- Tại sao ngươi lại ở đây!
Người nọ kinh ngạc hỏi.
- Lý Nhàn nhếch miệng trả lời: Đi trước rồi nói sau!
Người nọ gật đầu, quay đầu lao về phía chuồng ngựa.
Lý Nhàn hô lên một câu ở phía sau: - Bất kể là bên nào, đều phải buộc dây vải trên cánh tay, tránh tự tàn sát nhau, lát nữa lao ra, nếu hỗn loạn thì không ai còn biết ai nữa!
Mặt khác người dẫn đầu đó gật đầu, trước tiên cắt một dây vải trên chiếc áo trắng bó sát người để buộc lên cánh tay. Nếu hai bên không gặp nhau ở chuồng ngựa, đương nhiên cũng không cần làm như thế, mà người trong kỵ binh đều biết nhau, đám người kia đương nhiên cũng không thể không nhận ra người nhà mình. Thế nhưng bây giờ hai bên đều mặc quần áo của Lang kỵ Đột Quyết, lát nữa còn phải tấn công cửa doanh địa, nhỡ may khi hỗn chiến tử trong tay của nhau thì thật là oan uổng. Mặc dù Lý Nhàn và người đó chẳng qua là tạm thời nói với nhau hai ba câu ngắn ngủi, nhưng hai bên đều biết rất rõ thân phận của nhau, ít nhất là hôm nay, họ đều gây rắc rối cho người Đột Quyết.
Hai bên không hẹn mà cùng nghĩ tới chiến lược tương đồng, gặp nhau ở chuồng ngựa không phải là ngẫu nhiên.
- An Chi, cẩn thận chút, những người đó lai lịch không rõ, không đáng tin.
Triều Cầu Ca ép sát bên cạnh Lý Nhàn, thì thầm nói.
Lý Nhàn gật đầu đáp: - Ta biết, bảo người của chúng ta tập trung lại đừng tách ra, chúng ta xông lên phía trước, tuyệt đường phía sau của chúng!
Triều Cầu Ca đáp lại một tiếng, quay người gọi huyết kỵ lên ngựa.
Người Đột Quyết canh giữ trong chuồng ngựa vốn không có mấy người, hơn nữa vẫn là người chăn ngựa phụ trách chăm sóc chiến mã. Sau khi bị người hai bên đốn ngã giống như chẻ dưa thái rau, ngựa tốt của người Đột Quyết lập tức trở thành vật cưỡi của họ.
- Mở hết chuồng ngựa ra, mau lên, thả được bao nhiêu thì thả hết ra!
Thủ lĩnh của một nhóm người khác lớn tiếng la lên.
Lý Nhàn tán thưởng liếc nhìn người đó, thầm nhủ hai năm trước đã nhìn ra ngươi không phải người bình thường. Chỉ có điều không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, thế giới này nói lớn thì thật lớn, nói nhỏ thì đúng là con mẹ nó nhỏ thật. Hai năm trước hắn và người đó không có hồi ức vui vẻ nào, tuy nhiên người đó chắc là không vui vẻ nhiều hơn.
Mặc dù động tác của đám người đó nhanh chóng, thân thủ không tầm thường, nhưng so với Huyết kỵ tinh nhuệ thì rõ ràng vẫn kém hơn rất nhiều. Trong thời gian ngắn nhất Huyết kỵ binh đã cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh trại, còn nhóm khác do không quen với lưng ngựa trụi lủi nên còn đang chửi mẹ nó!
- Con mẹ nó, đừng đánh bóng nữa, đi nhanh lên!
Người nọ đố kỵ liếc nhìn đám Huyết kỵ binh thuộc hạ của Lý Nhàn, lớn tiếng mắng: - Mau! Bố mày không chờ các ngươi đâu!
Mặc dù không quen, nhưng đại đa số mọi người vẫn cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh địa. Có mấy tên thực sự không leo được lên lưng ngựa nên bị tên thủ lĩnh kia dứt khoát vứt bỏ. Những người không lên được lưng ngựa kêu rên ở phía sau, sau đó chạy như điên đuổi theo Lang kỵ đang bị đội quân truy đuổi phía sau.
Lửa càng lúc càng lớn, hầu hết Lang kỵ Đột Quyết đều chạy về phía doanh trại đồ quân nhu. Từng đội binh lính dưới sự chỉ huy của quan quân cấp thấp bắt đầu dập lửa, nhưng gió đêm trên thảo nguyên vốn đã lớn, cộng với thành gỗ dễ cháy, thể lửa trong nháy mắt trở nên khó khống chế. Không ít người bị đốt sạch lông mi, râu, áo giáp trên người cũng bị nướng bốc mùi thối nồng nặc. Người Đột Quyết tức giận gào thét, nhưng không có cách nào bị lửa lớn từng bước ép lùi về phía sau!
- Người đâu! Truyền lệnh phong tỏa cửa doanh địa!
A Sử Na Khứ Hộc tức giận quát.
Bọn họ có thể trèo tường lén lút chui vào, khi đi chắc chắn không dám trèo tường lần nữa!
A Sử Na Khứ Hộc buồn phiền nghĩ, phản ứng của mình hôm nay sao lại chậm thế?
- Đứng lại! Đứng lại!
Lang kỵ Đột Quyết canh giữ ở cửa lớn tiếng la lên, ra hiệu cho đám Lý Nhàn dừng lại. Triều Cầu Ca là đầu tàu gương mẫu xông lên trước nhất, lớn tiếng đáp lại: - Phụng mệnh Đặc Cần truy kích kẻ ác phóng hỏa, mau mở cửa doanh địa ra!
Lang kỵ Đột Quyết giữ cửa hơi sửng sốt, nhưng không chịu mở cửa doanh địa.
- Xông ra!
Lý Nhàn hô lên một câu.
Huyết kỵ binh được huấn luyện bài bản từ lâu đã giơ cao cung tiễn trong tay, cùng với tiếng hạ lệnh của Lý Nhàn, hơn mười mũi tên lập tức trút xuống, Lang kỵ Đột Quyết chặn ở cửa lập tức bị bắn ngã năm sáu tên. Bởi vì đóng giả thành người Đột Quyết, cho nên trước đây đám Lý Nhàn không dùng binh khí trong tay mình. Khi lặng lẽ tiến vào tòa thành gỗ, mỗi người chỉ mang một thanh đoản đao, sau khi đánh lén thủ binh, loan đao cướp được so với binh khí mà họ quen dùng vẫn là quá ngắn.
Tuy nhiên Lang kỵ Đột Quyết ở cửa bất ngờ bị tập kích, hoảng loạn nhưng không chống cự mạnh mẽ. Huyết kỵ binh bắn một vòng mũi tên, sau đó đổi sang cầm loan đao trong tay, cúi người từ lưng ngựa chém xuống. Một nhóm khác phía sau cũng lao lên, rất ăn ý ở phía sau ngăn cản đuổi theo Lang kỵ Đột Quyết.
- Đi mau! Người Đột Quyết đuổi tới rồi!
Triều Cầu Ca hét lớn một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống múa may loan đao xông tới cửa doanh địa. Lý Nhàn theo sát phía sau, hai người một trước một sau dùng loan đao mở ra con đường máu. Huyết kỵ binh bị chặn lại đã ngăn Lang kỵ ào tới từ hai phía, loáng cái cửa doanh địa đã bị bịt lại.
- Bắn tên!
A Sử Na Khứ Hộc nhìn cảnh hỗn loạn ở cửa doanh địa, cắn răng hạ lệnh.
- Đặc Cần, người của chúng ta ở cửa doanh địa rất đông!
Thiên phu trưởng van nài.
A Sử Na Khứ Hộc vung tay lên mặt người đó, gầm thét lên: - Bắn chụm! Bắn tên!
Mấy trăm Lang kỵ lập tức giương cung bắn tên, trong ánh lửa mấy trăm mũi tên răng sói cùng bay vù tới như mưa.
- Xuống ngựa!
Sự mẫn cảm của Lý Nhàn đối với cung tiễn khiến hắn là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm, tiếng dây cung vừa mới vang lên, hắn đã hét lớn một tiếng. Huyết kỵ binh lập tức nhảy xuống từ trên lưng ngựa, lấy chiến mã làm tấm chắn chen chúc lên trước. Còn một đội ngũ khác ở phía sau không thể nào tinh nhuệ bằng Huyết kỵ binh, mũi tên răng sói như cơn mưa to bay tới, đập mạnh vào đám người. Trong hỗn chiến bất kể là người Đột Quyết hay những kẻ đồng đạo lai lịch không rõ kia đều cùng lúc bị mũi tên rửa tội.
Mũi tên lông vũ bắn chụm tới dày đặc khiến mọi người nghẹt thở, giống như mây đen nặng nề đè xuống đầu. Cùng với mũi tên rơi xuống, đám người bị che phủ giống như bị cây mạ bị mưa đã đập xuống đổ gục từng tầng, sự phẫn nộ của người Hán và tiếng kêu rên của người Đột Quyết lẫn lộn vào nhau, tấu lên một một khúc rên rỉ. Cũng không biết có bao nhiêu người bị mũi tên bắn chết, đám người chặn ở cửa lập tức trở nên thưa thớt.
Chiến mã mà người trong thảo nguyên coi như sinh mạng đã bị Huyết kỵ binh dùng làm lá chắn khổng lồ, tiếng mũi tên lông vũ cắm vào thân ngựa truyền vào lỗ tai họ một cách rõ ràng. Trong tiếng rên rỉ, mấy con chiến mã từ từ ngã gục xuống.
Lợi dụng tình thế nghẹt thế ở trước cửa do bị mũi tên lông vũ trấn áp, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca vung đao ra phía trước chém chết mấy gã Đột Quyết cuối cùng chặn ở phía trước
Hai người hợp lực nhấc then cửa nặng nề lên, cắn răng chậm rãi nâng lên. Huyết kỵ binh phía sau xông lên vây tròn quanh họ, dùng thân thể máu thịt của mình và loan đao chặn các mũi tên lông vũ một lần nữa lao tới.
Phập, phập, đó là tiếng mũi tên lông vũ cắm vào cơ thể.
Trong tiếng két két, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca ra sức đẩy mở cánh cửa nặng nề: - Đi!
Hai người đồng thời hô lớn một tiếng.
Đợt huyết kỵ binh đầu tiên bảo vệ Lý Nhàn và Triều Cầu Ca xông ra cửa doanh địa, nhóm người khác ở phía sau tổn thất nặng nề khóc gào đi theo.
- Đuổi theo mau! Giết sạch bọn chúng!
A Sử Na Khứ Hộc đón dây cương mà hộ vệ đưa tới, xoay người nhảy lên chiến mã của mình, rút loan đao ra chỉ về phía trước: - Để bọn chúng phải trả giá!
Mấy trăm Lang kỵ đồng thanh hô vang, đi phía sau A Sử Na Khứ Hộc đuổi theo huyết kỵ.
Huyết kỵ binh đã không còn chiến mã và một đám người điên cuồng chạy trốn về phía trước, phía sau họ cách mấy trăm mét là Lang kỵ Đột Quyết ùn ùn kéo đến.
Địa thế bên ngoài tòa thành gỗ rộng lớn bằng phẳng, mọi người đi bộ chưa đến hai phút đã bị kỵ binh đuổi kịp. Trên vùng đất trống trải, sau lưng họ chính là bia ngắm của Lang kỵ. Kỵ binh truy đuổi tới từ phía sau, dê dàng chém vào lưng họ. Mà vết thương do loan đao gây nên rất lớn và hẹp dài, kể cả một đao không trí mạng thì cũng sẽ mất máu mà chết bởi vết thương quá lớn!
Người trên thảo nguyên thích dùng loan đao, chính vì loan đao tạo nên vết thương rất khó điều trị. Độ cong của loan đao tăng thêm thời gian tiếp xúc, do đó vết thương thường đặc biệt dài.
Có thể tưởng tượng, loan đao bổ xuống sau lưng, vết thương lớn tạo ra cnarh tượng thê thảm máu thịt lật sang hai bên, lộ ra xương cột sống trắng hếu.
Tiếng vó ngựa ầm ầm đã ngày càng gần, mấy trăm Lang kỵ Đột Quyết múa may loan đao, lấp lánh dưới ánh lửa.
- Bắn!
Một tiếng hét to bất ngờ vang lên.
Vù!
Gần một trăm mũi tên lông vũ bắn tới từ một bên người đám Lý Nhàn, lông vũ bắn chụm tạo thành một nắm tay thế mạnh lực chìm trên bầu trời, đập phá đội ngũ Lang kỵ Đột Quyết đang truy đuổi tới. Thân binh của A Sử Na Khứ Hộc dùng lá chắn kỵ binh tạo thành hàng phòng ngự chắn trước người y, tên lông vũ dày đặc đập vào lá chắn kỵ binh phát ra tiếng kêu liên tiếp. Ba bốn thân binh bị trúng tên, A Sử Na Khứ Hộc buộc phải ghìm chặt chiến mã, trốn sang một bên.
- An Chi! Các ngươi đi trước đi!
Thiết Lão Lang lệnh cho Huyết kỵ bắn một lượt lần thứ hai, rồi hét lớn với Lý Nhàn.
Lý Nhàn huýt sáo, ngựa đen trong đêm tối tung bốn vó lao tới. Mấy Huyết kỵ binh dắt chiến mã lao tới bên cạnh đám Lý Nhàn, Huyết kỵ binh đi bộ lập tức lên ngựa chuẩn bị rút lui. Lý Nhàn nhảy lên con ngựa đen to lớn, lập tức tìm được cảm giác an toàn. Hắn sờ vào cổ con ngựa, bật cười ha hả.
Thiết Lão Lang dẫn huyết kỵ binh liên tục bắn ba vòng, lão cầm ngang mã giáo sau đó chậm rãi tăng tốc. Chín mươi huyết kỵ binh ở phía sau lão tổ thành phong thỉ trận tiêu chuẩn, phát động mũi phản kích với Lang kỵ Đột Quyết truy đuổi! Gần trăm chiến mã giẫm rung chuyển mặt đất, huyết kỵ binh dùng mã giáo sắc bén vô song trong tiếng sấm rền để tuyên cáo nhuệ khí của họ! Chưa tới trăm người, không có sự lựa chọn lui bước, mà đón đầu Lang kỵ Đột Quyết hung hăng đâm tới.
Lửa thiêu đỏ bầu trời, đốt sáng bầu trời đêm, dưới ánh lửa, A Sử Na Khứ Hộc tỏ vẻ khiếp sợ.
Đối phương tuyệt đối không phải là giặc cỏ mã tặc, đám mã tặc đó không thể có gan lớn như thế, cũng không thể được huấn luyện bài bản thế, chỉ ngơ ngẩn chốc lát, A Sử Na Khứ Hộc gần như đoán ngay được thân phận của đám kỵ binh ấy, mặc dù số lượng kỵ binh xông tới không nhiều, nhưng họ tổ chức Phong thỉ trận mà kỵ binh Đại Tùy quen dùng để đánh địch! Tối hôm đó bên bờ sông Nhược Lạc Thủy, do y bị trọng thương hôn mê nên không nhìn thấy bá khí vô song của Huyết kỵ.
- Phủ binh Đại Tùy!
A Sử Na Khứ Hộc chỉ thấy một dòng máu xông lên não, cơ thể bắt đầu lắc lư trên lưng ngựa.
Chẳng lẽ Đại Tùy đã phát hiện ra tòa thành gỗ này? Chẳng lẽ Đại Tùy sắp dụng binh với thảo nguyên?
Y còn không kịp tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ, đám kỵ binh đó đã lao tới trước mặt nhanh như sét đánh. Mã sóc sắc bén vô cùng, so với mã sóc dài một trượng thì loan đao của người Đột Quyết quá ngắn!
- Bảo vệ Đặc Cần!
Đám thân binh trung dũng ào lên kéo dây cương chiến mã của A Sử Na Khứ Hộc rút lui về phía sau, Lang kỵ đằng sau ùa tới chặn lại trước mặt Huyết kỵ binh.
Giống như một dòng nước lũ va vào cây cầu gỗ, thoáng chốc đã đập tan nát cây cầu mà người Đột Quyết gấp rút dựng nên. Phong thỉ trận giống như đâm xuyên thủng một tờ giấy trắng, giết chết người Đột Quyết, sau đó vẽ một đường vòng cung lớn xinh đẹp quay về, lần thứ hai đâm thủng trận hình của người Đột Quyết.
- Chúng ta không thừa ngựa!
Lý Nhàn lạnh lùng nói với thủ lĩnh của đội ngũ kia.
Người nọ hơi ngẩn ra, ngay sau đó dặn dò các thuộc hạ còn lại đi cướp chiến mã của người Đột Quyết. Mấy trăm Lang kỵ bị Huyết kỵ binh đánh thương đã ném lại mấy chục xác chết, bỏ lại mấy chục chiến mã, Thiết Lão Lang dẫn người hai lần xuyên qua trận địa của địch, đuổi theo mấy trăm mét phía sau A Sử Na Khứ Hộc, lập tức nhanh chóng trở về. Nhóm người kia chỉ còn lại ba đến bốn người, họ cướp chiến mã và tăng tốc rút lui phía sau Huyết kỵ binh.
Lý Nhàn cố ý cưỡi ngựa chậm lại, đợi người đó đuổi tới, hắn lau máu trên mặt cười nói với người kia: - Từ Bá Châu từ biệt hai năm, không ngờ vẫn còn gặp lại túi nước đó của ta, nó vẫn còn sống chứ?
Người nọ ngạc nhiên, lập tức bật cười ha hả.
Y chính là người cầm đầu nhóm dân phu mà hai năm trước khi Thiết Phù Đồ đánh chết thích khách Đột Quyết ở phía bắc Bá Châu, Lý Nhàn đã chặn lại họ lại bên đường, y tên là Ngô Lai Lộc!
- Tại sao người lại tới tái ngoại?
Ngô Lai Lộc ngồi xổm bên một dòng sông nhỏ để rửa sạch vết máu trên mặt, sau đó múc nước sông mát rượi lên uống mấy hụm làm mát cổ họng khàn đặc nóng như lửa đốt. Chạy trốn suốt quá nửa đêm qua, may mắn là cũng không biết tại sao lang kỵ Đột Quyết không đuổi theo. Mọi người chạy không ngừng nghỉ gần hai trăm dặm tới khi nhìn thấy Yến Sơn mới dừng lại nghỉ ngơi, nơi này đã rất gần trường thành.
Ngô Lai Lộc rất tò mò với việc tại sao Lý Nhàn xuất hiện ở tái bắc.
Trên đường chỉ lo chạy như bay, lúc chạy ngựa của y không tài nào đuổi kịp Đại Hắc Mã của Lý Nhàn. Vì thế mãi đến khi xác định an toàn dừng lại nghỉ ngơi y mới hỏi. Ngồi nghỉ dưới gốc cây thấp bên sông, y vẩy nước trong tay lau qua quần áo, nghiêng đầu nhìn Lý Nhàn chờ câu trả lời.
Lý Nhàn trầm ngâm một lúc, nói một câu khi nghe sẽ không làm người ta nghi ngờ thật giả lẫn lộn.
- Triều đình phải đông chinh tới Cao Cú Lệ, Thiết Phù Đồ ở Trác quận rất khó sống yên.
Ngô Lai Lộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cực kỳ hâm mộ nhìn Huyết kỵ nghỉ ngơi cách đó không xa hỏi: - Đó chính là nhân mã của Thiết Phù Đồ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên danh bất hư truyền! Nhìn người của ngươi, lại nhìn người của ta, đúng là núi đã cao còn có núi cao hơn.