Tướng Gia Ái Thê

Chương 5: Chương 5




Sáng sớm Hoài Hương liền nhận được thông tri của tỳ nữ, nói là lão phu nhân có việc tìm nàng.

Tâm tình không yên, nàng bất an đi xuyên qua từng mái hiên, đi vào đại sảnh.

“Nương, người có việc tìm con?” Sau khi cung kính thỉnh an, Hoài Hương hỏi.

“Nguyên Thiến.” Nhan phu nhân vừa thấy đến con dâu trước hết lộ ra tươi cười.“Đến, ngồi xuống đây.”

“Vâng.”Hoài Hương ngoan ngoãn ngồi xuống, thế này mới phát hiện ở đây còn có từng gặp qua một mặt Diêu Tâm Linh, nàng nhớ rõ nàng là bà con của Nhan gia, thuở nhỏ liền cùng Nhan gia tương đương thân cận, sau khi tham gia hôn sự liền ở lại. Nàng gật đầu mỉm cười, đối phương lại tựa hồ không phát hiện quay đầu đi, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, cũng không biểu lộ ra bên ngoài.

“Nguyên Thiến, con nhìn thử xem.”

Nhan phu nhân đưa cho Hoài Hương một quyển sách thật dày, nàng sau một hồi lâu mới nhớ tới “Nguyên Thiến” chính là mình, vội vàng tiếp nhận. Vừa mở ra, chỉ thấy ghi thật nhiều tên các vật phẩm hạng nhất.

“Đây là?” Một đường xem đi xuống, đối với trong đó bao hàm toàn diện, Hoài Hương chỉ có hai chữ “Kinh ngạc”.“ Hôn sự của con cùng Ngọc nhi, không ít người tặng hạ lễ đến, đây là sổ ghi chép.” Nhan phu nhân giải thích.“Bởi vì số lượng nhiều lắm, khố phòng đã nhiều ngày mới sửa sang lại tốt.”

“Này cũng thật là nhiều quá đi.” Hoài Hương trừng mắt nhìn, bản danh sách trong tay, phân lượng kinh người.

“Lão gia cùng Ngọc nhi đều là quan trong triều, người tặng lễ tự nhiên là nhiều hơn chút, nhưng để tránh người bên ngoài nói chuyện, đã từ chối không ít.” Nhan phu nhân thần sắc bình thường, như là sớm đã nhìn quen .“Cho nên nương muốn hỏi con, những lễ vật đó con tính làm thế nào?”

“Con?” Hoài Hương trừng lớn mắt.

“Đúng vậy. Không chỉ như vậy, Hoàng Thượng cũng ngự ban thưởng rất nhiều trân bảo.” Nhan phu nhân hướng tổng quản gật gật đầu, không lâu sau mang đến nhất kiện lại nhất kiện vật phẩm hoàng thượng ban thưởng.

“Những thứ này, trước hết đem về chỗ của con đi.” Nhan phu nhân nhìn nhìn trên người nàng, không khỏi thân thiết.“Con nhìn lại trên người mình thử xem, ngay cả một vật trang sức cũng không có, người không biết chuyện lại tưởng rằng Nhan phủ khắt khe với con đây.”

Nói đến việc này, Nhan phu nhân liền cảm thấy kỳ quái. Trước không nói đến địa vị thế lực của Nhan phủ ở đương triều, nàng con dâu này cũng là xuất thân từ Mạc phủ giàu khắp thiên hạ, mức độ sủng ái cũng có thể nhìn số hồi môn kia là biết được ngay, nhưng tại sao thân mình Mạc Nguyên Thiến cũng là “Mộc mạc” như thế? Toàn thân cao thấp nói lên thân phận của nàng, đại khái cũng chỉ có một thân xiêm y kia , nhưng Mạc gia vốn là lấy hàng dệt tơ làm chủ nghiệp, nghĩ đến như vậy, vật liệu may mặc kia của nàng cũng chỉ được coi là bình thường.

“Không phải như thế.” Hoài Hương vừa nghe đã hoảng, vội vàng giải thích.“Là con không có thói quen đeo trang sức, cho nên mới sơ sót. Sau này con sẽ nhớ rõ .”

“Con đừng hoảng, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Thấy bộ dáng nóng vội kia của nàng, Nhan phu nhân cười cười “Ở nhà mình cũng là vô phương, nếu là theo Ngọc nhi xuất môn, phải ăn mặc cho hợp , biết không?”

“Đã biết.” Hoài Hương gật gật đầu.

“Sổ ghi chép này con xem đi, muốn loại nào hãy bảo tổng quản mang tới cho con, còn lại xử trí thế nào cũng được.” Thấy bộ dáng nhu thuận của nàng, Nhan phu nhân không khỏi yêu thích hơn vài phần.

“Không cần đâu ạ.” Hoài Hương vội vàng lắc đầu, khép sách lại.“Nương, con mới đến cái gì cũng đều không hiểu, vẫn là giao cho người làm chủ đi.”

“Phải không?” Nhan phu nhân thấy nàng vẻ mặt sợ hãi, như là trong sổ sách không phải là quà mà người ta tặng, mà là một yêu quái hội ăn thịt người, nhịn không được nở nụ cười.“Con sợ như vậy , giống như mấy thứ này sẽ cắn con ngay vậy. Có biết bên trong không hề thiếu này nọ hay không, rất nhiều người cả đời cũng không có cơ hội nhìn đến đâu.”

“Tức phụ (con dâu) biết. Chính là bởi vì rất quý trọng , mới không biết nên như thế nào xử lý a.” Hoài Hương thực tự nhiên tiến lên, đem quyển sách trả lại Nhan phu nhân, giọng điệu làm nũng.“Nương liền giúp con đi, giúp con nhìn xem lễ vật này nên thu hồi như thế nào như thế nào,người tặng lễ con phần lớn không biết, cũng muốn cùng người thỉnh giáo một phen.”

Mỉm cười ngọt ngào, khẩu khí mềm mại, làm cho Nhan phu nhân cười meo meo (hd: sao phu nhân như bị dụ vậy ^^!), không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý.“Cũng tốt, nhân dịp này giúp con nhận thức những người này luôn, sau này thấy còn biết mà chào hỏi.”

“Cám ơn nương.” Hoài Hương vui vẻ tiến đến bên người nàng, tảng đá nặng đã đưuọc dỡ xuống. Nàng tự động thân cận dễ thương. Lại mềm mại như thế này làm cho Nhan phu nhân không có một mụn con gái càng cảm thấy tri kỷ, khuôn mặt càng hiền lành .

“Đều là người một nhà, sao lại phải khách khí như vậy.” Hoài Hương cười đến càng ngọt . Sau không còn khẩn trương, tính tình không sợ gì của nàng cuối cùng cũng trở về, bắt đầu chủ động cùng Nhan phu nhân tán gẫu, rất nhanh liền giành được hảo cảm của Nhan phu nhân.

“Mợ, các ngươi chậm rãi nói, con về phòng trước.” Vẫn không lên tiếng Diêu Tâm Linh thấy hai người vừa nói vừa cừơi, hoàn toàn đã quên đi sự tồn tại của nàng ta, trong lòng cực kỳ không vui, cũng không có thể biểu hiện ra ngoài.

“Được.” Nhan phu nhân tùy ý đáp lại, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên người Hoài Hương .

Hoài Hương ngẩng đầu muốn cùng vị biểu muội này nói chuyện phiếm, lại thấy ánh mắt phẫn nộ của nàng ta, làm cho nàng ngẩn ra.

Nàng làm sai chuyện gì sao? Diêu Tâm Linh quay người lại liền ra khỏi đại sảnh, cũng chưa từng để ý đến Hoài Hương, hoàn toàn coi như nàng không tồn tại.

“Nương, biểu muội có phải đang giận hay không?” Hoài Hương không rõ chuyện gì, lo lắng nhìn về phía Nhan phu nhân.“Con đã làm sai chuyện gì sao?”

“Cái gì?” Nhan phu nhân ngơ ngác, trấn an vỗ vỗ nàng.“Không có việc gì, không có việc gì, Tâm Linh đại khái là thân mình không thoải mái, con đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Vậy là tốt rồi.” Tuy rằng không nghĩ là chuyện này là chính mình nghĩ nhiều, nhưng Hoài Hương vẫn là nhu thuận gật đầu, phối hợp nghe Nhan phu nhân giải thích về bối cảnh của những người tặng lễ, cùng Nhan phủ thân sơ quan hệ, ngẫu nhiên đưa ra vấn đề hoặc hòa cùng vài câu.

Chính là từ nhỏ nhân duyên của nàng vẫn rất tốt nên nàng nhịn không được lại nghĩ đến thái độ của biểu muội, bộ dáng hận nàng kia là vì cái gì? Có lẽ nàng nên tìm một cơ hội cùng nàng tâm sự, xem có thể hỏi một chút nàng có chỗ nào không phải hay không.

“Nguyên Thiến.” Nhan phu nhân khinh gọi, lại không thấy nàng đáp lại. Hơi nhíu mi lại mở miệng,“Nguyên Thiến?”

“Dạ!” Thật lâu sau Hoài Hương mới biết đây là đang gọi chính mình, thiếu chút từ trên ghế mà nhảy dựng lên. Nàng lại đã quên chính mình hiện tại là “Mạc Nguyên Thiến” .

“Nương, làm sao vậy?” Nàng bài trừ tươi cười, chỉ hy vọng Nhan phu nhân không biết là nàng có điểm bất ổn,

Ai bảo vừa rồi nàng không lên tiếng trả lời ngay, cư nhiên còn hết nhìn đông tới nhìn tây giúp đỡ tìm “Mạc Nguyên Thiến”.

“Không có gì. Ta gọi thật lâu mà không thấy con trả lời, có phải mệt mỏi hay không?” Nhan phu nhân quan tâm hỏi.“ Sổ ghi chép này cũng còn rất nhiều người, một ngày cũng nói không xong, con cũng đừng vội, nếu mệt mỏi trước hết trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hoài Hương ngẫm lại, trở về phòng cũng tốt. Nếu không nàng thực sợ chính mình cùng Nhan phu nhân tán gẫu đến cao hứng, nhất thời đã quên thân phận chính mình không phải Mạc Nguyên Thiến.“Vâng. Nương , con đây trước hết trở về phòng.” Nàng đứng dậy cáo lui. Thẳng đến trở lại Ẩn Ngọc Lâu, vẫn là đối với ánh mắt kia của Diêu Tâm Linh không quên.

Nàng rốt cuộc làm cái gì

“Tức chết ta !” Cùng với âm thanh nũng nịu đằng đằng nộ khí , là thanh âm vỡ vụn thanh thuý.

“Tiểu thư, người đừng như vậy.” Tỳ nữ bên người Diêu Tâm Linh vội vàng lên tiếng, ngăn cản tiểu thư đang đập phá tứ phía.“ Nơi này cũng không phải quí phủ của chúng ta, để cho người khác nghe thấy được, có thể có nói nhảm .”

“Người khác nói nhàn thoại? Ta quản được sao!” Diêu Tâm Linh căm tức nàng liếc mắt một cái, một phen xoay ngược về phía sau, lại tiếp tục cầm lấy một cái chén khác mà nện xuống.

“Tiểu thư!” Tiểu Bình cứu không kịp, chỉ có thể nhìn cái chén rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.“Tiểu thư, người đừng giận.”

Tiểu Bình trong lòng hiểu được, tiểu thư nhà mình đối với biểu thiếu gia là có ý, chạy đến Nhan phủ cũng là vì muốn cùng hắn có ngày thân càng thêm thân, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện một vị thiên kim từ phía nam, đem vị trí Tướng gia phu nhân đoạt mất, nàng đương nhiên không cam lòng.

Đã biết không thể nuốt trôi cơn tức này, nhưng bây giờ còn có thể làm được gì? Hôn sự của Biểu thiếu gia cùng Mạc gia tiểu thư cả nước đều biết, cho dù không ít cô nương gia đều vì thế mà thương tâm , nhưng là sự thật thay đổi không được a.

Tiểu thư đã ở đây nhiều ngày, ngay cả khi thấy hai người bái đường động phòng, vẫn là cứng rắn muốn ở lại Nhan phủ làm khách, không hết hy vọng.“Không tức giận? Ta làm sao có thể không tức giận!” Ngồi trên ghế thở hổn hển, Diêu Tâm Linh lòng tràn đầy oán hận.“Ngươi vừa mới nhìn thấy hạ lễ ngự ban của bọn họ hay không? Mỗi một dạng đều là vật báu vô giá, lại càng không nói đến ngày đó người đến chúc mừng tặng bao nhiêu lễ vật! Kia nguyên bản đều nên của ta!”( hd: đồ tham của, hám tiền >”<, cái nào của ngươi hẩu ????)(QH: Bớt giận nàng ui, để dành lúc sau… tức tiếp ^^)

Tiểu Bình vỗ nhẹ lưng nàng , chỉ sợ nàng lại tiếp tục đạp phá.“Tiểu thư, người cũng đừng khó xử chính mình như vậy. Ván đã đóng thuyền, người có giận cũng đâu thay đổi được cái gì đâu?”

“Là Mạc Nguyên Thiến làm khó ta!” Nhắc tới người này, Diêu Tâm Linh nhịn không được lại kích động đứng lên.“Nàng ta dựa vào cái gì cướp đi biểu ca, dựa vào cái gì có được tất cả mọi thứ? Ngươi cũng thấy đấy, bộ dạng của Mạc Nguyên Thiến thực là bình thường đến cực độ, làm sao có thể so với ta được, làm sao xứng đôi biểu ca! Nếu không có Mạc phủ làm chỗ dựa cho nàng ta, nàng ta có thể gả cho biểu ca sao?”

“Đúng là có điểm kỳ quái.” Hướng phía Diêu Tâm Linh như đang phát điên, Tiểu Bình đột nhiên cảm thấy việc này có điểm không thích hợp.“Kỳ thật không ít người đều đang nói.”

“Cái gì?” Diêu Tâm Linh một trận ngốc lăng, đột nhiên cảm thấy tỳ nữ của mình có vẻ thần thần bí bí, lời nói làm cho người ta không được rõ ràng .“Ngươi nói cái gì?”

“Tiểu thư, ta chỉ là nói có tin đồn, ngài nghe một chút là tốt rồi, nhưng cũng đừng cho là sự thật.” Tiểu Bình nhìn nàng một cái, không quên nhắc nhở trước , chỉ sợ việc này làm cho tiểu thư biết được lại sinh ra nhiều suy nghĩ không hay.

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!” Diêu Tâm Linh thật muốn nhéo nàng ta một phen. Nàng đều sắp tức chết rồi, nàng ta lại còn ra vẻ thần bí “Ngươi mau nói rõ ràng, là cái gì kỳ quái? Mạc Nguyên Thiến sao?” Nếu không cảm thấy chuyện này có liên quan cái kia Mạc Nguyên Thiến, nàng chỉ sợ sớm đem Tiểu Bình đá đi ra ngoài .“Đúng vậy, là có liên quan đến Mạc tiểu thư.” Tiểu Bình rụt lui cổ, nhịn không được lui từng bước, chỉ sợ tiểu thư thật sự phát cuồng.“Không ít người đều lén nói, đồn đãi những điều này.”

“Cái gì đồn đãi?” Diêu Tâm Linh tới gần từng bước, bực nàng cứ ấp a ấp úng mãi mà không nói xong.“Ngươi nói một lần xong cho ta, cũng không phải đang kể chuyện, còn phải rào trước đón sau!”

“Dạ.” Tiểu Bình cả kinh, vội vàng nói rõ ràng.“Bởi vì nghe đồn Mạc gia tiểu thư là một đại mĩ nhân, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy lại là…..Cho nên mọi người mới đang nói, nghe đồn thật sự đem Mạc tiểu thư đề cao lên, không ngờ chỉ là lời đồn đại mà thôi.”

Kỳ thật Mạc Nguyên Thiến cũng không xấu, bộ dáng thanh tú kia thực làm cho người thích, chính là mọi người quá chờ mong, đến khi nhìn thấy dung mạo chân chính của Mạc tiểu thư lại như vậy “Dung mạo không sâu sắc”, nhịn không được có chút thất vọng.

“Nhưng là ngày đó ta có nhìn thấy Mạc thiếu gia, bộ dạng thật là…… Thật tuấn mỹ. Cũng là bởi vì như vậy, mọi người mới cảm thấy càng kỳ quái, hai huynh muội rõ ràng chính là do cùng cha mẹ sinh ra, tại sao các huynh trưởng giống nhau đều tuấn mĩ vô trù. Muội muội lại là một bộ dạng hoàn toàn bất đồng.” Tiểu Bình nghĩ lại tới ngày đó nhìn thấy Mạc gia thiếu gia, mặt đều nhịn không được mà đỏ lên.

Thật là so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn “Hừ , chắc là Mạc phủ chột dạ, biết nữ nhi nhà mình không xứng với biểu ca ,mới cố ý tung ra lời đồn như vậy, đây rõ ràng là lừa hôn!” Diêu Tâm Linh cắn răng, đối với Mạc Nguyên Thiến càng thêm khinh thường .

“Nhưng là lúc trước có đại ca đưa hàng, nói gia đình hắn ở Cẩm Tú thành,lời đồn về Mạc gia tiểu thư, hắn lấy đầu ra cam đoan, tuyệt đối là thật !” Tiểu Bình nói xong những lời nàng nghe thấy đồn đãi trong nhân gian.“Hắn còn nói Mạc gia tiểu thư trời sinh tính tình hoạt bát, một chút cũng không giống bộ dáng tiểu thư khuê nữ. Luôn mang đến rắc rối cho các nữ hầu xung quanh nàng, khiến cho người ta phải đau đầu.”

“Tại sao lại kém nhiều như vậy?” Diêu Tâm Linh nhịn không được nhíu mày, cảm thấy rất khó hình dung cùng với “Mạc Nguyên Thiến” vừa gặp vừa rồi là cùng một người.“Ta không thấy nàng ta có nữ hầu tuỳ thân a

“Đúng vậy, nghe nói của hồi môn đều được tỳ nữ ở Mạc phủ tại kinh thành đưa tới, không một ai là từ Cẩm Tú Thành theo tới , mọi người đều đối với chuyện này bàn tán đâu.” Tiểu Bình hạ giọng, chỉ sợ làm cho người khác nghe thấy được.“Biểu thiếu gia cũng không nói gì, chỉ sai tổng quản an bài người đi qua Ẩn Ngọc lâu hầu hạ thiếu phu nhân, nhưng là Thanh Thanh do tổng quản đưa qua hầu hạ tiếu phu nhân nói thiếu phu nhân luôn không muốn nàng hầu hạ, dường như là có tâm sự!”

“Cười chết người, đường đường một đại tiểu thư xuất giá cư nhiên ngay cả một cái nha đầu bên người cũng không có, Mạc phủ nhà nàng không phải có đại nghiệp sao?” Diêu Tâm Linh mắt vừa chuyển,“Hay là nói, nàng ta là giả ?” Trái lo phải nghĩ tựa hồ rất có khả năng này! Diêu Tâm Linh toàn bộ tinh thần hưng trí bừng bừng. Nếu Mạc Nguyên Thiến này thật là giả , cuộc hôn sự này không phải sẽ không được công nhận sao “Tiểu thư, ta cũng không nói như vậy a!” Tiểu Bình vội vàng phản ứng. Chỉ biết tiểu thư nói chắc chắn việc không nhỏ, chỉ hy vọng tiểu thư đừng quá xúc động.“ Đây là bọn hạ nhân nói chuyện phiếm, không có chứng cứ gì cả người nghe để biết, đừng thật sự cho là sự thật .”

“Không có chứng cớ? Vậy đi tìm ra a.” Diêu Tâm Linh lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ tươi cười, giống như đã bắt được điểm yếu của Mạc Nguyên Thiến, có thể đem biểu ca của nàng cướp về “Tiểu thư, người muốn ta tìm như thế nào a?” Tiểu Bình trong lòng kêu khổ không được, sớm biết như vậy đã không nói .

“Ta mặc kệ, dù sao ngươi tự nghĩ biện pháp đi.” Diêu Tâm Linh bốc đồng quyết định,xoay người không cho nàng cơ hội phản bác .

“Nhớ kỹ, phải nhanh!” Tiểu Bình nhìn bóng dáng của tiểu thư nhà mình, nhịn không được run lên. Nàng xong đời .

“Nghe nói hôm nay Nương tìm nàng?”

“Đúng vậy.” Hoài Hương thay Nhan Khánh Ngọc cởi triều phục. Loại công việc này nàng làm đã ngày càng quen, không hề giống khi mới bắt đầu, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi nơi nào.

“Không có chuyện gì chứ?” Trong thanh âm của Nhan Khánh Ngọc lộ ra quan tâm, hiểu rõ trong lòng nàng có sợ hãi, cho nên từ khi thành thân tới nay vẫn rất ít mang nàng ra gặp mọi người trong nhà, cũng tận lực về phủ sớm với nàng, chính là sắp đến lễ mừng của hoàng triều, nên có nhiều chuyện tình cần xử lí hơn, khó tránh khỏi không quan tâm đến nàng được.

“Không có gì, chỉ là về sổ ghi chép lễ vật , Nương đưa cho thiếp xem.” Hoài Hương lộ ra tươi cười, biết hắn đang lo lắng, trong lòng ấm áp có điểm ngọt ngào.“Nương đối thiếp tốt lắm, hôm nay còn giải thích giúp thiếp quan hệ của những người tặng lễ vật với nhà ta, nhắc nhở thiếp cần đặc biệt chú ý đến .”

“ Chuyện này nàng không cần phiền lòng, ta sẽ xử lí tốt chuyện này.” Nhan Khánh Ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, hưởng thụ sự ỷ lại của nàng vào mình.“Nếu không, sợ nàng sẽ mệt mỏi.”

Nhan phủ sinh sống ở kinh thành, vốn dĩ cũng là thương gia, mấy đời có vài vị quan viên, đến đời của hắn xem như đạt tới đỉnh núi. Huyeesth thống trăm năm truyền lại đời con cháu, sai túng phức tạp làm cho người ta không kiên nhẫn.

“Sẽ không , hơn nữa……” Hoài Hương ngẩng đầu lên nhìn hắn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thanh âm nhỏ nhẹ.

“Thiếp đã gả cho chàng là thê tử của chàng , vốn nên chia sẻ công việc cùng chàng. Thiếp muốn giúp chàng… Thiếp…”

Hắn ôn nhu chăm chú nhìn nàng, Hoài Hương lắp bắp không thể biểu đạt đầy đủ suy nghĩ trong lòng. Tuy rằng chỉ mới thành thân, nhưng nhìn hắn mỗi ngày sớm đi tối về ,hơn nữa Thanh Thanh cho nàng biết không ít chuyện tình, nàng mới hiểu rõ người bên gối cùng nàng là người giỏi như thế nào a. Nhan Khánh Ngọc không chỉ có là ánh sáng cuả Nhan gia, lại là trụ cột của triều đình. Rất nhiều sự việc đều cần hắn.

Hắn bận rộn như vậy, nàng lại còn khiến hắn thêm phiền toái…… Trong lòng biết rõ ràng hắn vì bảo hộ nàng mà phải khổ tâm một phen , nàng thật sự cảm thấy thực băn khoăn.

“Thực xin lỗi ” Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói như vậy.

“Vì cái gì?” Nhan Khánh Ngọc bình tĩnh hỏi, hai tay ôm lấy hai má mềm mại của nàng, thực yêu thích cảm xúc trắng mịn trong tay

“Thiếp chỉ đem đến phiền toái cho chàng.” Nàng nhịn không được hé ra khuôn mặt sắp khóc, khổ sở cúi đầu.“Cái gì cũng không thể giúp, mọi việc chỉ biết ỷ vào chàng , khiến ngươi vì thiếp mà phiền lòng.”

“Hương Nhi.” Nhan Khánh Ngọc đánh gãy sự tự oán trách của nàng, mềm nhẹ nhưng kiên định giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng “Ta thích nàng ỷ lại ta, nàng cũng chỉ có thể ỷ lại ta thôi.”

Kỳ thật điểm này. Nhan Khánh Ngọc cũng thực sự kinh ngạc, nhưng sau khi bình tĩnh, trong lòng lại là vui sướng cùng thoả mãn.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, được tin tưởng toàn tâm toàn ý là khoái hoạt cỡ nào. Khi Hoài Hương tản mát ra ánh mắt “Không có ngươi không được”, hắn cam tâm tình nguyện bị nàng ỷ lại, nguyện ý vì nàng trở thành trượng phu vạn năng, bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, hoàn thành những nguyện vọng của nàng.

“Thật sự?” Hoài Hương khó có thể tin nhìn hắn, lại ở trên mặt hắn tìm không thấy gì không kiên nhẫn, hắn thậm chí lộ ra tươi cười.

Hắn thật sự không thấy nàng đáng ghét sao? Ngay cả tiểu thư có đôi khi đều chịu không nổi tính tình của nàng a! Hắn tại sao có thể chấp nhận như vậy, còn lộ ra bộ dáng thực vui vẻ thích ý “Chàng vì cái gì đối với thiếp tốt như vậy?” Nhịn không được nàng lại hỏi ra những lời này, nhớ rõ lần đầu khi hai người gặp mặt, nàng cũng đã hỏi qua hắn, chính là ngay lúc đó hắn cũng không có trả lời.

“Bởi vì nàng là ái thê của ta a. Đối tốt với nàng là điều tự nhiên , không sủng nàng ta sủng ai đây?” Miệng vui đùa bao hàm biết bao sủng nịch, ánh mắt nhìn nàng luôn luôn ôn nhu . Hoài Hương nhếch môi, sợ chính mình không cẩn thận sẽ khóc . tại sao hắn lại có thể đối với nàng tốt như vậy? Nàng chỉ là một tiểu tỳ nữ, không phải thiên kim danh gia mà hắn chân chính muốn kết hôn.

“Làm sao vậy?” Xem hốc mắt của nàng đều đã phiếm hồng, hắn hỏi. Hoài Hương lắc đầu, gắt gao ôm cổ hắn, chỉ sợ để cho hắn thấy được trong mắt nàng là sợ haĩ, lại sẽ vì nàng mà lo lắng.

“Thiếp thật hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.”

“Đứa ngốc, nàng còn có thể đi đâu?” Một câu đơn giản, cũng là bá đạo biểu thị công khai.“Nàng vĩnh viễn đều là thê tử của ta.”

Khi nghe thấy Thanh Thanh nói biểu tiểu thư tới chơi, Hoài Hương hoảng sợ.

Biểu tiểu thư, chính là chỉ Diêu Tâm Linh đi, nhưng là nàng ta không phải không thích chính mình sao? Tuy rằng trong lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng Hoài Hương vẫn là thoáng đánh để ý đến dung nhan của mình, ra khỏi phòng đi gặp khách.

Ở đại sảnh chờ quả nhiên là Diêu Tâm Linh, kì quái là bộ dáng của nàng ta cùng lúc trước thật khác quá, vừa thấy đến nàng liền lộ ra tươi cười.

“Biểu tẩu, không biết có quấy rầy đến người hay không?”

Hoài Hương kinh ngạc rất nhiều, không khỏi xuất hiện nho nhỏ kinh hỉ. Nàng vốn dĩ đã nghĩ muốn tìm một cơ hội cùng Diêu Tâm Linh hảo hảo nói chuyện, hiện tại chính nàng lại chủ động đến tìm, tự nhiên không thể tốt hơn.

“Sẽ không.” Hoài Hương vội vàng tiếp đón nàng.“Ta gọi ngươi là Tâm Linh được không?”

“Đương nhiên được.” Khoé mắt Diêu Tâm Linh co rút một chút, vẫn là cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.“Kỳ thật sau khi các người thành thân, ta vẫn muốn đến thỉnh an biểu tẩu đây, đáng tiếc thân mình không được thoải mái, mới có thể kéo dài tới bây giờ. Biểu tẩu người sẽ không trách ta chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.” Hoài Hương thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.“Là sơ sẩy của ta. Thân mình biểu muội bây giò đã khoẻ chưa?”

“Không có việc gì .” Diêu Tâm Linh không dấu vết tinh tế đánh giá vị tân nhậm phu nhân này, quả nhiên là cùng với lời Tiểu Bình thuật lại về “Mạc Nguyên Thiến” khác nhau rất lớn.“Như vậy ta mạo muội tới chơi , không có làm phiền biểu tẩu chứ?”

“Không có. Bình thường ta một mình ở trong phủ cũng không có việc gì, ngươi đến cùng ta tâm sự tất nhiên là tốt rồi .” Hoài Hương cười đến vô tâm cơ, hoàn toàn không nhận thấy được tâm tư của Diêu Tâm Linh .

“Phải không?” Diêu Tâm Linh trong lòng cười lạnh, bắt đầu sử dụng kế sách.“Kỳ thật ta có một yêu cầu quá đáng, muốn nhờ biểu tẩu giúp ta.”

“Chuyện gì muội cứ nói, nếu có thể ta nhất định giúp.” Hoài Hương liền đáp ứng ngay sự tình, bộ dáng thân thiện không khỏi làm cho Thanh Thanh trợn trắng mắt.

“Tỷ nhất định có thể” Diêu Tâm Linh âm thầm cắn răng, chịu không nổi tươi cười vô tâm cơ của nàng.“Trước kia muội thường hay nghe nói, Mạc phủ tiếu thư tinh xảo tuyệt luân, thêu thùa may vá tú nương người người đều là cao thủ, nhất là Mạc phủ gia truyền ‘Thiên công châm pháp’ lại nhất tuyệt, cho nên muội vẫn đều rất muốn tận mắt xem có bao nhiêu điểm tuyệt diệu, đáng tiếc đều không có cơ hội.”

“Chuyện này đơn giản, bên trong của hồi môn phẩm còn có tú kiện “Thiên công châm pháp”, ta đi lấy cho muội!” Nghe thấy yêu cầu của nàng quả nhiên đơn giản, Hoài Hương vừa cười vừa đứng lên đi về phòng.

“Di?” Có sẵn tú kiện, vậy có khi nào nàng ta là Mạc gia tiểu thư chân chính hay không? Diêu Tâm Linh quýnh lên liền hướng Tiểu Bình bên người lôi kéo.

“A…” Tiểu Bình vội vàng che miệng kinh hô, chống lại ánh mắt giết người của tiểu thư nhà mình,cảm thấy ai oán nhưng cũng chỉ có thể nhanh nghĩ biện pháp.

“Làm sao vậy?” Hoài Hương nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy chủ tớ hai người vẻ mặt cổ quái, còn bộ dáng Thanh Thanh không cho là đúng.

“Ách……” Tiểu Bình bài ra tươi cười, đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng.“Kỳ thật tiểu thư nhà ta là ngượng ngùng mở miệng, nàng chân chính muốn là phiền toái thiếu phu nhân giúp nàng thêu một chiếc khăn, ngày sau nếu có cần, có thể tặng cho người trong lòng làm tín vật!”

Lời này vừa nói ra, Diêu Tâm Linh ánh mắt hung hăng muốn giết người nhìn qua, làm cho Tiểu Bình muốn mựon cớ đào tẩu,còn Thanh Thanh lại là nhịn không được cười trộm một tiếng, chỉ có Hoài Hương, cư nhiên làm như thật gật gật đầu.

“Chuyện này không thành vấn đề, cứ giao cho ta đi, ta nhất định giúp ngươi thêu một cái khăn xinh đẹp.”

Xem bộ dáng thân trọng cùng đứng đắn của nàng, ba người khác đều muốn té xỉu. Nàng có phải rất dễ lừa hay không? Lý do này vừa nghe cũng đã thấy rất gượng ép.

“Thiếu phu nhân, có thể giúp tiểu thư thêu mẫu đơn hay không? Đó là hoa mà tiểu thư thích nhất” Nhìn nàng biểu hiện như vậy. lá gan của Tiểu Bình cũng lớn thêm một chút, để tránh sinh thêm nhiều chuyện, vội vàng ra tiếng yêu cầu, chỉ sợ Diêu Tâm Linh lại hoài nghi đó là sản phẩm có sẵn, như thế nàng sẽ chết không chỗ chôn a.

“Tốt.” Hoài Hương cười meo meo , không nghi ngờ đáp ứng.

“Vậy………” Tiểu Bình không hổ là tỳ nữ yêu của Diêu Tâm Linh . Biết tâm ý rõ ràng lại lần nữa mở miệng.“ Không biết thiếu phu nhân cần bao nhiêu thời gian để thêu xong? Nếu tiện, ta liền bồi ở bên cạnh tiểu thư có được không, mọi người cùng nhau biên tán gẫu thêu khăn. Ta cũng rất muốn tận mắt xem!”

Nói đến đây. Sát khí trong mắt Diêu Tâm Linh thế này mới biến mất, thay bằng miệng hiền lành tươi cười.

“Biểu tẩu, sẽ không quấy rầy tỷ chứ?”

“Không có.” Không phát hiện Thanh Thanh âm thầm hướng nàng xua tay, Hoài Hương không chút lo lắng gật đầu.“Ta đi chuẩn bị, muội chờ ta!”

Thấy bộ dáng nàng không chút do dự, Diêu Tâm Linh bắt đầu hoài nghi có phải chính mình đã suy nghĩ nhiều quá, Mạc Nguyên Thiến trước mắt này là thật.

Nàng nhìn đễn Tiểu Bình cũng chỉ là nhún vai. Sớm nói kia chỉ là nghe đồn thôi, tiểu thư lại coi đó là sự thật, hại nàng còn náo loạn để người ta chê cười. Chỉ hy vọng thiếu phu nhân nhìn qua có vẻ hiền lành này,sẽ không hướng biểu thiếu gia nhắc tới chuyện này.

Bên kia Thanh Thanh nhìn thiếu phu nhân nhà mình thật sự chuẩn bị tốt kim chỉ, nhịn không được âm thầm thở dài. Thiếu phu nhân cũng thật sự là quá ngây thơ rồi, tại sao lại không nhìn ra dụng tâm kín đáo của biểu tiểu thư ?

“Thiếu phu nhân, ngài không phải là có việc cần phải làm sao? Ta nghĩ biểu tiểu thư hẳn là hôm nay chưa vội đâu” Thanh Thanh nhìn qua lên tiếng nhắc nhở, bất đắc dĩ chủ tử lại không biết dụng tâm của nàng.’

“Ta không có việc gì cần phải làm a.” Hoài Hương trợn to mắt, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Thanh, cư nhiên còn hỏi lại:“Ta có chuyện gì cần làm sao?” Nghe nàng nói như vậy, Thanh Thanh chỉ kém không hộc máu mà chết.

“Không, là nô tỳ nhớ lầm .” Thanh Thanh âm thầm cắn răng, cố ý tránh đi ánh mắt oán độc của Diêu Tâm Linh .

“Ngươi nha đầu này thật sự là không lanh lợi.” Diêu Tâm Linh không muốn tính toán với Thanh Thanh bây giờ, vừa lúc theo đề tài chuyển tới sự tình mà nàng muốn biết.“Biểu tẩu, ta nghe người ta nói qua ngươi không phải có một tỳ nữ cùng tỷ lớn lên sao? Tại sao cũng chưa thấy, ngược lại là nha đầu Thanh Thanh này tới hầu hạ ngươi?”

Hoài Hương chấn động, kim châm vốn dĩ đang ổn định lại châm phải tay nàng.

“A đau ”

“Thiếu phu nhân?” Thanh Thanh vội vàng tiến lên kiểm tra.

“Không có gì, là ta không cẩn thận.” Hoài Hương tuy rằng lộ ra tươi cười , lại có vẻ trắng bệch.

“Không có việc gì chứ? Biểu tẩu.” Diêu Tâm Linh hỏi thăm, trên mặt lại là một dạng đắc ý.“ Đang tốt sao bỗng dưng lại như vậy? Sẽ không phải là ta hỏi chuyện không nên hỏi, làm cho biểu tẩu không vui ?”

“Không, đương nhiên không phải .” Hoài Hương chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại càng không che dấu được mình đang chột dạ.

Nàng ta tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Sẽ không phải là nàng ta đã phát hiện ra cái gì chứ? Hay do chính mình nói sai, làm cho Diêu Tâm Linh hoài nghi ,Hoài Hương sợ hãi nhìn Diêu Tâm Linh, không biết có phải như nàng đang nghĩ hay không, mà cảm thấy ánh mắt đang nhìn nàng kia có hàm ý khác.

“Biểu tẩu, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta a.” Diêu Tâm Linh khí thế tăng lên, như là chạm phải chỗ đau của nàng, nửa điểm không ngừng truy vấn hỏi.“ Tỳ nữ kia của tỷ đâu? Không phải nên cùng tỷ ở cùng một chỗ sao?”

“Nàng…… Ta……” Trên mặt hết trắng lại xanh, sợ đến không tốt nói hoảng, Hoài Hương trong lúc nhất thời cái gì lý do cũng nghĩ không được, hai tay không tự chủ được phát run.

Diêu Tâm Linh thấy nàng như thế, lá gan càng lớn hơn nữa , đứng dậy đi đến trước mặt của nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, đáy mắt hiện lên một chút khinh miệt.

“Như thế nào,chuyện này không thể hỏi sao? Biểu tẩu có cái bí mật gì chăng?”

Mảnh khăn tay đang thêu rơi xuống trên mặt đất, Hoài Hương hai tay ôm ngực lui về phía sau, muốn tránh đi sự ép hỏi của Diêu Tâm Linh . Trải qua động tác lớn này, dưới thân nàng vấp nghiêng ngả, cả người cũng mất đi cân bằng ngã xuống……“Thiếu phu nhân cẩn thận.” Thanh Thanh nhanh tay đỡ lấy Hoài Hương, rất sợ vị phu nhân được thiếu gia sủng ái ở trước mặt mình té ngã, đồng thời cũng đối với bộ dáng bức người của Diêu Tâm Linh càng thêm phản cảm . (HĐ: chị này hiền quớ T^T vào tay ta ta cho biết tay )

Trong phủ không ai không biết, biểu tiểu thư mê luyến thiếu gia đã nhiều năm, đã sớm hạ quyết tâm phải gả tiến Nhan phủ. Ai biết trên đường lại nhảy ra một Mạc thiên kim khiến mộng đẹp của nàng ta hỏng mất, cho nên nàng ta mới có thể đối với thiếu phu nhân không khách khí như vậy. Xem lại bộ dáng của nàng kia, cũng không ngẫm lại chính mình bất quá chỉ là một “Ngoại nhân”.

“Biểu tiểu thư, người làm Thiếu phu nhân sợ!” Thanh Thanh che chở Hoài Hương, lớn mật ngăn lại Diêu Tâm Linh tiếp tục truy hỏi.“Thiếu phu nhân, người không sao chứ?”

“Ta không…… Không có việc gì.” Hoài Hương cả người phát run, ngay cả nói cũng nói không rõ.

Thanh Thanh nhíu mày, thiếu phu nhân như vậy nếu để thiếu gia nhìn thấy, mọi người khẳng định sẽ không xong đâu.

“Biểu tiểu thư, thiếu phu nhân không thoải mái, xin mời ngài đừng nói đùa nữa.” Thanh Thanh không phải chưa từng nghe qua những lời nhân gian thì thầm. Vấn đề mà biểu tiểu thư vừa nói mọi người cũng đã suy đoán, mà nhìn đến phản ứng vừa rồi của thiếu phu nhân, trong đó xác thực là có ẩn tình.

Nhưng là nàng mạc kệ phiền toái, mặc kệ tình hình thực tế như thế nào, hiện tại ở bên cạnh nàng là Mạc phủ thiếu phu nhân, là chủ tử của nàng, bảo hộ chủ tử mới là chuyện trọng yếu nhất.

Lời nói của Thanh Thanh đã nhắc nhở Hoài Hương, nàng có chút suy nghĩ, cúi đầu thấp nói:“Ta có chút không thoải mái, muốn được nghỉ ngơi, khăn của biểu muội, sáng mai ta sẽ cho người mang qua cho muội.”

Diêu Tâm Linh còn muốn mở miệng , Thanh Thanh đã che ở đằng trứơc.“Biểu tiểu thư, nô tỳ đưa ngài đi ra ngoài.” Không muốn cho nàng tiếp tục lưu lại.

Diêu Tâm Linh hừ nhẹ một tiếng , cũng lười cùng nàng tranh cãi, dù sao điều nàng muốn biết đã biết , không nhất thiết phải lưu lại cùng loại tiểu nhân này cãi nhau.

“Biểu tẩu, vậy ngươi trước hết tĩnh dưỡng cho tốt đi, ngày khác ta lại đến thăm tỷ.” Đắc ý cười, Diêu Tâm Linh mang theo Tiểu Bình rời đi.

Hoài Hương ánh mắt ngơ ngác nhìn, một lòng thẳng tắp run rẩy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.