Làm cái thiên kim tiểu thư là làm như thế nào ? Đối với Hoài Hương mà nói, thật sự không khó .
Bởi vì từ khi bắt đầu có nhận thức. Nàng chính là Mạc phủ “Mạc gia” tiểu thư. Bởi vì Mạc Nguyên Thiến hiếu động thích náo nhiệt, so với các khuê nữ nên học nữ hồng thi thư, võ công đối với nàng có lực hấp dẫn lớn hơn, cho nên mỗi khi lão gia thỉnh lão sư đến quý phủ , cuối cùng đều là từ nàng ra mặt giả làm tiểu thư, ngoan ngoãn ở trong phòng đi học, mà tiểu thư Mạc Nguyên Thiến thực sự lại tìm cơ hội mà chuồn êm, đi tìm các hộ vệ trong phủ nghe chuyện về giang hồ, thậm chí còn đi bái sư phụ của thiếu gia học võ.
Chính vì vậy, bây giờ khi nàng lại giả làm Mạc Nguyên Thiến tiểu thư, cho nên đối với tình trạng hiện tại của nàng không phải là quá khó khăn.
Cho nên nàng đi theo Nhan Khánh Ngọc xuất hiện ở đại sảnh, hướng các trưởng bối thỉnh an phụng trà, các thành viên trong Nhan phủ nhận thức nàng, không có bất luận kẻ nào hoài nghi thân thế của nàng , mọi người đều nghĩ nàng chính là “Mạc Nguyên Thiến”.
Trời sanh tính không biết nói dối, mỗi lần nghe thấy có người gọi nàng “Nguyên Thiến”, luôn nhịn không được chột dạ, may mắn có Nhan Khánh Ngọc ở một bên luôn dùng ánh mắt trấn an nàng, mới làm cho nàng cảm thấy yên tâm hơn , có lẽ là bởi vì Nhan Khánh Ngọc biết được thân phận thật sự của nàng, hoặc là bởi vì hắn là người duy nhất trong Nhan phủ mà nàng tin tưởng, chỉ cần có Nhan Khánh Ngọc ở bên cạnh nàng, lá gan của nàng cũng lớn lên không ít, khi nói chuyện với người khác cũng sẽ trấn định hơn, sẽ không nghĩ bị người ta nghi ngờ mà vạch trần.
Nàng tựa như chim non vừa mới nở, ỷ lại vào kẻ mà nàng nhìn thấy đầu tiên là hắn.
Mấy ngày sau cứ như vậy bình yên mà trôi qua, nhưng hôm nay khi Hoài Hương tỉnh lại, lại phát hiện không thấy hắn đâu cả .
Nàng sợ hãi muốn đi hỏi xem hắn ở đâu, lại không biết có thể hỏi ai cho đúng, hơn nữa cũng sợ chính mình hỏi nhiều ngược lại lại lộ ra sơ hở, bởi vậy nàng chỉ có thể lo lắng chờ đợi hắn xuất hiện.
Từ buổi sáng đợi cho đến buổi chiều, Nhan Khánh Ngọc lại vẫn không xuất hiện.
Hoài Hương một mình đi đến ao nhỏ ở phía sau Ẩn Ngọc Lâu, trong lòng càng ngày càng bất an, đồng thời lại hiện lên cảm giác cô độc một mình một người bi thương , ẩn nhẫn giấu đi cảm xúc trong lòng, nàng thản nhiên cho tì nữ hầu hạ bên người lui xuống, thứ nhất là không có thói quen có người ở một bên, ngoài ra là tâm tình hiện tại của nàng, nàng rất sợ chính mình không khống chế được lại lên tiếng khóc lớn,làm cho tỳ nữ thấy , vạn nhất truyền ra ngoài có thể gây ra phiền toái .
Đợi người bên cạnh rời đi, nàng ngồi vào bên cạnh ao, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm thủy diện, trong lòng lại nhịn không được tưởng niệm về cuộc sống trước đây.
Không biết tiểu thư hiện tại có khoẻ không? Hai người luôn liền như hình với bóng, chưa từng có tách ra quá lâu, làm cho nàng thực không quen. Hơn nữa tiểu thư nàng kia cá tính rất mạnh mẽ nghĩ gì là nhất định làm cho bằng được, không biết có phải hay không lại dấn thân vào phiền toái ,thực làm cho nàng khó có thể yên tâm.
Theo bản năng đưa tay xuống nước trong hồ, lại bị làn nước kia làm cho nàng đông lạnh tay lại. Nàng ngẩn ra, thế này mới nhớ đến hiện nay mình đang ở kinh thành Thiên bắc . Không phải bốn mùa xuân như Cẩm Tú thành.
Trong lúc nhất thời, hoàn cảnh lạ lẫm hơn nữa lại một mình lẻ loi tịch mịch, làm cho hốc mắt Hoài Hương đỏ lên, nàng cố gắng nhịn xuống, không muốn rơi lệ, nhưng là nhất nhất nàng thật nhớ tiểu thư…… Thật nhớ Thiên Hạm…… Thật nhớ Nhạc Nhạn, thật nhớ mọi người trong phủ.
Nàng từ nhỏ đã được đưa vào ở Mạc phủ, chưa bao giờ rời đi đâu quá xa, cho dù là ra phủ, cũng luôn ở bên người tiểu thư, chưa bao giờ giống như bây giờ, một mình một người, bị nhốt ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, lại còn ở trong một thân phận khác, nàng thật sự rất sợ sẽ bị phát hiện “Tại sao lại một mình ở chỗ này?”
Một thanh âm ôn hoà quen thuộc từ phía sau nàng truyền đến, đầu tiên vô cùng kinh ngạc, liền thấy một thân y bào màu tím nhạt Nhan Khánh Ngọc đang mỉm cười nhìn nàng“ Tỳ nữ của nàng đâu? Tại sao lại không ở bên cạnh –” Vừa lên tiếng, tươi cười phút chốc biến mất, Nhan Khánh Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, thân mình cao lớn ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, bàn tay ôn nhu hướng về phía nàng “Làm sao vậy? Tại sao lại khóc?” Lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của nàng, tiếng nói ôn nhuận như ngọc so với thường ngày càng thêm mềm nhẹ, dường như sợ làm nàng sợ.
“Ta……” Hoài Hương mới nói một chữ, liền ngừng miệng, sợ làm người trước mắt trở nên giận dữ. “Nói cho ta, có phải có ai khi dễ nàng hay không ?” Đại chưởng đem nàng kéo vào trong lòng mình , tư thế kia thật cẩn thận như là đối với bảo bối trân quí nhất.
Hoài Hương tự nhiên tiến sát vào lòng hắn bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo bào của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cái miệng uỷ khuất mấp máy, nước mắt chảy xuống càng nhiều .
Sự bình tĩnh của hắn, mặt nam nhân như một núi băng không bao giờ thay đổi , sắc mặt khẽ biến .
“Rốt cuộc sao lại thế này, nàng trước đừng khóc .” Từ nhỏ đã được coi là thần đồng, cho tới nay cũng không có vấn đề nào làm khó được Nhan Khánh Ngọc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nóng vội không biết làm sao.
Hắn bất quá chỉ đi ra ngoài nửa ngày, tại sao khi trở về lại thấy nàng khóc sướt mướt như vậy? Hơn nữa ánh mắt của nàng dường như đang thầm oán hắn, nhưng là hắn tuyệt không biết chính mình đã làm gì có lỗi với nàng a “Chàng……” Tiếng nói ngọt ngào vì khóc mà trở nên khàn khàn, nàng nâng ánh mắt lên án, ủy khuất vô cùng.“Chàng đi nơi nào ? Ta tìm khắp nơi không thấy chàng……”
Tuấn mâu lộ ra ngạc nhiên. Thì ra là vì như vậy.
“Hoàng Thượng sáng sớm cấp triệu ta vào cung nghị sự, ta thấy nàng còn đang ngủ, nên không muốn đánh thức nàng.”
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nàng dần dần ngừng khóc “Nàng có việc tìm ta?”
Hoài Hương lắc đầu, theo bản năng thân mình lại càng chui sâu vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt lấy y bào của hắn.
“Tìm không thấy chàng. Ta một mình rất sợ thôi!” Nói xong , nước mắt lại rớt đi ra.“ Người nơi này ta không biết ai, hơn nữa mọi người đều đã cho ta là tiểu thư. Ta sợ bị phát hiện ra là không phải, chàng không ở bên cạnh ta nên ta không biết làm sao bây giờ……”
Nàng khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nắm chặt lấy hắn không chịu buông tay, như là sợ bỏ tay ra hắn sẽ chạy mất. Mà nàng cả người tản mát ra hơi thở “Không có chàng không được” , làm cho tâm tính nam nhân của Nhan Khánh Ngọc chưa bao giờ được thoả mãn như vậy.
Hắn vẫn luôn chán ghét đối với sự nhờ vả của mọi người, đừng nghĩ đến chuyện không làm gì mà muốn nhờ vả hắn, nhưng đối mặt với sự ỷ lại toàn tâm toàn ý của nàng, thế nhưng hắn không có nửa điểm chán ghét, ngược lại lại cảm thấy đau lòng không thôi, muốn hảo hảo an ủi nàng, hơn nữa còn muốn đối nàng hứa hẹn ưng thuận.
Điều này nằm ngoài ý muốn của hắn , cũng không làm cho hắn bài xích.
“Đừng khóc .” Hắn một phen ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thân thiết cọ xát vào hai gò má vì khóc mà đỏ bừng của nàng .“Ta không phải đã trở lại rồi sao? Không có việc gì .”
“Nhưng là……” Nàng vẫn khóc thút thít nỉ non, giống như tiểu cô nương lạc đường.“Thiếp một mình không biết nên làm cái gì bây giờ…… Thiếp muốn về nhà, thiếp nhớ tiểu thư……”
“Ngoan.” Hắn hôn nhẹ nàng,giọng điệu ôn nhu trấn an.“Ta đã đáp ứng sẽ lo ổn thoả mọi việc ?Nhưng là nàng phải đáp ứng ta, nếu ta không ở trong phủ, nàng sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ. Còn có, nàng đã gả cho ta, cho nên nơi này chính là nhà của nàng.” Thanh âm của hắn tuy răng ôn hoà, lại mang theo bá đạo không cho phép cãi lại “Đừng bao giờ nói muốn về nhà như vậy nữa.”
Hoài Hương ngẩn ra, nhưng nước mắt đã ngừng lại.
“Nhưng là, chúng ta cũng không phải thật sự……” Trước ánh mắt chăm chú của hắn, thanh âm của Hoài Hương cũng rất phối hợp liến biến mất, không tiếp tục nói ra lời mà hắn không thích nghe nữa.
Nhan Khánh Ngọc thu hồi tầm mắt sắc bén, đổi thành biểu tình bất đắc dĩ. Tại sao mà nàng vẫn không hiểu? Hàng đêm nàng cũng đều nằm ở trong lòng hắn , còn có cái gì thiệt hay giả.
“Hương Nhi.” Hắn thấp giọng gọi, quyết định hảo hảo cùng nàng nói một lần.“Mặc kệ nàng là Mạc Nguyên Thiến hay là Hoài Hương, người ta lấy về chính là nàng, đã hiểu chưa?”
Hoài Hương nhìn bộ dáng thật sự nghiêm túc của hắn, ngơ ngác gật gật đầu, rồi sau đó mới giật mình hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Phải không? Là như thế này sao? Hắn tuyệt không để ý nàng không phải Mạc Nguyên Thiến sao “Nhưng là……” Nàng chỉ là một tỳ nữ thôi.
“Không có gì nhưng là.” thuận theo ý muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia,đánh gãy lời nói của nàng, không muốn làm cho nàng phiền não.“Ngay cả chuyện của Mạc Nguyên Thiến nàng cũng không cần lo, nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết .”
Hoài Hương lẳng lặng nhìn hắn, khó khăn lắm mới hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thân mình cảm thấy lâng lâng , cảm giác giống như chính mình đang ở trong mộng.
Nếu như vậy…… Nàng là thê tử của hắn, không phải đại gả , cũng không phải giả mạo , là thê tử thật sự “ Sao lại nhìn ta như vậy?” Nhan Khánh Ngọc mỉm cười nhìn bộ dáng chuyên chú của nàng, thật cao hứng khi cuối cùng nàng cũng ngừng khóc.“Có chuyện hỏi ta?”
“Không có.” Nàng lắc đầu, hướng hắn cười.“Chính là cảm thấy, chàng đối với thiếp thật tốt.” Săn sóc ôn nhu như vậy, lại không chê nàng.
“Nha đầu ngốc, không phải ai cũng như vậy đâu.” Nhan Khánh Ngọc mê muội nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng , nhịn không được đem nàng ôm càng chặt.“Hiện tại. Chúng ta trở về phòng đi.”
Vẫn đang là thời điểm tân hôn, bọn họ xác thực không nên ở bên ngoài nói mát.
Bị hắn bế bỗng lên Hoài Hương kinh hô một tiếng , sau đó khanh khách nở nụ cười.
Nhưng mà chờ trở lại trong phòng, nàng liền cười không nổi .
Hồng trướng hạ xuống, mới náo nhiệt a.
Ngày kế tiếp, Nhan Khánh Ngọc cho dù trong lòng muốn ở lại trong phủ bồi thê tử mới cưới, cũng không có cách buông xuống chính sự, chỉ vừa sớm đã vào trong cung. Hoàng triều quốc khánh đại điển sắp đến, năm nay là ngày mừng Thánh Thượng tại vị ba mươi năm, lại long trọng, toàn bộ trong triều đều đã xôn xao vạn phần tinh thần chuẩn bị.
Nhan Khánh Ngọc thân là Tể tướng, nên có trách nhiệm chủ trì, lại càng đừng nói đến đại điển năm nay phụ trách toàn bộ là do Thất hoàng tử Phạm Trung Vũ chính là bạn tốt nhất của hắn, muốn tránh đều trốn không thoát.
“Nhìn vẻ mặt ngươi đường làm quan rộng mở, nói vậy lần này kết hôn thật sự vừa lòng.” Thất hoàng tử Phạm Trung Vũ tà ngắm đối với nam tử phía trước liếc mắt một cái, trong lời nói rõ ràng có ý đùa cợt.“Nhớ ngày đó không biết là ai, lòng còn tràn đầy vẻ không phục, chỉ kém không đi cầu ta hướng phụ hoàng hạ lệnh từ hôn.”
Nhan Khánh Ngọc vẫn là chiêu bài ôn hoà tươi cười, không có trả lời.
Lúc trước cha mẹ tác thành đính ước việc hôn nhân này. Hắn thật là cực lực phản đối. Cũng từng muốn nhờ Hoàng Thượng xuống tay, làm cho cha mẹ biết khó mà lui. Chính là không nghĩ tới Hoàng Thượng lại đi trước hắn một bước đưa ra điều kiện với hắn, lựa chọn cưới công chúa hay Thiên kim Mạc Phủ, hắn không chút nghĩ ngợi chọn luôn người sau, công chúa…… Nhớ tới cô công chúa kia được hoàng thượng sủng ái: Tính tình kiêu căng thật là không thể chịu đựng được.
Lúc này lại nhớ đến ái thê của hắn ,Hoài Hương tuy rằng hơi ngại ngùng, ngây thơ nhát gan , hơi một chút là rơi lệ, nhưng là bộ dáng kia mảnh mai kiều nhược, làm cho người ta nhìn đau lòng lại thương tiếc, thầm nghĩ đem nàng hảo hảo nhét vào trong lòng, hảo hảo bảo hộ nàng.
Cái tính chất đặc biệt này , người công chúa nào cũng đều không có .
“Này, hồi hồn !” Phạm Trung Vũ liếc cái xem thường, thật sự là ngoài ý muốn bạn tốt cư nhiên đang lúc bàn chuyện lại xuất thần.“ Vị tân thê tử kia của ngươi đến tột cùng là cao nhân phương nào a, cư nhiên có thể làm cho ngươi lộ ra biểu tình như vậy.” Nhu tình như nước , nhìn thấy cả người hắn đều tràn đầy hạnh phúc.
“Nói như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc thản nhiên hoàn hồn, trấn định nhìn về phía hắn, không có chút ngượng ngùng.“Ta lại có cái biểu tình gì ? Ta không phải luôn luôn bộ dáng như vậy sao.”
“ Dừng tại đây, ta cũng không phải không biết ngươi, ngươi luôn có một lớp mặt nạ.” Phạm Trung Vũ nhẹ xuy một tiếng.“Ngươi quả thật luôn luôn chính là một bộ diện mạo ôn hoà tươi cười ,nhìn ngươi là ta biết, bất quá tất cả những biểu hiện đó đều là giả dối, dùng để đối phó với những kẻ bên ngoài, dùng để che dấu đi ý nghĩ thật sự của ngươi.”
Nhan Khánh Ngọc nếu đúng như bề ngoài ôn hòa vô hại trong lời nói, như vậy làm sao có thể đứng vững trong triều đình, lại càng không thể trở thành Tể Tướng dưới một người, trên vạn người.
Tính tình ôn hoà chẳng qua chỉ là những biểu hiện giả dối của hắn, trên thực tế hắn lãnh tâm đạm tình, luôn có thói quen che dấu cảm xúc thực sự, làm cho người ta không nắm bắt được ý nghĩ thật sự của hắn,đồng thời luôn duy trì lý trí cùng bình tĩnh, xử lý hết thảy sự vụ.
“Đôi ta là bạn thâm giao nhiều năm , không nghĩ tới ngươi lại đối đãi với ta như thế, thực uổng phí ta đối với ngươi một mảnh thiệt tình .” Nhan Khánh Ngọc cười cười, nửa thật nửa giả thầm oán.
“Thiệt tình?” Phạm Trung Vũ phản ứng là cực độ khinh thường, một chút cũng chưa quên khi mới gặp vị Trạng Nguyên này, thái độ của hắn có bao nhiêu lạnh nhạt xa cách, ở mặt ngoài là kính trọng hắn vị này hoàng tử, trên thực tế hoàn toàn là không đem hắn để vào mắt.“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều ngu ngơ, cái gì cũng không nhớ rõ sao?”
Nhan Khánh Ngọc đương nhiên biết hắn chỉ là cái gì, mỉm cười .
“Đều là chuyện của mười năm trước, ngươi còn để ý như vậy ,lòng dạ hẹp hòi như vậy tương lai làm sao làm đại sự được đây?”
Phạm Trung Vũ chỉ mím môi, quên đi. Nhưng đối với vị phu nhân kia của hắn thấy hứng thú, lại vẫn nồng hậu như cũ .
“Được rồi, chúng ta chuyện cũ không đề cập tới, ngươi nói về vị tướng gia phu nhân kia đi? Rốt cuộc là nữ tử như thế nào, cư nhiên có thể làm cho ngươi chỉ nghĩ đến người thôi mà đã cười ôn nhu vui vẻ như vậy ?” Biết nhau gần mười năm, Phạm Trung Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khinh địch biểu lộ cảm xúc chân thật trước mặt người khác như vậy , mới vừa rồi trên mặt hắn biểu lộ thần sắc ôn nhu , ngay cả hắn cũng nhịn không được nhất thời mê muội.
Nhan Khánh Ngọc ngũ quan đã muốn đủ tuấn mỹ , hơn nữa biểu tình kia, thật là làm cho người ta khó có thể chống cự.
“Ngươi đừng bận tâm.” Nhan Khánh Ngọc đem tầm mắt trở về tấu chương ở trên bàn,trong chốc lát cung nữ đưa lên trà bánh làm dời đi sự chú ý của hắn.
Thấy hắn lại trở nên lạnh nhạt, Phạm Trung Vũ bắt đầu có chút lo lắng , Tướng gia chưa bao giờ phạm sai lầm hôm nay lại liên tiếp thất thường, chuyện kia của hắn ai sẽ xử lý đây “Khánh Ngọc, ngươi từ khi nào đối với điểm tâm lại nổi lên hưng trí vậy?” Phạm Trung Vũ bất đắc dĩ mở miệng, chỉ hy vọng có thể sớm một chút tìm ra nguyên nhân khiến bạn tốt khác thường.
“Điện hạ.” Nhan Khánh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình vạn phần thành khẩn khách khí.
“Ngươi lại làm sao?” Phạm Trung Vũ thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra. Hắn hiện tại lại làm sao vậy “ Biểu tình đó của ngươi là sao? Ngươi có chuyện cần nói, cũng không cần dọa người như vậy ”
“Ta chỉ là muốn thỉnh điện hạ hỗ trợ một chuyện nhỏ.” Nhan Khánh Ngọc vẫn là cười, chính là trong mắt đã lộ ra biểu tình “Không giúp chính là muốn chết” ,“Việc nhỏ? Ngươi chắc chắn?” Phạm Trung Vũ nhịn không được lẩm bẩm. Nhìn bộ dáng kì dị này của hắn, thật là “Việc nhỏ” Mới là lạ.“Có việc thì nói, đừng giả một bộ dáng có khách khí lễ độ, làm cho người ta thực không thoải mái.” Hơn nữa trong lòng sợ hãi “Đừng khẩn trương, khẳng định là việc nhỏ.”
Hắn đã nói như vậy, Nhan Khánh Ngọc tự nhiên cũng không cùng hắn khách khí.“Ta chỉ là muốn mượn điện hạ tên thỉnh ngự trù phòng ăn chuẩn bị mấy thứ này nọ .”
Phạm Trung Vũ ngẩn ra, rất nhanh khôi phục.
“Ngươi đói bụng a! Tại sao không nói sớm……” Còn muốn làm bộ dáng này, hại hắn nghĩ đến đã đổ mồ hôi. Hắn xoay người phân phó xuống dưới, lại bị Nhan Khánh Ngọc ngăn cản.
“Không phải.” Hắn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hảo bằng hữu đang gấp gáp.
“Không phải ta, cũng không phải đói bụng.”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào?” Phạm Trung Vũ thực thất bại. Tại sao Nhan Khánh Ngọc hôm nay kỳ quái như vậy ? Hắn là thành thân cũng không phải trúng tà, vì cái gì trước sau khác nhiều như vậy Nhan Khánh Ngọc mới tưởng hướng hắn mắt trợn trắng, chỉ tiếc có chuyện cần nhờ, đành phải quên đi.
“Làm phiền ngươi bảo ngự phòng chuẩn bị mấy thứ đồ điểm tâm ngọt , ta muốn mang về phủ .” Hoài Hương thích ăn các món điểm tâm ngọt, điểm tâm trong cung nàng chắc chắn chưa ăn qua.
“Cái gì?” Phạm Trung Vũ vỗ bàn âm ngoan trừng hắn.“Đồ ngọt? Mang về phủ?” Hiện tại là như thế nào, đem hoàng cung trở thành khách sạn a “Điện hạ, việc nhỏ ấy không làm khó ngài đi.” Nhan Khánh Ngọc nhướng mi, giọng điệu mang uy hiếp.
“Không khó, đương nhiên không khó.” Phạm Trung Vũ cắn răng, ai bảo chính mình hiện tại đang có việc cầu hắn.
Có thể cự tuyệt sao “Tiểu Thuận tử, ngươi nghe thấy Tướng gia nói đó .” Bàn tay to vung lên, tùy tùng phía sau vội vàng đi xuống thông tri.“Như vậy được rồi chứ?” Hắn quay lại tấu chương trước mặt .“Chúng ta có thể tiếp tục thảo luận không?”
“Đa tạ điện hạ.” Nhan Khánh Ngọc nhe răng cười, rất phối hợp trở lại đề tài thảo luận lễ mừng luận thượng, không quên nhắc nhở,“Ta phải sớm một chút trở về, ngươi bảo ngự phòng nhanh lên một chút.”
“Nhan Khánh Ngọc!” Phạm Trung Vũ thật muốn đập bàn.
Nhìn vị hoàng tử sắp tức giận kia, Nhan Khánh Ngọc vẫn là một bộ dáng tự tại, lại lần nữa lộ ra biểu tình nhu như nước ôn hòa tươi cười.
“Ái thê của ta tìm không thấy ta, sẽ khóc .” (HĐ:: anh yêu vợ wa’ ^^~)
Mặc kệ Phạm Trung Vũ có bao nhiêu kinh ngạc vẫn là nhiều kinh hách, Nhan Khánh Ngọc vẫn như cũ lấy đựơc thứ hắn muốn . Không đến một canh giờ sau, hắn liền mang theo điểm tâm từ trong cung , nghênh ngang cáo lui, trở lại trong phủ.
“Thanh Thanh, thiếu phu nhân đâu?” Một đường về đến Ẩn Ngọc Lâu, hắn chỉ nhìn thấy tỳ nữ của Hoài Hương ở trong phòng vội vàng, ôn hòa tươi cười biến mất.“Không phải bảo ngươi đi theo nàng?”
“Thiếu phu nhân không cho nô tỳ đi theo.” Dục Thanh ủy khuất cúi đầu.“Thiếu phu nhân nói trong phòng buồn, chính mình đi đến cạnh ao ở phía sau.”
“Nha đầu kia……” Nhan Khánh Ngọc lắc đầu, tiếp nhận gói điểm tâm trên tay tuỳ tùng.“Các ngươi đều đi xuống trước đi , đem áo choàng của phu nhân đưa cho ta.”
Cầm áo choàng và túi điểm tâm, hắn mới xuyên qua hành lang gấp khúc, liền thấy Hoài Hương lại ngồi ở bên cạnh ao, không biết nghĩ cái gì.
“Một mình ngồi ở nơi này, còn ăn mặc đơn bạc như vậy, nàng không thấy lạnh sao?” Nhẹ nhàng đem áo choàng khoác lên người nàng,đem thân mình nhỏ nhắn của nàng bao bọc thật kĩ.“Chàng đã về rồi.” Vốn dĩ trầm mặc sau khi thấy hắn, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng tuyệt mĩ , cười duyên hướng trong lòng hắn, tham luyến dựa vào hắn.
“Nàng a.” Phản ứng nhiệt tình của nàng lấy lòng hắn, cũng làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Ôm chặt lấy thân thể của nàng, Nhan Khánh Ngọc thoải mái dùng một tay ôm nàng đi hướng một bên tiểu đình, sau khi đem nàng an bài thật tốt, không quên buông bố liêm bốn phía , chỉ sợ nàng sẽ lạnh.
“Làm sao vậy?” Nàng không hiểu, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, khó hiểu nhìn hắn .“Làm sao vậy? Ta vừa không phải nói sao?” Cô gái nhỏ này, lúc nào cũng luôn phân tâm.
“Hiện tại tuy rằng là đầu mùa thu, nhưng là khí hậu kinh thành không thể so với bốn mùa như xuân ở Cẩm Tú thành, nàng ra khỏi phòng nhớ rõ phải mặc thêm quần áo vào, nếu không sẽ bị lạnh.”
“Vâng, thật là có chút lạn.” Hoài Hương co rụt bả vai, đem áo choàng kéo càng nhanh, thế này mới ý thức được chính mình đã không còn ở Cẩm Tú thành .
Nhìn động tác của nàng, Nhan Khánh Ngọc duỗi cánh tay dài ra , lại đem nàng tiến sâu vào trong lòng mình, lấy nhiệt độ ấm ấp của thân mình sưởi ấm cho nàng.
“Kinh thành tuy rằng không giống phương bắc lạnh tàn khốc, nhưng là so với địa thế Cẩm Tú thành ở phía nam lạnh hơn nhiều, nàng nếu không chút ý, thực dễ dàng bị phong hàn.” Nhan Khánh Ngọc nghĩ đến, nên giúp nàng chuẩn bị thêm quần áo để qua mùa đông này .
Hoài Hương ở trong lòng hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên , tò mò hỏi,“Thiếp nghe Thiên Hạm nói, mùa đông ở kinh thành sẽ có tuyết, là thật sao?”
Chợt nghe được cái tên kia, mặt Nhan Khánh Ngọc hiện lên một tia hờn giận, nhưng lập tức dùng nụ cười như cũ giấu đi.
“Đương nhiên là thật . Hiện tại nhiệt độ không khí coi như ấm áp , đợi cho đến cuối mùa thu bắt đầu mùa đông, ta thực sợ nàng sẽ chịu không nổi.” Lời nói tuy là mang ý cười. Nhưng Nhan Khánh Ngọc cũng thật sự bắt đầu lo lắng . Từ nhỏ sinh trưởng ở phía nam, mùa đông lạnh có tuyết, nàng khẳng định rất khó thích ứng. “Sẽ không, thiếp rất muốn xem tuyết a!” Nhưng thật ra Hoài Hương lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn chẳng bận tâm “Trước kia đều chỉ nghe người ta nói qua, thiếp vẫn rất muốn tận mắt thấy một lần.”
“Nàng sẽ có cơ hội .” Nhan Khánh Ngọc cười nhìn vẻ mặt mong muốn của nàng.“Chỉ sợ đến lúc đó nàng lại hy vọng không gặp lại nữa.”
“Vậy sao?” Hoài Hương túm trụ cổ hắn, mới chú ý đến hộp đựng điểm tâm trên bàn “Đó là cái gì?” Nàng không đề cập tới hắn thiếu chút nữa đã quên.
“Ta mang mấy thứ này từ trong cung về cho nàng..” Hắn thần bí hướng nàng nháy mắt, đem nàng đặt xuống ghế dài , lấy hộp đồ để lên đùi nàng.“Mở ra đi.” .“Trong cung?” Nàng trố mắt trong mắt có một phần nào đó kính sợ chi tâm.“Trong cung có thể tuỳ tiện lấy về như vậy sao?”
Hẳn là không được đi. Hoài Hương tay để ở giữa không trung, không dám mở ra .
“Là không được, nhưng đừng lo lắng, đây là Thất hoàng tử thưởng , không phải ta tự lấy .” Vẻ mặt chưa sửa, Nhan Khánh Ngọc vân đạm phong khinh nói, hoàn toàn lật ngược phải trái.
Nếu là Phạm Trung Vũ ở đây, khẳng định sẽ hô to oan uổng: Rõ ràng là chủ ý của hắn!
“Như vậy sao?” Hoài Hương hoàn toàn không muốn hoài nghi lời nói của hắn, lực chú ý lại quay lại trên hộp đồ tinh xảo kia, lòng hiếu kỳ bị khơi mào.“Là cái gì a?”
“Ngự phòng làm điểm tâm rất ngon, ta nghĩ nàng hẳn là hội muốn thử xem.” Thấy nàng bất động, Nhan Khánh Ngọc trực tiếp thay nàng mở ra.
“Oa.” Liếc thấy bên trong hộp tinh xảo điểm tâm, trong mắt Hoài Hương phát ra ánh sáng ngọc hào quang.
Điểm tâm trong cung, nàng nghe nói mỗi dạng đều là hoàng triều các nơi tối danh, đẹp nhất vị , không nghĩ tới nàng cư nhiên có cơ hội có thể ăn đến.
“Cám ơn.” Ngẩng đầu hướng hắn cười, đối với “Đại lễ” nàng thực yêu thích không cần nhiều lời, chỉ cần theo biểu tình của nàng là đã nhìn ra.
“Nhanh ăn đi.” Nhìn bộ dáng cao hứng của nàng, Nhan Khánh Ngọc cũng hiện lên ý cười, kỳ diệu thấy rõ, tâm tình của mình cư nhiên sẽ theo cảm xúc của một nữ nhân vui vẻ lên , đây là chuyện mà trước đây chưa từng phát sinh.
Tính tình hắn vố dĩ lạnh lẽo, làm quan tại triều mười năm là cho hắn càng giấu đi bản tính thực sự càng sâu, lại không nghĩ rằng chỉ cần ở trước mặt tân thê tử, lại dỡ xuống toàn bộ sở hữu phòng bị.
Nhớ tới hôm nay Thất hoàng tử kinh ngạc, kỳ thật chính hắn làm sao cũng không biết là rung động?
Ánh mắt lại chuyển hướng đến vẻ mặt thoả mãn của thê tử bên người, hắn khẽ nhếch môi.
Kỳ thật cảm giác như vậy, cũng không tệ nha.
“Chàng cũng ăn đi, thật sự ăn ngon lắm.” Phát hiện ánh mắt của hắn, Hoài Hương không rõ tâm tư của hắn. Luôn miệng khen ngợi tư vị tuyệt vời say hồn người .“Thật sự ăn rất ngon a!”
“Thật vậy chăng?” Nhan Khánh Ngọc nhìn nàng say mê đỏ hai gò má, híp hai mắt, khuôn mặt tuấn tú lúc này liền đưa qua.“Đến đây, ta nếm thử.”
Hoài Hương ân cần đưa điểm tâm trên tay cho hắn, nhưng hắn lại bỏ qua tay nàng, trực tiếp dừng ở bên miệng nàng, cuốn đi một chút ngọt ý.
“ Xác thực rất ngọt.” Hắn chắc lưỡi, tương đương vừa lòng.
Khuôn mặt dễ nhìn ở ngay trước mặt nàng, Hoài Hương bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn , lại càng đừng nói đến hành động mới vừa rồi của hắn …“Tại sao lại không ăn ?” Nhan Khánh Ngọc nhướng mi, thấy nàng phát ra ngây gốc.
“Thiếp……” Hoài Hương đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu tiếp tục ăn, không dám nhìn hắn. Nhưng phát hiện hắn sau đó không có động tác gì, vừa nghi hoặc ngẩng đầu hỏi .“Chàng không ăn sao?”
Nhan Khánh Ngọc nhoẻn miệng cười, cười đến mặt nàng càng đỏ. Cúi người tới gần nàng bên tai, hắn nhẹ giọng nói:“Nàng ăn bánh của nàng, ta ăn điểm tâm của ta.”
“Điểm tâm của chàng?” Hoài Hương nghi hoặc lặp lại. Ngôi đình này ngoài bánh ra đâu còn cái gì, vừa định hỏi cho rõ ràng, người đã bị hắn ôm chắt vào trong lòng, thanh âm dễ nghe mang theo từ tính vang lênở bên tai nàng.
“Điểm tâm của ta, chính là nàng.”