu. Quả nhiên là qua ngày hôm qua người
tới xem cũng đông hơn hẳn, hội trường vì thế mà trở nên náo nhiệt người
qua kẻ lại đông như trẩy hội. Mà cũng đúng thôi đại hội võ lâm bốn năm
mới có một lần, nếu không xem thì quả thật đáng tiếc. Vòng bốn kết thúc
chỉ còn hai mươi người ai cũng đều là cao thủ, ngày hôm nay chỉ có năm
cặp đấu số thứ tự và đối thủ đều là bốc thăm ngẫu nhiên. Trên khán đài
lúc này Triệu Tử Dinh xuất hiện, hắn là được mọi người tín nhiệm để giới thiệu thể lệ trận đấu đồng thời cũng là một giám thị. Du An đang quan
sát hắn, kẻ này võ công cao hơn nàng khiến nàng cảm thấy hơi áp lực.
Nhưng các vị cô nương khác thì đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, ai
bảo ngươi soái a.
Hôm nay vẫn như cũ Du An đến cùng Chu Lịch
Dương và Huỳnh Hiểu Uy có điều bọn họ thuê một gian tửu lâu có thể nhìn
ra ngoài. Ngày hôm nay quá đông, Chu Lịch Dương không muốn muội muội hắn xuất hiện trước mắt tạp nhân như vậy được. Huỳnh Hiểu Uy nhận biết suy
nghĩ của hắn liền bĩu môi: “ Hừ, nhóc con nhà ngươi cũng đâu phải mấy vị tiểu thư đài các ủy mị gì nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc chỗ nào giống nữ
nhân chứ? “. Chỉ là hôm nay Du An mặc nam y màu trắng là màu trắng đó
xem có giống mĩ nam không.
Du An không để ý tới bọn họ, nàng nhìn thấy Âu Dương Phi Phàm ở gian kế bọn họ. Vi Nhu hôm qua đã gừi thư cho
nàng thông báo rằng hôm nay sẽ thi đấu kế hoạch tạm thời vẫn ổn. Trong
lúc Triệu Tử Dinh vẫn đang thao thao bất tuyệt dưới kia, gian phòng của
họ có tiếng gõ cửa. Thì ra là Cao Phong và đệ đệ yêu dấu của hắn, Cao
Phong vừa đi vào vừa cười giải thích:
- Mọi người hảo, thật ngại
quá đệ đệ ta muốn tìm nương.. à không, là Chu tiểu thư nên ta không thể
không tới làm phiền mọi người.
Huỳnh Hiểu Uy thích thú nhìn hai
huynh đệ bọn họ, hừm, người này không tệ. Chu Lịch Dương ngoài cười
nhưng trong không cười. Các ngươi nghĩ muội mượi ta là ai chứ, muốn tìm
là tìm sao? Còn không nghĩ xem ta có đồng ý không? Tuy vậy, lễ nghĩa vẫn cứ tung ra đầy đủ:
- Không sao đâu huynh đừng khách sáo, hai người vào đi.
Huỳnh Hiểu Uy nhịn cười muốn chết, Du An lườm hắn tên hồ ly thối này ngươi
dám cười ca ca ta? Cao Phong cười ngại ngùng tiến vào. Cao Thần vội vàng đi tới cạnh Du An nhìn nàng không chớp mắt, có lẽ đang tự hỏi tại sao
nàng mặc y phục của nam nhân rồi. Chu Lịch Dương hắng giọng, đi tới kéo
tay muội muội hắn đến bàn trà tiện thể “ nhắc nhở “ tên ngốc kia:
- Cao đệ không uống trà sao?
Cao Thần không phản ứng, mà vì tay hắn vẫn đang ở trên vạt áo Du An nên
cũng bị lôi theo. Chu Lịch Dương thấy thế không khách khí trừng hắn, mà
tên ngốc kia cũng quan sát “người lạ không cho hắn đụng vào tiểu nương
tử” kia. Mắt to trừng mắt nhỏ. Cao Phong không biết phải làm sao, aizz.. Tên có thân phận là hoàng tử cao quý kia thì cười ngặt nghẽo.
Du An thở dài, cả hai ngươi đều ngu ngốc. Nàng tới kéo ca ca hắn ngồi
xuống, không để bọn họ gây chuyện nữa. Vừa vặn lúc bọn họ ổn định chỗ
ngồi thì trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người phía dưới bắt đầu hò reo xôn xao, cặp đấu thứ nhất là Khiếu Phan Tri của phái Thanh Lam và
Trần Ngu Tỉnh của Cái Bang, cả hai đều là ứng cử viên sáng giá cho vị
trí Minh chủ võ lâm. Có điều Khiếu Phan Tri mới ngoài hai mươi dù giỏi
đến đâu cũng phải e ngại trước Trần Ngu Tỉnh kinh nghiệm đầy mình. Hai
người thủ thế bắt đầu đánh giá đối phương, Trần Ngu Tỉnh là người ra tay trước quả nhiên động tác mạnh mẽ, dứt khoát. Dưới khán đài mọi người
yên lặng hơn nhiều, ai cũng muốn được nhìn rõ nhất có thể. Trần Ngu Tỉnh mạnh nhưng Khiếu Phan Tri cũng không vừa, hai người kẻ đánh người trả
đòn hết sức hăng say.
Đột nhiên Huỳnh Hiểu Uy như nhớ ra việc gì đó, lấy từ trong vạt áo ngân lượng, hào hứng nói:
- Ta cược cho Trần Ngu Tỉnh, ba trăm lượng, nhanh đến đi.
Chu Lịch Dương cười cười, hắn biết Huỳnh Hiểu Uy vẫn chưa hết hứng thú với trò cá cược này. Du An nghĩ nghĩ:
- Ta cược năm trăm lượng cho Khiếu Phan Tri.
Cao Phong ban đầu hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh thích ứng, hắn lấy trong
áo ba trăm lượng cũng cược cho Trần Ngu Tỉnh. Chu Lịch Dương thấy vậy
quyết định cược cho Khiếu Phan Tri. Du An thấy Cao Thần đang ngây ngốc
không hiểu liền giải thích cho hắn. Cao Thần nghe xong quay sang huynh
trưởng của hắn nói:
- Ta đặt giống tiểu nương tử a.
Chu Lịch Dương gật đầu, ừm không đặt theo ca ca ngươi à, mà khoan... Ai.. là tiểu nương tử của ngươi cơ?
- Cao đệ, tiểu nương tử gì đó không phải có thể tùy tiện gọi như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm, không tốt. Ngươi phải gọi Chu tiểu thư.
Cao
Thần không hiểu, tại sao tiểu nương tử lại không được gọi là tiểu nương
tử chứ. Du An bị hắn gọi nhiều cũng đã miễn dịch nên không lấy gì làm lạ lẫm, có điều Huỳnh Hiểu Uy thì không cười nổi nữa. Du An nhướng mày
hỏi, hắn lại không biết đang nghĩ gì.
Mặc kệ bọn họ thế nào,
phía dưới đại hội vẫn đang tiếp diễn hết sức căng thẳng, cả hai người
đều không có dấu hiệu đuối sức. Thanh kiếm của Khiếu Phan Tri vừa nhìn
đã biết là một bảo bối, cũng rất hợp với kiếm pháp của hắn nhanh và dứt
khoát. Ngược lại thanh kiếm của Trần Ngu Tỉnh lại nhìn có vẻ tầm thường, tuy nhiên không ai dám khinh thường cả. Trên người hai bọn họ đều có
những vết thương nhỏ, lúc này Trần Ngu Tỉnh bắt đầu đổi chiến thuật. Từ
đầu tới giờ hắn đều tấn công tả hữu xen kẽ còn hiện tại chuyển sang trực diện. Khiếu Phan Tri không tránh kịp trên cánh tay liền xuất hiện thêm
một vết thương. Đúng thật là không thể khinh thường mà, Du An nghĩ thầm.