Lý Nhàn mỉm cười: - Thôi nói về ngươi đi, sao lại
Hắn nghĩ một lát, cuối cùng tìm được một từ thích hợp: - Làm người đồng hành của ta?
- Ha ha!
Ngô Lai Lộc cười đáp: - Ta giờ là thuộc hạ làm việc cho Tôn đại đương gia, triều đình ép chúng ta tòng quân, thân phận ta không dám nhập ngũ. Lần trước chẳng phải ta đã đoán được rồi sao, thân phận ta đặc biệt, tòng quân đồng nghĩa với tìm cái chết, năm đó khó khăn lắm mới thoát được ra, sao ta có thể lại tự đi tìm đường chết chứ? Hơn nữa, triều đình đông chinh, không thắng chỉ bại, kể cả thân phận ta trong sạch cũng chắc chắn không tới Liêu Đông chịu chết. Quan phủ mới dán thông cáo, ta đã dẫn mẹ già và người nhà đi trốn, sau đó bị người của quan phủ phát hiện truy bắt, là Đại đương gia đã cứu ta.
- Tôn đại đương gia?
Lý Nhàn nhíu mày: - Mạc Dương Công, Tôn An Tổ?
- Đúng vậy!
Ngô Lai Lộc cười nói: - Đại đương gia chúng ta cũng ngưỡng mộ Thiết Phù Đồ đã lâu, ông ấy từng nói, lục lâm hào kiệt đương thời, Trương đại đương gia là nhân tài kiệt xuất.
Lý Nhàn nhếch miệng: - Ông ấy? Sâu nát rượu thôi mà.
Ngô Lai Lộc nghiêm mặt nói: - Sao có thể nói vậy, trong giang hồ hào kiệt thật sự có thể sánh ngang với Trương đại đương gia không có mấy người. Thiết Phù Đồ giết người giàu giúp người nghèo, năm đó mấy trận đánh kịch liệt với người Đột Quyết ở ngoài Yến Sơn chúng ta giờ nói đến vẫn vô cùng ngưỡng mộ. Nói thật, hào kiệt mà ta ngưỡng mộ cũng chỉ có ba bốn người mà thôi, hồi trước khi chạy trốn được được đại anh hùng Địch Nhượng cứu giúp, sự hào hiệp và trượng nghĩa của y đến giờ vẫn rõ mồn một trước mắt. Tiếp đó chính là Thiết Phù Đồ dám đối đầu thương đao với người Đột Quyết, về sau ta mới biết hai năm trước các ngươi đã làm việc gì ở Bá Châu, biết sớm như thế, lúc ấy ta nên làm cùng các ngươi.
- Còn nữa, chính là Đại đương gia Tôn An Tổ của ta bây giờ, ông ấy có ơn cứu mạng với ta.
Lý Nhàn khẽ cau mày hỏi: - Rốt cuộc ngươi đã phạm tội lớn thế nào? Triều đình trưng binh, với thân thủ của ngươi nếu tòng quân chắc chắn sẽ có tiếng tăm, lập được nhiều công lao, còn hơn cái tội lính đào ngũ của ngươi?
- Lính đào ngũ?
Ngô Lai Lộc cười nhạt: - Nếu ta thật sự là lính đào ngũ bình thường, mấy năm nay đâu cần hối hả ngược xuôi chạy trốn khắp nơi?
- Gia phụ trung thành và tận tâm với Đại Tùy, lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Tùy. Thế nhưng rơi vào kết cục thế nào? Cửa nát nhà tan!
Y cắn răng nói tiếp: - Gia phụ bị giết, nếu không phải là lão bộc trong nhà dùng con trai của mình thế thân cho ta, nếu không phải giám trảm quan là bạn tốt nhiều năm với gia phụ đã lén lút làm chút động tác thì ta đã làm ma dưới thanh đao từ lâu rồi! Cho dù như vậy, hàng trăm nam đinh trên dưới trong nhà ta ngoài ta ra không còn ai sống sót! Mấy người muội muội bị đày đi biên cương làm kỹ nữ, ta tìm kiếm đã nhiều năm đến giờ vẫn không thấy!
Lý Nhàn trầm mặc, không hỏi Ngô Lai Lộc rốt cuộc là thân phận gì.
Nhưng từ những lời của Ngô Lai Lộc hắn có thể phân tích ra, Ngô Lai Lộc xuất thân quân võ thế gia, hơn nữa còn là trọng thần của Đại Tùy. Trọng thần trong quân mà Đại nghiệp Hoàng đế Dương Quảng giết khi mới đăng cơ thực ra không nhiều, mấy cái tên đó từng là những danh tướng uy chấn một phương.
- Không sợ ngươi biết.
Ngô Lai Lộc đứng thẳng người nói: - Ta vốn họ Hạ Nhược, tên là Hạ Nhược Trọng Sơn. Gia phụ chính là Thượng trụ quốc lập vô số chiến công cho triều đình, Tống Quốc Công Hạ Nhược Bật!
Lý Nhàn kinh ngạc, lập tức hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết, không sợ ta đi báo quan sao?
Hạ Nhược Trọng Sơn cười nói tự nhiên: - Thân phận này hiện giờ của ta, bắt được cũng là tội chết chém đầu, khi Tôn đại đương gia chém chết con chó Huyện lệnh đó, ta cũng giúp một tay. Nói và không nói có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, thân phận của ngươi cũng không quang minh hơn ta, thiếu đương gia của Thiết Phù Đồ nếu đi báo quan, đánh chết ta cũng không tin. Ngươi là mã tặc, ta là phản tặc, nói ra thì chúng ta khá gần gũi với nhau.
Lý Nhàn cũng mỉm cười: - Xem ra ngươi rất thích cuộc sống bây giờ?
Hạ Nhược Trọng Sơn gật đầu đáp: - Ít nhất là được sống tự do tự tại!
- Tôn đại đương gia xưng hùng ở hồ Cao Kê, sao ngươi lại chạy tới tái bắc? Đang yên không có việc gì gây sự với A Sử Na Khứ Hộc làm gì?
Lý Nhàn hỏi.
Hạ Nhược Trọng Sơn trả lời: - Điều nghĩa quân chúng ta thiếu nhất chính là ngựa, trước đây khi ta chạy trốn cũng đã sống mấy năm ở phía băc thành, coi như quen thuộc với tình hình nơi này, vì thế ta bèn xung phong dẫn hơn trăm huynh đệ đến buôn bán ngựa. May mà nhìn thấy A Sử Na Khứ Hộc hoạt động ở đây, trước trận đã dẫn các huynh đệ buôn được mấy trăm chiến mã thượng hạng từ trong tay hắn.
- Buôn bán ngựa?
Lý Nhàn cười nói: - Chỉ sợ thứ dùng đó có phải là miếng thịt vàng tươi hay bạc trắng lóa, mà là đại đao? Đã ra tay rồi, tại sao không đi? Thân phận của ngươi bây giờ từ lâu đã không còn là con cháu quan thần Đại Tùy, tội gì phải chạy đi liều mạng.
Hạ Nhược Trọng Sơn nghiêm mặt nói: - Ta mặc dù hận tên cẩu hoàng đế kia, hận đám quan viên mưu hại gia phụ ta, nhưng nói thế nào thì ta vẫn là người Đại Tùy. Không quen nhìn hành vi đáng ghê tởm của lũ quan phủ nên ta bèn làm phản, cũng không chấp nhận được mưu đồ của đám dị tộc đối với gia viên của ta!
Lý Nhàn áy náy trong lòng, một cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào.
Nói đi nói lại, ta vẫn là người Đại Tùy!
Những lời này khiến Lý Nhàn vô cùng xúc động, trong nháy mắt hắn như đã nắm bắt được gì đó.
- Ngươi định quay về Trung nguyên?
Hạ Nhược Trọng Sơn chuyển đề tài khác hỏi.
Lý Nhàn gật đầu: - Du ngoạn hai năm trên thảo nguyên, chung quy không có chỗ nào để dung thân. Cũng không phải không có chỗ an cư, chỉ là dù thế nào vẫn không tìm được cảm giác như ở gia đình.
Hạ Nhược Trọng Sơn mỉm cười nói: - Vậy thì quay về! Nói đi nói lại, ở đâu cũng không bằng nhà mình.
Lý Nhàn gật đầu hỏi: - Các huynh đệ của ngươi đâu? Sao chỉ có vài người thế?
- Ta bảo họ dẫn ngựa về hồ Cao Kê trước để báo tin vui cho Đại đương gia, ta chỉ dẫn theo mười mấy người Y quay đầu nhìn, thở dài nói: - Bây giờ còn có ba người.
- Chi bằng
Hạ Nhược Trọng Sơn nhìn Lý Nhàn nói: - Ngươi theo ta quay về hồ Cao Kê, Đại đương gia biết Thiết Phù Đồ dang tiếng lẫy lưng đang tới, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Đại đương gia chúng ta chính là hào kiệt đương thờ, xưa nay kính trọng anh hùng. Tiểu huynh đệ ngươi thân thủ tốt như thế, Đại đương gia nhất định sẽ cực kỳ coi trọng.
Lý Nhàn khoát tay áo nói: - Thôi, ta còn có việc khác phải đi đây.
Hạ Nhươc Trọng Sơn thấy sắc mặt Lý Nhàn kiên quyết, lập tức từ bỏ ý định, nói: - Được rồi, sau khi chúng ta nhập quan thì mỗi người đi mỗi ngả. Nếu sau này có duyên tái ngộ, chúng ta lại thoải mái nâng ly!
Lý Nhàn cười nói: - Đó là đương nhiên.
Lý Nhàn đứng dậy, áy náy nói với Hạ Nhược Trọng Sơn: - Ta muốn đi nói lời từ biệt với mấy vị huynh trưởng.
Hắn xoay người đi về phía xa, ở đó, Triều Cầu Ca và Thiết Lão Lang dẫn theo Huyết kỵ binh đã xếp thành hàng. Trước mặt họ là ba xác Huyết kỵ binh cướp về được, ngoài ba người này ra, còn có bốn xác Huyết kỵ binh mãi mãi nằm lại ở tòa thành gỗ ấy, có lẽ, đã hóa thành tro tàn theo trận đại hỏa. Lần này Lý Nhàn và Triều Cầu Ca dẫn người đốt sạch tòa thành gỗ của A Sử Na Khứ Hộc, vô số lương thảo bị đốt trống trơn. Chiến tích như vậy có thể nói đủ để kiêu ngạo, nhưng đáng tiếc là, khi xông ra cửa doanh địa lúc cuối cùng vẫn có bốn Huyết kỵ binh bị bắn chết bởi mũi tên lông vũ, khi Triều Cầu Ca dẫn đội quân phản kích lang kỵ Đột Quyết, lại có thêm ba người chết trận.
Chiến tranh sẽ có chết chóc, thắng lợi cũng mang theo bi thương.
Lý Nhàn không nói những lời nhảm như đều tại ta, cũng không khóc lóc, mà đứng trước ba thi thể đó, nhìn dung mạo quen thuộc ấy, giọng điệu rất bình thản nói một mạch.
- Thực ra đệ biết, tại sao các huynh lại theo đệ đi đốt lương thảo của người Đột Quyết. Không phải vì mấy câu nói vô nghĩa của đệ rằng không tiêu diệt A Sử Na Khứ Hộc sẽ ngủ không yên, cũng không phải vì đệ là Thiếu tướng quân của các huynh nên các huynh phải phục tùng mệnh lệnh. Đệ đã nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được một từ để giải thích xem các huynh liều mạng như thế là vì cái gì, giờ cuối cùng đệ đã biết.
Lý Nhàn ngồi xổm xuống, sửa sang lại dung mạo cho ba thi thể kia.
- Ta vừa mới nghe thấy một câu.
Trên mặt hắn không có gì là quá bi thương, mà là một sự kiêu ngạo khiến người khác xúc động.
- Triều đình bất công, chúng ta hãy làm phản con mẹ nó đi, nhưng nói đi nói lại, chúng ta vẫn xuất thân từ Trung Nguyên! Chúng ta có thể không nhận Đại Tùy, nhưng nơi đó dù sao cũng là gia viên của chúng ta. Bất kể là ai, muốn giẫm đạp lên gia viên của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với chúng!
Lý Nhàn rất nghiêm túc sửa sang quần áo của ba thi thể, áy náy nói: - Đệ vẫn muốn nói xin lỗi, không phải xin lỗi vì để các huynh phải chịu tội, mà là xin lỗi cuối cùng không thể mang các huynh về nhà. Chôn thân ở nơi đồng hoang phía bắc thành này, có lẽ các huynh sẽ chết không nhắm mắt.
Hắn ngồi xuống bên cạnh thi thể, cực kỳ nghiêm túc nói: - Chết không nhắm mắt, thế thì hãy mở to mắt!
- Nhìn ở chỗ này, nếu tạp chủng của nhà A Sử Na còn muốn nhúng chàm Trung nguyên, các huynh theo dõi chúng ở đây, sau đó nhớ báo mộng nói cho đệ biết. Đệ tới giết con mẹ chúng đi, bức từng tên một không còn manh áo giáp.
Lý Nhàn nói: - Đây là lời hứa của đệ, cho đến khi đệ chết.
Cậu thiếu niên ngồi thẳng người, giơ tay chỉ về phía bắc: - Nếu các huynh mệt rồi, cũng đừng vội nhắm mắt. Đợi ta Đợi đệ có một ngày sẽ dẫn mười vạn tinh giáp rửa sạch từ đầu tới cuối toàn bộ thảo nguyên đầy dã tâm này. Nếu đời này đệ không thể hoàn thành chí hướng này, đệ sẽ giao lại cho con cháu đời sau của đệ.
Hắn quay người lại nhìn về phía Trung Nguyên, nói từng chữ từng câu: - Trường thành trên đỉnh núi có lẽ không ngăn được kẻ thù, nhưng chỉ cần mỗi người Trung Nguyên chúng ta đều có một tòa trường thành trong lòng thì ai còn có thể, ai còn dám tùy ý giẫm đạp lên gia viên của chúng ta?
Ai còn có thể, ai còn dám?
Người thiếu niên ngồi trên chiếu, chỉ vào giang sơn.